Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia

Chương 9 : Ta không muốn sinh con .


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia: Chương 9 : Ta không muốn sinh con .

Thiên Di cảm thấy vô cùng mệt mỏi , nàng không muốn nhấc chân tay lên để làm gì , nhìn cái bụng to tròn nhô ra trước mặt nàng hận không thể đánh chết Kiến Văn , vừa hận vừa mong chờ , hồi hợp chờ đợi đứa con yêu chào đời , Thai nhi trọng bụng của nàng đã là cuối tháng thứ 9 , gần ngày sinh nên nàng trở nên lo lắng hồi hợp .
Kiến Văn nhìn nàng cau có mà hồi hợp , bối rối an ủi nàng :
– Thiên Di , nàng thư giãn hít thở sâu một chút .
Thiên Di thở không ra hơi nhìn chàng trừng trừng khiến chàng giật mình , nàng hít thở chậm rãi , đều đặn .
– Ừm .
Đã qua thời gian năm năm , Thiên Di có thể cùng Kiến Văn trở về , nhưng nàng mang thai nên đành lưu lại ở một làng nhỏ chờ sinh đẻ kiên cữ song mới trở về .
Nửa đêm Thiên Di trở dạ vô cùng khó chịu và đau đớn , nàng hét to đến nỗi muốn long trời lở đất :
– Ah … a … đau quá trời ơi … đau quá … tôi không muốn sinh con … á … đau quá mẹ ơi … đau quá … a …
Tiếng bà đỡ vang lên lo lắng khuyên nhủ :
– Phu nhân ráng lên , cố lên phu nhân … sắp ra rồi … cố lên phu nhân …

Kiến Văn đứng ngồi không yên đi qua đi lại , nhìn nàng kêu rên đau đớn lòng hắn xót xa , lo lắng mang theo hồi hợp , hắn lo sợ , tim đập liên hồi , đầu óc xáo trộn cả lên , nàng lắc đầu nguầy nguậy , thở không ra hơi hét lên :
– Kiến Văn , đồ xấu xa nhà huynh … trời ơi đau quá … huynh hại ta thê thảm như vậy vừa lòng huynh chưa … a … ta nói cho huynh biết … từ đây về sau … a a … ta không muốn sinh con … nữa … huynh có nghe không hả … hờ hờ … đau quá … a a …
Trời đất quỷ thần ơi trước giờ sinh con ở trong phim sao mà đơn giản nhẹ nhõm , bây giờ sinh thật sao mà đau như vậy , cô mồ hôi nhễ nhại lấy hơi dài , giữ hơi và bắt đầu rặn , tay như xé nát chăn bông ở dưới .
– Cố lên phu nhân , thấy đầu rồi … một chút nữa thôi … cố lên phu nhân … hít thở … hít thở đi phu nhân …
Thiên Di nắm chặt chăn , nảy đầu lên mắt nhìn xuống rốn , giữ hơi rặn :
– A … a … Kiến Văn ….
Kiến Văn sắc mặt đen lại , nữ nhân sinh nở quả nhiên lợi hại ở cái miệng , một tiếng khóc non nớt vang lên khiến Kiến Văn muốn rớt tim .
– Oe … oe … oe …
Sinh rồi , rốt cuộc cũng sinh rồi , tạ ơn trời , Thiên Di nàng sinh rồi , sinh rồi , hắn kích động vui mừng , nhưng lại nghe nàng hét lên còn to hơn lúc nãy :
– Ôi trời ơi … ta không muốn sống nữa … đau quá đi … chịu hết nổi rồi … Kiến Văn ta ghét huynh … đừng bao giờ trèo lên giường của ta nữa … a mẹ ơi … đau chết ta … a … a …
– Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy , không phải nàng sinh song rồi ư .
Hắn bàn hoàng nói to , bà đỡ hớt hải lúng túng nói vọng ra :
– Phu nhân của ngài sinh đôi .
– Phu nhân đừng mắng người nữa … nghe lời ta hít thở … đúng rồi … cố lên phu nhân …
Cái gì cũng được sao lại bảo không cho ta lên cùng giường , rốt cuộc nàng đau đến khi nàng đây , Thiên Di cố lên , nàng cố lên .
– Oe … oe .. oe …

Bà đỡ thở nhẹ nhõm , bà chưa từng thấy sức ai lại dai như phu nhân đây , vừa mắng phu quân vừa sinh nở dễ dàng , nhìn cô ngủ thiếp đi vì mệt , bà lắc đầu bế hai đứa nhỏ đi ra .
– Chúc mừng ngài , hai tiểu cô nương a , màu xanh là tỷ tỷ màu đỏ là muội muội .
Hắn run run ôm hai đứa nhỏ , cảm xúc dâng trào , hắn nhìn con của hắn rồi cười hạnh phúc nói :
– Cảm ơn bà , tiền ở trên bàn bà nhận đi .
Hắn đi vào trong đặt hai đứa nhỏ lên giường , nhìn Thiên Di ngủ say thở đều làm hắn nhẹ nhõm đi phần nào . Bà đỡ trợn mắt , vàng … ôi mẹ ơi là vàng , chưa bao giờ bà có nhiều tiền như lúc này , bà cho nhanh vào tay áo rồi rời đi .
Trời sáng Thiên Di mở mắt , toàn thân ê ẩm , đau quá sinh con thật đau , nàng nhìn sang bên cạnh , con của nàng một thức một ngủ , nàng bế đứa nhỏ trong tấm vải màu xanh đưa đến bầu ngực của nàng , vạch áo dùng tay nâng núm vú đưa quầng vú chạm miệng đứa nhỏ , đứa nhỏ tay chạm lên ngực nàng , miệng mút sữa hai mắt lim dim .
Thiên Di nhìn qua cái bàn , Kiến Văn ngủ ở đó , nhìn chàng ngủ mà thấy thương , cô nhỏ nhẹ gọi :
– Kiến Văn … Kiến Văn …
Chàng bừng tỉnh nhìn Thiên Di , vội vàng đứng dậy đi đến chỗ cô nói :
– Nàng cần gì ?
– Muội mệt … huynh uội ngụm nước …
Chàng đi nhanh tới bàn rót nước , vẫn còn ấm đưa đến miệng nàng , nàng hớp vài ngụm rồi lắc đầu , toàn thân nàng rã rời , bế con mà run run , chàng lo lắng nói :

– Nàng muốn ăn gì , ta lập tức sai người đi mua .
– Hiện tại không muốn ăn , huynh nghe đây , từ đây về sau muội không sinh con nữa , đau lắm chịu không nổi .
– Ta biết , cả nhà ta thế này là đủ rồi .
Hắn ôm lấy nàng , nàng sinh con khổ sở như vậy ai dám để nàng sinh lần nữa , nếu có lần sau chắc chắn nàng sẽ mang hắn mổ sẻ không chút thương tiếc .
Thiên Di cho hai đứa nhỏ bú song liền hướng Kiến Văn nói :
– Huynh nghĩ ra tên để đặt cho con chưa .
– Đứa lớn tên Thục Tâm , đứa nhỏ tên Tố Tâm , nàng thấy sao .
– Thục Tâm dịu dàng , nhân hậu . Tố Tâm hồn đẹp , thanh cao . Muội thích , cứ vậy đi .
Cả hai chăm sóc hai đứa nhỏ mệt lã cả người , lúng túng và băn khoăn là điều hiển nhiên cả hai gặp phải , Thiên Di ôm con vào lòng , nựng con nhẹ nhàng , âu yếm con , nói chuyện với con . Kiến Văn lúng túng bỡ ngỡ thay tã cho con , nó ngọ nguậy , quấy khóc khiến chàng bối rối rụng vụng về nên không biết cái nào làm trước cái nào làm sau .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.