Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia

Chương 6 : Cuối cùng 2 người cũng cùng một chỗ .


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia: Chương 6 : Cuối cùng 2 người cũng cùng một chỗ .

Tại một địa cốc hẻo lánh , một nam tử bay lên múa kiếm lả lướt , từ đâu 1 bóng người vọt đến bàn tay 5 đốt cong lại hướng cổ người kia lao tới , nam tử nghiên đầu , bàn tay xoẹt qua cổ , chàng cười lạnh nhún người bay lên , cả hai bất phân thắng bại , một lát sau kiếm chìa đến cổ người kia , lão tử tóc trắng cười ra tiếng :
– Hảo , Thiên Di ta không còn gì để dạy cho con nữa rồi .
Thiên Di thu kiếm chấp tay thi lễ :
– Sư phụ gia gia , người nhường con rồi .
– Đây là thứ con cần , Sở Cung Hữu hỏi con có cần thì lấy thêm .
Lão tóc trắng vứt túi thuốc cho Thiên Di , Thiên Di mỉm cười nói :
– Tạ sư phụ gia gia .
Thiên Di trường bào trắng xen viền đỏ mở túi thuốc ra hài lòng đi vào trong , nhìn mình trong gương cô mỉm cười , mỹ nam đẹp như vậy mỹ nhân nào không muốn đứng cùng . Da trắng mịn như ngọc trai , mặt nhãn bong , đôi mắt long lanh sâu thẳm mũi cao dọc dừa và đôi môi căng mọng quyến rũ , ngoài ra cô còn sở hữu vẻ đẹp tự nhiên với thân hình chuẩn , chân dài miên man , eo phẳng ,vòng 1 , 3 đầy đặn . Chín năm qua thật nhanh , cô bây giờ là nữ giả nam trang , ai nhìn sơ vào há có thể đóan được cô là nữ với chiều cao 1m76 chứ . Ngoài sân có tiếng vọng vào :
– Thiên Di , ta đi thăm hoàng tỗ mẫu của con đây .
– Vâng .
Thái thượng hoàng nuôi nàng lớn ở bộ dạng nam nhân , ông không cho nàng rời đi khi chưa hết thời hạn , võ công của nàng thuộc hàng cao thủ có 1 không hai a .
Thiên Di lâm vào trầm tư , Kiến Văn ta rất nhớ huynh , còn huynh có nhớ ta không hay là đã quên ta rồi , cô lấy từ trong tay áo ra 1 cái lọ rỗng nhìn rất lâu rồi cất đi .

Cô đợi 3 ngày vẫn không thấy hoàng gia gia trở về , có phải hay không đã phát sinh chuyện gì , cô thân ảnh phi đi . Toàn thành đèn trắng treo khắp nơi khiến tim cô thắt lại nhói đau , mọi người xung quanh như dội thêm nước lạnh lên người cô khiến cô chết lặng .
– Thái hậu và thái thượng hoàng băng hà rồi .
– Thái hậu bệnh nặng qua đời , thái thượng hoàng vì nhớ thương ốm nặng liền đi theo … ôi ôi không cầm được nước mắt a .
Thiên Di lắc đầu , mặt cắt ko còn giọt máu , toàn thân run lên :
– Không thế nào … không thể nào như vậy được … a a a a ….
Cô hét lên rồi lao đi trong sự kinh ngạc của mọi người , cô đi vào hoàng cung thị vệ cản , ai tới cản cô liền đánh cho người đó không bò zậy được , thị vệ hô lớn :
– Có thích khách … có thích khách …
– Tránh ra , kẻ nào cản ta … ta liền giết …
Thiên Di không cần biết xung quanh có xảy ra chuyện gì , cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn hoàng gia gia và hoàng tỗ mẫu thôi , thị vệ tới càng lúc càng đông , lúc này 1 thân ảnh phi đến đối với Thiên Di động thủ .
– Thích khách to gan , hoàng tộc đang có tang sự lại đến càng quấy , muốn chết .
Thiên Di mắt mũi đều đỏ lên , đối với người này e ngại không ít , thân thủ của hắn thật nhanh nhẹn , cả 2 đánh được 1 lúc thì từ đâu chỗ hành lang có tiếng vọng tới :
– Kiến Văn , người tới bảo hộ thế tử .

– Vâng , thưa thái tử .
Thiên Di ngỡ ngàng nhìn người đang dao thủ với mình , Kiến Văn là huynh sao … thật sự là huynh sao , Kiến Văn lạnh lùng liếc qua ánh mắt kiên định , hướng Thiên Di một chưởng đánh nàng bay ra rơi xuống mặt đất .
– Á … hộc …ư … ư …
Cô phun một ngụm máu ra đất , sau đó đưa tay chùi đi run run đứng zậy , thị vệ chạy tới vây tròn chỉa kiếm về phía Thiên Di , 1 đám khác thì hô hoán :
– Bảo hộ thái tử và thế tử điện hạ .
Thiên Ân đi đến lo lắng nhìn Kiến Văn nói :
– Đệ có sao không .
– Không sao , đệ ổn , người tới bắt thích khách .
Thiên Di tay dính máu thò vào ngực lấy ra 1 thứ khiến tất cả dè chừng cẩn thận lùi 1 bước , cô giơ nó lên thở dốc nói :
– Kim bài ở đây , kẻ nào dám cản đường ta .
Thiên Ân bất ngờ , người này là ai , tại sao lại có kim bài bất phạm , không thể lầm được đó chính là kim bài hoàng tộc , 1 đời vua chỉ có 1 cái , Thiên Ân quỳ xuống , Kiến Văn cũng hết sức kinh ngạc quỳ xuống , đám thị vệ hốt hoảng quỳ theo .
Thiên Ân càng nghĩ càng thấy lạ , nam tử kia không lẽ là một hoàng tử được phụ hoàng yêu thương trao cho 1 cái kim bài , cậu mở miệng cung kính :

– Tham kiến thánh giá .
Chuyện gì cũng để sau hẳn nói , cô chạy vào trong từ đường hoàng thất rồi khưng lại , tại sao lại như vậy , hai hàng nước mắt trào ra , cô phi nhanh tới trong sự kinh ngạc của các phi tần và hoàng hậu , kèm theo đó là tiếng hoảng hốt của các thái phi đời trước và tiếng thút thít của các công chúa hoàng tử .
Hoàng thượng và vương gia bất ngờ quay đầu lại thì người kia đã nhào tới ôm linh đường khóc nức nở hai mắt nhắm tịt lại :
– Hu hu hu hu ….
Người này là ai , sao lại có thể vào đây 1 cách thản nhiên như vậy , chỉ nghe thấy 1 giọng nữ yếu ớt nỉ non nức nở :
– Hoàng gia gia , hoàng tỗ mẫu … hu hu hu … ư ư ư… hic hic …ức ức …hu hu hu .
Hoàng thượng kinh ngạc , người thanh niên này có phải là Thiên Di không , Thiên Di khóc rống lên ôm lấy linh đường ghào thét :
– Là Thiên Di không tốt … hu hu hu … Thiên Di đến muộn …hức hức hức …hu hu hu … Thiên Di bất hiếu … hai người tha thứ cho con … hu hu hu …
Mọi người sững trong im lặng , cái nam nhân kia là thái tử phi ư , Thiên Ân Và Kiến Văn trợn tròn hai mắt , cái nam nhân kia là Thiên Di ư , cái người con gái họ nhớ nhung những 9 năm đây ư , Thiên Ân nhanh chóng đi đế ôm lấy Thiên Di cau có an ủi mang theo lo lắng :
– Thiên Di , người đã an nghĩ rồi nàng bớt đau thương .
Thiên Di bấm chặt tay áo của Thiên Ân mắt nhắm tịt lại khóc nức nở , toàn thân run rẩy không có lực .
– Hu hu hu hu …
Kiến Văn chết lặng , nàng thay đỗi nhiều quá khiến hắn không nhận ra , đưa mắt nhìn nàng lại đưa tay lên run run nắm chặt , hắn đã đánh nàng , một chưởng khiến hắn hối hận cắn răng , vẫn là hắn chậm chân hơn Thiên Ân , giờ thì làm sao hắn giành được nàng trờ về , chàng nhắm hai mắt quay đi .
Thiên Di thiếp đi , hoàng thượng bảo Thiên Ân đưa nàng đến Gia lạc viện để nàng nghỉ ngơi , hắn bồng nàng trên tay , đặt nàng lên giường nhìn nàng lúc lâu rồi rời đi , nàng đã về … rốt cuộc thì nàng cũng đã về , lòng hắn vui mừng rạo rực , hắn chờ nàng lâu lắm rồi .

Ba ngày sau tang lễ , nàng thất thần phờ phạt , cơm không ăn nước không uống khiến người người lo lắng gọi cửa , nàng không mở , nàng nắm trong tay kim bài ai dám đối với nàng phi lễ . Hoàng gia gia , hoàng tổ mẫu cuối cùng hai người cũng cùng một chỗ , Thiên Di mừng cho hai người . Có tiếng gõ cửa , Kiến Văn bên ngoài nhỏ nhẹ gọi :
– Thiên Di , huynh là Kiến Văn , muội mở cửa có được không ?
Thiên Di cắn nhẹ môi , liu xiu đi đến cửa , tóc tai rối tung cả lên , mặt mày xanh xao không sức sống , cô mở cửa nhìn người trước mặt sau đó bổ nhào ôm chầm lấy anh nấc lên tiếng to tiếng nhỏ mà khóc . Cung nữ bất ngờ la lên theo bản năng :
– Ah ….a ….
Kiến Văn trừng mắt khiến họ run rẩy lui lại hai tay ôm miệng , thái tử phi quả nhiên bị hủy dung a.
Kiến Văn ôm lấy Thiên Di bay lên nóc nhà dìu nàng ngồi xuống lau nước mắt cho nàng , đưa nàng một cái bánh bao ấm ấm mà hắn ủ ở trong ngực từ nãy giờ , nhỏ tiếng nói :
– Muội ăn chút gì đi có được không .
Chàng ngắt ra một miếng bánh nhỏ đưa lên miệng Thiên Di , nàng hé miệng ngậm lấy nhai nhai rồi nuốt , thấy nàng vừa nấc vừa ăn khiến hắn nghẹn lời lo lắng , một lát sau hắn rủ mắt xuống vẻ mặt ăn năng nói :
– Xin lỗi muội , lần trước huynh đánh muội là huynh …
Thiên Di lắc đầu lời nói chen ngang :
– Không phải lỗi của huynh , là do chúng ta xa cách lâu quá liền không nhận ra nhau … Kiến Văn muội rất nhớ huynh .
– Huynh cũng vậy , rất nhớ muội .
Hắn ôm lấy nàng siết lại , cọ má vào tóc nàng , hắn dữ rất lâu không muốn rời nàng , có lẽ hắn sẽ không được ôm nàng như thế này nữa , phải nhường cái ôm này cho người khác rồi , nàng giờ là thái tử phi là nương tử của người khác , còn hắn không thể giành lấy nàng .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.