Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia

Chương 3 : Nói có sách mách có chứng .


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia: Chương 3 : Nói có sách mách có chứng .

Thiên Di 1 thân lục y , chiếc khăn lụa che đi nửa dưới khuôn mặt nàng , má phải có 1 hình bông hoa mẫu đơn lớn , Thiên Di nghĩ ngợi đưa tay gõ nhẹ lên bàn , bên cạnh có một tờ giấy chuyển qua , cô ngạc nhiên uể oải nói :
– Cái gì vậy ?
Thái tử Vũ Thiên Ân liếc nàng trả lời :
– Đề thi .
Chậc chậc , cái đề thi con nít ranh này đưa ình làm gì , cô nhìn nhìn chấm bút lông viết lên , người ta suy nghĩ chưa ra câu trả lời cô đã trả lời song 20 câu rồi đứng lên đi tới chỗ thầy Tô Uy Chấn nói :
– Em song rồi , em xin phép ra ngoài .
Cô đi ra ngoài trong sự ngạc nhiên của cả lớp , thầy Tô nói :
– Thiên Di vừa vào học ai đưa em ấy đề thi vậy .
– Là em ạ , em thấy dư một tờ liền đưa .
– Được rồi , cả lớp làm bài đi .
Thầy Tô nhìn bài của Thiên Di kinh ngạc không thôi , sao tiểu nữ oa 6 tuổi có thể thông minh như vậy , đây đều là đề giành cho lứa 10 tuổi trở lên , mới đầu ông còn sợ Thiên Di theo không kịp các ca ca và tỷ tỷ của mình nhưng giờ nhìn lại … lại thấy mình lo quá xa , Thiên Di cư nhiên là một nhân tài a , hèn gì thái hậu cho Thiên Di học vượt cấp .
Giờ giải lao Thiên Di dưới gốc cây nằm ngủ , mọi người chơi vui vẻ bỗng dưng có người đi đến chỗ Thiên Di gọi :
– Thiên Di , Thiên Di .
Thiên Di gãi gãi mép tai trái , phần dây ở bên tai trái tuột ra theo gió bay xuống đất để lộ ra một nửa khuôn mặt trắng nõn càng nhìn càng yêu , nửa kia được Thiên Di một tay gối một tay gác lên che đi , Cô bừng tỉnh mở hai mắt dùng tay trái chụp lấy phần dây đeo lại vào tai , sau đó đứng lên bỏ đi .
– Kiến Văn , đệ làm gì ở đây .
Thái tử Vũ Thiên Ân tò mò đi đến hỏi , Kiến Văn mặt mày ửng đỏ nói :
– Rủ Thiên Di cùng chơi , muội ấy có một mình à , chắc buồn lắm .
– Các huynh chơi với nó làm gì , một oa nhi xấu xí như nó thì biết cái gì , nếu không phải hoàng tỗ mẫu thương nó cho nó tới đây học thì con lâu nó mới được ở đây .
Công chúa Uyển Cần nhìn Thiên Di khinh bỉ , cái nha đầu xấu xí dám hù dọa mẫu phi của ta sợ đến ngất , còn lâu ta mới chơi với ngươi .
– Ta cũng nghĩ thế á , lúc nãy ta đưa đề thi cho nó , nó còn vẽ bậy lên đó khiến thầy Tô rất giận a .
– Đi thôi … đi thôi … kệ nó đi .
Uyển Cần kéo Thiên Ân và Kiến Văn đi qua chỗ tập võ của thượng thư phòng , Kiến Văn vẫn nhìn Thiên Di sau đó rời đi . Giờ học cờ vây , Uyển Cần che miệng cười ra tiếng :
– Ha ha , ta nói rồi mà … mấy người không phải là đối thủ của ta .
– Uy , Uyển Cần chơi giỏi như vậy ở đây chỉ có thầy Tô mới đấu lại thôi .

Thiên Di ngáp một cái liếc qua nói nhỏ :
– Có vậy mà cũng giải không được .
Một công chúa ở bên cạnh Thiên Di nói :
– Vậy muội giải được không ?
Tất cả quay lại nhìn , Uyển Cần đứng lên tức giận nói :
– Tỷ nói vậy là có ý gì ?
– Ta không có ý gì hết , chỉ là nghe Thiên Di bảo có vậy mà cũng không giải được nên ta mới nói .
Uyển Cần trừng mắt nhìn Thiên Di nói :
– Vậy ngươi thử đi , chỉ là đồ bỏ đi thì làm được cái gì ?
Thiên Di lạnh lùng lời nói kiêu ngạo :
– Ta giải được ngươi mất cái gì ?
– Ta cái gì cũng mất .
Thiên Di thở dài , đi đến cầm giấy bút đưa cho Uyển Cần rồi nói :
– Viết đi , nếu ta giải được ngươi bị đánh hai mươi gậy , nếu ta không giải được ta bị đánh hai mươi gậy .
Uyền Cần khí tức hừng hực , nha đầu được lắm … ở đây chỉ có thầy Tô mới phá được nước cờ của ta thôi , lần này ngươi chết chắc rồi , cô giựt giấy và bút kê lên bàn rồi viết . Thiên Di ấn ngón tay lên mực đỏ trong một chiếc hợp rồi ịn lên giấy , cô xếp nó lại cho vào tay áo , ranh con muốn đấu với ta ư … về học thêm mười năm nữa đi , cô đi đến cầm lên con cờ đen đặt lên một điểm khiến cho Uyển Cần tức đến nỗi trắng bệch , toàn thân cứng tại chỗ như cột nhà .
– Công chúa tự sử đi nhé , ta đi trước .
Đi đến khu luyện võ , một mũi tên gỗ bay đến cắm lên đầu tóc của Thiên Di , cô đen mặt , lại nghe thấy tiếng cười lớn :
– Ha ha ha . thấy không … ta nói ta bắn là bách phát bách trúng mà .
Thiên Di rút cây tên ra , mặt mày cau có , cô đi đến nói :
– Ngươi bắn cung giỏi như vậy có muốn đấu với ta một lần không .
– Ha ha ha , mắc cười thật … ngươi yếu như vậy ta sợ cung ngươi còn cầm không nổi huống chi là kéo căn dây cung .
– Ha ha ha .
Tất cả hùa nhau cười nhạo Thiên Di , chỉ có Kiến Văn vẫn bình thường đi đến chỗ Thiên Di nói :
– Thiên Di … bỏ qua cho thái tử đi … huynh dẫn muội qua kia chơi có được không .

– Kiến Văn , đệ đừng có chơi với nó .
– Thiên Ân , huynh thôi đi có được không , muội ấy chỉ mới 6 tuổi , chúng ta lớn như vậy đi ăn hiếp 1 đứa con nít thì hay ho gì .
– Các ngươi thôi đi , ta hỏi ngươi có muốn đấu không .
Thiên Di quát lớn , chỉ tay về phía Thiên Ân , lại nghe thấy cậu hừ lạnh phớt lờ :
– Ta không chấp với con nít .
– Ngươi cùng lắm chỉ hơn ta 5 tuổi , chả có gì to tác , trừ khi ngươi sợ thua ta .
Thiên Ân như bị người ta chạm trúng lòng tự ái liền nói to :
– Ta mà thua ngươi ư , mơ đi , đấu thì đấu .
– Người thua cuộc sẽ bị treo ngược 1 nén nhan , ngươi dám không … thái tử .
– Ta đương nhiên dám , nói đi ngươi muốn thi như thế nào .
– Ba mũi tên phải bắn trúng hồng tâm ba bảng tên kia với thời gian nhanh nhất , mời thái tử .
– Được , có thế nào cũng đừng trách ta .
Kiến Văn lo lắng kéo tay Thiên Di nói :
– Muội thật là ngốc , để huynh thay muội đấu với huynh ấy , thua huynh sẽ chịu phạt .
Thiên Di ngạc nhiên mỉm cười nhẹ nói :
– Chuyện của ta để ta tự giải quyết , huynh đứng qua một bên .
– Muội …
Kiến Văn sắc mặt khó coi đứng qua 1 bên , Thiên Ân đã đứng vào vị trí cười khinh bỉ :
– Bây giờ ngươi bỏ cuộc vẫn còn kịp đấy ha ha ha .
– Bất quá trong từ điển của ta không có hai từ bỏ cuộc .
Thiên Di nhấc cung lên , đeo túi đựng tên khoác lên vai , tiểu tử ngươi xem thường ta quá rồi , chỉ nghe người kia hô lớn .
– Chuẩn bị , bắt đầu .

Nói song hắn dốc đồng hồ cát xuống , Thiên Ân dương cung bắn đi một tên nhanh như chớp trúng ngay hồng tâm , đang tính bắn mũi tên thứ hai thì khưng lại nhìn Thiên Di 1 lúc nắm 3 mũi tên dương cung nằm ngang , cô buôn tay ba mũi tên bay đi 3 hướng trúng 3 hồng tâm , cô vứt cung xuống đất hừ lạnh :
– Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy , thái tử ngươi thua rồi .
Thái tử run rẩy , không thể tin vào mắt mình được nữa , cung trên tay rơi xuống đất … mình thua một tiểu nữ oa , mọi người xầm xì to nhỏ , Kiến Văn ngạc nhiên không ít , cậu liếc qua tay của Thiên Di , tay cô run run ẩn đỏ , cậu chạy tới kéo Thiên Di đi .
– Muội đi theo huynh .
Cậu kéo Thiên Di ngồi xuống gốc cây , lấy ra một lọ thuốc rồi nắm lấy tay cô nhẹ nhàng đổ thuốc lên xoa xoa rồi nói :
– Lần sau muội đừng làm như vậy nữa .
– Huynh quan tâm ta làm gì , huynh chơi với ta sẽ bị họ ghét bỏ đó .
– Kệ họ , huynh không quan tâm .
Thiên Di rút tay lại tựa đầu vào thân cây , đứa nhỏ này muốn làm bạn với mình sao , sẽ không đâu … rồi nó sẽ bỏ rơi mình khi nhìn thấy gương mặt của mình thôi , cô thở một hơi thật dài nói :
– Mặt của ta bị hủy dung rồi , xấu xí đến nỗi hù chết người ta đấy .
– Vậy muội hù thử xem huynh có chết không .
Kiến Văn một khuôn mặt nghiêm túc nhìn Thiên Di , hắn nghe nói trên mặt Thiên Di có vết bỏng lớn lắm , chắc hẳn nàng đau lắm , còn nhỏ thế mà thương tổn nặng như vậy .
– Huynh muốn xem liền cho huynh xem .
Thiên Di tháo khăn xuống , hai mắt Kiến Văn mở to sửng sốt , tay cậu run run sờ lên má phải của Thiên Di nơi vết thương bắt đầu kết vảy .
– Chắc muội đau lắm … Thiên Di muội thật kiên cường …
– Không sợ sao .
– Sao huynh phải sợ , ngồi yên để huynh thoa thuốc uội .
Kiến Văn đổ thuốc ra tay trái xóa nhẹ lên mặt Thiên Di khiến hai mắt cô nhắm lại , má phải không còn nhức nữa chỉ như có dòng nước mát rội lên . Kiến Văn khưng lại , năm ngón tay in lên mặt che đi vết bỏng của Thiên Di … nếu muội ấy không có vết thương này có lẽ sẽ đẹp lắm . Cậu cuối xuống hôn lên môi của Thiên Di , hai đôi môi dính chặt vào nhau khiến Thiên Di mở to hai mắt , thằng nhỏ này dám hôn mình , cô đẩy hắn ra , hắn giật mình cuối đầu xin lỗi .
– Xin lỗi Thiên Di , mẫu thân huynh bảo con chỉ được hôn cô gái mà con thích , huynh thích muội nên mới …
– Huynh thích ta .
Kiến Văn gật đầu , Thiên Di vỗ tay lên trán hai mắt rủ xuống :
– Vậy huynh có hiểu câm nam nữ thụ thụ bất thân không .
– Hiểu .
– Vậy giờ huynh định làm gì để xin lỗi .
– Huynh … huynh làm ngựa uội cưỡi .
Nói song cậu quỳ xuống bò bằng bốn chân quay qua nhìn Thiên Di :
– Muội mau ngồi lên đi .

Thiên Di bật cười thành tiếng , lâu rồi cô không vui như vậy , cô trèo lên hai chân bỏ qua 2 bên , tay vịn hai vai của Kiến Văn sau đó cười lớn :
– Ngựa ơi mau chạy a , chạy nhanh lên a .
Toàn bộ cảnh này gần như bị mấy cung nữ nhìn thấy hết , họ trông hai người còn rất vui vẻ . Lúc Thiên Di trở về chỗ Thái hậu , vừa vào cửa đã có sát khí bắn tới , Thiên Di nhún người nhỏ tiếng nói :
– Thiên Di thỉnh an hoàng tổ mẫu , hoàng tỗ mẫu vạn phúc kim an , hoàng hậu nương nương cát tường , Duệ quý phi cát tường .
Duệ quý phi đã gặp qua , người kia cư nhiên là hoàng hậu nương nương , chắc là đến vấn tội mình . Thiên Di cúi đầu , thái hậu vẻ mặt không vui nhìn Thiên Di rồi nói :
– Thiên Di , ai gia nghe nói con mang thái tử treo ngược lên cây , mang Uyển Cần công chúa đánh 20 gậy có đúng không .
– Dạ không ạ , Thiên Di không có làm .
Hoàng hậu trừng mắt đứng lên quát :
– Ngươi còn chối .
Thiên Di mở miệng :
– Nói có sách mách có chứng , hoàng hậu có gì làm chứng không .
Hoàng hậu tức đến nghẹn lời , chẳng qua nàng chỉ nghe thuộc hạ của thái tử nói lại chứ không có chứng cứ . Thiên Di đi đến chỗ thái hậu nhỏ giọng :
– Bẩm hoàng tỗ mẫu , con và thái tử thi bắn cung , ai thua sẽ bị phạt … xuất phát từ công bằng , chính miệng thái tử nói đồng ý ai thua sẽ bị treo ngược 1 nén nhan , nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy … lời của thái tử đã nói ra rồi không thể rút lại . Còn chuyện công chúa bị đánh hoàn toàn là do tỷ ấy tự nguyện ạ .
Thiên Di lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho thái hậu , thái hậu xem xong tức giận vứt tờ giấy lên bàn nói lớn :
– Một đứa là thái tử , một đứa là công chúa , hai ngươi đã dạy chúng nó cái gì thế hả , Thiên Di nó mới có 6 tuổi , ai gia gởi nó đến thượng thư phòng là để học chứ không phải để bị bắt nạt … các ngươi làm ai gia tức chết mà … khụ …khụ …
– Hoàng tỗ mẫu … người uống chút nước đi ạ .
– Mẫu hậu , người không sao chứ ạ .
Thiên Di lấy nước đưa cho thái hậu , hai người kia bất an đi đến lại nghe thái hậu nói :
– Đi ra ngoài .
Cả hai nhìn nhau rồi nhún người đi ra :
– Thần Thiếp lui trước .
Thiên Di xoa xoa huyệt thái dương cho thái hậu , cô có chút áy náy rụt rè nói :
– Thiên Di xin lỗi hoàng tỗ mẫu .
Lại thấy thái hậu nắm lấy tay cô kéo cô ngồi xuống nhỏ nhẹ yêu thương .
– Sao con phải xin lỗi , không phải là ta không biết chứ thái tử ở thượng thư phòng bắn cung rất giỏi , Uyển Cần chơi cờ vây lại càng giỏi , chúng như vậy là đang làm khó cho con .
– Thiên Di không sao thưa hoàng tỗ mẫu .
Thiên Di rút đầu vào ngực thái hậu , bà cũng không hiểu tại sao lại yêu thương Thiên Di còn hơn cả cháu ruột , ở bên đứa nhỏ này bà cảm thấy rất vui .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.