Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia

Chương 4 : Ta Không Thích .


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia: Chương 4 : Ta Không Thích .

Mấy ngày rồi đi học nàng không có thấy thái tử và công chúa Uyển Cần , nàng được Kiến Văn dẫn đi chơi khắp nơi trong hoàng cung , nàng bây giờ như lấy được kí ức thời thơ ấu , hồn nhiên vui vẻ rong chơi suốt ngày , có hôm trời mưa to nàng cùng Kiến Văn tắm dưới trời mưa một ngày sau đó bị thái hậu mắng một trận , cũng may cả hai không bị cảm lạnh .
Thiên Di ngồi trước gương đồng xoa lên mặt một lớp thuốc do Sở Cung Hữu bào chế , có tác dụng làm mát vết thương tạo thành một lớp keo mỏng bảo vệ sự đóng vẩy ở vết thương để tránh bị nhiễm trùng . Cái này rửa bằng nước ấm mới trôi hay là mình thử dùng thêm một ít phấn che đi , cô bắt đầu trang điểm sau đó gật đầu hài lòng .
– Tuyệt , thuốc này thoa lên mặt kèm thêm một tý phấn là không nhìn thấy gì luôn .
Cô vui mừng chạy ra khỏi phòng ngủ của thái hậu kêu lên :
– Hoàng tỗ mẫu ơi , người nhìn xem Thiên Di xinh không này .
Cô khựng lại nhún người vui vẻ nói :
– Thiên Di thỉnh an hoàng thượng , hoàng thượng vạn phúc kim an , Thiên Di gặp qua thái tử , thái tử an khang .
– Mau đứng lên đi , Thiên Di làm trẫm giật mình đấy , vết thương của con đâu rồi .
Thiên Di mỉm cười hai tay áp nhẹ lên mặt :
– Thuốc của Sở thái y thật tốt , Thiên Di bôi lên rồi thêm một tý phấn thì không còn thấy gì nữa , tuy chỉ là tạm thời thôi nhưng Thiên Di rất vui a .
Thái hậu mừng rỡ ngoắc tay :
– Đâu , Thiên Di lại đây cho ai gia xem nào .
Thiên Di đi đến ngẩn đầu nghiêng qua trái , chỉ thấy thái hậu vui vẻ hài lòng :
– Tốt … rất tốt , ai gia phải trọng thưởng cho Sở thái y mới được .
– Mẫu hậu nói phải , việc này để nhi thần lo liệu xin mẫu hậu an tâm .
Thiên Di liếc sang nhìn thái tử , cậu đã quay mặt đi hướng khác từ bao giờ , cô phớt lờ cậu quay sang nũng nịu với thái hậu :
– Hoàng tỗ mẫu cho Thiên Di đi ra ngoài cung gặp Kiến Văn huynh đi có được không … hoàng tỗ mẫu … nha … nha … cho Thiên Di đi đi mà …

Thái hậu 1 ngón tay ấn nhẹ lên trán của Thiên Di :
– Được rồi , nhưng mà con không được giống như lần trước nghe chưa .
Thiên Di vui vẻ , làm con nít thật vui nha , suốt ngày đi chơi , lần này ra khỏi cung đến phủ vương gia phải tranh thủ chơi cho thỏa thích mới được .
– Thiên Di cảm ơn hoàng tỗ mẫu , hoàng thượng Thiên Di lui trước , thái tử Thiên Di lui trước .
Thiên Di ra khỏi , thái hậu khen ngợi nói :
– Hoàng thượng con thấy để Thiên Di làm thái tử phi liệu có được không , con bé rất có tố chất a .
– Chuyện này … nhi thần nghĩ để Thiên Ân quyết định đi .
Thiên Ân cúi đầu mặt đỏ tử lúc nào lí nhí nói :
– Cũng được ạ .
Thái hậu mỉm cười :
– Tốt … tốt lắm ha ha ha .
Thiên Ân mấy ngày trước cũng đã thấy qua khuôn mặt thật bị bỏng của Thiên Di , hắn cũng không sợ hãi mà cảm thấy thương sót , hắn muốn chăm sóc nàng lấp đầy những thương tổn mà nàng đã chịu . Thiên Di được thị vệ bế xuống xe ngựa , cô chạy vào phủ thì bị ngăn lại :
– Đứa nhỏ , ngươi là ai mà chạy vào phủ vương gia .
Đám thị vệ đi tới vung kiếm lên nói lớn :
– Vô lễ , dám ngang nhiên cản đường Thiên Di quận chúa .
Hai tên giữ cổng bủn rủn , từ trong vọng ra tiếng nói :
– Chuyện gì vậy ?
Vương gia đi ra , Thiên Di chưa từng gặp người này , đưa mắt quét qua toàn thân người kia , cô rút kim bài giơ lên :
– Vương gia , ta là Thiên Di quận chúa .
Vương gia giật mình quỳ xuống khiến hai tên giữ cổng quỳ theo , ông cúi đầu nói :
– Thần Vũ Tư Trầm cung nghênh thánh giá .
– Đứng lên đi .
– Tạ thánh ân .
Vương gia nhìn Thiên Di vẻ mặt tò mò hỏi :
– Không biết quận chúa đến phủ có việc gì không .
– Ta muốn gặp Kiến Văn huynh a .
– Mời quận chúa .
Thiên Di gặp được Kiến Văn liền bổ nhào lên người cậu đòi cậu dẫn đi chơi . Cả hai đi ra phố chơi , Kiến Văn nhìn Thiên Di chăm chăm từ lúc gặp đến giờ , lại thấy cô cười sáng lạng :
– Huynh nhìn muội làm gì , muội chỉ là xinh hơn 1 chút thôi mà .

– Huynh biết , chúng ta ra đồng lúa chơi đi .
– Được .
Thiên Di một tay nắm cây cỏ lồng vực một tay nắm tay của Kiến Văn nằm trên nền cỏ xanh cạnh đồng lúa , cả hai nhìn bầu trời trong xanh xen thêm vài đám mây trắng , hít thở cái không khí mát rượi .
– Huynh nhìn đám mây kia đi , rất giống con ngựa phải không .
– Ừm , kế đó là cái bánh bao a .
– Quả đào mà .
– Là bánh bao , quả đào làm gì to như vậy .
– Ừ ừ , nhắc tới bánh bao muội lại đói .
– Vậy chúng ta về mua bánh bao ăn a .
Thiên Di bật dậy chạy đi cười hi hi ha ha :
– Đố huynh bắt được muội đấy … ha ha …
– Được thôi … đứng lại đó … không được chạy …
Kiến Văn ôm lấy Thiên Di , cô dẫy lên cười ha hả :
– Buôn muội ra … ha ha ha …
– Huynh không buôn đấy .
Cả hai ngã ra đất cười lớn , sau đó Kiến Văn lại nói :
– Thiên Di mẫu thân ta bảo , nam nhi và nữ nhi muốn ở bên nhau mãi mãi thì phải gả cho nhau , hay muội gả cho huynh đi .
– Ác , huynh có hiểu như vậy nghĩa là sao không ?
– Là mãi mãi cùng nhau một chỗ , không phải sao .
– Huynh yêu muội sao ?
– Ừm , huynh yêu muội .

Sau đó là một nụ hôn ịn chặt môi , Kiến Văn không biết tình yêu là thế nào nhưng khi thấy phụ thân và mẫu thân nói yêu nhau là phải hôn sau đó . Thiên Di nhắm mắt , con nít hôn thật khác biệt người lớn a. Cả hai tay trong tay đi trên phố thì gặp Thiên Ân , chưa kịp nói gì Thiên Ân đã đi đến tức giận kéo hai tay của hai người ra sau đó kéo Thiên Di đi .
– Chúng ta đi về .
– Này , làm gì vậy … buôn ra … ta không thích .
Kiến Văn đi đến tách hai người ra kéo Thiên Di ra sau lưng mình rồi nói :
– Muội ấy nói không thích , huynh đừng làm như vậy nữa .
Thiên Ân giận run , tay nắm chặt hình nắm đấm , dựa vào cái gì đệ được nắm tay muội ấy còn ta thì không chứ , cậu đi tới túm áo Kiến Văn đấm ột cái vào mặt hét lên :
– Đệ dựa vào cái gì mà cản ta chạm vào thái tử phi của mình chứ .
Kiến Văn ngã nhào ra đất trong sự hoảng loạn của dân chúng , một câu thái tử phi làm Thiên Di bất động vài dây , sau đó cô nhìn thấy hai người kia đánh nhau , cô tới kéo hai người ra nói lớn :
– Hai người mau dừng lại cho tôi .
Cả hai không dừng còn hất mạnh tay ra khiến Thiên Di văng ra cả đầu và lưng đều đập vào tường , cô té ụp xuống bất tỉnh , máu phía sau đầu chày xuống . Kiến Văn mở to hai mắt gọi lớn :
– Thiên Di …
Cậu xô Thiên Ân ra chạy đến ôm lấy Thiên Di khóc nức nở :
– Thiên Di … Thiên Di … hu hu hu …
Thiên Ân hoảng hốt rối loạng nói :
– Mau … mau đưa muội ấy về … nhanh … nhanh lên …
Kiến Văn khụy xuống nắm hai tay Thiên Di khoác qua vai mình , một tay nắm hai tay Thiên Di , tay còn lại đỡ mông cô , cậu cõng Thiên Di chạy về phù , Thiên Ân chạy theo sau .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.