Hoàng Hậu Bảy Sắc

Chương 15chương 12 part 01


Đọc truyện Hoàng Hậu Bảy Sắc – Chương 15: chương 12 part 01

 
Chương 12 : Thiên sứ hộ mệnh.
Duyên là do trời định, phận là do con người tự tạo nên. Có không ít người vì đã không cố gắng thật sự tranh đấu đấu, vì thế đã vô tình đánh mất đi cái duyên phận vốn thuộc về mình. Nhưng, cũng có những người cho dù đã rất cố gắng, mà cũng không nhận được kết quả gì.
Thật ra Cảnh Thần và Tịnh Hiếu rất có duyên với nhau, nhưng không biết đây có phải là duyên phận của hai đứa nó hay không? Vì từ lúc bắt đầu, không đứa nào tin đây chính là duyên phận cả. Bây giờ, không tin thì không được rồi.
“Ủa?…Mấy giờ rồi?” Tịnh Hiếu đờ đẫn dụi tay vào mắt.
“Đừng có nhúc nhích.” Cảnh Thần đang mở cửa vào nhà nó.
Chuyện này là sao đây? Tịnh Hiếu mơ hồ mở mẳt ra nhìn. “Này…A?! Hả? Chuyện gì đây?” Sao nó lại bị cõng nằm trên vai một người thế này? Mà người này lại rất quen nữa.
“Cậu cũng biết đánh vật với thời gian đấy.” Cảnh Thần đặt nó xuống nhẹ nhàng, phủi hai tay:” Sao không tỉnh dậy từ sớm chứ? Làm người ta mệt muốn chết.”
“Nói đi, mình muốn nghe cậu nói vấn đề chính.” Ngay lúc này, nó chẳng muốn nghe mấy lời than thở đó của Cảnh Thần.
“Cậu quá lắm! Cũng phải cho người ta vào nhà, rót cho người ta một ly trả chứ?” Ai đã cất công đưa nó về tận nhà mà lại nói vậy?
Nhìn thấy mấy vết hằn trên hai cánh tay Cảnh Thần, Tịnh Hiếu cảm thấy hơi tội nghiệp cho hắn. Hai đứa đi vào nhà.
“Cho một ly nước như vậy là tốt lắm rồi.” Nói rồi nó đưa ly nước ra trước mặt Cảnh Thần.
“Vậy lần sau có thể cho mình một ly hồng trả được chứ?” Cảnh Thần nhìn vào đôi mắt đang giận của nó: “Sáng nay cậu có ăn gì lạ không?”
“Sao?” Tịnh Hiếu suy nghĩ, “Ngoài bữa sáng ăn cùng với Tiểu Từ, mình chẳng ăn gì nữa.”
“Vậy là…cái ly nước ở nhà thi đấu có vấn đề rồi. Nó làm cậu ngủ đấy.”
“Từ lúc còn đang xem trận đấu, mình thấy chóng mặt, và sau đó thì không còn biết gì nữa…”
“Cho nên mình mới cõng cậu về, không ngờ cậu cũng nặng thật.” Cảnh Thần cảm thấy muốn còng cả lưng ra, trước đây hắn chưa cõng ai bao giờ, bây giờ thì đã nếm được cái mùi vị đó rồi.
“Thì cũng chỉ nặng hơn mấy người nhẹ ký một chút thôi mà.” Nó giận. May mà nó chỉ cho hắn uống nước lọc thôi, chứ không thì lẵng phí một ly trả rồi, đáng ghét thật.
Cảnh Thần biết cãi nhau với nó cũng vô ích, nó lúc nào cũng bướng bỉnh. Nên hắn bắt đầu vào vấn đề chính.
“Chuyện hôm nay cậu có thấy lạ không? Cả chuyện…lần trước chị Tiểu Từ bị người ta xô ngã ở cầu thang nữa, chị ấy té cũng đâu có nhẹ, vì kẻ đó không mặc đồng phục trường mình, vả lại mình tin Đơn Đình không phải là kẻ đã gây ra những chuyện đó, cho nên mình đoán chắc là có kẻ muốn phá hoại tụi mình…Mà lần này là cho thuốc vào ly nước của cậu, nếu cậu không uống trước, thì hoặc mình, hoặc Đằng Ảnh, Thất Quỳ sẽ bị trúng thuốc của nó. Nếu nói hắn đang muốn nhắm vào một trong số chúng ta, e rằng không xong rồi…không chừng…không chỉ có một ly bị bỏ thuốc.”
“Vậy là vì có kẻ đang âm mưu hại câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ của chúng ta, tất cả những việc làm này đều nhắm vào chúng ta?” Tịnh Hiếu nhận ra sự việc ngày càng chuyển biến xấu hơn, “Mình nhanh báo cho Tiểu Từ biết chuyện này nhanh thôi.”
“Ừ, vậy là…ngoài Đơn Đình ra, còn có kẻ khác đang chú ý chúng ta.” Cảnh Thần lo lắng: ” Mình vừa nghĩ ra một khả năng…Đơn Đình đã từng nói về cái băng nhóm mà anh trai nhỏ đã tham gia cũng có biết đến tụi mình, như vậy là sao đây? Nếu nói đây là âm mưu do tụi nó đặt ra, cũng không loại trừ khả năng đó.”
Tịnh Hiếu như ngộ ra được điều gì đó: “Nhưng nếu mình đoán đúng, thì kẻ thù của mình lúc này không chỉ có một người, và có thể là cả một bọn, nếu vậy thì…”
“Cậu dũng cảm lên một chút được không? Mình đâu có bắt cậu phải hy sinh chứ?” Cảnh Thần biết nó không muốn manh động, nó muốn yên lặng quan sát tình hình,chứ không muốn chủ động tấn công đối thủ.
“Vậy thì làm sao?” Nó nóng ruột hỏi Cảnh Thần.
“Mình tuyệt đối không để cho tụi nó làm hại cậu đâu, cho dù…” Cho dù phải đánh đổi tất cả.
Hai đứa hơn kém nhau chả bao nhiêu tháng tuổi, thế nhưng Cảnh Thần lại có vẻ cứng rắng và mạnh mẽ hơn nó nhiều.
Tịnh Hiếu ra vẻ mặt ngây ngô.
Hắn sẽ chẳng nói những điều thầm kín trong lòng mình vào lúc này đâu.
“Cho dù trông cậu có ngốc đến mấy, bọn họ chắc cũng không nỡ ra tay đâu, nên đừng có lo!” Cảnh Thần trêu nó.
“Cái cậu này thật là…” Nó đành chịu thua hắn. Sao nó cứ thấy hồi hộp, nôn nao trong lòng làm sao?
“Quên mất, mình có chuyện này muốn hỏi cậu.” Cảnh Thần ngồi ngay ngắn lại, “Cậu thích cái gì nhất?”
“Thích nhất hả?” Tịnh Hiếu thích nhất là được ngủ, và nằm mơ mộng, ngoài mấy cái đó ra thì còn cái gì nữa?
“Nghĩ kĩ đi nhé.”

Hình như chuyện này quan trọng với Cảnh Thần lắm thì phải.
“Mình thích cái lồng xoay.”
“Cậu thích đi lồng xoay?” Cảnh Thần nhơ lại. Hèn nào lần trước hai đứa nó cùng đi chơi với Thất Quỳ, Tịnh Hiếu cứ đứng nhìn chăm chú vào chiếc vòng thủy tinh hình cái lồng xoay đó.
“Mình không thích đi.” Tịnh Hiếu chỉnh lại: “Mà mình chỉ thích ngắm thôi, mình rất thích đứng ngắm các vòng xoay của nó, chị Ân Từ từng nói những người thích ngắm lồng xoay sẽ rất hạnh phúc. Nhưng mình thích ngắm nó không phải vì những điều chị ấy nói…đơn giản là vì mình thích thôi.”
Nó ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng mà trong khu vui chơi lại nhiều người quá, mình không thích đi, cho nên đến bây giờ cũng chỉ ngắm nó được có mấy lần. Vì thế, cái điều mình thích nhất, lại dường như quá xa với.”
Chẳng biết nói nói những điều này làm gì nữa.
“Chắc là…cậu muốn chỉ mình mình ngồi trên chiếc lồng xoay? Ngoài ra không có ai khác nữa, một chiếc đu quay yên ắng và tĩnh lặng và dễ dàng dẫn dắt người ta đi vào giấc mộng?” Cảnh Thần thăm dò nó.
“Nhưng mình cũng không thích những người có tiền là bao luôn cả cái lồng xoay hoặc thậm chí tự tạo cho riêng mình một cái. Trông thật là khoa trương và lố bịch, những việc như vậy mình chẳng còn thấy lãng mạn gì nữa cả.” Vừa nói nó vừa thở dài: “Mà cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“À…chỉ hỏi vậy thôi.”
“Hỏi cho cái người mà cậu thích à?”
Cảnh Thần vẫn im lặng không trả lời nó.
“Tuổi trẻ cũng thật là hay ha…” Lời nó nói thật là khỏ hiểu. Thật ra điều nó muốn hỏi Cảnh Thần không phải là chuyện đó. Mà là, người cậu thích, là ai vậy? Sao mình vẫn cứ nghĩ hoài mà nghĩ không ra?
Nó cảm thấy từ sâu thẳm trong lòng nó, như có cái gì đó đang xiết chặt nó.
Sỡ dĩ nó cảm thấy như vậy, là vì hắn đã có người để thích rồi, sau này có lẽ nó và hắn sẽ không còn được vui vẻ như lúc này nữa.
Những chuyện vui buồn rồi cũng khó mà kể cho hắn nghe được, không còn hàn thuyên chuyện trời chuyện đất với hắn được nữa, và hắn cũng không còn sức chịu đựng cái bệnh lười biếng của nó nữa.
Vậy thì cứ cho rằng đối phương vẫn là Cảnh Thần của ngày nào đi, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên. Như vậy cũng đâu có gì là không tốt.
Dù gì hắn cũng từng là một người bạn, một người bạn khác giới rất tốt của nó, dù gì nó cũng chẳng có ai để tâm sự được những khúc mắc tâm lý trong lòng, chẳng có ai cả, kể cả chị Tiểu Từ của nó. Chính vì vậy, tình bạn là vô cùng quan trọng và cao quý.
Vả lại, cũng có những lúc nó đã vì hắn mà làm những việc khiến người ta rất là cảm động, nó rất cảm kích Cảnh Thần.
“Thôi rồi, quên mất chị Tiểu Từ, không biết tình hình họ lúc này sao rồi?”
“Đội bóng rổ này nếu có xảy ra chuyện gì, đều là do lỗi của tụi mình cả.”
Tịnh Hiếu nhìn nụ cười gượng gạo méo mó của Cảnh Thần, nó cảm thấy giờ đây đã lực bất tòng tâm rồi.
***
Từ sau trận đấu thua cuộc của đội bóng trường Thần Lạc, thời gian trôi qua thật là nhanh.
Tình hình lúc đó quả như dự đoán của Cảnh Thần và Tịnh Hiếu, có ai đó đang cố tình *** hại câu lạc bộ “Theo đuổi Ước mơ”, cho nên đội bóng của trường Thần Hoa đã giành lấy chiến thắng.
Hiệp đấu sau đó dường như cũng chẳng có gì gây bất ngờ cả, nhưng chơi bóng rổ là phải có thắng có thua, đằng nào một đứa ghét thể thao như Tịnh Hiếu cũng chẳng thèm để ý đến.
Theo lời Thất Quỳ nói thì kể từ ngày hôm đó Ảnh Hy vẫn thường gọi điện hỏi thăm và nói chuyện phiếm với nó, nhưng mấy lần hắn có hẹn gặp mà Thất Quỳ không dám, nên Ảnh Hy có hẹn hôm nay sẽ đến trường đợi nó.
Hôm nay là lễ phát thưởng cho học sinh cuối cấp.
Mấy hôm nay vì cái buổi lễ này mà Cảnh Thần cũng bận tốt mặt tối mũi, vừa mới tan học là chẳng thấy tăm hơi hắn đâu nữa.
Có đứa chọc hắn rằng, “Cái thằng này có bạn gái rồi hay sao á?” Nhưng Cảnh Thần vẫn ôn tồn trả lời, “Thôi nói tầm phào đi tụi mày.”
Còn Tịnh Hiếu cũng chẳng thèm để ý đến. Nó vốn không phải là một đứa con gái hay đa sầu đa cảm, chỉ cần đừng bắt nó sống theo một khuôn mẫu nào là được rồi.
Tiểu Từ tự nhiên hốt hoảng chạy tìm nó, nói là chủ nhiệm Hàn sắp phải rời khỏi trường.
“Ở dưới đại sảnh đang làm tiệc chia tay. Sau ngày hôm nay là anh ấy chính thức tốt nghiệp.”
“Cho nên chị muốn nói lời tạm biệt với anh ấy?” Nói rồi nó cùng Tiểu Từ đi đến đó.

Hàng cây hai bên sân trường treo đầy những băng rôn về buổi tiệc chia tay này, mấy đứa học sinh năm cuối tụm năm tụm ba ngồi tán phét và bàn chuyện tốt nghiệp. Thỉnh thoảng lại có mấy anh chị năm cuối đi ngang qua rồi ngừng lại chào tạm biệt Tiểu Từ, họ còn chúc cho đàn em của mình gặp nhiều thuận lợi trong việc học hành và thi cử.
Cuối cùng cũng ra được chủ nhiệm Hàn. Anh ấy đang ngồi nói chuyện cùng với các thành viên trong câu lạc bộ Kịch nói dưới một tán cây xanh rì trong sân trường. Trong bộ vest màu đen, trông anh ấy thật oai.
Tịnh Hiếu ngồi lại dưới một tán cây gần đó, nó để Tiểu Từ một mình đến chào chủ nhiệm Hàn.
“Chủ nhiệm Hàn…”
Thấy Tiểu Từ hình như có chuyện gì đó muốn nói với anh, những người khác liền đứng dậy đi khỏi chỗ khác cho họ được tự nhiên.
“Tiểu Từ à?” Chủ nhiệm Hàn bối rối sờ lên đầu, “Cảm ơn em đã đến đây chào anh.”
“Sao có thể không đến được chứ? Chủ nhiệm Hàn là một người anh rất tốt mà.” Ân Từ lịch sự đưa tay phải ra, “Mừng anh đã tốt nghiệp.”
“Em cũng tiếp tục cố gắng lên nhé!” Chủ nhiệm Hàn và Tiểu Từ siết chặt tay nhau.
Họ đều là những thanh niên còn rất trẻ, vì thế sẽ còn nhiều người nhiều người nữa, sẽ để lại trong họ một hình ảnh sâu đậm nào đó. Thật ra, chỉ cần họ quay người một cái, là có thể từ bỏ được những chuyện trong quá khứ. Vì họ đều có những câu chuỵen riêng của mình, không cần ai phải ngưỡng mộ ai cả.
Ân Từ cũng bối rối vuốt làn tóc mềm mại của mình, Đằng Ảnh thì đứng một bên đẩy gọng kính. Họ cười với nhau, và thế là những chuyện đau buồn trước đây tự nhiên cũng tan ra cùng với gió và không khí.
“Tạm biệt, chủ nhiệm Hàn.”
“Tạm biệt, Tiểu Từ.”
Ba thành viên còn lại của câu lạc bộ “Theo đuổi Ước mơ” cũng đã xuất hiện và đang ngồi bên cạnh Tịnh Hiếu.
“Mọi người học khinh công hay sao vậy?”
“Tịnh Hiếu. Chủ nhiệm Hàn thích Tiểu Từ à?” Thất Quỳ tựa người vào lưng nó.
Tịnh Hiếu không trả lời gì cả, còn Cảnh Thần thì liếc mắt nhìn sang Đằng Ảnh: “Tiểu Từ mà đã tìm được một nửa của chị ấy thì…chúng ta cô đơn rồi…”
“Hoá ra em cũng cần một người chị để an ủi cái trái tim đang thổn thức của em à?” Đằng Ảnh thì thầm nhỏ vào tai. Cảnh Thần vội lôi anh ta ra.
“Mọi người đều ở đây cả rồi.” Chào từ biệt chủ nhiệm Hàn rồi. ân Từ chạy nhanh đến chỗ bọn Tịnh Hiếu.
“Vì vừa rồi cô chủ nhiệm bảo mình nói với cậu, cô ấy muốn tụi mình giúp một số việc.” Nhận nhiệm vụ của cô ấy giao thì bọn họ có mặt ở đây luôn.
Đằng Ảnh và Ân Từ thường xuyên được thầy cô nhờ giúp việc ở văn phòng, vì vậy hai người họ rất có uy tín và được lòng thầy cô.
“Mình đi theo anh mình với chị Tiểu Từ, hai bồ về trước đi.” Hình như Thất Quỳ đang tránh né gì đó, nó cứ bám lấy anh nó không rời.
“Cũng được, lâu rồi không về cùng Tịnh Hiếu.”
“Vậy ha.” Tịnh Hiếu bóc miếng cao su nó đang thổi bị dính trên mặt ra bỏ vào thùng rác và quay về lớp học. Mãi cho đến khi hai đứa ra đến cổng trường, nó cũng chẳng thèm chủ động nói một lời nào cả.
Lúc này, Ảnh Hy cũng xuất hiện ở cổng trường và tiến đến phía trước bọn nó.
“Chào. Hai bạn về à?”
“Cậy ở đây đợi Thất Quỳ.” Cảnh Thần hỏi. Chả trách lúc nãy con bé kỳ lắm.
“Ừ. Bạn ấy vẫn chưa cho mình câu trả lời, mình như muốn đóng băng luôn vậy.” Ảnh Hy hơi buồn và giận, nhưng trông hắn cũng đáng yêu đấy chứ. “Ghen tị với hai bạn thật đấy!”
“Nói vậy là…” Tịnh Hiếu sợ lời nói của mình bị ngăn lại, nó chỉ nói được đến đây rồi bước qua trái hai bước.
Cảnh Thần quay qua thấy một khoảng trống bên cạnh mình.
“Tụi mình không có quen nhau.” Nó kiên định nói với cái quan điểm này. Ảnh Hy xin lỗi nó, nhưng cũng thấy hơi buồn cười: “Vậy à? Vậy mà mình cứ tưởng…”
“Cậu cố lên nhé! Thất Quỳ là em út của tụi mình đó.” Cảnh Thần khích lệ hắn, rồi vụt qua chỗ Tịnh Hiếu đang đứng. Ảnh Hy nhìn hành động của Cảnh Thần, hắn nở một nụ cười hơi gian xảo.
“Sao lại không nói gì hết vậy?” Cảnh Thần đứng sau lưng hỏi nó.

“Lúc này vô thanh vần thắng hữu thanh.” Nó không thèm quay đầu lại trả lời Cảnh Thần nữa.
“Không ngờ cậu lại thích dùng cổ văn nói chuyện vậy.”
“Không phải vậy đâu.”
“Có muốn biết sao mấy ngày hôm nay mình bận rộn không?”
Tịnh Hiếu dừng lại: “Nói hay không là quyền tự do của cậu.”
“Để mình nói cho nghe.”
“Nhưng không phải lúc này.” Tịnh Hiếu lạnh lùng nói: “Cậu đã nói những lời này rồi.”
Có gì mà không nói bây giờ được? Tại sao phải để sau này mới nói được với nó?
“Tịnh Hiếu…” Cảnh Thần hơi ngượng.
“Mình không thích ai đó lừa dối mình, chính vì vậy mình ít kết bạn.” Tịnh Hiếu bình thường dễ thương như một con mèo con vậy, nhưng hôm nay sao nó lại nghiêm khắc quá, “Mình cũng không muốn nói nhiều nữa đâu.”
Cảnh Thần im lặng nhìn nó mà không biết phải nói sao nữa.
Mặt nó xịu xuống, trở lại cái vẻ lười biếng của Tịnh Hiếu như mọi ngày. Sự thay đổi bất thường này hình như là do trong lòng nó đang ẩn chứa một thứ tình cảm thầm kín nào đó, và đến lúc này thì nó càng dữ dội hơn nữa.
Đi đến cua quẹo, hai đứa bất ngờ gặp một đám côn đồ gồm 5 tên đeo mặt nà và chặn đường nó lại.
“Này, thằng nhóc đẹp trai kia, đang hẹn hò với bạn gái à? Nhìn mày trắng trẻo sạch sẽ vậy, chắc là con nhà giàu hả? Nhanh! Đưa tiền ra đây.”
“Tụi mày là người của băng đảng nào.” Nhìn bọn nó cũng trạc tuổi Cảnh Thần với Tịnh Hiếu thôi.
“Hừm…Đừng có nhiều lời! Hôm nay tụi bây gặp bọn tao, là bởi vì tụi bây đã làm nhiều điều ác rồi.”
Cảnh Thần đưa ba lô của mình cho Tịnh Hiếu, giang hai cánh tay ra bảo vệ cô bạn yếu ớt.
“Mình muốn nói…” Bây giờ Tịnh Hiếu mới chịu mở miệng ra: “Trước tình hình như thế này, điều mình muốn nói lúc này là: Mặc kệ mình! đồ ngốc ạ, cậu có giỏi thì đâm đầu vào đó cho chết đi!”
“Không phải bất cứ ai cũng có thể nói: Mặc kệ mình, cậu mau chạy đi! vào lúc này được.” Đến lúc này mà hắn vẫn còn đùa với Tịnh Hiếu được sao?
“Tụi mày nói lung tung gì đó? Tiến lên tụi bay!” Một tên trong số đó hô hào.
“Ài…mày còn kém quá!” Cảnh Thần nói với tụi nó bằng một câu tiếng Nhật, sau đó cởi bớt nút áo ra. Hắn quan sát kĩ càng từng nhất cử nhất động của tụi nó, mặt nở một nụ cười khác thường.
Cảnh Thần dùng tay trái chặn chân một thằng lại, còn tay phải thì đấm vào mặt một thằng khác, nắm đấm trái tay như vậy mà cũng mạnh thật, cũng giống như một kẻ còm nhom ốm yếu mà dùng balô quật ngã một tên bự con văng xuống đất vậy, và cũng giống như cú đá mãnh liệt không dung tình của mấy người học Karate đá vào ngực một tên cướp vậy.
Xoay người, rồi tấn công liên tục…Mấy cú đá như bay của Cảnh Thần biểu diễn thật là ngoạn mục và đẹp mắ.t
Chỉ một lúc sau, mấy tên đó đã bị hạ gục, chúng sợ hãi bỏ chạy. Nhưng Cảnh Thần đã nhanh tay bắt được một tên lại.
“tính chạy à?” Hắn cười: “ĐÁnh tao xong rồi muốn bỏ chạy à? Tụi bay cũng rảnh lắm á…Vậy để bổn đại ca này chơi với mày một ván nữa.”
Tịnh Hiếu không ngờ, Cảnh Thần lại nổi giận đến vậy.
“Cảnh Thần à…Bình tĩnh lại đi!” Tịnh Hiếu khều hắn, nhưng hắn đang mãi làm áp lực với thằng lưu manh kia: “Nói! Mày học trường nào? Nhìn tụi mày gian lắm, mau nói cho tao nghe, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào mới thật sự gọi là đau khổ!”
“Bây…bây giờ không phải tôi đang bị bạn uy hiếp đó sao?” Tên đó run sợ nói trong hơi thở gấp gáp.
“Còn dám cãi lại nữa hả? Được! Mày ngon lắm, rất có dũng khí!” Cảnh Thần nói bóng gió: “Nên thưởng cho mày cái gì đây…?” Hắn nhìn tên côn đồ kia nở một nụ cười xảo quyệt hết sức.
“Em…em xin nhận tội. Em là học sinh trường Thần Viên.” Trông hắn thật tội nghiệp.
“Nghe nói trường mày nổi tiếng đánh nhau lắm hả? Hèn gì tụi mày cũng có thực lực ghê đó!” Cảnh Thần làm ra vẻ choáng váng nhìn tên côn đồ đó, “Ai đã sai khiến tụi bay làm việc này?”
“Em…em không biết. Đại ca! EM không biết thật mà!”
“Không biết? Không biết là sao hả? Mày tưởng tao là thằng ngốc à?”
“Không dám, đại ca, em chỉ thừa lệnh mà làm thôi. Nhưng em xin chắc một điều, kẻ muốn *** hại bọn anh là học sinh trường em. Em còn nghe nói nó để ý mấy anh chị lâu lắm rồi!”
Ban đầu Tịnh Hiếu cứ nghĩ kẻ đang âm mưu *** hại câu lạc bộ “Theo đuổi Ước mơ” là học sinh trường Thần Hoa, hoá ra lại là học sinh trường Thần Viên.
Cảnh Thần cũng không ngờ rằng sự việc lại như vậy, nhưng tất nhiên, trước tình hình này ắhn tin là những điều tên này nói là thật.
“Tao nhớ mặt mày rồi đó, cho nên tao mà phát hiện ra mày lừa bọn tao, lúc đó chờ tao bồi dưỡng cho nhé!” Cảnh Thần buông hai tay ra tha cho nó: “đi đi!”
Tịnh Hiếu đưa lại balô cho hắn: “Cậu cũng biết đánh nhau ghê ha!”

“Lúc đầu mình có nói là sẽ bảo vệ cậu mà, đó là mình nói thật đó.” Lúc này hắn hệt như một chàng thanh niên hào hiệp tốt bụng vậy.
“Trường Thần viên nổi tiếng về mấy vụ đánh nhau lắm hả?” Nó nhớ lại điều lúc nãy Cảnh Thần đã nói với tên kia.
“Ừ. Trường nó có nhiều băng đảng, bang phái lắm. Với lại thế lực tụi nó cũng mạnh nữa. Nhưng mình có một người bạn thân học bên đó, mình sẽ nhờ nó giúp mình điều tra ra cái kẻ phá hoại tụi mình.” Nói tới đây Cảnh Thần vẫn chưa nguôi cơn giận, “đúng là hiền quá bị người ta ăn hiếp mà.”
“Nhưng cũng may, nhờ vụ này mà mình biết được thêm một manh mối.” Tịnh Hiếu luôn là một người lạc quan như vậy.
Bộ mặt thật của sự việc dần dần đang được sáng tỏ.
“Tịnh Hiếu này, hãy nể tình mình đã xả thân cứu cậu lúc nãy, nếu mình đã vô tình có lỗi gì đó với cậu, hãy bỏ qua cho mình nhé!” Cảnh Thần chân thành xin lỗi nó.
“Thật ra…cũng đâu có gì đâu.” Tại nhỏ hay suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng sau này mà có chuyện gì đi nữa, nó sẽ không như vậy nữa đâu. Nó như vậy, mới đúng thật là Tịnh Hiếu.
“Cảnh Thần này, sau này không được trọng sắc khinh bạn như vậy đâu nhé!”
“Vậy vẫn còn hơn mấy người trọng ngủ khinh bạn.”
Lúc đó, điện thoại Cảnh Thần reo báo có tin nhắn. Hắn mở re xem, mặt hắn nở một nụ cười sung sướng. Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn có 4 chữ: “Chuẩn bị sắp xếp.”
***
Mùa hè giống như một buổi yến tiệc long trọng, nhưng cũng như một buổi lễ tế tàn tạ u ám vậy.
Vào trung tuần tháng 6, tất cả học sinh trường Thần Lạc bắt đầu được nghỉ hè.
Kì nghỉ hè này Tịnh Hiếu đã trông đợi từ rất lâu rồi, vì thế ngày nào nó cũng ngủ, ngủ đến khi nào không ngủ được nữa thì thôi.
Vẫn còn đang mê man trong giấc mộng, nó đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mới sáng sớm dậy mà ai lại gọi tới vậy không biết? Nó bực bội, mắt nhắm mắt mở mò tìm ống nghe điện thoại. “Alô?…”
“Tịnh Hiếu hả? Chị Tiểu Từ đây.”
“Ơ…Ưm…Tiểu Từ à…Chuyện gì vậy chị?” Tịnh Hiếu vẫn chưa tỉnh ngủ, nó vẫn còn đang mơ màng…
“Tối nay chị mời tất cả mọi người của câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ ăn cơm, ở Ngự Cảnh Lầu. Chiều nay Cảnh Thần sẽ tới đón em, nhớ mặc đồ đẹp đó nhé!”
Vì Ngự Cảnh Lầu vốn là một quán bar sang trọng, vả lại Cảnh Thần cũng coi như là một công tử trong nhà Ngự Cảnh rồi, nên dù thế nào cũng không thể để hắn mất mặt.
“Dịp gì mà chị lại tổ chức vậy?” Nó còn muốn biết tại sao lại chọn địa điểm là quán bar của nhà Ngự Cảnh nữa? Nhưng cơn buồn ngủ làm nó quên mất.
“Ăn mừng được nghỉ hè đó mà.” Ân Từ thấy chuyện này thì đâu cần phải có lý do.
Đợi cả một lúc sau, Tịnh Hiếu ở đầu dây bên kia mới trả lời.
“Ờ…Mà tại sao vậy?”
Ở đâu ra mà nhiều cái thắc mắc tại sao vậy này? Lúc này Ân Từ mới nhận ra nhỏ vẫn chưa tỉnh ngủ. “Trời ơi, giờ này còn ngủ nữa hả? Tỉnh lại dùm tôi đi cô nhóc.”
Nó gác máy, xoay người qua ngủ tiếp.
Một lúc sau đó, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, lần này Tịnh Hiếu mới tỉnh hẳn.
“Tịnh Hiếu này, giờ này dậy được chưa đây?” Không phải là Tiểu Từ, mà là Cảnh Thần, “Mình đi được chưa đây?”
“Đi? Đi đâu? Đi đánh nhau à?” Tịnh Hiếu hỏi hắn. Bọn họ rút cuộc là tính làm gì đây?
“Chị Tiểu Từ đã nói với cậu rồi mà,không nhớ hả?” Cảnh Thần cảm thấy mệt óc với nó luôn. Cảnh Thần nhắc như vậy, nhỏ mới từ từ nhớ ra.
“Nhưng…ăn tối mà? Bây giờ…vẫn chưa tới giờ mà?…”
“Không phải ăn.” Bọn họ ngoài ăn tối ra còn có thêm một số hoạt động nữa, ” Tóm lại là bây giờ mình đang đứng ở trước nhà cậu.”
Tịnh Hiếu giật mình, nó gác điện thoại và chạy ngay vào nhà vệ sinh. Nó chọn đại một bộ đồ và mặc vào, rồi vội vàng chạy ra mở cửa cho Cảnh Thần. Cảnh Thần đang đứng ở cửa đợi nó, vừa thấy nhỏ tự nhiên hắn cười phá lên.
Hôm nay, Cảnh Thần ăn mặc tự nhiên, nhưng nhìn lịch sự và đẹp lắm, cái nhếch môi của hắn khiến người ta mất đi cả lí trí. Phải không vậy? Hôm nay hắn làm sao mà cứ cười suốt, thậm chí là cười tươi như hoa vậy.
“Cậu…cậu uống rượu hỷ đó hả?” Thấy hắn cứ cười suốt nên Tịnh Hiếu chọc. Nếu làm một phép so sánh, hôm nay Tịnh Hiếu ăn mặc nhìn giống như nô tì của hắn vậy.
“Dù biết con gái là chúa sửa soạn, nhưng mà…hiếm thấy đó…” Cảnh Thần làm động tác “cứ tùy nhiên suy nghĩ” mà không chịu nói tiếp. Nếu hắn cảm thấy khó chịu với nó như vậy, dù có chết nó cũng không thèm thay bộ đồ khác đẹp hơn đâu. Hai đứa cứ đứng đó xô đẩy nhau náo loạn, rốt cục vẫn đứng yên tại chỗ mà chưa chịu ra khỏi nhà.
Cơn gió mùa hè thật là buồn và cô đơn, nhưng nó lại đem đến cho người ta cái cảm giác mát mẻ dễ chịu.
“Mình đi xe đạp tới, vì sợ nghe cậu cằn nhằn.” Nói rồi Cảnh Thần mở khóa xe ra. Sao lại có người ăn mặc như thế kia…mà lại đi xe đạp chứ? Thời tiết mùa hè oi bức quá, nên nhỏ cũng lười nói chuyện.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.