Hoàng Hậu Bảy Sắc

Chương 16chương 12 part 02


Đọc truyện Hoàng Hậu Bảy Sắc – Chương 16: chương 12 part 02

Cảnh Thần sợ đi chiếc xe hơi đời mới tới đón nó chắc nó sẽ hết hồn mất, nên không dám gọi tài xế lấy xe đưa đi, không biết là có ai hiểu cho hắn không.

“Ôm mình chắc nhé!” Cảnh Thần ra lệnh cho Tịnh Hiếu đang ngồi phía sau.

“Ờ…” Nó ngồi đằng sau vịn vào eo Cảnh Thần. Một thứ gì đó man mát, mà lại ấm áp như truyền vào cơ thể nhỏ, Tịnh Hiếu vẫn không nói gì mà hít một hơi dài. Nó nhận ra hai tay nó đang nóng hừng hực cả lên.

Cảm giác như mình đang hiện diện ở một thế giới rực rỡ ánh sáng và sắc màu, với những con đường tấp nập nhộn nhịp, hình ảnh một Cảnh Thần đang dần hiện ra trước mắt nó. Mọi vật chung quanh như đang chuyển động, khiến người ta đi vào cái cảm giác mê man, mơ hồ.

ĐAng đi đâu đây? Trong cái thế giới thanh nhã và rực rỡ này, hai đứa nó, rốt cuộc là đang đi đâu giờ?

“Đừng có ngủ đó nhé!” Cảnh Thần nghĩ với cái tiết trời như thế này rất dễ ru ngủ nó. Tịnh Hiếu kéo vạt áo hắn, để hắn biết rằng nó vẫn còn thức.

Cảnh Thần đưa nó đến một nơi mà trước đây tụi nó đã từng đến, nơi có những ô cửa kính với nhiều món quà lưa nhiệm dễ thương. Đây chẳng phải là…chẳng phải là…chỗ bán chiếc vòng thủy tinh có hình cái lồng xoay sao?

“Cậu định làm gì vậy?”

“Yên tâm đi, mình không định làm cậu cảm động đâu.” Cảnh Thần dựng xe đạp qua một bên, rồi kéo nó vào trong tiệm.

“Xin chào, hai em mua gì?” Chị phục vụ vui vẻ tiếp đón.

“Em muốn mua chiếc vòng tay hình cái đu quay trong cái tủ kính kia, chị gói nó lại dùm em.” Giọng hắn nói nghe dứt khoát từng chữ từng chữ một, giống như là hắn đang gọi món ăn trong thực đơn vậy.

Chẳng lẽ hắn mua thứ này để tặng cho người mà hắn thích? Tịnh Hiếu đang cầu nguyện cái giả thiết mà nó đặt ra này là sai, vì nếu không chắc nó cũng sẽ buồn lắm. Rõ ràng là nó rất thích cái vòng đó, vậy mà hắn nỡ lòng nào mua tặng cho người khác?

“Em vui lòng qua đây tính tiền dùm chị.” Chị nhân viên dắt hắn qua quầy tính tiền.

Một lát sau, Cảnh Thần đi ra với một hộp quà màu hồng, có gắn hình con bướm phía trên nữa, hắn đến trước mặt nó.

“Cầm lấy đi.” Ánh mắt hắn nhìn Tịnh Hiếu làm nhỏ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Tặng mình? Nhưng, nó đắt vậy…?” Nó quay mặt qua chỗ khác và lấy tay đẩy cái hộp quà về phía Cảnh Thần.

“Có phải là báu vật vô giá gì đâu. Đắt đâu mà đắt…?” Thấy Tịnh Hiếu không nhận, hắn cười: “MẤy ngày nữa là đến sinh nhật cậu phải không? Xem như đây la quà sinh nhật đi.”

“Bộ đang làm chuyện gì có lỗi với mình hay sao mà lại tặng món quà đắt tiền vậy?” Nó không tìm được lý do nào để từ chối được nữa rồi, nên đành chấp nhận.

“Mình không được tặng quà cho cậu sao? Dù gì tụi mình cũng thân với nhau mà.” Từ lúc được gặp nó trong một hoàn cảnh đặc biệt và ngẫu nhiên như vậy, trong lòng hắn thấy vui lắm.

“Vậy…Cám ơn cậu.” Tịnh Hiếu không hỏi hay thắc mắc điều gì nữa, vì nó sợ như vậy sẽ phá vỡ cái quan hệ đang tốt đẹp giữa nó với Cảnh Thần như hiện nay.

“Bây giờ tụi mình sẽ đi đến chỗ chị Tiểu Từ.” Cảnh Thần đẩy cánh cửa kính của cửa hàng đó ra, một làn hơi nóng của tiết mùa hè ập vào mặt bọn nó.

“Tụi mình cũng thân với nhau rồi, mình đang nghi không biết có nên đá cậu một cái không ha?”

“Chuyện này thì có liên quan gì?”


“Cậu không biết à? Người ta hay nói, thương nhau lắm, cắn nhau đau…” Tịnh Hiếu cười đắc ý.

“?…” Cảnh Thần lúng túng, hắn không biết phải nói gì vào lúc này nữa.

Như vậy gọi là thích rồi chăng?

***
Đến khi hai đứa đến Ngự Cảnh Lầu, Ân Từ và anh em Đằng Ảnh đã có mặt ở đó. Họ dùng cơm tại một không gian lịch sự đẹp đẽ ở lầu hai, nội thất ở đây trang trí đẹp hệt như là một nhà hàng 5 sao vậy.

“Sao giờ mới tới?…” Ân Từ giận dữ nhìn nó, nhìn chị ấy như muốn xông vào đánh cho nó một trận: “Tịnh Hiếu đáng chết, dám cúp máy ngang với chị hả?”

“Em tưởng mình đang nằm mơ.” Tịnh Hiếu vội chạy trốn chị nó, nhưng rồi phát hiện ra đang có ai đó đang ngồi cạnh Thất Quỳ, là Ảnh Hy.

“Đây là…” Hai đứa nó đã kết nối lương duyên rồi sao?

“Vì sự chân thành của Ảnh Hy đã làm Thất Quỳ phải cảm động.” ĐẰng Ảnh nhìn qua đứa em gái đang cúi đầu vì mắc cỡ của mình. Sau khi trải qua một hồi lâu suy nghĩ đắn đo cho mối quan hệ này với Ảnh Hy, nhỏ trở nên trong trắng và đáng yêu vậy đó.

“Hôm tụi mình gặp nhau ở cổng trưởng đó, là ngày mà…Thất Quỳ đã đồng ý mình.” Giọng nói của Ảnh Hy nghe như là hắn đang rất vui.

“Chậc chậc!… Giấc mơ của Thất Quỳ vậy là thành hiện thực rồi.” Tịnh Hiếu nắm chặt tay nhỏ. “Nói cái gì vậy? Tịnh Hiếu thật là đáng ghét!” Thất Quỳ mắc cỡ trả lời lại nó.

Ân Từ bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng: “Tịnh Hiếu à, 3 ngày nữa là tớ sinh nhật của em rồi phải không?” Nhỏ gật đầu.

“Chị bàn với ba mẹ em rồi, chị muốn rủ cả nhóm câu lạc bộ Theo đuổi Ước mơ mình đi du lịch mấy ngày. Xem như mừng sinh nhật em luôn.”

“Cái gì? Sinh nhật năm ngoái của em ngay cả mời mấy đứa bạn tới dự mà nó còn không tới.” Vậy mà bây giờ còn định đi du lịch? Nó thà không tổ chức còn hơn. Quên đi! Quên đi!

“Có bắt em phải trả phí đi du lịch đâu, làm gì mà căng thẳng vậy?!”

Ai nói là nó tiếc tiền? Nó chỉ sợ xảy ra giống như chuyện năm ngoái.

“Nghĩ kĩ đi…Đi du lịch thì cần làm bao nhiêu việc…”

“Tụi mình sẽ đi du lịch tại khu nghỉ mát mới mở do một người nước ngoài đã khai phá ra nó để nghỉ mát, ở đó có biển, phong cảnh lại đẹp như tranh vẽ vậy, mà cũng không xa lắm.” Thật ra Cảnh Thần mới chính là kẻ chủ mưu đã vẽ ra cái kế hoạch du lịch này.

“Em tưởng tụi mình đi Bắc Cực à?” ÂN Từ nhìn cái vẻ mặt khốn khổ đang méo mó của nó.

“Nghe nói ở đó đẹp lắm.” Thất Quỳ hào hứng. Ảnh Hy nói theo: “Chỉ cần nơi nào có Thất Quỳ, nơi đó sẽ đẹp như là tiên cảnh vậy.”

“Tụi chị muốn đi lâu lắm rồi, mà chẳng có được dịp nào cả, vả lại chẳng có thời gian nữa.” Ân TỪ và Đằng Ảnh cùng nói.

“Cho nên…em đã nói là muốn đi hồi nào đâu!” Không ai chịu nghe nó nói gì cả. Nó giận dữ đập vào bàn một cái!

“Sao lại phá vỡ không khí đang vui vẻ này của mọi người chứ?” Cảnh Thần nhắc nhở, nó nhìn vào những đôi mắt đang rực sáng niềm vui của mọi người xung quanh.


Nó sai rồi. Nó không nên nổi nóng như vậy.

“Vậy mình sẽ thông báo cho mọi người thời gian sau nhé? Để mình liên hệ với mấy công ty lữ hành trước.” Ân Từ biết, Tịnh Hiếu cũng chịu rồi. Tịnh Htếu cau mày nhìn chị nó.

Sau đó, cả 6 người bọn họ cùng nhau ngồi uống trà, tán phét, và còn đánh bài nữa trong cái khung cảnh thoáng mát và thoải mái tại tầng số hai ở Ngự Cảnh Lầu. Vậy là hết một buổi chiều.

Đối với Tịnh Hiếu, cuộc sống như vậy mới đích thực là cuộc sống trước đây của nó. Cho dù tiết trời mùa hè có nóng bức đến mấy, được tụ họp cùng bạn bè trong khoảng không gian mát mẻ như vậy, thì thật là vui vẻ và thú vị biết bao.

Màn đêm dần buông xuống, vậy là trời cũng đã tói rồi.

Cảnh Thần ra ngoài nghe điện thoại, sau khi quay lại, hắn làm một cái nháy mắt với Ân Từ và ám thị gì đó.

“À, mình cần đi nhà vệ sinh một chút.”

Đằng Ảnh cũng đứng dậy.

“Em cũng đi, em đi nữa!” Thất Quỳ cũng lọt tọt theo anh nó.

“Vậy mình đi chung luôn.” Ảnh Hy dường như không nỡ rời con bé một bước.

Tịnh Hiếu thắc mắc về cái hành đồn kì quặc của 4 người bọn họ, đi vệ sinh mà cũng đi chung là sao?

“Cậu…có đi không?” Nó hỏi Cảnh Thần.

“Thôi, mình đừng có như vậy.” Cảnh Thần trả lời nó: “Cậu qua đây đi.” Tịnh Hiếu đứng dậy và đi thẳng về phía khung cửa sổ. Đập vào mắt nó là một mảng cỏ xanh rì phía dưới, từ đây, nhìn bầu trời sắp về đêm của mùa hè thật là trong mát

Cảnh Thần ấn vào cái nút màu xanh lá trên tường. Cánh cửa sổ tự động mở ra. “Oa!…” Nó ngạc nhiên thốt lên một tiếng.

“Ngắm cảnh đêm như vật thật là tuyệt phải không?” Cảnh Thần lúc này như một vị pháp sư thần thông nắm trọn cả đất trời trong tay vậy.

“Tuy là hơi nguy hiểm…” Tịnh Hiếu nhìn ra phía trước từ cái vị trí nó đang đứng, hoàn toàn trống không.

“Cậu còn nhớ…lần đầu tiên mình gặp nhau không?” Còn Cảnh Thần thì không thể nào quên được, “Ngày hôm đó, trước cửa Ngự Cảnh Lầu, mình đã đụng vào cậu. Trước đó không lâu…ông ngoại mình đã qua đời.”

Hắn cười, cười để che giấu cái nỗi buồn đang ngoi lên trong lòng hắn, rồi nói tiếp: “Lúc đó mình vẫn còn buồn lắm, trong đầu mình chỉ toàn là hình ảnh và kí ức về ông. Thế nhưng…cậu có biết những người bên nhà mẹ mình lúc đó lại đang bàn tính chuyện gì không? Họ tranh tài sản, vẻ mặt họ lúc đó trông thật là khó coi…

Cảnh Thần cũng không muốn nói như vậy, nhưng Tịnh Hiếu biết hắn chắc là cũng để ý đến thái độ của họ lắm.

“Mình thật không muốn phải đối diện với những người họ hàng không có nhân tính như vậy, nên mình đã bỏ chạy ra ngoài.”

Sau đó, mẹ hắn đã đuổi theo, muốn gọi hắn quay về nhưng không được.

Vì hắn để ý, nên đâm ra hắn thất vọng, thất vọng trước sự vô tình của họ.


“Từ khi theo mẹ về Trung Quốc, xa người chú đang kính ở Nhật của mình, người quan tâm mình nhất, tốt với mính nhất…chỉ có ông ngoại, lúc nhỏ mình còn có một người em họ rất thân nữa.”

Nhưng, cứ theo dòng chảy của thời gian, ông ngày càng già nua, còn hắn ngày một trưởng thành, và những gì đã qua đi đã không còn trở lại được nữa.”

“Mình với thằng em họ hổi nhỏ rất thân nhau, nhưng khi hai đứa ngày một lớn hơn, suy nghĩ của mỗi đứa cũng khác, nên tụi mình ít thân nhau hơn, mình cho rằng điều này cũng bình thường thôi. Nhưng cho đến một ngày, nó nhìn mình bằng một ánh mắt giận dữ với một thái độ hỗn hào, mình biết anh em mình sẽ chẳng còn được như ngày xưa nữa.” Cảnh Thần cảm thấy như mình đơn độc hơn.

“Sao vậy?” tịnh Hiếu hỏi nguyên do: “Sao nó lại ghét cậu?”

“Vì những tranh chấp của người lớn mà ra cả, họ đã can thiệp vào mối quan hệ của anh em mình.” Và thế là tình thân của anh em hắn giờ đây mỏng manh và rời rạc như những hạt bụi.

“Mình thấy những người đáng để mình kính trọng ngày càng ít đi, nhưng…từ khi gặp cậu…gặp mọi người.” Lời nói của hắn làm cho người khác phải liên tưởng… Thế nhưng Tịnh Hiếu lại chẳng cảm thấy gì cả.

“Người thân và bạn bè đều rất quan trọng, vì thế cậu hãy…”

“Suỵt…” Cảnh Thần đặt ngón tay lên môi nó: “Tịnh Hiếu này, trăng hôm nay đẹp quá ha!”

Nhỏ quay lại nhìn ánh trăng đang tỏa sáng bên ngoài cửa sổ. Một điều kỳ diệu bên ngoài đang chờ đón nhỏ.

Là cái gì đây?

Từng ngọn đèn ở đám cỏ dưới sân lần lượt tỏa sáng từ gần đến xa, rực rỡ nhất là ngọn đèn cuối cùng, ở phía xa nhất. Đây quả là một điều kì diệu dành cho nó.

Trong căn phòng ấy bỗng vang lên tiếng nhạc, một bài hát quen thuộc với nó, bài “Thiên nga”.

Em là con thiên nga của anh, anh là người hùng của lòng em.

Những làn gió dưới đôi cánh này của em đang chờ đợi tiếng anh gọi.

Nơi nào sẽ là bến bờ cho em? Em chỉ muốn đáp xuống bờ vai anh.

Để thì thầm vào tai anh, và cho anh cảm nhận sự ấm áp trong em.

Em là con thiên nga của anh, và anh là người hùng trong lòng em.

Anh là mặt hồ trong xanh phía dưới kia, đang chờ đợi em đáp xuống.

“Đùng!!!…”

Đó là tiếng pháo hoa. Trong khung trông hiện ra một khung cảnh hết sức kì diệu và lãng mạn, đó là hình một chiếc lồng xoay thật lớn và tinh mỹ được bắn ra từ tiếng súng ban nãy.

Chính giữa là cái trục xoay màu hồng rất đẹp, và xung quanh nó là mấy cái ghế xoay và những sợi dây cáp, tất cả chúng đều được tạo ra từ sự kỳ diệu và tinh xảo của pháo hoa.

Màu sắc rực rỡ của nó làm nổi bật lên cả một nền trời đêm huyền diệu, hệt như một cái lồng xoay thực thụ rực rỡ đầy màu sắc đang lơ lửng giữa trời,, những hình ảnh ấy từ từ tan ra, biến đi trong không trung rồi lại xuất hiện sau những tiếng “Đùng! Đùng!..”

Trông như là một khung cảnh của khu vui chơi thu nhỏ trên không trung vậy. Đây quả là một cảnh tượng đẹp như mơ, không biết đã có nơi nào từng xuất hiện một cảnh tượng như thế này hay chưa?!

Âm nhạc, pháo hoa và ánh đèn.

Đây thật là một cảnh tượng khó phai, một màn biểu diễn tuyệt vời và ấn tượng. Tuy có chút khoa trương nhưng lại không tỏ ra quá xa xỉ.

Màn biểu diễn pháo hoa kết thúc, xác pháo rơi lả tả từ trên không trung xuống mặt đất.
Tịnh Hiếu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những vì tinh tú trên bầu trời bao la, ngắm xác pháo rơi lả tả bên ngoài, và cả những vệt khói còn sót lại sau những tiếng bắn đùng đoàng phát ra từ ngọn súng.


“Tại sao?…”

“Để chúc mừng sinh nhật cậu.” Cảnh Thần vẫn không nguôi đi cái ý muốn trêu chọc nó: “Nhưng chỉ với cái lý do như vậy thôi vẫn chưa thật sự thuyết phục lắm.”

“Vì mình đã nói là mình thích lồng xoay, nên…hôm nay cậu đã làm cái này cho mình xem?” Tình Hiếu nhìn hắn.

Không biết hắn đã tốn hết bao nhiêu tâm huyết để nghỉ ra một màn pháo hoa như thế này nữa? Làm thế nào mà hắn nghí ra được những thứ như vậy? Và làm sao để thực hiện nó? Cảnh Thần sao lại vì nó mà làm những việc này chứ?! Và sao lúc này đây, cả một lời cảm ơn nó cũng không nói nổi nữa?!

“Thật là phung phí! Mẹ cậu chắc sẽ phát khóc vì sự lãng phí này của con trai bà đấy!” Tịnh Hiếu len lút chùi mấy giọt nước mắt đang sắp rơi trên mặt nó.

“Vậy cũng đâu có sao, nếu mẹ muốn khóc thì mẹ cứ việc khóc.” Cảnh Thần như đang an ủi một đứa trẻ, hắn lấy tay lau nước mắt cho nhỏ, miệng hắn nở một nụ cười đẹp đến mê hồn. “Vì cậu thích lồng xoay, còn mình thì…chỉ thích cậu.”

Tịnh Hiếu thôi khóc, nó bối rối nhìn Cảnh Thần: “Cậu nói cái gì?”

“Đừng có tự làm cho mình và người khác thấy lúng túng vậy chứ.” Trong nụ cười của Cảnh Thần hình như có mang cái vẻ gì đó trách móc nó.

“Còn cậu cũng thôi nói những lời dối mình dối người vậy đi.” Khi nó nói với hắn cái gì mà “Sau này đừng có trọng sắc khinh bạn như vậy nữa đó”, chẳng phải là nó đang tự lừa dối bản thân đó sao?

“Cậu cũng thôi nghĩ viển vông lung tung mà vứt bỏ tất cả đi.” Vẫn còn một số việc đang đợi đích thân nó giải quyết.

“Và…cậu cũng đừng nói những lời nói tàn nhẫn vô tình như trước đây nữa, như vậy mình đau lòng lắm.” Cảnh Thần khoác nhẹ tay lên vai nhỏ, “Cậu từng nói, mình giống biển, sau đó mình nghĩ…biển chính là 1 điểm dừng. Vì thế điểm dừng của cậu, cũng là biển.”

Tịnh Hiếu vịn vào vạt áo trước mặt hắn, nhưng nó không dám ngẩng đầu lên.

“Cậu nói…Người cậu thích…là mình à?”

“Là từ khi mình bắt đầu gọi tên cậu, khi mình lược bỏ đi từ bạn trong cái tên Bạn Tịnh Hiếu.” Cảnh Thần tựa cẳm vào đầu nó, “Mấy ngày chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp của các anh chị mình bận như vậy, cũng là vì chuẩn bị cho buổi bắn pháo hoa ngày hôm nay, mình tất bật chạy đông chạy tây…”

Vậy là rõ rồi, tất cả đều là vì nhỏ.

“Cái tên Tịnh Hiếu hiện thế trong bài hát mà tụi mình biểu diễn lần trước đều muốn nói đến tình cảm thầm kín mà mình dành cho cậu, vì thế mà mình đã lấy tên cậu vào đó. Bây giờ thì hiểu chưa hả nhỏ?” Cảnh Thần nở một nụ cười tươi vui nhìn nó.

Tịnh Hiếu “Hả” lên một tiếng, rồi sau đó cả niềm vui lẫn những giọt nước mắt xúc động của nó hòa lẫn vào nhau.

“Đừng có nghĩ lung tung nữa, cậu vẫn chưa trả lời mình đó.”

Tịnh Hiếu tự chất vẫn bản thân mình, thật ra, trong lòng nó câu trả lời cũng đã rõ rồi đó chứ.

Cái cảm giác bất an khó chịu khi nghe hắn tâm sự rằng hắn đã thích một người, rồi cái cảm giác lo sợ khi phải giữ khoảng cách với hắn, cả cái cảm giác thoải mái và vui vẻ khi đi bên hắn, tất cả đều xuất phát từ một trái tim và một tâm trạng cả.

“Tuy là cậu cũng rắc rối như vậy…” Tịnh Hiếu cố gắng bình tĩnh hết sức có thể, nó nở một nụ cười cao ngạo nhìn hắn trả lời: “Nhưng nếu mình không nhận lời vào lúc này, chắc sau này sẽ còn rắc rối hơn nữa.”

“Ưm…như vậy thì hơi tội nghiệp cho cậu rồi.”

“Ai khiến tôi phải gặp nhiều chuyện xui xẻo đến tận giờ chứ.”

Cảnh Thần nhìn Tịnh Hiếu, một đứa con gái trong trắng khiến hắn phải rung động, tuy hay trốn tránh trách nhiệm, nhưng nó lại rất nhiệt tình trong công việc. Kể từ lúc này, Cảnh Thần sẽ thay đổi cái cuộc sống tẻ nhạt vô vị vốn có trước đây của nó.

Con vịt con xấu xí rồi cũng có ngày được biến thành nàng công chúa thiên nga xinh đẹp, đây là một sự lột xác hoàn toàn có thật.

Tuy rằng, Tịnh Hiếu sẽ không tán đồng với cái quan điểm này. Nhưng đối với nó, những người được mang cái biệt danh vịt con xấu xí, hình như có sức quyến rủ hơn ai cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.