Hoàng Hậu Bảy Sắc

Chương 14chương 11 part 02


Đọc truyện Hoàng Hậu Bảy Sắc – Chương 14: chương 11 part 02

Nhà thi đấu là một đấu trường của những giọt mồ hôi của từng “đấu sĩ” tham gia thi đấu.
Chính giữa là sân bóng rổ, bốn phía chung quanh là những hàng ghế ngồi dành cho khán giả, mấy đứa học sinh đến cổ vũ đã đứng đầy ở đó rồi.
Ảnh Hy vừa bước vào nhà thi đấu, một loạt những tiếng hoan hô cổ vũ từ phía khán đài bắt đầu vang lên. Nhưng dường như hắn chẳng còn lạ lẫm gì với những tiếng hoan hô như thế, hắn vẫy tay chào và thể hiện lòng cảm ơn về sự cổ vũ nồng nhiệt của khán giả. Mấy đứa con gái cứ liên hồi gọi tên hắn.
Các thành viên trong câu lạc bộ “Theo đuổi Ước mơ” tham gia lần này với tư cách là khách mời, cho nên ở Thần Hoa chả co ai thân quen cả. Nhưng Cảnh Thần với khuôn mặt gần gũi, thu hút, và cả cái dáng người cao cai, quyến rũ của Đằng Ảnh khiến cho bọn con gái phải ngoái nhìn.
“Hắn là Cảnh Thần đó. Là quán quân của Cúp Phi tường đó!”
“Còn người kia là cánh tay chủ lực của đội bóng bên ấy đó!”
“Hoàng hậu Bảy sắc cũng đến nữa!”
“Cảnh Thần ơi…nhìn qua đây này…”
Sự nhiệt tình của bọn con gái khiến Cảnh Thần dường như choáng váng, cũng may là cái nhà thi đấu này ai muốn vào cũng được, nếu không e rằng trận đấu hôm nay sẽ khó diễn ra một cách tốt đẹp được.
“Ở đây nóng quá, mình thấy khát nước.” Tịnh Hiếu vừa nói vừa quay vòng tìm hậu trường của đội bóng trường nó.
Ân Từ và Đằng ảnh thì đi tìm chủ nhiệm của đội bóng rổ, ba đứa còn lại chẳng có việc gì làm nên ngồi xuống tại chỗ chờ xem thi đấu.
“Tịnh Hiếu…còn nhớ bữa trước mình nói với bồ về mẫu bạn trai mà mình thích không?” Thất Quỳ nói với người bạn thân yêu của nó: “Tính tình vui vẻ, cởi mở, giàu lòng khoan dung, có thể hòa hợp với anh trai mình và Cảnh Thần nữa…Mình có cảm giác bạn ấy là một người như vậy.”
“Vậy không phải rất tốt rồi sao? Khó gặp được người như vậy lắm đó!” Dù rằng Tịnh Hiếu vẫn chưa có chút kinh nghiệm gì trong tình yêu cả nó vẫn nói vậy.
“Nhưng…có điều mình hơi lo” Thất Quỳ nhút nhát nói: “Mình cứ luôn tự hỏi, mình thật sự tốt đẹp như lời hắn nói sao? Mình thấy mình không có được cái diễm phúc như hắn đã khen ngợi mình.”
“Sao lại nghĩ vậy? Nếu nói như bồ, chắc cả đời này không ai thèm ngó ngàng đến mình quá à!?” Tịnh Hiếu tuy chẳng thích để ý đến mấy chuyện này, nhưng để thuyết phục được Thất Quỳ, nó đành cố gắng hòa nhập vào câu chuyện với nhỏ vậy. “Mình là một đứa chẳng có được cái ưu điểm nào cả.”

“Ai nói chứ? Tịnh Hiếu tất nhiên là phải có chứ!” Thất Quỳ nghĩ, “Này…”
“Thôi mà, đừng có phí công vậy nữa, thật sự là chẳng có gì cả.” Tịnh Hiếu quay qua chắp tay chịu thua nó.
“Có, có mà!” Thất Quỳ thích thú đến nỗi đỏ cả mặt, “Cậu lúc nào cũng ôn hòa và dịu dàng,không thích quấy rầy hay làm phiền người khác, và đặt nhiều quan tâm cho cuộc sống.”
“Vậy…Thất Quỳ cũng có mà, bồ dễ thương và rất ngoan ngoãn…và còn nhiều thứ nữa, nhưng quan trọng nhất là bồ phải có niềm tin vào bản thân, lòng tự tin sẽ góp phần tôn thềm vẻ đẹp của người phụ nữ, bổ biết chứ?” Tịnh Hiếu tiếp thêm sức mạnh và lòng tự tin cho nó để nó cảm nhâon được cái đẹp của mình.
“Trời…Cảnh Thần…” Thất Quỳ vừa nói đến đó Tịnh Hiếu đã vội quay qua phía Cảnh Thần. Cảnh Thần đang bị một đám con gái cảu trường Thần Hoa bao vây quanh hắn.
“Cảnh Thần à, đây là quà mà mình muốn gửi tặng bạn và Đằng Ảnh, là một ít bánh ngọt do tụi mình tự làm đó, mong bạn nhận lấy nó!”
“Phải rồi! Bạn phải nhận đó! Hoan nghênh bạn đến trường chúng tôi!”
“Vậy mình xin thay mặt Đằng Ảnh nhận nó, cảm ơn thành ý của các bạn!” Cảnh Thần cười ngượng ngùng.
Bày đặt giả vờ mắc cỡ gì chứ? Tịnh Hiếu vẫy tay gọi hắn. Cảnh Thần bày tỏ lòng cảm ơn đối với bọn họ thêm lần nữa rồi đến trước mặt nó, đưa cho nó đồ uống hắn đang cầm trên tay: “Chẳng phải là kêu khát nước sao?”
Nó chỉ buột miệng nói vậy thôi mà, vậy mà hắn lại để ý chứ.
“Không phải cậu nói là có để ý một người rồi sao? Nên giữ khoảng cách với mấy nhỏ đó đi.”
“Cậu không nói thì mình quên mất.” Cảnh Thần sờ tay lên trán, “Những người khác khi nghe mình nói vậy đều hỏi tới, vậy mà sao cậu chẳng có phản ứng gì vậy? Cho một biểu hiện gì đó cũng được mà.”
“Mình lười hỏi thôi, đằng nào cũng đâu phải mình.” Dựa vào cái gì mà bảo nó phải quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh này chứ? Câu nói của nó lúc nãy, lẽ ra cần nhấn mạnh là “đằng nào người cậu thích cũng đâu phải mình”, như vậy mới làm tăng thêm sự cảm động cho người nghe chứ.
“Cho nên, hồi nãy mình mới giả vờ vội vàng gấp gáp chào tạm biệt bọn họ mà chạy về đây.” Cảnh Thần giải thích: “Với lại có ai đó đang đợi nước uống mà.”

Vậy phải cảm ơn hắn à? Tịnh Hiếu không còn biết nói gì với hắn nữa, nó quay qua kéo Thất Quỳ đi theo mình.
Lúc này, Ảnh Hy đã thay xong đồng phục và bước ra sân đấu, hắn quay vòng tìm Thất Quỳ và vẫy tay chào nó, nhưng Thất Quỳ lại e ngại đến nỗi không dám nhìn hắn nữa.
Đồng phục thi đấu của trường Thần Hoa là bộ áo quần với hai màu hoàng gia là xanh dương và trắng, phần áo còn vẽ thêm những đường nét nho nhã đẹp đẽ bằng mấy mẫu tự Latin.
Còn bộ đồng phục thi đấu của trường Thần Lạc có hai mày trắng và đỏ kết hợp thêm với hoa văn màu đen.
“Trận đấu sắp bắt đầu rồi.” Ân Từ đến bên cạnh Thất Quỳ: “Hôm nay Thất Quỳ của chúng ta sẽ cổ vũ cho ai đây?”
“Chị Tiểu Từ à, sao lại hỏi vậy chứ?” Thất Quỳ lúng túng.
Còn Đằng Ảnh và Ảnh Hy phía dưới sân đấu đang làm động tác chào nhau để bắt đầu trận đấu.
“Anh cho rằng đồng đội anh sẽ phải nể phục trước tài năng của em đấy!” Đằng Ảnh cởi kính xuống, ném cho em gái mình. Không có kính trông anh ta “gian gian” làm sao ấy.
“Làm sao có thể như vậy được? Mong rằng anh sẽ thi đấu hết mình và đừng xuống nước với thằng em này.” Ảnh Hy từ tốn nói.
Nhìn hai người họ đối đầu gay gắt với nhau như vậy, bọn con gái hét toáng cả lên.
“Bọn họ đúng là ma quái thật!”
“Mình cổ vũ cho cả hai, ai thắng ai thua cũng được.”
Sau những tiếng cổ vũ huyên náo, trận đấu chính thức được bắt đầu. Lúc đầu, Ảnh Hy còn áp lực dưới tay chơi của Đằng Ảnh, nhưng hắn vẫn giữ tinh thần bình tĩnh, giống như là chẳng có gì khiến hắn phải lo sợ vậy. Thất Quỳ hồi hộp đứng ngồi không yên.

“Rốt cục là bồ mong ai sẽ thắng?”
“Mình không biết nữa.” Nó đắn đo.
Tâm tư của mấy đứa con gái thật là rắc rối, Tịnh Hiếu biết, nhỏ vừa muốn Đằng Ảnh sẽ giữ đúng lời hứa, vừa mong Ảnh Hy sẽ phá vỡ điều kiện của anh nó.
“Ít ra Thất Quỳ còn thành thật, chứ không như những người khác, cậu ấy không muốn ai biết mình đang nghĩ gì.” Cảnh Thần xen vào.
“Người lớn đang nói chuyện, con nít đi chỗ khác chơi.” Tịnh Hiếu ra lệnh cho hắn.
Đằng Ảnh tranh thủ nhìn lên phía khán đài quan sát biểu hiện của em gái mình.
“Ảnh Hy!” Một lần nữa, đồng đội của Ảnh Hy truyền bóng cho hắn, “Cám ơn nhé!” Ảnh Hy thích thú cười, hắn đã chụp được quả bóng một cách nhịp nhàng và đẹp mắt. Đằng Ảnh lập tức chú ý vào đối phương.
“Lần này em không để mất cơ hội nữa đâu.” Hắn tự tin nói, rồi sau đó hắn khom người xuống, vừa đập bóng vừa nhắm vào cái rổ trên cao phía sau Đằng Ảnh. Đằng Ảnh vẫn không ngừng cảnh giác, quan sát kĩ càng từng động tác của hắn, anh ta không dễ gì chịu thua như vậy.
Nhưng những động tác chuyển mình của Ảnh Hy nhanh thoăn thoắt, hắn chuyền bóng qua tay trái, nhắm hướng và chuẩn bị ném vào rổ. Đằng Ảnh nhắm thẳng phía trước, tính phá vỡ cú ném của hắn, nhưng bất ngờ Ảnh Hy lại chuyển bóng qua tay phải.
Sau khi đã điều chỉnh được tư thế nhắm hướng ném bóng, Ảnh Hy đưa tay lên cao và ném bóng vào rổ.
“Vèo!” Quả bóng bay như xé gió. Bóng vào lưới rồi. Ảnh Hy đã thành công!
“Khá lắm!” Trong mắt của Đằng Ảnh hình như đang vẽ lên một niềm vui nho nhỏ.
“Là em được anh nhường thôi.” Ảnh Hy khiêm tốn: “Coi như em được rồi hả anh?”
“Em cứ hỏi ý nó ấy!”
Ân Từ biết, Đằng Ảnh vì em gái mà làm như vậy, nhìn vào mắt Đằng Ảnh, Ân Từ nhận ra được điều đó.
“Giờ thì tốt rồi. Thất Quỳ ha!” Cảnh Thần luôn mồm chúc mừng nó. “Cảnh Thần à, đừng có nói tầm phào! Tịnh Hiếu, đánh hắn cho mình với.” Thất Quỳ cầu cứu nó.

Nhưng, lúc này bọn nó bỗng phát hiện ra, Tịnh Hiếu…mắt nó lờ đờ, và đang nhắm dần, rồi từ từ gục vào vai Cảnh Thần đang ngồi bên cạnh. Ngủ rồi…ngủ rồi sao? Sao lại như vậy được? Cảnh Thần không thể tin được là nó có thể ngủ ngay tại cái không gian ồn ào náo nhiệt như thế này.
“Nó bị làm sao vậy…?”
“Tịnh Hiếu! Tịnh Hiếu à!” Ân Từ lay nó tỉnh dậy, nhưng nó vẫn chẳng có phản ứng gì cả.
“Không thể như vậy được, cho dù nó có ngủ, cũng không thể ngủ say như vậy được…Huống hồ ở đây lại ổn ào thế này, có ai lại có thể ngủ như thế này đâu chứ?”
“Tịnh Hiếu…Tịnh Hiếu à, đừng làm mình sợ, bồ mau tỉnh dậy đi…” Thất Quỳ cũng lay cho nó tỉnh đậy. Nhưng nó vẫn bất động.
“Không xong rồi…đưa nó tới bệnh viện thôi.”
Cảnh Thần ngăn Ân Từ lại: “Chị nhìn nhỏ xem, trông bộ dạng cứ như là bị uống thuốc ngủ vậy đó, chắc không vấn đề gì đâu, em nghĩ không cần phải tới bệnh viện đâu.”
“Sao lại như vậy được?” Lúc nãy Ân Từ đâu có ở bên tụi nó, nên chị ấy cũng chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì. Cảnh Thần quay đầu nhìn xung quanh: “Không nên gấy rối lên như vậy.”
“Vậy…Tịnh Hiếu….làm sao đây?” Thất Quỳ nhìn cái dáng nó ngủ: Đẹp đó chứ? Làm người ta động cả lòng.
“Để em đưa bạn ấy về, hai người cứ ở đây…Trận đấu kết thúc chắc hai đội bóng sẽ có tổ chức hoạt động gì đây, chị với Thất Quỳ đều có đầy đủ lý do để đi chung với bọn họ, còn Ảnh Hy…một nhân tài hiếm có đấy.” Cảnh Thần nhìn Ân Từ nhờ giúp đỡ: “Chị giúp em một tay, em cõng bạn ấy ra taxi.”
“Một mình em đưa nó về có được không?” Ân Từ định sẽ giao Tịnh Hiếu cho Cảnh Thần. Bởi vì được hắn cõng và đưa về tận nhà là một niềm vinh dự mà bất cứ đứa con gái nào trong trường Thần Lạc cũng đều mơ ước.
“Giờ này ba mẹ nó chắc đi làm rồi, em đưa nó về nhà giúp chị nhé!”
“Bà chị này cũng thật là…” Cảnh Thần nói.
Cảnh Thần vừa cõng con bé, trong nháy mắt, hàng loạt những ánh mắt kinh ngạc, tò mò xung quanh đều nhắm về phía nó, cả Ân Từ và Thất Quỳ cũng không ngoại lệ.
Hắn vịn vào eo con bé, nhìn nó đang tựa đầu vào vai mình, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, có biết bao nhiêu là cặp mắt đố kị, hiếu kỳ đang theo dõi bọn nó. Hắn thở dài khó chịu. Mặc kệ mọi người muốn hiểu sao thì hiểu, dù gì hắn cũng quen rồi.
Nhưng…để chọn một người nào đó đưa nó về thì quả là khó thật. Là vì… “Tịnh Hiếu à không ngờ cậu cũng nặng thật đấy, vậy mà từ đó tới giờ mình không nhận ra!…” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.