Hoàng Hậu Băng Giá

Chương 4: Thi Tài (1)


Đọc truyện Hoàng Hậu Băng Giá – Chương 4: Thi Tài (1)

Cuộc thi bắt đầu được diễn ra , tất nhiên , Tử Phong là trọng tài lẫn phần thưởng , còn những người khác là khán giả rồi .
Vòng 1 : Cầm kì thi họa .
Trương quý phi mặc một bộ váy màu xanh , đỏ , tím , vàng , lục , lam , chàm , . . . . . . .vvvv . Nói chung là màu gì cũng có . Chu choa !!!!!!!!!!!!! Một con tắc kè hoa thứ thiệt luôn này . Động tác múa thì xiêu xiêu , vẹo vẹo , lại còn múa rất cứng nữa chứ . Vẽ tranh thì giấy nhàu , mực nhòe . Làm thơ cũng dở tệ , không phần nào được cả . Nói chung là vô cùng tệ hại . Xin nói thêm giọng hát đã chua lại còn khàn khàn .
Ngọc Nhi mặc bộ xiêm y màu trắng , phía trước ngực là một bông hoa sen trắng muốt . Động tác của nàng uyển chuyển , nhẹ nhàng mà cũng thật là lôi cuốn , quyến rũ . Trông nàng thật thuần khiết , không hề vướng chút bụi trần nào . Qủa là một tiên nữ giáng trần , một vẻ đẹp chim sa cá lặn , một vẻ đẹp tu hoa bế nguyệt !!!!!!!!!!!!!!!! Ngọc Nhi cất giọng thật trong trẻo , mềm mại :
“Ngước trông ánh dương xa xôi dần tàn, lẻ loi lòng đau chợt nhớ người xưa
Từng yêu đắm say, hàn huyên dưới trăng trước đèn
Nay khóc thầm, sao luyến lưu câu thơ ngày nào.
Bóng đêm lạnh lùng có riêng mình ta, ánh sao nào vừa rơi xuống Ngân Hà
Trong làn gió, đèn hiu hắt, người nâng ly chuốc hồn say, hoa trước thềm tan tác rơi rơi…
Giấc mơ thần tiên hôm nao nhạt nhòa, khép mi lệ tuôn cho vơi nỗi niềm

Xưa truyền thế gian, hồng nhan ái ân bẽ bàng, ai ước thề vui sướng hay đau thương không rời?
Gối vai cạnh người trái tim bình yên,
Nép trong lòng người giông tố không màng
Nay tình chết, người đi khuất, lầu cô liêu, gió đìu hiu
Chôn bóng hình kia suốt trăm năm
Ài… Ài… Ài… Ài…… ai…ai…ai…ai……
Ngước trông chiều tà ánh dương mờ xa, bóng đêm lạnh lùng sao sáng muôn trùng
Ngân Hà ấy, vì sao ấy, trời trong cao vút tầng không
Xa vắng rồi hình bóng trong tim…
Dòng sông in bóng thuyền ta mang nhớ thương,

Lệ như sương trắng nhạt nhòa theo gió trăng
Ài… Ài… Ài… Ài…… ai…ai…ai…ai……
Thuyền xa không bến lòng ta luôn vững tin,
mà sao lưu luyến về người không xóa nhòa
Ài… Ài… Ài… Ài…… ai…ai…ai…ai……
…Thầm ước mong người còn nhớ đến ta…
( Ái thương – Đổng Trinh )
Đến phần vẽ tranh , Ngọc Nhi vẽ rất chăm chú . Ngọc Nhi đang vẽ nàng Tây Thi với sắc đẹp trầm ngư lạc nhạn , bế nguyệt tu hoa .Nét vẽ đơn giản nhưng tao nhã đã diễn tả
được vẻ đẹp của nàng Tây Thi . Ngọc Nhi cũng làm hai câu thơ rất hay :
Thu chí mãn sơn đa tố sắc
Xuân lai vô xứ bất hoa hương .
Mọi người trầm trồ khen ngợi ( kể cả Tử Phong ) Ngọc Nhi hết lời . Ngọc Nhi chỉ cười nhẹ một cái nhưng đã khiến cho trái tim bao nam nhân đập mạnh . Trương quý phi tức điên lên . Mặt ả đỏ bừng , miệng thầm rủa ông trời và Ngọc Nhi, , tay nắm thành nắm đấm , run bần bật . Ngọc Nhi ném cho ả một ánh mắt sắc lạnh như dao . Trương quý phi mặt từ đỏ bừng vì tức bỗng chuyển thành mặt tái xanh vì sợ . Cả người ả mềm nhũn , cầu mong Ngọc Nhi không nghe thấy tiếng ả vừa rủa nàng ( Ngọc Nhi ) . Nếu nàng ( Ngọc Nhi ) mà nghe thấy chắc sẽ xé ả ra làm trăm mảnh mất thôi . Ngọc Nhi cười khẩy , mới thế mà đã sợ rồi sao , Trương quý phi , cứ từ từ đây mới là màn mở đầu thôi .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.