Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 35
Ở một nơi nào đó trong Kinh thành.
“Trâu Vàng, hôm này nàng ăn mặc thật đẹp nga.” -Bạch Dương cười hớn hở nói.
Kim Ngưu được khen, khuôn mặt ửng đỏ, chỉ khẽ mỉm cười. Bạch Dương cầm tay nàng, cả hai cùng song song bước đi.
Hai bên đường, những gian hàng đồ ăn, đồ chơi rất nhiều, đông nghịt khách, những đôi nam nữ dắt tay nhau dạo phố, những đứa trẻ tay cầm lồng đèn, miệng cười tươi rói.
“Đêm nay thật nhộn nhịp a.” -Kim Ngưu cảm thán.
“Trâu Vàng, có muốn ăn hay không?” -Bạch Dương đưa tay chỉ về một gian hàng bán thức ăn, hỏi nàng.
“Muốn muốn.” -Kim Ngưu gật đầu lia lịa, hai mắt sáng quắc.
Nhìn thấy khuôn mặt nàng hào hứng như vậy, Bạch Dương bất giác cười thành tiếng.
“Ha ha ha . . . nào, ta mua cho nàng.”
“Ông chủ, cái này giá bao nhiêu?” -Bạch Dương chọn mua mấy cái bánh ngọt, hỏi giá ông chủ.
“Hai bạc một cái.” -Ông chủ nét mặt tươi cười, tay gói bánh đưa cho Bạch Dương.
Bạch Dương tươi cười đưa tiền thanh toán, sau đó cầm gói bánh đưa cho Kim Ngưu.
“Cho nàng.”
Kim Ngưu như bị thất thần bởi nụ cười của chàng, người hơi ngây ra.
“Không muốn ăn sao?”
“Ơ, có, đương nhiên là phải ăn rồi.” -Kim Ngưu hoàn hồn, cầm lấy gói bánh mở ra, hương thơm ngào ngạt bốc lên, cầm lấy một cái bánh cắn một cái, bánh như tan ra trong miệng, vị ngọt lan tỏa.
“Ngon a.” -Kim Ngưu vừa ăn vừa cười.
“Ngon là được rồi.” -Bạch Dương cười, nắm tay Kim Ngưu rảo bước tiếp.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có vài nữ nhân đưa mắt nhìn Bạch Dương, che miệng thì thầm điều gì đó, có người để lộ ra ánh mắt si mê, có người thì bĩu môi nhìn nữ nhân đi bên cạnh Bạch Dương. Kim Ngưu để ý thấy được, liền nhất thời không vui.
“Thật là vô duyên.”
“Nàng nói ai vô duyên?” -Bạch Dương quay mặt nhìn Kim Ngưu, hỏi.
Kim Ngưu chuyển ánh mắt sang nhìn Bạch Dương, hai chân mày cau lại.
“Cũng tại chàng, sao lại anh tuấn quá như vậy a, đôi chân mày này, đôi mắt này, cái mũi . . .cả cái miệng nữa, sao phải hoàn hảo như vậy.”
“Ớ . . .đâu phải tại ta đâu!” -Bạch Dương bất ngờ trước câu nói của Kim Ngưu, liền đưa tay sờ sờ khuôn mặt mình.
“Từ nay ra đường, hảo hảo che cái mặt chàng lại.” -Kim Ngưu ra lệnh.
“Không được, như vậy nhìn đáng nghi lắm.” -Bạch Dương lắc đầu.
“Vậy thì cấm không cho ra đường.”
“Vậy không được qua thăm nàng sao?”
“Ngồi kiệu qua là được mà.”
“Thật thua nàng rồi.”
“Ngoan a.” -Kim Ngưu hài lòng, cười tươi, kéo tay Bạch Dương cùng đi tiếp.
……………………….
Hoàngcung.
“Song Ngư, sao muội không ăn?” -Xử Nữ ngồi bên cạnh Song Ngư, thấy Song Ngư thất thần, tay không đụng đũa, bèn hỏi.
“Muội ăn không vô.” -Song Ngư đáp.
“Món ăn rất ngon mà, tỷ tỷ không khỏe sao?” -Bảo Bình vừa ăn vừa nói.
“Bảo Bảo, tỷ đã dặn bao nhiêu lần rồi?” -Xử Nữ ánh mắt đe dọa nhìn Bảo Bình.
“Muội biết a.” -Bảo Bình cười trừ, phải cẩn thận mới được.
“Song Ngư, hay dùng canh đi.” -Cự Giải nói, tay cầm bát canh đưa cho Song Ngư.
Song Ngư đưa tay nhận bát canh.
“Cảm ơn, Đức phi.”
Cự Giải cười hiền.
“Mau dùng đi.”
“Thiên Yết, đệ không ăn gì sao?” -Ma Kết hỏi.
“Hả? À .. ờ . . .không hợp khẩu vị a.” -Thiên Yết giật mình, nãy giờ hắn vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ, tìm cách giải thích với Song Ngư, nhưng xem ra là vô phương rồi.
Cự Giải thấy vậy, liền gắp thức ăn bỏ vào chén của Thiên Yết, Thiên Yết bất ngờ, ngẩng mặt nhìn Cự Giải.
Cự Giải giữ nét mặt tươi cười.
“Hoàng thượng dùng đi, là món Hoàng thượng thích mà.”
“Ừm, cảm ơn nàng.” -Thiên Yết gật gật, cầm chén đũa lên, bắt đầu dùng.
Song Ngư nhìn thấy vậy, có hơi khó chịu trong lòng . . .
“Tình cảm thật”
“Muội nói gì vậy?” -Xử Nữ thoáng nghe thấy, liền hỏi.
“Không có, muội nói nhảm vậy thôi.” -Song Ngư lắc đầu.
Bất giác, nàng cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn về phía này. Ngẩng mặt nhìn xung quanh mới nhận ra, quả thực tầm nhìn của người nào người nấy đều đổ dồn vào phía nàng ngồi.
Cũng phải thôi, ai bảo chỗ này có Hoàng thượng cùng các vị Vương gia ngồi chung a.
Thoáng cảm thấy không tự nhiên, nàng không dùng nữa, đặt chén xuống bàn.
“Hoàng tẩu, không dùng nữa sao?” -Nhân Mã quan tâm hỏi.
“Không muốn ăn, hay là uống đi.” -Song Tử vẻ mặt cười gian, cầm lấy bình bình rượu rót vào ly, đưa tới trước mặt Song Ngư.
Song Ngư không nghĩ nhiều, cầm lấy uống một hơi.
“Oa . .. . Ngư tỷ không được phép uống rượu đâu nha.” -Bảo Bình giật mình.
“Vì sao?” -Ma Kết hỏi.
“Ngư tỷ uống một ly thôi sẽ say tới mức không nhận ra trời ở dưới hay đất ở trên nữa đó nha.”
” . . .. Song Tử ơi là Song Tử . . . .”
“Nè, muội ổn chứ?” -Xử Nữ vỗ vỗ mặt Song Ngư.
“Hửm!! Ổn a.” -Song Ngư mặt thản nhiên nói. Nhưng kỳ thực, trong người nàng đã bắt đầu nóng lên.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ổn là tốt rồi. Tiếp tục ăn thôi. Hý hý.
Cự Giải nhìn sang Sư Tử, thấy hắn trầm ngâm.
“Sư huynh, huynh cũng không khỏe sao? Hay không hợp khẩu vị?”
Sư Tử nghe giọng nói quen thuộc của Cự Giải, tâm hơi nhộn nhạo lên.
“À không, rất vừa miệng.” -Nói rồi hắn gắp thức ăn cho Cự Giải.
“Món muội thích, nếu ta nhớ không lầm?” -Sư Tử cười nói.
Cự Giải ngẩn người, không đáp, thầm nghĩ “Quả thực, đây là món nàng thích nhất. Nhìn thấy nụ cười của Sư Tử, vừa ấm áp, ôn nhu, vừa bi thương, buồn khổ . .. Hắn cười . .. .thật đẹp.
………………………….
“Thiên Bình, sao chưa tới nha? Đệ hồi hộp quá” -Song Tử nói, vẻ mặt nôn nóng.
“Lạ thật. Hay nàng ta không tới?” -Ma Kết nói.
Vừa dứt lời, Thiên Bình đã xuất hiện, nàng khoác lên mình bộ y phục truyền thống của nước nàng, trông nàng xinh đẹp như tiên giáng trần, khuôn mặt trang điểm nhẹ, hai má phấn hồng, môi đỏ son, mím lại thật đáng yêu. Tất cả mọi người ở đấy, dường như choáng ngợp trước vẻ đẹp của nàng.