Hoàng Đạo vương triều

Chương 34


Đọc truyện Hoàng Đạo vương triều – Chương 34

Đêm trung thu, bên ngoài thành đèn thắp lung linh, sáng rực. Những cái lồng đèn treo, bị gió thổi đung đưa, từng sạp hàng rộn tiếng cười nói.
…………………..
Hoàngcung- Nơitổchứctiệc.
Các phi tần tới sớm để có thể gặp gỡ người nhà và trò chuyện với họ nhiều hơn.
“Cha, nương, Xử tỷ, Bảo Bảo.” -Song Ngư mừng rỡ, chạy lại nơi mà gia đình nàng đang đứng.
“Tiểu Ngư, cẩn thận.” -Ngư mẫu nhắc nhở, khuôn mặt bà cười tươi rói khi được gặp nữ nhi của mình.
“Lại đây, để nương xem.” -Ngư mẫu ôm lấy Song Ngư, hai tay xoa nắn khuôn mặt nàng.
“Hình như con gầy đi a.” -Ngư mẫu đau lòng nói.
“Tiểu thư nhớ nhà nên thường ít ăn.” -Tử Liên nói.
“Nữ nhi ngốc, dù vậy cũng phải ráng mà ăn, nếu không làm sao có sức khỏe.” -Ngư phụ trách móc.
“Tiểu Ngư, muội sống ở đây có được không? Có kẻ nào làm khó muội không?” -Xử Nữ hỏi.
“Không có, mọi thứ vẫn rất tốt.” -Song Ngư mắt ướt nước, cười nói.
“Bây giờ thì vẫn tốt, nhưng sau này, ngộ nhỡ . . . .” -Xử Nữ nói, vẻ mặt lo lắng.
“Xử tỷ đừng lo, muội có đem vài món đồ cho Ngư tỷ này, dùng để đối phó bọn họ.” -Bảo Bảo tay cầm một túi lớn, cười nói.
“Bảo Bảo, cảm ơn muội, tỷ tỷ thật nhớ muội.” -Song Ngư ôm lấy Bảo Bình, giọng nói nghẹn ngào.

“Bảo Bảo cũng nhớ tỷ.” -Bảo Bình khóe mắt đã ướt, nước mắt trực trào ra.
“Bảo Bảo . . . .!!!!!” -Một giọng nói tinh nghịch vang lên.
“Giọng này . . . . ” -Bảo Bình thắc mắc, nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
“Tiểu Mã . . “
Từ xa, Nhân Mã cùng ba hoàng huynh của hắn tới gần. Ai nấy đều ăn mặc cao quý, hơn nữa bọn họ đều là những soái ca, quả là nhân trung chi long.
*nhân trung chi long: rồng trong loài người.
“Tham kiến các Vương gia!” -Cả nhà Song Ngư hành lễ.
“Đừng nga, không cần phải khách sáo như vậy.” -Nhân Mã lên tiếng.
“Ừ, đều là người quen mà.” -Ma Kết nói.
“Sẵn tiện giới thiệu, đây là Song Ngư, người mà ta từng kể với mọi người.” -Ma Kết cầm tay Song Ngư, cười nói.
“Cô là Song Ngư, thật rất xinh đẹp.” -Song Tử vui vẻ nói.
“Rốt cuộc bây giờ cũng được tận mắt nhìn thấy Hoàng tẩu Song Ngư nga.” -Nhân Mã lém lỉnh.
Song Ngư thẹn thùng, chỉ biết tươi cười. Sư Tử đứng một bên nhìn nàng, ánh mắt không hài lòng.
“Nơi đây thật nhộn nhịp nha.” -Cự Giải từ xa đi tới, một thân xiêm y rực rỡ, từng bước đi đều uyển chuyển, nhẹ nhàng.
“Cự Giải, cô tới trễ a.” -Song Ngư cười, tới bên Cự Giải, khoác tay nàng.
“Cha, nương, Xử tỷ, Bảo Bảo, đây là Cự Giải, bạn của con.”
“Cô quá phận rồi, Cự Giải là Đức phi, há để cho cô tùy tiện gọi tên sao?” -Sư Từ giọng không vui nói.
“Sư huynh, sao huynh lại chấp nhặt như vậy.” -Song Tử nhíu mày, huynh ấy lạ thật.
“Dù gì họ cũng là người quen, có cái gì quá phận đâu?” -Ma Kết cũng bênh vực.
“Huynh khó tính quá.” -Nhân Mã lắc đầu.
“Không, là do ta thất lễ. Tham kiến Đức phi nương nương.” -Song Ngư nói sau đó hành lễ với Cự Giải.
Người nhà Song Ngư thấy vậy, cũng hành lễ theo nàng.
“Được rồi.” -Cự Giải tươi cười, đỡ Song Ngư dậy.
Sư Tử thấy vậy, nhất thời càng thêm căm ghét nữ nhân tên Song Ngư.
“Sao giờ này không thấy Hoàng thượng ca ca tới nhỉ?” -Nhân Mã thắc mắc, đưa mắt nhìn xung quanh…

Trong lúc đó . . .
“Hoàng thượng, sao ngài lại núp ở đây làm gì.” -Hỉ công công nói, Hoàng thượng thật lạ nha, đến từ sớm nhưng không chịu xuất hiện, chỉ trốn trong lùm cây.
“Ngươi im miệng đi, muốn bị phát hiện sao?” -Thiên Yết liếc Hỉ công công, hắn đang rất phân vân .. .nên ra . . . hay không??? Aizzz, khó nghĩ quá.
“Hoàng thượng, ra đi a.” -Hỉ công công lì lợm.
“Ngươi thích thì ra đi, trẫm không ra.”
Thiên Yết tranh chấp với Hỉ công công, khiến cái lùm cây nhộn nhạo cả lên.
Từ xa .. . Nhân Mã tinh mắt bắt gặp được, sau lùm cây là cái màu vàng quen thuộc . . .
“Hoàng thượng ca ca.” -Nhân Mã kêu lên, chạy tới lùm cây, bất chấp bị Thiên Yết xua đuổi, hắn nhất quyết lôi Thiên Yết ra và kéo tới chỗ mọi người đang đứng.
“Nhân Mã, đệ hại chết trẫm rồi!” -Thiên Yết đau khỗ nói, một tay bị Nhân Mã cầm lôi đi, tay kia đưa lên che mặt.
Song Ngư tò mò muốn xem mặt Hoàng thượng, nhưng tiếc là hắn cứ che mặt lại, làm nàng không tài nào nhận ra được.
Tất cả mọi người ở đó, đều cùng hành lễ, Thiên Yết không nói gì, chỉ phất tay bình thân.
“Hoàng thượng ca ca, huynh sao vậy, sao lại che mặt???” -Nhân Mã hỏi.
“Chắc là trên mặt có vấn đề gì rồi nha.” -Song Tử gian manh nói.
“Mở tay hắn ra xem sao?” -Ma Kết hùa theo.
Thiên Yết tức giận, rủa thầm trong lòng.
“Ôn thần các ngươi, quá đáng thật. Kỳ này không thoát khỏi rồi.”
Ba huynh đệ cố gắng đem cái tay của Thiên Yết đang che mặt xuống.
“Ủa, đâu có bị gì đâu.” -Ma Kết nói, hắn nhún vai, rời khỏi vị trí đứng đối diện với Thiên Yết.

Song Ngư ngay lập tức nhận ra . .. Đó là ai . . .
Cự Giải tươi cười, tới gần Thiên Yết.
“Hoàng thượng, người tới trễ a.”
“À . . .ừ. . . Trẫm có chút chuyện.” -Thiên Yết ậm ừ nói, đưa mắt dò xét biểu cảm của Song Ngư.
“Sao huynh lại núp làm gì?” -Nhân Mã hỏi.
“Trẫm kiếm đồ ấy mà.”
“Song Ngư, Song Ngư . . ” -Ma Kết lay lay Song Ngư đang đứng yên bất động.
Song Ngư giật mình, định thần lại.
“À . .. vâng, có gì sao?”
“Sao lại ngây người thế kia? Muội bệnh rồi sao?” -Xử Nữ hỏi, đưa tay kiếm tra nhiệt độ trên trán Song Ngư.
“Kì lạ, đâu có sốt.”
“Tỷ làm sao vậy, sắc mặt không tốt chút nào?” -Bảo Bảo lên tiếng.
“Không sao, ta ổn.” -Song Ngư nói, trong lòng nàng hiện tại hơi bối rối, hắn, sao lại dám lừa dối nàng, cả đời nàng ghét nhất chính là bị lừa dối.
Thiên Yết mặt bất an nhìn Song Ngư, chuyện này sớm muộn không thể giấu lâu được . . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.