Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 58: Hai Người Đó Yêu Nhau À?
Giang Thuỵ đẩy xe theo sát phía sau, Thẩm Cơ Uy đi đằng trước ngắm nghía kệ hàng suy ngẫm xem hôm nay nên nấu món gì, cậu chỉ mới học nấu ăn có một lần, kinh nghiệm tích luỹ được không nhiều lắm, hơn nữa chỉ toàn nấu được món Giang Thuỵ quen thuộc.
Nhưng đây là buổi tụ họp chung, Thẩm Cơ Uy cho rằng vẫn nên dựa vào sở thích của mọi người thì sẽ hợp lí hơn.
“Bác sĩ Giang thích ăn gì?”
“Nó chưa từng nói, nhưng nếu là canh gà hầm thì sẽ ăn nhiều hơn một chút.”
Canh gà hầm còn không phải đúng món sở trường của cậu sao?
Thẩm Cơ Uy: “Khẩu vị bác sĩ Giang giống anh không?”
Giang Thuỵ: “Tương tự.”
Thẩm Cơ Uy làm dấu OK: “Được, vậy món đầu tiên sẽ là canh gà hầm.”
Cậu vừa di chuyển vừa cẩn thận chọn nguyên liệu, nào là rau kỷ tử, hạt sen, rau xanh, nấm, cà rốt, bạch tuyết, đặc biệt còn nhắm trúng một con gà mập ú nhiều thịt nhất, Giang Thuỵ thấy vậy liền không mặn không nhạt khuyên nhủ: “Lấy cỡ vừa thôi, kẻo ăn không hết.”
“Tôi biết, bác sĩ Giang ăn ít, Lưỡng Việt phải siết chế độ ăn, Viên Viên là trẻ con, nhưng không phải anh rất thích ăn gà sao?”
Giang Thuỵ bị cậu hỏi mà ngơ ra, phút chốc không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Thực tế hắn không phải quá thích món gà hầm, chỉ là hương vị quen thuộc đó khiến cho hắn không kiềm lòng được nhớ đến món ăn mà Bách Giai Lệ từng nấu, song cuối cùng Giang Thuỵ cũng không phản bác mà im lặng ngầm chấp nhận suy nghĩ của Thẩm Cơ Uy.
Thế là người con trai lại hào hứng tiêu tiền tiếp.
Cậu gặp gì thuận mắt trông ngon miệng liền chộp ném vào giỏ, chả cần tìm hiểu xem mình có biết chế biến hay không, chưa tới năm phút mà xe hàng Giang Thuỵ đẩy đã trở nên nặng trịch, vật phẩm chen chúc chất đầy trên xe.
Siêu thị vào giờ tan làm rất đông đúc, cảnh tượng hai người đàn ông cùng nhau đi mua sắm cũng thu hút không ít ánh mắt săm soi xung quanh, Thẩm Cơ Uy không tim không phổi chẳng thèm để bụng, song Giang Thuỵ thì không quá thích bị người ta dòm ngó, bèn lạnh lùng nâng mắt liếc những người kia.
“Má ơi, mày coi anh ta kìa!”
“Đẹp trai vãi!”
“Nhìn dáng người nhỏ nhắn như thế, không ngờ được lại đè được người đàn ông cao hơn mét chín thế kia.”
“Sao mày biết anh ta là người đè?”
“Mày không thấy trên phim truyền hình à? Toàn là chồng đẩy xe vợ mua sắm, hơn nữa mày nhìn đôi mắt dịu dàng của anh ta đi, đồ chất cao hơn núi vậy mà chả có tí phàn nàn, cứ như muốn nói em thích gì cứ mua thoải mái, anh sẵn lòng vung tiền.”
“Huhu, tao cũng muốn có anh chồng yêu thương vợ mình giống vậy.”
“Ngưỡng mộ quá, tao cũng muốn.”
Giang Thuỵ đang sắp xếp đồ cho gọn gàng để không bị rơi: “…”
Thẩm Cơ Uy đang chăm chú chọn bít tết: “…”
Cậu vừa nghe cái gì vậy trời?
Ai là anh chồng yêu thương vợ? Ai là người đáng ngưỡng mộ?
Cậu và Giang Thuỵ ư?!
“Khụ, con gái bây giờ đầu toàn chứa gì đâu không…” Nãy giờ chỉ lo tập trung chuyên môn, Thẩm Cơ Uy chậm rãi xoay người thì phát hiện xe hàng đã thật sự nhô lên thành một đống đầy ụ, mà Giang Thuỵ là người đẩy mặt vẫn tỉnh bơ, biểu cảm không khỏi hiện lên bất ngờ, “Đã mua nhiều thế rồi à? Sao anh không nhắc tôi?”
Đương nhiên Giang Thuỵ không thể đáp vì trông cậu quá tâm huyết nên tôi có lòng tốt không muốn cắt ngang.
“Mua một lần để trong tủ lạnh, về sau có lười đi mua thức ăn cũng không cần nhịn đói.”
Hai mắt Thẩm Cơ Uy bất giác chớp nhẹ.
Cho phép cậu mua nhiều thứ như thế là do sợ cậu nhịn đói thôi sao?
Khác xa với sự thờ ơ cứng ngắc trong quá khứ, Giang Thuỵ giờ đây đối xử với cậu đã có tình người hơn rất nhiều. Từ việc chịu khom lưng nhặt vụn thuỷ tinh, giọng điệu nói chuyện ôn hoà, dung túng cậu mọi thứ, dầu rằng Thẩm Cơ Uy chẳng đoán được do đâu, vì cậu hay vì chính hắn đều tốt cả, Thẩm Cơ Uy đều rất an tâm hưởng thụ.
Tốt với mình thì cậu vui, tốt với bản thân hắn cậu càng mừng hơn gấp bội.
Điều đó chứng tỏ rằng hắn vẫn còn yêu quý bản thân, sẽ không vì bất kì hận thù nào mà cố chấp liều lĩnh.
Nhưng sự biến đổi thất thường vẫn khiến cậu có chút mông lung.
“Ừm, đủ rồi, chúng ta ra thanh toán thôi.”
Khu thanh toán xếp thành hai hàng dài, Thẩm Cơ Uy và Giang Thuỵ rất quy củ đứng ở cuối chờ lượt mình, kế bên cạnh họ có một tủ kem tươi ăn liền, Thẩm Cơ Uy hỏi Giang Thuỵ có muốn ăn không, không ngoài dự đoán khi người đàn ông lắc đầu từ chối, thế là cậu tự mình ăn.
“Oa, vị việt quất này ngon thiệt đấy, lần đầu tiên tôi nếm thử luôn.”
Hương kem chua ngọt tan nhuyễn trong khoang miệng, cảm giác lạnh buốt lướt qua đầu lưỡi cuối cùng lưu luyến vương lại kẽ răng, không ngừng túa ra mùi vị thanh mát, Thẩm Cơ Uy ăn ngon đến độ sung sướng cả người.
Cậu là đứa trẻ nhiệt tình, có gì tốt cũng muốn chia sẻ cho bạn bè, thế là tay liền nhanh hơn não đưa cây kem bị cắn hết một nửa đến bên miệng Giang Thuỵ, hất cằm nói: “Anh ăn thử đi, ngon lắm.”
Nhìn dấu răng vẫn còn in rõ trước mắt, Giang Thuỵ ngậm chặt môi: “Không ăn.”
“Một miếng thôi mà, nhanh đi, kem chảy hết rồi.”
“Tôi không thích ăn kem.”
“Chưa ăn thử làm sao biết mình thích hay không?” Thẩm Cơ Uy hĩnh mũi nói, “Chưa có ai vinh dự được tôi đút kem cho ăn đâu, anh còn không biết điều là tôi giận đấy.”
Mặc dù thừa biết là Thẩm Cơ Uy đang bông đùa, nhưng trong vài giây lưỡng lự sau chót Giang Thuỵ vẫn bị thuyết phục, cúi đầu mút lấy phần kem dở dang.
Kem đã chảy hơn phân nửa, thấm ướt đầu ngón tay Thẩm Cơ Uy.
Yết hầu Giang Thuỵ khẽ chuyển động, mút xong phần mình thì tức khắc dời đầu sang chỗ khác.
Thẩm Cơ Uy tranh thủ xử lí nốt miếng còn lại, quen đường quen nẻo nhờ vả: “Hồi nãy tôi có mua khăn giấy, lấy giùm tôi một tờ.”
Giang Thuỵ theo lời cậu nói tìm trong xe đẩy được bịch khăn giấy gấu trúc, rút ra một tờ sau đó cầm lấy bàn tay Thẩm Cơ Uy, tỉ mỉ từng chút lau sạch cho cậu.
Ngón tay Thẩm Cơ Uy theo phản xạ rụt lại.
“Cảm ơn.”
Đợi một lát thì số lượng người thanh toán cũng đã vơi bớt, chỉ còn tầm khoảng ba bốn người là đến lượt bọn họ. Thẩm Cơ Uy nhường bà cụ sau lưng mình lên trước, cậu đứng bên cạnh Giang Thuỵ nhàm chán nhìn dáo dác khắp nơi. Bỗng nhiên có một thân ảnh cao lớn chợt chớp loé sượt qua đáy mắt, doạ Thẩm Cơ Uy tích tắc dựng thẳng sóng lưng.
“Sao thế?” Giang Thuỵ thấy cậu đột ngột trở nên bất thường thì ngờ vực hỏi.
Thẩm Cơ Uy trầm mặc hết mười giây, đoạn xoay cổ: “Không, không có gì, chắc do tôi nhận lầm người thôi.”
Nhận lầm ai?
Có lẽ bởi vì cuộc đối thoại cùng Ngô Tông Đường làm lòng cảnh giác của Giang Thuỵ dâng cao, bỗng dưng hắn không hề muốn Thẩm Cơ Uy giấu giếm mình bất kì điều gì, ỡm ờ đáp qua loa cũng không được.
Hắn hỏi vấn đề vừa nảy lên ra miệng.
Thẩm Cơ Uy chẳng rõ vì sao hôm nay Giang Thuỵ lại tò mò chuyện của cậu, có điều cậu vẫn thành thật trả lời: “Là một người bạn ở quê tôi.”
“Thân lắm à? Khẩn trương như vậy.”
“Thân chứ, cậu ấy là bạn thời còn cởi chuồng tắm mưa của tôi ấy.” Thẩm Cơ Uy thở dài, “Đã mấy năm rồi không gặp, có lẽ tôi thỉnh thoảng hay nhớ cậu ta vì thế nhìn lầm cũng nên.”
Giang Thuỵ hơi nhíu mày.
Bà cụ rời đi, Thẩm Cơ Uy nhanh chóng tiến lên chỗ thanh toán, vô tình đã bỏ sót chi tiết thay đổi nhỏ nhặt trên khuôn mặt lãnh đạm nghìn năm không đổi của hắn.
Người đàn ông xoay người nhìn về hướng lúc nãy Thẩm Cơ Uy dõi theo, tuy rằng thoạt trông dòng người nô nức qua lại không có gì khác thường, nhưng Giang Thuỵ lại có cảm giác rất lạ, sau gáy như thể đang bị ai đó nhìn chằm chằm.
Hắn không cho rằng đây là ảo giác.
Tay xách lủ khủ về đến nhà cũng đã gần sáu giờ chiều, Thẩm Cơ Uy tranh thủ cho Hướng Dương ăn xế xong thì xắn tay áo vào bếp sơ chế nguyên liệu, Giang Thuỵ vô phòng mình tắm rửa thay quần áo thoải mái sau đó xuống bếp rót nước uống, đang định hỏi Thẩm Cơ Uy có cần hắn giúp gì không thì đã nghe cậu nói: “Đi lặt rau đi.”
Giang Thuỵ: “…”
Nhờ vả khác với ra lệnh.
Thẩm Cơ Uy chính là đang ra lệnh.
“Rau nào?”
“Bó cải thìa màu xanh đó.”
Giang Thuỵ nghiền ngẫm ba bốn loại rau màu xanh khác nhau nằm trên bàn, dựa vào vốn hiểu biết ít ỏi đoán tới đoán lui, song rốt cuộc vẫn đoán không ra cái nào mới là cải thìa.
“Thẩm Cơ Uy, cải thìa ở đâu?”
“Anh bao lớn rồi mà cải thìa còn không nhận dạng được hả?” Thẩm Cơ Uy vừa xử lí gà vừa quay đầu trừng hắn, “Bó thứ hai bên phải đếm sang.”
“…”
Người đàn ông im lặng ngồi lặt rau.
Giang Diệp Khê vừa từ nước ngoài bay về nên số lượng công việc ở bệnh viện không nhiều lắm, hơn bảy giờ đã xong xuôi mọi thứ nên bèn lái xe đến đón Bách Lưỡng Việt tại chỗ làm việc.
Lúc họ mở cửa vào nhà Thẩm Cơ Uy loay hoay cả buổi chiều cũng đã hầm gần xong nồi canh gà, hai người đàn ông cao lớn đứng chen chúc trong gian bếp khiến không gian có phần eo hẹp, Giang Thuỵ đứng bên cạnh canh chừng nồi súp hải sản tuyết nhĩ mà Thẩm Cơ Uy nấu riêng cho Viên Viên. Thẩm Cơ Uy múc một giá canh thổi nguội rồi đưa đến bên môi Giang Thuỵ, tự nhiên nói: “Nếm thử coi vừa miệng chưa.”
Giang Thuỵ nương theo tay cậu nếm một ngụm: “Hơi nhạt, thêm tí muối đi.”
Giang Diệp Khê và Bách Lưỡng Việt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng: “…”
Bách Lưỡng Việt hoàn toàn không thể tin được vào mắt mình.
Người như Giang Thuỵ mà cũng có thể bày ra một mặt dịu dàng ân cần đến mức đấy ư?
Quan hệ của hai người này…
“Anh họ, hai người đó yêu nhau à?”
“Đừng nói bậy.” Câu hỏi đột ngột khiến Giang Diệp Khê không khỏi nghẹn họng, y tính toán lựa lời phân trần, “Thẩm Cơ Uy là trợ lý riêng của Giang Thuỵ, còn sống chung nhà được một thời gian, quan hệ bọn họ thân thiết hơn bình thường cũng là chuyện dễ hiểu.”
Bách Lưỡng Việt tỏ vẻ thông suốt.
Giang Diệp Khê nói vì lí do công việc tần suất cao, Giang Thuỵ còn vừa xảy ra tai nạn không lâu, Thẩm Cơ Uy bắt buộc phải ở lại chỗ này một thời gian để thuận tiện thảo luận cùng hắn, cậu vẫn còn nhớ. Tuy rằng cậu cảm thấy chuyện sếp sống chung với nhân viên này có hơi quái đản, nhưng Bách Lưỡng Việt cũng không liên tưởng sâu xa quá nhiều.
“Ba ơi, anh Ninh Ninh vừa ráp xong mô hình máy bay rồi, anh tặng cho con nè.”
Giọng nói non nớt của Bách Nguyên Viên vang lên đánh tan bầu không khí tĩnh lặng, Thẩm Cơ Uy nghe tiếng ngước lên thì thấy mọi người đã có mặt đông đủ hết từ lúc nào rồi, nhất thời có chút giật mình.
“Diệp Khê, Lưỡng Việt, tới khi nào sao không gọi?”
Bách Lưỡng Việt tạm gạt nghi hoặc sang một bên, nở nụ cười đẹp hơn cả châu ngọc với Thẩm Cơ Uy: “Em vừa tới thôi.” Cậu ngoảnh lưng ngoắc tay gọi mấy đứa nhỏ đang ở ngoài phòng khách, “Ninh Ninh Viên Viên, hai đứa lại đây chào bác nào.”
Cũng một thời gian không gặp nhau nên Bách Nguyên Viên rất nhớ Thẩm Cơ Uy, nghe thấy ba gọi bé liền chạy thẳng một mạch vô nhà bếp, tựa hồ một làn gió xuân ấm áp nhào mạnh đến ôm lấy đùi Thẩm Cơ Uy: “Bác ơi, có nhớ cháu không?”
Thẩm Cơ Uy được ôm mà phấp phới trong lòng, gỡ tay bé ngồi xổm xuống: “Nhớ chứ, nhưng người bác toàn mùi dầu mỡ thôi, đợi bác tắm xong sẽ ôm Viên Viên đi chơi nhé.”
Bách Nguyên Viên cười rộ lên bảo dạ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ nhỏ xinh xinh chẳng biết là giống ai.
Thầm Cơ Uy nhớ Bách Lưỡng Việt gọi tận hai cái tên, ngoài Viên Viên ra hình như còn một người nữa. Cậu thắc mắc ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy một cậu nhóc trạc tuổi Viên Viên đang chậm rãi xuất hiện từ phía phòng khách, lễ phép tới trước mặt cậu khoanh tay nói: “Cháu chào bác ạ.”
“Chào Ninh Ninh.”
Khoan đã.
Thẩm Cơ Uy cẩn thận quan sát cậu nhóc vài giây, tự nhiên cảm thấy hơi lạ lạ, cậu nhìn cậu nhóc đối diện rồi lại nhìn Bách Lưỡng Việt, lặp đi lặp lại hành động ấy chừng hai ba lần, một suy nghĩ long trời lở đất bỗng chốc chiếm cứ toàn bộ đầu óc cậu.
Cái này… Đừng nói đây cũng là con trai của ảnh đế nữa nhé?
Thẩm Cơ Uy không tiện sờ đầu cậu nhóc, chỉ mỉm cười thật hiền lành.
“Ninh Ninh là con trai của bạn em, tối nay anh ta bận công việc về trễ nên em đón Ninh Ninh từ nhà trẻ đến đây trông nom luôn.”
Lời giải thích không khiến tâm tình khó hiểu của Thẩm Cơ Uy nguôi ngoai, ngược lại càng khiến nó bùng phát dữ dội hơn.
Nếu bây giờ Bách Lưỡng Việt nói Ninh Ninh là con trai cậu, Thầm Cơ Uy cũng sẽ tin sái cổ.
Đờ mờ y hệt từ một khuôn đúc ra kia mà, độ tương đồng thậm chí còn hơn cả Viên Viên, lẽ nào chỉ một mình cậu nhận ra hả?
Thẩm Cơ Uy ngưỡng cổ lên nhìn Giang Thuỵ nhằm tìm kiếm thái độ đồng quan điểm với mình, nhưng hắn chỉ bình tĩnh tắt bếp rồi bảo cậu: “Lên lầu tắm đi.”
Thẩm Cơ Uy thất vọng, ôm một bụng suy tư rời khỏi phòng bếp.
Trong phòng chỉ còn lại ba người lớn cùng hai đứa nhỏ, Giang Thuỵ vẫy tay kêu Viên Viên đến gần mình sau đó ôm bé lên, chuyển ánh mắt sang Bách Lưỡng Việt và Giang Diệp Khê nói: “Phần còn lại hai người xử lí đi.”
Bách Lưỡng Việt: “…”
Giang Diệp Khê: “…”
Giang Thuỵ thản nhiên lướt qua bọn họ muốn đi ra phòng khách, lúc bước ngang Ninh Ninh hắn bỗng đưa tay ra: “Ra đây với chú.”
Ninh Ninh do dự nắm lấy tay hắn.
Giang Thuỵ ngồi xuống ghế sô pha đặt hai đứa mỗi đứa một bên, tiếp đó đưa tay cầm lấy remote: “Muốn xem gì?”
Viên Viên xung phong nói trước: “Tom and Jerry ạ.”
Ninh Ninh thuận theo: “Con giống em ấy.”
Giang Thuỵ gật đầu: “Được.”
Hai đứa trẻ tập trung theo dõi màn hình, Giang Thuỵ cũng vô cùng kiên nhẫn xem chung với tụi nhỏ.
Xem được phân nửa, hắn bỗng dịu dàng xoa đầu Viên Viên một cái rồi bất thình lình xoay cằm Ninh Ninh về phía mình, cất giọng thật thấp hỏi: “Bố cháu là ai?”
Ninh Ninh cũng không bị động tác bất ngờ của Giang Thuỵ doạ sợ, bình tĩnh trả lời: “Bố cháu tên là Đoạn Duyễn Ngọc.”
“Đoạn Duyễn Ngọc?”
Cái tên này Giang Thuỵ từng nghe qua không ít lần.
Ông chủ lớn của tập đoàn Ngọc Lam Phỉ Thuý.
“Vâng.”
“Bố cháu đâu, sao lại gửi cháu cho chú Lưỡng Việt giữ?”
Viên Viên nghe được động tĩnh quay sang, lanh lẹ thay Ninh Ninh đáp trả Giang Thuỵ: “Chú Duyễn Ngọc bận lắm, anh Ninh Ninh ở nhà một mình sẽ rất buồn, ba cháu sẽ không cho phép anh ở một mình đâu.”
Ninh Ninh nói: “Xin lỗi đã làm phiền chú.”
“Phiền gì chứ?” Giang Thuỵ thoáng kinh ngạc, không nhịn được cười khẽ sờ tóc cậu nhóc, “Đừng nghĩ nhiều, cháu cũng giống Viên Viên thôi, chú không thấy phiền.”
Đứa trẻ này rất nhạy cảm, Giang Thuỵ thầm nghĩ.
Tuy quan hệ của hắn và anh em Bách Lưỡng Việt tương đối thân thiết, nhưng Giang Diệp Khê mới là người gắn kết sâu sắc cùng Bách Lưỡng Việt hơn. Thời điểm hắn bị đẩy sang nước ngoài sáu năm, Giang Diệp Khê mười lăm tuổi ở nhà họ Bách sinh hoạt thế nào hắn không rõ lắm, chỉ biết là nhờ có Bách Lưỡng Việt chiếu cố y mới có thể thuận lợi học tập vui chơi như một đứa trẻ bình thường mà không bị các anh em khác trong nhà chèn ép. Sáu năm hắn mang danh nghĩa du học trở về, căn bệnh trầm cảm của Giang Diệp Khê gần như đã được chữa khỏi.
Giang Thuỵ luôn mặc định đây là công lao của em họ mình, cho nên rất cảm kích cậu.
Bách Lưỡng Việt có con từ năm mười tám tuổi, nhưng mẹ của đứa bé là ai thì Giang Diệp Khê không tiết lộ, Giang Thuỵ càng không đi tìm hiểu kỹ làm gì.
Giây phút trông thấy Ninh Ninh vào nửa giờ trước, Giang Thuỵ thậm chí còn sinh ra suy nghĩa cậu nhóc cùng Viên Viên là thành phẩm mà “vợ” của Bách Lưỡng Việt sinh đôi cho cậu, song khi Bách Lưỡng Việt chính miệng giải thích đây là con trai của Đoạn Duyễn Ngọc, nghi ngờ của hắn mới chậm chạp lắng xuống.
Ninh Ninh quả thật cực kỳ giống Bách Lưỡng Việt, nhưng cũng chỉ là trùng hợp về ngũ quan thôi, có lẽ phải đợi cậu nhóc trưởng thành chút nữa mới dần dần trổ mã thay đổi.
***
Lời tác giả: Cuộc Phỏng Vấn Nhỏ.
D: Nếu vợ có thể bạn sinh cho bạn một đứa con, bạn hi vọng đó sẽ là con trai hay con gái, đặt tên là gì?
Người ẩn danh 1: Tôi muốn có cả trai lẫn gái, nhưng nếu chỉ được chọn một thì chắc là con gái. Sẽ theo họ vợ tôi, tên là Thẩm Nhược Đồng.
Người ẩn danh 2: Tôi không thích trẻ con.
D: Nhấn mạnh đây là “nếu”, nó chỉ là một ví dụ thôi.
Người ẩn danh 2: Đã không thích trẻ con, sao có thể đưa ra ví dụ cho cô?
D: Khụ… Thôi được rồi, mời người phỏng vấn tiếp theo.
Người ẩn danh 3: Tôi sẽ căn cứ vào thực tế mà nói nhé. Vợ tôi ăn no ngủ kỹ, đã sinh cho tôi được hai thằng cu bụ bẫm rồi. Nhưng đương nhiên tôi vẫn thích con gái nhất, nếu có thể sinh đứa thứ ba con bé sẽ theo họ cả tôi lẫn vợ tôi, tên là Đoạn Bách Tuyết Yên.
Người ẩn danh 4: Vợ tôi tính tình dịu dàng điềm tĩnh, lại còn cực kỳ yêu thương tôi. Nếu anh ấy có thể mang thai chắc chắn sẽ để đứa bé theo họ tôi, trai hay gái gì cũng được, trai thì tên là Thiệu Mộc Đình, gái thì Thiệu Mộc Anh.
Người ẩn danh 5: Vợ tôi chắc chắn sẽ không chịu sinh con. Vì đảm bảo hạnh phúc gia đình, tôi xin phép không trả lời câu hỏi này.
D: Đây là phỏng vấn bí mật, chỉ có sáu người chúng ta biết mà thôi, sẽ không tới tai vợ cậu đâu, không cần lo lắng.
Người ẩn danh 5: Nếu vậy thì… Tôi hi vọng anh ấy có thể sinh cho tôi tầm bốn năm đứa, một đứa quá ít, trai gái gì tôi cũng muốn. Bắc Yểm Kiều, Bắc Yểm Vi, Bắc Yểm Dĩ, Bắc Yểm Trang, Bắc Yểm Thi, Bắc Yểm Mục… Cô thấy cái tên nào đẹp nhất?
D: Đi mà hỏi vợ cậu ấy…