Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 57: Nhớ Anh
Lí do hình thành trận địa cãi vả hiện tại vô cùng dễ hiểu.
Trong lúc Giang Bằng Kiều ra nước ngoài công tác nửa tháng, Giang Thuỵ đã tiện thể chấm dứt toàn bộ các dự án ông ta chuẩn bị kí kết cùng một vài công ty có danh tiếng, mặc kệ sự ngăn cản kịch liệt của mấy lão cổ đông, sau đó còn không khách khí chuyển nhượng miếng bánh lớn ấy cho Bách Lưỡng Ngôn đang kinh doanh lĩnh vực thích hợp hơn, vì thế khi Giang Bằng Kiều trở về hay tin mới tức tối làm mọi chuyện rầm rộ lên như thế.
Đây không phải Giang Thuỵ cố tình lấy chuyện công ra khiêu khích ông ta, mà chỉ đơn giản cảm thấy công ty Giang Bằng Kiều nhắm trúng không phù hợp với tiêu chí mà tập đoàn hướng đến, hợp tác sẽ chỉ phát sinh thêm nhiều vấn đề thừa thải rối ren không cần thiết, mục tiêu ban đầu mà hắn đặt ra cũng có khả năng theo đó mà xảy ra sai lệch.
Nếu Giang Bằng Kiều thật sự có cái tài nhìn xa trông rộng, giương tay tới đâu thu về lợi nhuận tới đó, tập đoàn Giang thị trong sáu năm hắn vắng mặt cũng không đến mức độ thê thảm như vậy.
Cho đến tận bây giờ Giang Thuỵ vẫn không tài nào hiểu nổi, một người dịu dàng tốt tính như mẹ hắn tại sao có thể nhìn trúng loại đàn ông vô dụng như Giang Bằng Kiều được.
Từ nhỏ cho đến lớn, tấm gương duy nhất mà hắn kiên trì noi theo học hỏi, chỉ có anh trai ruột của mình Giang Thiên Lạc.
Giang Bằng Kiều không xứng làm bố, dù trong bất kì hoàn cảnh nào, tiền tài lợi ích đối với ông ta luôn luôn là ưu tiên tuyệt đối, người khác sống chết ra sao ông ta chẳng màng chẳng quản. Trong mắt ông ta chưa từng chất chứa hai anh em Giang Thuỵ, bọn họ là sự cố, là tai hoạ, là cái gai cản đường đáng chết nhất trong cuộc đời ông ta. Dòng máu tương tự nhau chảy trong cơ thể hai người họ, đã sớm bị sự tàn nhẫn của Giang Bằng Kiều rút sạch toàn bộ, một phần tàn dư cũng không còn.
Là ông ta ép Giang Thuỵ trong từng năm tháng tuyệt vọng vây khốn cho tới tận bước đường này, và khi đã chạm gần được mục đích, hắn sẽ không bao giờ nương tay.
Dù trời có sập xuống, hắn cũng sẽ không cho rằng bản thân đang làm sai.
Mạng của Bách Giai Lệ, mạng của Giang Thiên Lạc, mặc cho Giang Bằng Kiều có phải đầu thai trăm nghìn kiếp súc sinh bị người ta moi tim uống máu, cũng không thể để trả lại cho hắn hai người thân quan trọng nhất đời này.
Bấy nhiêu đó thì có là gì?
“Giang Bằng Kiều, cứ gom hết mọi quan hệ dây tơ rễ má mà ông khom lưng cúi đầu kí kết được với mấy lão già kia ra, sẵn dịp trong cuộc họp chúng ta giải quyết hết một lượt.” Con ngươi Giang Thuỵ không vương chút hơi ấm đảo một vòng, “Bình thường các người náo loạn thế nào tôi không quản, nhưng về sau còn động đến cô Ngạn Doanh, thời gian các người ăn sung mặc sướng sẽ ít đi một ngày.”
Nếu không phải Giang Bằng Kiều kích động muốn dùng vũ lực với Giang Ngạn Doanh, hắn cũng chẳng rảnh rỗi phí hơi sức diễu võ giương oai với bọn họ làm gì.
Người nhà họ Giang ba đời ngẩng cao đầu mà sống, làm sao hiểu được tư vị bị người khác răn đe dằn mặt, đã thế đối phương còn là một thằng nhóc chưa tốt nghiệp đại học, thử hỏi cục tức này nuốt sao trôi?
Tính khí Ngô Ngân Châu vốn đã chua ngoa, giây phút này nhịn không được nữa liền nổi cơn tam bành: “Thẩm Cơ Uy, mày quá quắc lắm rồi đấy, có ý thức rõ mình đang đứng ở đâu không mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy! Nhà họ Giang này khi nào tới lượt mày ban phát cái ăn cái mặc? Doạ ai vậy hả?”
Chẳng đợi Giang Thuỵ phản bác, Thẩm Cơ Uy đã dạt Giang Mễ sang một bên, nhấc chân đứng đối mặt với Ngô Ngân Châu, ôm một bụng ác ý nói: “Tôi nói chị nghe, ăn nói ngông cuồng ai cũng có thể nói được, nhưng chứng thực được lời nói đó hay không còn phải coi thời gian. Việc gì chưa xảy ra, tốt nhất đừng nên quá coi thường, bởi vì chưa chắc nó đã không có khả năng đâu, chính chị cũng đã tự trải nghiệm rồi không phải sao?”
Hiểu được Thẩm Cơ Uy đang cố tình nhắc đến chuyện gì, sắc mặt Ngô Ngân Châu nhất thời tối xuống.
Giang Mễ bị đẩy trơ trọi đứng ở một góc không ai chú ý tới, dòm đau đáu Thẩm Cơ Uy đấu võ mồm, đầu lông mày dần dần cau lại một chỗ.
Kỹ năng dùng miệng lưỡi xốc đầu người mình ghét không phải ngày một ngày hai hình thành, Thẩm Cơ Uy lúc nhỏ đã theo cô nhóc nhà bên cạnh lêu lỏng trong các phiên chợ trên thị trấn vô số lần, chứng kiến bao nhiêu cảnh đâm chọt thâm sâu. Chỉ khác ở chỗ bọn họ không dùng đạo lý, còn cậu thì thích chỉnh sửa lời lẽ cho nó hoa mỹ chút, quậy gì thì quậy nhưng cậu chắc chắn sẽ không quên giữ mặt mũi cho Giang Thuỵ.
Giang Thuỵ đứng khoanh tay quan sát Thẩm Cơ Uy khua môi múa mép, cơn khó chịu hắn cứ ngỡ bản thân đã đè nén rất kỹ rục rịch dưới đáy lòng muốn trỗi dậy, cứ thế lặng lẽ tan biến sạch sẽ.
Có một số người, một số việc, mà khi bản thân đã cảm thấy quá mức tầm thường rồi sẽ không còn muốn đem nó đặt vào mắt nữa.
Khoảng trống vô định ấy, chỉ nên tồn tại những thứ rực rỡ quý giá.
Triệu Minh Nguyệt vuốt lưng giúp Giang Bằng Kiều mặt mũi sớm đã xám xanh hạ hoả, giọng điệu bất bình nói: “Giang Thuỵ, cậu cứ muốn chống đối với cả nhà tới cùng sao? Có việc gì mà chúng ta không thể từ từ bàn bạc, vì sao phải nhất quyết làm khó người trong gia đình?”
“Làm khó? Chị dâu, chị suy nghĩ cho thấu đáo hẵng nói, Giang Thuỵ xưa nay sống ngay thẳng, đã bao giờ làm khó bất kì ai?” Giang Ngạn Doanh nén giận: “Chỉ có các người đối xử tệ bạc với thằng bé và Diệp Khê, những gì mà các người đang hưởng thụ, nếu thằng bé muốn, tôi lập tức cho nó hết thảy mọi thứ, nhưng cuối cùng nó cũng không muốn chèn ép cuộc sống các người!”
Niềm tin vĩnh viễn là nguồn sức mạnh ẩn danh đong đầy vô bờ bến, lòng Giang Thuỵ như thể bị rót vào một dòng nước âm ấm, hắn khẽ giương mắt nhìn về phía Giang Ngạn Doanh, lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua tâm trí biết nảy lên cảm xúc bất đắc dĩ vì chính mình căn bản không hề tốt đẹp như bà ấy vẫn luôn nhận định.
Quãng thời gian khó khăn cực nhọc mà Giang Thuỵ trải qua ở nước T, nếu không nhờ Giang Ngạn Doanh thỉnh thoảng qua qua lại lại bầu bạn, tận lực chăm sóc khuyên bảo, giúp hắn vực dậy tinh thần, có lẽ Giang Thuỵ đã buông bỏ ý chí gục ngã từ lâu. Bởi lẽ những gì mà hắn phải chịu đựng, không phải là vết trầy xước vài ba ngày đã kết mài giống trò vui chơi của đứa trẻ mười lăm tuổi mà ra. Mỗi một bước đi của hắn là con dao kề sát trên cổ, sai một li sẽ hi sinh cả đời.
Giai đoạn ấy, Giang Diệp Khê mắc chứng trầm cảm bẩm sinh đang được gửi gắm ở nhà mẹ đẻ của Bách Giai Lệ nuôi nấng, chính là toàn bộ động lực sống của Giang Thuỵ.
“Giang Thuỵ, mày đừng quá tự tin vào vị trí hiện tại của mình.” Sau khi miễn cưỡng khôi phục được bình tĩnh, ánh mắt Giang Bằng Kiều như có như không lượn lờ về phía Giang Thuỵ, lời cũng không rõ là đang nói cho linh hồn hay thể xác của hắn nghe, “Tao đưa mày ngồi lên cái ghế tổng giám đốc được, cũng dư sức đạp mày xuống được. Đừng quên ai là người đẻ ra mày.”
Thần sắc Thẩm Cơ Uy bất chợt lạnh tanh, âm thầm giơ ngón giữa ở trong lòng: “Nếu thật sự có thực lực đó, vì sao từ đầu ông không để Giang Tử Đằng ngồi yên ở vị trí tổng giám đốc của mình đi?”
Lợi dụng Giang Thuỵ tạo lòng tin với Giang Ngạn Doanh, cho rằng hắn chỉ là một thằng nhãi ranh vô dụng bị lưu đày ra nước ngoài đằng đẵng sáu năm trời, ăn học ngủ nghỉ, không làm nên tích sự gì.
Giang Bằng Kiều chưa từng ngó ngàng tới Giang Thuỵ, làm sao hiểu được công sức mà đám người Ngô Ngân Châu liên tục bỏ tiền thuê dùng để lấy mạng hắn đã góp phần rèn đúc con người hắn thành dáng vẻ thế nào.
Quả nhiên, câu hỏi này thành công khiến Giang Bằng Kiều cứng họng mất hai giây, nhưng cáo già đúng là cáo già, rất nhanh ông ta đã ngạo nghễ đáp lại: “Tử Đằng có Ân Sinh, nhường lại vị trí đó là muốn cho mày cơ hội thể hiện bản thân, phát triển sự nghiệp. Chứ không phải để mày về sau đủ lông đủ cánh thì quay lại cắn người nhà.”
“Doanh Doanh, em muốn bênh vực cháu trai ngoan của mình thì nên biết phân biệt đúng sai. Tử Đằng hay Tiểu Mễ cũng đều là cháu, em thiên vị ra mặt như thế thực sự chẳng ổn chút nào đâu.”
Giang Ngạn Doanh nguyên bản là kiểu người dịu dàng dễ mềm lòng, lúc nãy gắng sức gồng mình đối đầu cùng Giang Bằng Kiều vốn dĩ đã vượt ra khỏi phạm vi cư xử hàng ngày của bà. Giờ đây Giang Bằng Kiều bắt đầu sử dụng chiêu trò giở điệu mềm mỏng như cũ, đem tình nghĩa công bằng ra đối chất, bà rốt cuộc vẫn bị đả động.
Lời Giang Bằng Kiều nói không hoàn toàn sai, Giang Ngạn Doanh hiển nhiên tự ý thức được bản thân thiên vị Giang Thuỵ và Giang Ngạn Doanh hơn những người khác, song một phần cũng vì bà chứng kiến hai đứa cháu trẻ người non dạ của bà phải trải qua biến cố lớn như thế nào khi mẹ ruột mất, thiếu thốn tình yêu thương trầm trọng khiến chúng nó hình thành nên tính cách cực đoan ra sao, Giang Ngạn Doanh càng đau lòng hơn.
Nhưng chung quy đều là cháu, bà có thể hận Giang Bằng Kiều, nhưng không thể mặc kệ Giang Mễ và Giang Tử Đằng.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không vô duyên vô cớ làm ảnh hưởng đến tương lai của Tử Đằng và Giang Mễ, nhưng điều kiện tiên quyết là anh cũng không được phép động vào Tiểu Thuỵ, phải tôn trọng ý kiến của nó.”
Thẩm Cơ Uy nghe vậy thì không cam lòng.
Không làm ảnh hưởng đến tương lai của hai người bọn họ, người bị ảnh hưởng sẽ là cháu trai cưng của cô!
Thẩm Cơ Uy há miệng muốn xả giận tiếp, song lời còn chưa kịp phát ra thì đã bị Giang Thuỵ nhanh chóng cản lại.
Hắn nói nhỏ vào tai cậu: “Được rồi, không quậy nữa.”
Khí thế Thẩm Cơ Uy thổi phồng lên lập tức như quả bóng xì hơi.
Tuy rằng bình thường ở nhà cậu rất hay cãi bướng Giang Thuỵ bởi những vấn đề lông gà vỏ tỏi, nhưng ngoài đường thì trái ngược vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Người đàn ông bảo im cậu liền im.
Giang Thuỵ bỏ qua mọi ánh mắt công kích từ đám người nhà họ Giang, ôn hoà nói với Giang Ngạn Doanh: “Cô, cô không cần lo lắng cho Giang Thuỵ, mọi việc đã có cháu quản xuyến, không ai làm hại cậu ấy được cả.”
Giang Ngạn Doanh nghe vậy thì ngẩn ra.
Giang Thuỵ xưa nay độc lập quyết đoán, từ khi nào mọi cử chỉ hành động đều phải dựa dẫm vào thằng bé trợ lý này như thế?
Bà bình tĩnh nói: “Giang Thuỵ có người đáng để tin cậy giữ bên mình, tôi cũng đỡ lo toan.”
“Giang Thuỵ, dù sao thì cậu cũng nên bảo trợ lý của mình xin lỗi bố một tiếng chứ?” Ngô Ngân Châu ra vẻ bâng quơ nói, song thực chất đều cố tình nhắm vào Thẩm Cơ Uy: “Lần đầu thấy cậu dung túng một người đến mức này, thật sự khiến mọi người phải nghĩ nhiều đấy. Chị dâu cực kỳ muốn biết, rốt cuộc thì trợ lý của em tốt tới cỡ nào?”
Thẩm Cơ Uy liếc cô ta bằng nửa con mắt.
Xin lỗi cái cù lôi.
Tôi không tốt thì ai tốt?
Biện pháp hữu hiệu nhất để trừng trị loại người thích lảm nhảm, chính là bỏ sạch mấy lời lảm nhảm ấy ngoài tai.
Cậu không thèm để ý Ngô Ngân Châu mà nhỡn nhơ đối mắt với Giang Bằng Kiều, nghiêng đầu nói: “Dù thế nào thì chuyện huỷ toàn bộ hợp đồng của tôi đã quyết, nếu không còn vấn đề gì nữa tôi và Thẩm Cơ Uy đi trước.”
Sắc mặt Giang Bằng Kiều đen hơn cả mực tàu, nhưng tâm trạng Giang Ngạn Doanh vừa dịu xuống, ông ta không tiện châm dầu thêm nữa nên đành giữ im lặng.
Bộ dạng dựng thẳng gai nhọn bảo vệ người khác của Thẩm Cơ Uy rất thú vị, con ngươi trong vắt của Giang Thuỵ hiếm khi lấp loé ý cười nhàn nhạt, hết thảy chỉ phản chiếu một mình cậu.
Hắn thuận ý Thẩm Cơ Uy, xong xuôi liền theo chân cậu rời khỏi biệt thự.
Tầm mắt bị che khuất bởi thù hằn của Ngô Ngân Châu lẳng lặng dí sát bóng lưng bọn họ tựa như muốn đâm thủng nghiền nát, nội tâm bộc phát thành một con rắn độc ăn mòn lý trí cô ta từng chút một. Muốn giẫm đạp bọn họ dưới chân, nghe bọn họ khóc lóc van xin, chịu đựng sự đối đãi nghiệt ngã không bằng cầm thú.
Cứ ngông nghênh tự đắc tiếp đi, bởi vì không còn lại bao lâu nữa, cô ta sẽ khiến hai người họ phải trả giá đắc hơn thế gấp trăm lần. Và lần này thứ Ngô Ngân Châu muốn không chỉ đơn giản là tiền tài địa vị nữa, mà còn thêm cả mạng chó của Giang Thuỵ và Thẩm Cơ Uy.
Một kết cục cực kỳ đau đớn.
Thẩm Cơ Uy không biết Ngô Ngân Châu đang suy tính điều gì, ngồi vào xe vẫn còn vô tư hỏi Giang Thuỵ: “Anh còn đi làm nữa không? Hay chúng ta về nhà ăn cơm luôn?”
Giang Thuỵ tập trung lái xe, điềm tĩnh hỏi cậu: “Đói à?”
“Cũng không đói lắm.” Thẩm Cơ Uy thả lỏng vai ngồi dựa vào ghế, “Anh đói không?”
“Lưỡng Việt nói tối nay muốn đến nhà chúng ta ăn tối, lâu rồi nó không được gặp Diệp Khê.”
Thoắt cái, hai mắt Thẩm Cơ Uy đã sáng bừng lên: “Được đó được đó, anh bảo cậu ấy tới đi, sẵn đường chúng ta ghé siêu thị mua thức ăn luôn.”
Hào hứng thành như vậy, đều là do muốn gặp Bách Lưỡng Việt mà ra?
Giang Thuỵ liếc cậu: “Cậu và Bách Lưỡng Việt thân thiết từ khi nào, nghe tin sắp gặp nó thì mừng đến thế?”
Thẩm Cơ Uy lắc đầu nguầy nguậy.
Người cậu muốn gặp là viên chè nhỏ cơ.
“Tôi nhớ cháu anh.”
Trong tích tắc ấy, Giang Thuỵ vẫn còn chưa tiêu hoá kịp Thẩm Cơ Uy đang nói gì, chỉ nghe thấy từ “nhớ” cậu đem gắn lên danh xưng khác, lông mày đã lập tức chau nhẹ.
“Nhớ ai?”
“Nhớ ch…” Thẩm Cơ Uy mở cửa sổ cho thoáng khí, nào ngờ gió bắc lùa vào quá mạnh khiến cậu mất kiểm soát hắt xì một cái, âm cuối phát ra đồng thời cũng bị gió cuốn đi mất chữ quan trọng.
Nhớ anh.
“…”
Thanh âm Giang Thuỵ tức thì im bặt.
Thẩm Cơ Uy nào rõ ý nghĩa truyền đạt của mình đã trở nên méo xệch thế nào, mặt lộ vẻ không vui sau đó trở tay đóng cửa sổ lại, sờ mũi nói: “Thời tiết dạo này thất thường quá, mới vào tháng 4 trời đã lạnh như thế.”
Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, cậu bất chợt áp đầu lại gần người đàn ông.
Giang Thuỵ bị hơi thở nóng hổi của cậu va vào thuỳ tai, tay lái suýt tí đã lệch ngang, lạnh giọng hỏi: “Làm gì đó?”
“Sắp đến sinh nhật anh rồi phải không?”
Sinh nhật hắn?
Giang Thuỵ khó hiểu: “Lúc nào tới?”
“Cái này sao anh lại hỏi tôi, đừng bảo ngày sinh mà anh cũng quên nhé?”
Đúng là hắn quên thật.
Dù gì kí ức vui vẻ thuở bé được ăn mừng sinh nhật sớm đã quá xa vời với hắn, nhiều năm qua tập trung cho sự nghiệp, Giang Thuỵ chẳng còn màng để tâm những thứ vô nghĩa đó, quên cũng là điều không tránh khỏi.
Nhưng tại sao Thẩm Cơ Uy lại biết?
“Tôi nghe Giang Mễ nói.”
Đầu óc Thẩm Cơ Uy tuy thường hay dềnh dàng chểnh mảng, nhưng không hiểu vì lí do gì cậu lại nhớ kỹ ngày này.
Nếu không lầm thì là 14/4.
Lòng cậu bất giác xót xa.
Năm nào cậu cũng đón sinh nhật hết mà, tại sao có người ngay cả ngày mình cất tiếng khóc chào đời cũng không nhớ?
Quà cậu cũng chuẩn bị xong rồi.
Quà xin lỗi lần trước gộp chung cùng quà sinh nhật thì có chút không đủ thành ý.
Thẩm Cơ Uy vẫn đang suy nghĩ nên bù thêm cho Giang Thuỵ món gì.
“Anh có muốn… tổ chức sinh nhật không?”