Hoán Hồn [đam Mỹ]

Chương 59: Con Người Có Thể Mọc Đuôi Không?


Đọc truyện Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 59: Con Người Có Thể Mọc Đuôi Không?

Lúc Thẩm Cơ Uy tắm rửa xong xuôi đi xuống lầu, từng dĩa đồ ăn thịnh soạn thơm lừng đã được Bách Lưỡng Việt sắp xếp chỉn chu trên bàn. Thấy Giang Thuỵ vẫn đang ngồi ngoài phòng khách xem tivi với hai đứa nhỏ, Thẩm Cơ Uy vốn đang định vào bếp chợt đổi ý bẻ lái sang chỗ hắn, ngồi vào sô pha cười cười hỏi Bách Nguyên Viên: “Ôm mèo của ai đấy?”

Khi nãy lúc Bách Nguyên Viên vào nhà Hướng Dương vẫn còn đang vùi đầu trong ổ nhỏ của mình say sưa ngủ, nhưng có lẽ âm thanh ồn ào xào xáo ngoài kia đã đánh thức nó, mèo con ham vui tức khắc lắc lắc mông đi kiếm chuyện hóng hớt, cuối cùng được Viên Viên tìm thấy bế lên tay.

Viên chè nhỏ chu môi: “Mèo của bác.”

“Là cháu cứu nó mà, nó cũng là mèo của cháu.” Thẩm Cơ Uy gãy mấy sợi râu của Hướng Dương, “Bác vừa đặt thêm mấy viên Lam Hoa Băng, lát nữa cho cháu mang về chơi nhé.”

Hai mắt Viên Viên tức thì sáng rực như dạ minh châu.

Ninh Ninh đang chăm chú nhìn màn hình nghe vậy liền quay đầu sang, chần chừ giây lát rồi nhỏ giọng bảo: “Đừng ạ, Viên Viên mới làm vỡ mấy viên ngọc phỉ thuý ở nhà, bị chú Việt Việt mắng rồi cấm đến cửa hàng, bác tặng cho em ấy em ấy táy máy tay chân sẽ bị đánh mông nữa á.”

Thẩm Cơ Uy ngạc nhiên nhìn Viên Viên: “Cháu làm vỡ ngọc ư?”

Hôm lựa ngọc cậu lần lữa ở cửa hàng hơn cả tiếng đồng hồ để chọn hàng xịn, cho nên không thể nào không nhớ kỹ giá thành đắt đỏ của mỗi một loại phỉ thuý do Ngọc Lam Phỉ Thuý sản xuất, phải gọi là đắt xắt ra miếng, vậy mà Viên Viên cứ thế làm vỡ mấy viên?

Thẩm Cơ Uy tò mò hỏi Ninh Ninh: “Ngọc Lam Phỉ Thuý là cửa hàng nhà cháu hả?”

Ninh Ninh gật gù: “Dạ.”

“Dạo này cửa hàng nhà cháu có thêm mẫu ngọc mới không?”

“Cái này cháu phải hỏi bố.”

Thẩm Cơ Uy chuẩn bị muốn hỏi thêm bố cháu là ai, chưa kịp cất lời đã nghe Giang Thuỵ nói: “Hỏi nhiều thế làm gì? Đổi nghề à?”

Thái độ gì đây?

Còn không phải vì chọn quà sinh nhật cho anh nên tôi mới bắt đầu nảy sinh hứng thú đối với mấy thứ này sao? Rõ ràng lúc trước chỉ thích vải vóc quần áo.


Thẩm Cơ Uy liếc xéo người đàn ông: “Tôi muốn đổi sang nghề thiết kế trang sức, tò mò xíu không được à?”

Giang Thuỵ thờ ơ đáp: “Hỏi cũng không nhìn xem Ninh Ninh bao nhiêu tuổi, thằng bé có thể giải đáp hết thắc mắc cho cậu à?”

Tuy rằng hoàn cảnh sống của Ninh Ninh từ nhỏ đã phải tiếp xúc với lĩnh vực này khá nhiều, nhưng cậu nhóc không có đam mê mãnh liệt như Viên Viên vì thế cũng chẳng chú tâm học hỏi lắm, đúng thật là không thể trả lời hết các vấn đề mà Thẩm Cơ Uy đưa ra được.

Thẩm Cơ Uy cố ý nói: “Không cho tôi hỏi Ninh Ninh thì tôi hỏi anh ha?”

Hạ hoằn lắm Giang Thuỵ mới không mở miệng chê phiền, đáp: “Được.”

“…”

Tốt, coi như mặt anh đủ dày.

Thẩm Cơ Uy cứ đinh ninh rằng đang Giang Thuỵ khoác lác bỡn cợt mình, tuỳ tiện nhún vai, căn bản không đặt lời đồng ý của hắn vào tai.

“Mọi người vào ăn cơm đi.”

Nghe Bách Lưỡng Việt gọi, Thẩm Cơ Uy lanh lẹ đứng dậy kéo Ninh Ninh và Viên Viên cùng mình ngồi vô bàn, Giang Thuỵ vớ lấy remote tắt tivi chậm mất vài giây rồi cũng nối gót đi theo.

“Cơ Uy, món gà này cậu làm hả?” Bách Lưỡng Việt múc cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một chén súp hải sản tuyết nhĩ, đoạn húp thử một ngụm canh gà nóng hổi, không khỏi bật ngón cái khen ngợi, “Ngon lắm đấy.”

Giang Thuỵ mấp máy môi.

Thẩm Cơ Uy vui vẻ cướp lời: “Tôi học gần đây thôi, hầm nhừ trong hai tiếng, nguyên liệu phải thấm vào thịt mới ngon được.”

“…”


“Công thức trên mạng sao? Gửi qua cho tôi đi, bao giờ rảnh tôi cũng muốn nấu thử.” Mấy năm qua Bách Lưỡng Việt một thân một mình ở nước ngoài vừa học tập vừa nuôi con, từ một cậu ấm ngón tay không nhiễm chút khói bắt buộc trở thành một người phải đảm nhiệm trọng trách cả cha lẫn mẹ như bây giờ, tay nghề nấu ăn hiển nhiên vô cùng tốt.

Thẩm Cơ Uy nói: “Không thành vấn đề, lát nữa chúng ta add line nhé.”

“Cậu có muốn…”

Khoan.

Miệng vừa hé, Thẩm Cơ Uy đột nhiên khựng lại, cảm giác bầu không khí trở nên lạ thường kinh khủng, hình như có gì đó sai sai, vốn đang dùng đũa tách đùi gà ngon lành, cậu cũng phải ngẩng phắt đầu lên. Đón trúng ánh mắt vô cảm của Giang Diệp Khê, còn có dáng vẻ ngoài cười trong không cười của Giang Thuỵ kế bên, rốt cuộc cậu đã phát giác ra được lạ chỗ nào rồi.

Bách Lưỡng Việt đang hỏi Thẩm Cơ Uy, là Thẩm Cơ Uy đang trong trạng thái giam giữ linh hồn Giang Thuỵ! Người cần trả lời không phải cậu! Cậu bép xép miệng mồm cái gì chứ!

Bách Lưỡng Việt ngưng đũa nhướng mày dựa vào ghế, nở nụ cười khó lường.

“Từ đầu em đã thấy không đúng rồi.”

Tính tình Giang Thuỵ ít nói ít cười, nhưng từ cái lần cậu về nước cách đây không lâu biểu hiện của anh ấy đã xoay chuyển 180 độ, mặc dù Giang Thuỵ không tính là ghét trẻ con, song Bách Lưỡng Việt tin tuyệt đối sẽ không có chuyện hắn có thể thả lỏng bản thân ân cần cười đùa giỡn cùng tụi nhỏ hoà hợp như thế được. Đặc biệt là ánh mắt chan hoà thuần khiết kia, mọi thời khắc đều lan toả tích cực một cách vô thức.

Hắn đối xử khách sáo với Giang Diệp Khê, trò chuyện với cậu thì dè dặt khỏi phải bàn, từng ánh mắt cử chỉ hành động, nói chung là chẳng có tí tự nhiên nào. Nếu đem cách giải thích Giang Thuỵ chủ động muốn điều chỉnh phương thức sống gò bó trước kia của mình cho dễ thở, Bách Lưỡng Việt sẽ chả nghi ngờ làm chi, song bên cạnh hắn lại bất thình lình xuất hiện một người tên Thẩm Cơ Uy, mà tính cách thì lại hoàn toàn giống y đúc Giang Thuỵ lúc trước, thử hỏi Bách Lưỡng Việt làm sao có khả năng không nghĩ nhiều?

Chưa kể cái giọng điệu ra lệnh nặc mùi ông lớn của “Thẩm Cơ Uy” kia, quen thuộc đến nỗi chẳng còn gì quen hơn.

Câu hỏi đó không phải cố tình dụ Thẩm Cơ Uy vào tròng, Bách Lưỡng Việt thực sự muốn xin công thức nấu ăn, ai mà ngờ được một giây lở dở buột miệng của Thẩm Cơ Uy đã đẩy chính cậu vào con đường chưa đánh đã khai. Nói Bách Lưỡng Việt không kinh ngạc chính là nói dối, song cậu biết chuyện kì lạ trên đời này nhiều lắm, cậu chỉ cần chọn giữa việc tin hay không tin, chứ chẳng thể nào quản hết được.

Thẩm Cơ Uy bị chính mình doạ cho nín bặt, điều khiển con ngươi đảo qua đảo lại giữa Giang Thuỵ và Giang Diệp Khê,  chột dạ mím chặt môi.


Cậu không rõ chuyện này nếu để Bách Lưỡng Việt biết thì sẽ có hậu quả gì, mặc dù bên ngoài ba anh em họ có vẻ thân thiết hoà hợp, song Giang Thuỵ từ đầu đã không nói thì ắt hẳn trong lòng đã có dự tính.

Toang rồi.

Trông thấy mồn một sắc mặt xám ngoét của người con trai, Giang Diệp Khê không muốn buông lời trách cứ cậu, liếc nhìn Giang Thuỵ không tỏ thái độ một cái, sau đó điềm nhiên nói: “Không cần căng thẳng, oắt con này đã biết thì chúng ta đỡ phải tốn công diễn trò.”

Bách Lưỡng Việt lấy khăn giấy chùi mép dính đầy dầu mỡ của Bách Nguyên Viên, thuận nước đẩy thuyền nói: “Yên tâm, tôi sẽ không đồn bậy đâu.” Cậu híp mắt cười với Giang Thuỵ, “Anh họ tin tưởng nhân phẩm em mà, đúng không?”

Giang Thuỵ nãy giờ không nói lời nào khiến Thẩm Cơ Uy có hơi bất an.

Ngưng đọng vài giây, thanh âm nhàn nhạt của hắn vang lên.

“Không được nói với Bách Lưỡng Ngôn, ăn cơm đi.”

Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Cơ Uy yên hơi lặng tiếng gắp thức ăn bỏ vào chén của Giang Thuỵ.

Bách Lưỡng Việt: “Anh, hai người trở thành thế này bao lâu rồi?”

Giang Thuỵ ăn hết đồ ăn trong chén: “Gần ba tháng.”

Bách Lưỡng Việt nhíu mày: “Không có cách giải quyết sao?”

Giang Diệp Khê trả lời cậu: “Ngày mai đi gặp chuyên gia, giải quyết được hay không còn phải xem tình hình.”

Bách Lưỡng Việt: “Đúng là thế giới này chuyện quỷ quái gì cũng xảy ra được.”

“Vậy ba ơi, nếu cái gì cũng xảy ra được, thế thì con có thể mọc đuôi không?” Bách Nguyên Viên đang cầm muỗng xúc cơm ăn, không biết nghĩ gì mà bỗng xum xoe góp vui một câu.

Bách Lưỡng Việt nhướng mày nhìn con trai mình: “Con nói xem?”

“Con không biết.” Viên Viên dùng lòng bàn tay bụ bẫm chống cằm ngó mọi người, giọng nói mềm hơn cả bông gòn, “Nhưng hồi chiều chú Duyễn Ngọc bảo nếu buổi tối con nít đi chơi về nhà trễ hơn tám giờ thì sẽ bị mụ yêu quái làm phép cho mọc đuôi, về trễ một tiếng đuôi sẽ dài thêm ba phân.”


“…”

Ninh Ninh hắng giọng nói: “Bé ngốc, con người không thể mọc đuôi.”

“Thật sao anh?” Viên Viên chớp nhẹ hai mắt trong veo, nghiêng đầu như đang trầm tư suy nghĩ, lát sau lại dùng trạng thái ngây thơ để nói ra những lời khiến cả nhà điêu đứng, “Không đúng, đêm hôm trước rõ ràng em thấy chú Duyễn Ngọc nghịch đuôi thỏ của ba mà, chú ấy còn nói ba là yêu tinh nhỏ nữa.”

Bách Lưỡng Việt: “…”

Những người khác: “…”

Ảnh đế trẻ tuổi sặc nước ho sù sụ, xém tí đã phun hết buổi tối vừa ăn ra.

Cảm nhận được ánh mắt vi diệu xèo xẹt từ bốn phía, khuôn mặt trắng nõn của Bách Lưỡng Việt dần chuyển sang đỏ hồng, mảng đỏ kéo dài dưới cổ lên tận chóp tóc mai.

Thẩm Cơ Uy ho khan, dù cậu có khù khờ cách mấy cũng lờ mờ phát giác ra mối quan hệ giữa Bách Lưỡng Việt và chú Duyễn Ngọc trong miệng Viên Viên có điểm bất bình thường, dầu rằng cậu cũng chả biết đuôi thỏ cùng yêu tinh nhỏ là cái quỷ gì, song vẫn thành thật nói: “Viên Viên, con người đúng là không thể mọc đuôi, thứ mà cháu thấy có lẽ chỉ là dụng cụ hoá trang thôi.”

“Thật ạ?” Viên Viên hào hứng nói, “Vậy ba ba, tối nay cho con và anh Ninh Ninh vào phòng chơi hoá trang với hai người nhé? Không thể để chú Duyễn Ngọc ức hiếp ba được, đêm trước con còn nghe tiếng ba khóc cơ.”

Trẻ nhỏ ngây thơ vô số tội, thốt ra câu nào là chấn động câu đó.

Ninh Ninh: “Sao anh không nghe?”

Viên Viên: “Lúc đó anh ngủ rồi, em thức dậy đi vệ sinh á.”

Bách Lưỡng Việt kìm nén sắp xì khói rồi: “Bách Nguyên Viên, ngậm miệng! Ngoan ngoãn ăn cơm của con đi!”

Giang Thuỵ sầm mặt nói: “Bách Lưỡng Việt, nhà có con nhỏ ít nhiều cũng nên ý tứ một chút.”

Hơi oan uổng cho ngài ảnh đế, đêm đó thật sự do cậu dự tiệc uống quá say nên mới bất đắc dĩ chia phòng ngủ riêng với hai đứa nhỏ, xảy ra chuyện đó cũng bởi nhất thời sơ suất, âm thanh lọt ra là vì bị chất cồn làm mụ mị đầu óc, không phải cố ý.

Nhưng chung quy cậu cũng chẳng tài nào cãi được lời này, đành cắn răng nói: “Em biết rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.