Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 54: Mất Tự Chủ
Giang Thuỵ cũng không hiểu vì sao bản thân lại nảy sinh xúc động muốn hôn Thẩm Cơ Uy như thế, chỉ biết đợi đến lúc hắn có thời gian đuổi kịp tia thanh tỉnh để có thể sáng tỏ đáp án, thì bàn tay đã nhanh hơn một bước choàng siết lấy eo Thẩm Cơ Uy, khiến cơ thể cậu hoàn toàn nằm gọn trong lòng, cần cổ không thể không rướn cao để tiếp nhận nụ hôn bất ngờ tràn ngập mùi vị xâm lược của hắn.
Ban đầu Thẩm Cơ Uy bị doạ đến ngơ ngác, nên khi đầu lưỡi ấm nóng trượt vào quấn quýt răng môi, cậu vẫn giữ nguyên tư thế mặc cho Giang Thuỵ chớp lấy thời cơ làm càn. Lưỡi bị cuốn lấy, dây dưa trao đổi nước bọt không ngừng nghỉ, Thẩm Cơ Uy bị hôn đến đầu óc mụ mị, quên bén cả việc phản kháng, suy nghĩ hiện tại còn sót lại chỉ có làm cách nào để hô hấp, cậu sắp vì thiếu khí mà chết ngạt rồi.
“Anh… Ưm…”
Đôi mắt cậu phủ một tầng hơi nước mỏng, tay chân đột nhiên mềm nhũn mất hết sức lực, không còn lựa chọn nào khác ngoài bám vào điểm tựa duy nhất là bả vai của người đối diện.
Vốn Thẩm Cơ Uy muốn đẩy ra, song chẳng rõ vì sao khi chạm đến da thịt nóng hổi sau lớp áo của Giang Thuỵ, động tác lại trở nên rụt rè giống như đang níu kéo. Mà người đàn ông kia như thể không hài lòng bởi hành vi kháng cự của cậu, bàn tay đang ôm eo Thẩm Cơ Uy càng ghì chặt, hai phiến môi càng thêm ma sát kịch liệt, răng va vào nhau, Thẩm Cơ Uy nhịn không nổi phát ra tiếng rên rất nhỏ.
“Dừng… dừng lại đi, chịu không nổi nữa.”
Thường nói đàn ông chiều theo dục vọng đa số đều rất khó thoát ra nửa chừng, bởi vì hành động dập tắt cơn thèm khát chẳng khác nào đem ném bọn họ ra giữa trời tuyết lớn sau đó đem đá lạnh đổ thẳng từ trên xuống, lửa không những bị dập ở bên ngoài, mà bên trong cũng tê cóng.
Nhưng Giang Thuỵ nghe thấy giọng mũi của Thẩm Cơ Uy, đầu óc ngược lại triệt để thanh tỉnh, lưỡng lự mút lấy môi dưới cậu thêm vài cái rồi thực sự đã thu lại móng vuốt.
Thẩm Cơ Uy bị hắn vừa hôn vừa cắn đến nỗi mặt mũi đỏ lựng, khoé miệng ửng hồng run run tựa hồ quả cherry trôi lềnh bềnh trên nước.
Giang Thuỵ không nhịn được nhìn chằm chằm vào vị trí ấy, cuối cùng vẫn sợ bản thân mất khống chế mà đè Thẩm Cơ Uy ra hôn thêm lần nữa, nên ép chính mình phải dời tầm mắt sang chỗ khác.
Hồn Thẩm Cơ Uy lơ lửng trên mây rốt cuộc cũng được hạ cánh an toàn.
Sau khi khôi phục tỉnh táo, chuyện đầu tiên cậu làm chính là duỗi thẳng cẳng chân đạp Giang Thuỵ một cái đau điếng, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái đồ chó điên, đang yên đang lành anh hôn tôi làm gì, còn cắn mạnh cỡ đấy hả? Có thấy môi tôi muốn sứt ra luôn rồi không!”
“Xin lỗi…”
Nhận thấy Thẩm Cơ Uy có xu hướng chuẩn bị tấn công lần hai, Giang Thuỵ gần lệch khỏi mép giường không thể không nhấc tay chuẩn xác tóm trúng cổ chân cậu rồi đè xuống nệm. Ngày thường lời lẽ sắc bén, thế mà bây giờ đứng trước lời chất vấn của Thẩm Cơ Uy, hắn lại nghẹn họng mất hết nửa ngày, tạm thời không thể nghĩ ra lời giải thích sao cho thoả đáng, chỉ đành giả vờ trấn tĩnh nói: “Xin lỗi, do vừa tỉnh ngủ nên đầu óc có chút không tỉnh áo.”
Thẩm Cơ Uy thật lòng rất muốn cười to một tiếng. Tưởng cậu là thằng ngu chắc? Loại lí do sáo rỗng đó mà cũng bịa ra được à?
“Đầu óc không tỉnh táo là có thể tuỳ tiện tóm người khác lại hôn thế sao? Trước giờ anh làm vậy với bao nhiêu người rồi?”
“Tôi không tuỳ tiện hôn người khác.” Giang Thuỵ phủ nhận.
Thẩm Cơ Uy hừ lạnh: “Vậy tôi là gì? Không phải người khác sao?”
“Không phải.” Giang Thuỵ gần như không tốn giây nào suy nghĩ đã nói, “Cậu không phải người khác.”
Không phải người khác vậy cậu là cái gì cơ chứ?
Lòng Thẩm Cơ Uy bất chợt chộn rộn, liếc nhìn cổ chân vẫn đang bị Giang Thuỵ giữ lấy, tức khắc dùng dằng muốn giãy ra nhưng không thành, hệ thống hô hấp càng thêm bí bách.
Kỳ lạ, căn phòng đang bật điều hoà mát lạnh, tại sao cậu lại cảm giác vị trí tiếp xúc da thịt đang dần phát hoả một cách bất thường vậy? Là do cậu khó chịu chỗ nào sao?
Thẩm Cơ Uy dằn xuống đống rối ren trong đầu mình, chuyển sang đặt nghi vấn cho câu nói khi nãy của người đàn ông: “Không phải người khác, vậy là cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận tôi là bạn bè với anh rồi à?”
“…”
Lời tuôn khỏi miệng âm lọt vào tai vừa xong, Thẩm Cơ Uy mới thấy chỗ lấn cấn.
Không đúng, bạn bè nào mà có quyền cắn môi nuốt lưỡi nhau? Nhìn đi nhìn lại, nhìn ngược nhìn xuôi, đều là Giang Thuỵ đang cố tình chiếm tiện nghi cậu!
Lửa giận xém tàn một lần nữa bùng phát lên dữ dội, Thẩm Cơ Uy giơ nốt cái chân còn lại nhắm ngay vào bắp đùi Giang Thuỵ mà trút xuống: “Lần trước ai đã hứa là sẽ không hôn tôi nữa, hả? Người trưởng thành như anh sao ăn nói còn không đáng tin hơn cả con nít thế?”
“Không phải cậu cũng rất hưởng thụ sao?” Giang Thuỵ mặt không biến sắc hỏi.
Thẩm Cơ Uy: “…”
Cậu chỉ là bị mất sức nên mới không né tránh thôi có hiểu không?
Thôi được rồi, dù gì cũng không phải lần đầu hôn nhau, cậu có hao tâm tổn sức đôi co với Giang Thuỵ thêm nữa cũng chẳng nói lại hắn. Chỉ là nhìn biểu cảm điềm nhiên chẳng có vẻ gì là hề hấn của người đàn ông, Thẩm Cơ Uy cảm giác trong lòng cứ luôn ẩn ẩn chút thẹn không thể phát tiết, dứt khoát gạt chăn đi xuống giường, chẳng buồn để ý hắn nữa.
“Đi đâu đấy?”
“Đi nấu mì ăn.” Thẩm Cơ Uy ngoảnh mặt thờ ơ bỏ lại một câu, sau đó liền đẩy cửa ra ngoài.
Giang Thuỵ nhìn theo hướng Thẩm Cơ Uy biến mất, sắc thái điềm tĩnh trên gương mặt chậm rãi rút sạch, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Tình trạng cảm xúc mất kiểm soát như thế không phải lần đầu hiện hữu, nhưng lần này lại làm hắn vô cùng khó chịu, cảm giác như bản thân đã tiến quá sâu vào ranh giới không thể chạm nào đó. Không thể khống chế, không thể kìm nén, ánh mắt Thẩm Cơ Uy tựa hồ đem giấu cả vũ trụ bên trong, lực hút mạnh mẽ đến mức hút cạn cả lí trí cứng rắn của hắn, khiến cho hắn chỉ muốn vò nát hoà tan cậu vào ngực mình.
Giang Thuỵ nâng tay xoa trán, cảm xúc hoang đường trong lòng ngày càng dâng cao.
Lằng nhằng cả buổi, hắn quên mất hỏi Thẩm Cơ Uy tại sao lại xuất hiện ở CLB Lạp Thương.
Cậu đang ngồi trên sô pha húp nước mì sột soạt rất ngon lành, trông bộ dạng có lẽ đã đói đến rã người, trên bàn còn đặt thêm một ly sữa bò và một cái sandwich, hẳn sẽ là mục tiêu tiếp nối tô mì nhạt nhẽo kia.
“Buổi trưa không ăn cơm à?” Giang Thuỵ đứng bên cạnh thấy Thẩm Cơ Uy ăn như hổ đói, không khỏi thắc mắc.
Thẩm Cơ Uy nuốt xuống sợi mì cuối cùng, quệt mũi đáp: “Buổi sáng cũng chưa ăn.”
“Tại sao không ăn?” Lần thứ hai cau mày của Giang Thuỵ trong hôm nay, toàn bộ đều liên quan Thẩm Cơ Uy.
Người kia thì vẫn là một mặt không quản sự đời, nhún vai nói: “Người của anh không cho tôi ra ngoài mua thức ăn, tôi đành phải nhịn thôi.”
“Tôi đã nói cậu muốn gì cứ bảo bọn họ đi mua, là cậu nghe không rõ hay cố tình làm trái ý tôi?”
Hai cái đều không đúng, Thẩm Cơ Uy nhủ thầm trong bụng.
Cậu nghe rõ lời hắn nói, cũng không phải muốn làm trái ý hắn, mà là vì cậu cảm thấy không cần thiết lắm, chung quy đều do Giang Thuỵ chuyện bé xé ra to. Từ nhà đến đầu tiểu khu căn bản chỉ có vài bước chân, cậu đi ra đó mua hạt dẻ nướng để ăn thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Nhưng Thẩm Cơ Uy cậu không phải kiểu người tính toán so đo mấy loại chuyện nhỏ nhặt đó, bọn họ không cho cậu đi thì cậu không ăn, mà không ăn được món cậu đang thèm thì đành nhịn, dù sao cũng chẳng đói lắm.
Sống dựa dẫm đôi khi phải hiểu chuyện một chút, Thẩm Cơ Uy thấu rõ đạo lý này, song cậu đang bực bội Giang Thuỵ nên cứ muốn chống đối hắn đến cùng. Cậu có thể áp chế bản tính ngang ngược của mình trước bất kì ai, riêng đối với người đàn ông này thì cậu lại chẳng nhịn được.
À. Đúng hơn là không muốn, không phải không thể.
Giang Thuỵ áp xuống lời răn dạy từ thanh quản vọt lên tới cửa miệng, tận lực không cãi vả với Thẩm Cơ Uy vì mấy chuyện ăn uống cỏn con này. Cậu ta không phải trẻ nhỏ, sinh hoạt thế nào hắn không quản được.
Chuyển hướng ngồi xuống ghế đơn, hắn trực tiếp vào thẳng vấn đề chính: “Cậu đi vào Lạp Thương làm gì?”
Sữa bò vừa đưa đến bên môi suýt tí nữa là sặc lên tận sóng mũi, Thẩm Cơ Uy kinh ngạc quay phắt sang nhìn Giang Thuỵ, trợn tròn mắt hỏi: “Làm sao anh biết được, tôi…”
“Khoan hẵng nói tới chuyện này.” Giang Thuỵ ngắt lời cậu, “Giải thích lí do cậu vào đó trước. Tốt nhất cậu nên nói thật, nếu không về sau đừng hòng tôi thả cậu một mình với Dung Bạch nữa.”
Thẩm Cơ Uy há miệng muốn tranh cãi, bỗng dưng chợt nhận ra Giang Thuỵ là người hoàn toàn có thể làm ra việc cấm cửa độc đoán này, suy cho cùng chỉ có cậu mới chính là người chịu thiệt.
“Dung Bạch từng làm việc ở đó, có quen một vài người bạn, tôi theo cậu ấy đến thăm bọn họ thôi, không có làm gì sai trái cả.” Tuy rằng không có biểu hiện chống đối, song Thẩm Cơ Uy cũng chẳng có ý định nói thật, “Nếu anh sợ tôi mang cơ thể anh đi làm bậy thì anh có thể yên tâm, tôi không dám đâu, ông tôi sẽ đánh gãy chân tôi mất.”
Xung quanh thoáng rơi vào yên tĩnh, Thẩm Cơ Uy một bên đoán Giang Thuỵ đang cân nhắc tính xác thực trong lời cậu nói, một bên không ngừng niệm phật cầu trời cho hắn đừng nghi ngờ thêm gì nữa.
Mười ngón tay đan nhau nghiền ngẫm hồi lâu, một lúc sau, cặp mắt ngọc của người đàn ông khẽ nheo lại: “Cậu nói dối.”
Sao hắn nhìn ra được cậu nói dối?
Tim Thẩm Cơ Uy đập bang bang như muốn vọt tới cổ họng, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Tôi nói dối anh làm gì, không tin anh có thể vào đó hỏi xem.”
Cậu không tin người bận rộn như Giang Thuỵ sẽ bỏ thời gian quý báu của mình ra để xen vào tiết mục hẹn bạn vặt vãnh này của cậu và Dung Bạch. Nếu hắn thực sự muốn điều tra đến cùng, cùng lắm cậu lại thuê Winchester Cathedral kia đóng kịch thêm lần nữa thôi.
“Vậy bây giờ tôi gọi điện cho Dung Bạch, thử hỏi cậu ta từng làm thêm ở những chỗ nào, sau khi nghe cậu ta liệt kê rõ ràng thì tôi sẽ tin cậu không nói dối, thế nào?”
“Giờ này đã nửa đêm rồi, anh còn muốn gọi điện làm phiền người khác làm gì?” Mặc dù Thẩm Cơ Uy biết rõ giờ này Dung Bạch chắc chắn còn đang cày game, nhưng cậu không đủ lòng tin để giục Giang Thuỵ gọi cho cậu ấy. Dung Bạch không nắm rõ đầu đuôi, lỡ như trả lời bậy bạ cậu sẽ toi đời mất.
Thẩm Cơ Uy vừa căng thẳng vừa ấm ức, rõ ràng mọi chuyện cậu làm đều là vì người đàn ông trước mắt mình, vậy mà bây giờ phải chấp nhận làm kẻ lừa gạt, nửa câu thật lòng cũng sợ sệt chẳng dám thừa nhận. Sợ rằng hắn biết sẽ độc miệng mắng cậu lo rảnh rỗi chuyện bao đồng, xen vào chuyện nhà hắn, sau đó dựng thêm lớp tường dày đặc ngăn cản giữa cả hai, cả đời không cho phép cậu vượt qua.
“Thẩm Cơ Uy, tôi luôn cho rằng cậu là một đứa trẻ ngoan, nhưng không có đứa trẻ ngoan nào lại đi vào Lạp Thương để gặp người quen cả. Suốt thời gian tôi sống chung với Dung Bạch, tôi biết rõ tính cách cậu ta hướng nội ra sao, bạn bè ở trường còn khó tiếp cận, đừng nói đến loại người tạp nham ở hộp đêm.” Giang Thuỵ hơi nghiêng người về trước, ánh mắt nhìn Thẩm Cơ Uy sắc bén hơn dao, “Tôi đã cho cậu cơ hội nói thật. Thẩm Cơ Uy, là cậu chọn phương án tự làm khó chính mình.”
“Vốn dĩ hiện giờ cũng chẳng khác bị cấm túc mấy.” Thẩm Cơ Uy cắn chặt môi, vị sữa bò ít ỏi còn đọng nơi đầu lưỡi triệt để nhạt nhếch, hỏi ra nghi hoặc ban đầu, “Anh cho người theo dõi tôi đúng không?”
Thần sắc Giang Thuỵ khựng lại vài giây, cuối cùng dùng im lặng thay cho lời thừa nhận.
“Gần đây Ngô Ngân Châu lén lút đến thủ đô tìm Ngô Tông Đường, khả năng cao lại chuẩn bị bày trò. Vì bảo đảm an toàn cho cậu nên bắt buộc phải làm thế.”
“Giang Thuỵ.” Thẩm Cơ Uy lẳng lặng đối mắt với người đàn ông, môi trễ xuống, “Có một chuyện tôi luôn muốn hỏi, tại sao lúc nào anh cũng phải đợi tôi tự tay bới móc ra mọi chuyện rồi mới chịu nói thật cho tôi nghe? Dù gì tôi cũng mang thân xác của anh, an toàn anh muốn bảo vệ gắn liền với mạng sống của cả hai, tại sao anh phải giấu giếm, anh không tin tôi tới vậy sao?”
Nói đến bước này, chính Thẩm Cơ Uy cũng cảm thấy bản thân đang dùng cảm xúc bất bình của mình để lảng sang chuyện khác. Giây phút chạm phải con ngươi sâu thẳm của Giang Thuỵ, cậu biết rõ hắn cũng đang nghĩ như thế.
Tức giận, buồn bã, ấm ức, chột dạ thi nhau dồn dập cùng một lúc, cõi lòng Thẩm Cơ Uy nhất thời ngũ vị tạp trần, quả thật chỉ muốn nôn hết đống thức ăn vừa nuốt vào để có thể dễ thở hơn.
Quai hàm cậu căng lên, quay đầu sang chỗ khác không muốn nhìn Giang Thuỵ nữa, bỗng nhiên có một bàn tay vươn đến nắm cằm cậu: “Trong mắt tôi cậu vĩnh viễn là trẻ nhỏ, mà trẻ nhỏ thì chỉ nên chuyên tâm học tập vui chơi, cố gắng tìm hiểu những chuyện chẳng có gì hay ho đó để làm gì?”
Cách ví von kỳ lạ ấy lọt vào tai, đầu quả tim Thẩm Cơ Uy run lên nhè nhẹ, nhanh đến mức cậu còn chẳng rõ nó đã xảy ra biến hoá khi nào, chỉ cảm thấy lồng ngực như có dòng điện ba chiều xẹt qua, vừa tê vừa ngứa.
Trẻ nhỏ? Ai là trẻ nhỏ? Cậu đã hai mươi tuổi, đã đủ tuổi kết hôn rồi.
“Tôi không phải trẻ nhỏ, anh đừng hòng dùng mấy lời lẽ đó điều khiển mê hoặc tôi.”
Thẩm Cơ Uy ngẩng đầu phản đối, biểu tình kiên quyết, âm lượng cao vút, chắc nịch rõ ràng.
Cậu không hề hay biết, người đàn ông dùng khuôn mặt hờ hững từ trên cao nhìn xuống cậu như một vị thần, biểu cảm bình lặng không chút lay động, lực tay nắm cằm cậu cũng không nhẹ nhàng là bao nhiêu, vậy mà khoảnh khắc bị đôi mắt long lanh sáng ngời của cậu chiếu thẳng, suýt tí nữa đã không kìm lòng được mà cúi đầu hôn môi cậu.
“Thẩm Cơ Uy, sau này đừng nhìn tôi như vậy nữa.” Giang Thuỵ thình lình nói ra một câu khiến Thẩm Cơ Uy hoàn toàn mờ mịt.
Hắn không dùng lời lẽ điều khiển mê hoặc Thẩm Cơ Uy, mà chính Thẩm Cơ Uy dùng bản thân cậu khiến hắn mất đi tự chủ, là cậu sử dụng đôi mắt kia điều khiển mê hoặc hắn.
Giang Thuỵ cảm thấy ắt hẳn mình bị điên rồi.