Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 55: Bị Chó Cắn
Đêm hôm đó Thẩm Cơ Uy thức giấc rồi cũng không ngủ lại được nữa, cậu ngượng ở chung với Giang Thuỵ, thế là dứt khoát trở về phòng ngủ nằm đọc sách chuyên ngành cho đến sáng.
Giang Diệp Khê đáp chuyến bay vào 7:30, Thẩm Cơ Uy tranh thủ chuẩn bị xong xuôi liền tới sớm hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đứng ngay ngắn ở khu đón người thân chờ y.
Dáng người Giang Diệp Khê cao gầy nổi bật cho nên vô cùng dễ tìm thấy giữa đám đông, y vừa xuất hiện thì lập tức thu hút không ít ánh nhìn đổ dồn về phía mình. Hôm nay Giang Diệp Khê chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần suông đen đơn giản, tay áo xắn đến khuỷu, mái tóc dài ngang bả vai được cố định sau ót. Mặc dù phân nửa khuôn mặt đã bị khẩu trang che khuất, song nét đẹp tựa hồ dòng suối thanh khiết toát ra từ đôi mắt cũng đủ khiến người khác khó lòng làm lơ được.
Thẩm Cơ Uy biết Giang Diệp Khê và Giang Thuỵ là anh em sinh đôi, nhưng cậu không hiểu tại sao diện mạo khí chất hai người lại khác biệt nhiều đến thế, điểm chung duy nhất chính là cả hai đều rất đẹp, tuy nhiên người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ đoán không ra họ là song sinh.
“Bác sĩ Giang, ở đây.” Thẩm Cơ Uy vẫy tay về hướng đám đông.
Giang Diệp Khê đã được Giang Thuỵ nói trước một tiếng, vì vậy trông thấy Thẩm Cơ Uy xuất hiện ở đây cũng chẳng bất ngờ gì, gật đầu đáp lại sau đó chậm rãi đi tới chỗ cậu: “Đã lâu không gặp.”
Thẩm Cơ Uy đã quen với bộ dạng khách sáo đầy xa cách của Giang Diệp Khê, nhoẻn miệng đáp lời: “Đã lâu không gặp. Công việc thuận lợi chứ?”
Cả hai vừa trò chuyện vừa di chuyển ra chỗ xe nhà đang đợi sẵn.
“Thuận lợi.” Giang Diệp Khê ngồi vào ghế sau bên cạnh Thẩm Cơ Uy, “Nghe nói Giang Thuỵ kêu cậu đi gặp bác sĩ tâm lí, có vấn đề gì nghiêm trọng sao?”
Thẩm Cơ Uy suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ tại anh của anh lo lắng tôi có bệnh nên yêu cầu đi khám cho chắc thôi.” Tạm dừng vài giây, cậu lại hỏi: “Lần trước anh có nhắc đến việc tìm chuyên gia nghiên cứu về tình trạng của chúng tôi, có liên hệ được với họ không?”
Giang Diệp Khê: “Đã liên hệ được, ngày mai sẽ dẫn hai người đi gặp mặt.”
Thẩm Cơ Uy yên tâm trong lòng: “Cảm ơn cậu.”
Giang Diệp Khê lãnh đạm “ừ” một tiếng: “Không cần cảm ơn, chuyện liên quan đến Giang Thuỵ là trách nhiệm của tôi.”
Tuy rằng thấu rõ tính tình Giang Diệp Khê lạnh lùng hờ hững từ trong xương, nhưng kể cả Thẩm Cơ Uy có hoạt bát dễ gần thế nào, mỗi lần tiếp xúc với y đều không khỏi trở nên gượng gạo kiệm lời.
Giang Diệp Khê trả lời xong thì quan sát thấy người kế bên có chút dè chừng mình, y cố gắng điều chỉnh thái độ sao cho dễ chịu nhất có thể để xoa dịu bầu không khí: “Dạo gần đây cậu còn bị đau đầu không?”
“Không có.” Thẩm Cơ Uy thở phào, sành sõi nói, “Bệnh của tôi đến đến đi đi thất thường lắm, có lúc nửa năm không tái phát, có lúc tôi không chú ý thì lại đau đến nỗi run hết cả tay chân, tôi cũng không biết đường mà lần.”
Giang Diệp Khê tiếp tục mở miệng: “Các triệu chứng khác thì sao? Nhớ không lầm cậu còn bị đau tim?”
Thẩm Cơ Uy nghĩ bụng đúng là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ, cũng đã hơn một tháng chưa gặp mặt mà bệnh trạng của cậu vẫn nhớ rõ như in: “Cái này thì có, đêm qua tôi gặp ác mộng, tim đau.”
Cảm giác âm ỉ đó đeo bám cậu từ trong mơ ra tận hiện thực, chỉ là giây phút mở mắt ngạc nhiên khi thấy bản thân đang được Giang Thuỵ ôm chặt vào lòng dỗ dành an ủi, thế nên phút chốc Thẩm Cơ Uy đã xem nhẹ cơn đau, hiện tại nghĩ lại chân răng cậu mới bắt đầu ê ẩm.
“Còn môi bị làm sao?” Mắt Giang Diệp Khê vô tình lướt trúng môi dưới bị cắn rách của Thẩm Cơ Uy, tiện thể hỏi.
“…”
Bị chó cắn.
Thẩm Cơ Uy mắng thầm, ngoài miệng thì lấp liếm đáp: “Ăn cơm nhanh quá nên cắn trúng.”
Giang Diệp Khê cũng không nghĩ nhiều, trao đổi với Thẩm Cơ Uy thêm vài chuyện nữa, nháy mắt taxi đã dừng trước cổng một phòng khám tư nhân có bề ngoài vô cùng khang trang, dòng chữ lối vào cửa ngay ngắn đề: Chuyên Tâm Lí – Bác Sĩ Trang Thi Thi.
Giang Diệp Khê ắt hẳn rất quen thuộc nơi này, vừa xuống xe đã dẫn theo Thẩm Cơ Uy đủng đỉnh tiến vào bên trong. Không gian rộng rãi, phong cách tối giản, toàn bộ đều lấy tông màu sáng làm chủ đạo giúp bệnh nhân có cảm giác không bị chèn ép, rất dễ thở.
Phụ tá ngó thấy Giang Diệp Khê thì tức khắc tiến đến lịch sự hỏi: “Chào ngài Giang, anh có hẹn trước với bác sĩ Trang không ạ?”
“Do về nước gấp nên tôi vẫn chưa kịp gọi điện, giờ này bác sĩ Trang có lịch hẹn à?”
“Vâng, nghe bảo là người thân của bác sĩ, nếu không phiền thì hai vị đợi một lát, tôi sẽ vào thông báo một tiếng với chị ấy xem có đổi lịch được không.”
“Cảm ơn, phiền cô rồi.” Giang Diệp Khê nói.
Phụ tá đỏ mặt: “Không việc gì, chuyện nhỏ thôi.”
Tướng mạo Giang Diệp Khê trời sinh xinh đẹp chói loá, phụ nữ phải lòng y cũng không phải chuyện gì lạ lắm, có điều biểu hiện của cô nàng phụ tá kia quá lộ liễu, Thẩm Cơ Uy vừa liếc ngang đã tường tận.
Cậu trêu chọc Giang Diệp Khê: “Bác sĩ Giang, hình như cô y tá kia có ý với anh thì phải.”
Giang Diệp Khê mặt không đổi sắc: “Tôi thường xuyên đến đây, cô ấy có thiện cảm cũng là chuyện thường tình.”
Thẩm Cơ Uy biết thiện cảm mà Giang Diệp Khê đề cập không giống ý mà cậu muốn truyền đạt, bèn nói huỵch toẹt ra: “Cô ấy thích anh, thế nào, anh có cảm giác gì không?”
Tò mò vốn là thiên tính, cũng không thể trách Thẩm Cơ Uy tò mò, trông vẻ ngoài của Giang Diệp Khê lạnh lùng chẳng khác gì tản băng Nam Cực, so sánh với Giang Thuỵ chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém. Giang Thuỵ thuộc kiểu người trong nóng ngoài lạnh, Thẩm Cơ Uy hiểu rõ, cho dù hắn thường xuyên lên giọng dạy dỗ mình, nhưng chỉ cần cậu chịu khó nhõng nhẽo một chút người đàn ông đó nhất định sẽ mềm lòng ngay. Còn Giang Diệp Khê không giống thế, y quá mức cứng nhắc, quá mức khắc nghiệt, như thể muốn đem bản thân tách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào ngoài kia, Thẩm Cơ Uy không tài nào tưởng tượng nổi khi yêu vào người này sẽ mang dáng vẻ ra sao.
Phụ tá lúc nãy khuôn mặt xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, đứng cạnh Giang Diệp Khê cao ráo tuấn tú đúng thật là mãn nhãn hết chỗ chê.
“Cảm giác gì?” Giang Diệp Khê nghiêng đầu nhìn Thẩm Cơ Uy, biểu cảm có vẻ là thực sự thắc mắc.
Thẩm Cơ Uy tự động mã hoá câu “cảm giác gì” thành “tại sao tôi phải có cảm giác”, gan dạ dò hỏi thêm: “Anh có từng thích qua người nào chưa?”
Vẻ mặt Giang Diệp Khê hơi khựng lại, có vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi này. Thẩm Cơ Uy cứ ngỡ rằng y sẽ đáp có, bác sĩ Giang cũng đã hai mươi sáu tuổi, độ tuổi này phần lớn đàn ông đều kết hôn sinh con, xây dựng cho mình một mái ấm, người hoàn mỹ như y sao có thể chưa từng yêu ai.
Giang Thuỵ thì cậu không nói, hắn còn quá nhiều việc phải bận lòng, trong đó bao gồm cả cục nợ Tô Noãn Khiết. Song Giang Diệp Khê thì khác, Thẩm Cơ Uy thừa nhận bản thân cậu có phần thiển cận, cậu nghĩ Giang Thuỵ thương yêu Giang Diệp Khê như vậy, hẳn đã thay Giang Diệp Khê chống đỡ mọi sóng gió máu tanh bên ngoài rồi, Giang Diệp Khê có thể vô tư làm mọi điều mình muốn mà không tồn tại bất kì gánh nặng tâm lý nào. Nhưng Giang Diệp Khê mà Thẩm Cơ Uy nhìn thấy không như thế, y luôn luôn trĩu nặng tâm sự, âm u giữa đầu lông mày chưa bao giờ biến mất.
“Chưa từng.” Giang Diệp Khê hời hợt trả lời Thẩm Cơ Uy, ánh mắt trở nên hoàn toàn mất tập trung.
Thẩm Cơ Uy nửa tin nửa ngờ, nhưng cậu biết rõ điều gì nên hỏi không nên hỏi, liến thoắng đến đây liền dừng.
“Tôi thấy cô gái ban nãy rất đẹp, rất phù hợp với anh, không cân nhắc chút sao?”
“Tôi muốn tập trung làm việc, tạm thời không tính yêu đương.”
“Hành y cứu người là việc tốt, nhưng cũng không nên vì thế làm lở dở hạnh phúc bản thân.” Thẩm Cơ Uy cười nói, “Người phụ nữ cưới được bác sĩ Giang, chắc chắn sẽ cực kỳ hạnh phúc.”
Giang Diệp Khê rũ mắt né tránh: “Vậy sao.”
Con người y ra sao y rõ ràng hơn ai hết, y không đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho bất kì người nào cả.
“Ừ.” Thẩm Cơ Uy ngậm ngùi nói: “Nếu Giang Thuỵ cũng giống bác sĩ Giang thì vợ tương lai của anh ta sẽ đỡ khổ biết mấy.”
Giang Diệp Khê bị gợi lên hứng thú: “Anh tôi làm sao?”
“Hung dữ, khó tính.”
Nói chuyện đã hung, lúc giận dữ cũng hung, khi cầm súng bắn người càng hung, còn có…
Nghĩ đến đây, Thẩm Cơ Uy chợt nghẹn một bụng máu.
Cậu nhớ đến nụ hôn vào buổi sáng, người đàn ông đó cắn xé môi lưỡi cậu chẳng chút thương tình, bá đạo chiếm đoạt toàn bộ không khí xung quanh, toàn thân Thẩm Cơ Uy suýt nữa đã bị hắn nhàu nắn thành bùn nhão.
Giang Diệp Khê chần chừ hồi lâu, đoạn lên tiếng: “Trước kia anh ấy không phải như thế.”
Thẩm Cơ Uy thoáng ngẩn ra, còn chưa kịp cất lời hỏi rõ thì phụ tá đã nhanh chóng quay lại, từ tốn nói với bọn họ: “Bác sĩ Trang đã dời lịch hẹn, hai vị có thể vào gặp rồi.”
Không giống trong tưởng tượng của Thẩm Cơ Uy, Trang Thi Thi là một người phụ nữ khá trẻ tuổi, bề ngoài mang nét đẹp trưởng thành pha trộn giữa sự chín chắn và sắc sảo, vô cùng có sức hút. Thẩm Cơ Uy nhìn một lần liền không nhịn được nhìn thêm vài lần nữa.
Trang Thi Thi đảo mắt qua Thẩm Cơ Uy, cuối cùng dừng lại trước Giang Diệp Khê, đẩy chiếc kính gọng bạc trên mũi: “Diệp Khê, lâu rồi không gặp, tình trạng vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Giang Diệp Khê trước sau luôn giữ đúng một thái độ.
“Vậy người cần tư vấn hôm nay là… ?”
“Là tôi.” Thẩm Cơ Uy tiếp lời cô.
Lúc này Trang Thi Thi mới bắt đầu chuyển sang đánh giá cậu từ đầu tới chân, vài giây sau liền sáng tỏ: “Cậu là anh trai của Diệp Khê phải không?”
Thẩm Cơ Uy nói phải.
“Đẹp trai thật, đã có đối tượng chưa?”
Thẩm Cơ Uy: “…”
Giang Diệp Khê “…”
Cách nói chuyện cùng vẻ ngoài đứng đắn của bác sĩ Trang đích thực là khác nhau một trời một vực.
Trông thấy biểu cảm của hai anh em nhà họ ai nấy đều trắng đen lẫn lộn tràn đầy đặc sắc, Trang Thi Thi phì cười nói: “Được rồi được rồi, đùa một chút để giảm căng thẳng thôi.”
Cô hắng giọng bảo Thẩm Cơ Uy cứ tự nhiên ngồi ghế, còn mình thì đi đến phía đối diện cậu, nụ cười đùa giỡn bên môi dần thu liễm, nghiêm túc hỏi: “Do đâu mà cậu nghĩ bản thân cần phải tư vấn tâm lý?”
***
Xong việc cũng đã gần 11 giờ trưa, Thẩm Cơ Uy ngỏ ý muốn mời Giang Diệp Khê bữa cơm, nhưng y đã từ chối bởi lí do ở bệnh viện còn ca bệnh cần phải lo liệu gấp. Hết cách, Thẩm Cơ Uy đành phải kêu lái xe chọn đại nhà hàng nào đó ghé vào rồi ăn một mình.
Cùng lúc đó tại trụ sở Giang thị, Giang Thuỵ cũng vừa lúc hoàn thành xong phần công việc buổi sáng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc xuống lầu ăn trưa thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Giang Thuỵ tạm ngưng động tác, nói: “Vào đi.”
Người tới là Giang Mễ.
Cậu chàng bước vào đã tức khắc ngó quanh quất, sau đó nhíu mày nhìn người đang ngồi chễm chệ trên ghế tổng giám đốc: “Anh tôi đâu? Sao cậu lại ngồi ở đó?”
Giang Thuỵ nhéo mi tâm, thản nhiên đáp: “Giám đốc Giang có việc bận nên hôm nay không đến công ty, tôi thay ngài ấy xử lí vài dự án.”
Giang Mễ không đồng tình: “Vậy tại sao cậu không ngồi đúng chỗ của mình?”
“Chỗ này êm hơn.”
“…”
Đối mặt trước lời chất vấn của Giang Mễ, nửa con mắt Giang Thuỵ cũng không thèm nhấc. Giang Mễ nhìn bộ dạng không sợ trời không sợ đất đó của hắn, trong bụng liền nóng hừng hực.
“Không lượng vị trí bối phận, kiêu ngạo tự đắc, cậu không sợ tôi nói với anh trai tôi à?”
Giang Thuỵ bị cậu ta lải nhải đến nhức cả đầu, cắt ngang: “Muốn làm gì thì làm, tuỳ cậu.” Đoạn định đứng dậy rời khỏi phòng để ăn trưa, nhưng khi đi được nửa đường, trông thấy dáng vẻ phùng mang trợn mắt của Giang Mễ thì bước chân hắn hơi chững lại, lưỡng lự một lúc rồi quay gót hỏi, “Cậu, có muốn đi ăn cùng không?”
Giang Mễ khó hiểu: “Sao tôi phải ăn chung với cậu?”
Giang Thuỵ không muốn thừa nhận rằng bản thân đang có xu hướng bị lời hay ý đẹp của Thẩm Cơ Uy đả động, nhận ra bản thân dường như đối xử có phần quá đáng và ác liệt với Giang Mễ. Hắn đương nhiên sẽ không hối hận hay tạm ngưng ý định của mình, nhưng ít nhất sự hoà hoãn lúc này sẽ không đến mức đẩy tất cả mọi người vào hẻm cụt.
Giang Mễ không làm gì có lỗi với hắn, nhưng mẹ cậu ta thì khác.
Rốt cuộc Giang Mễ vẫn chấp nhận yêu cầu của Giang Thuỵ, cậu ta muốn xem thử tên trợ lý này muốn giở trò gì.
Bọn họ chọn một nhà hàng đơn giản gần công ty, suốt quá trình chỉ có tiếng dao đĩa va chạm vào nhau, không một ai lên tiếng. Giang Mễ ngước đầu quan sát dáng vẻ ăn uống thận trọng chậm rãi của Giang Thuỵ, nghiền ngẫm chốc lát liền có cảm giác khuôn mặt này cực kỳ quen, mắt hơi nheo lại: “Nhớ ra rồi, tôi từng gặp cậu ở bệnh viện.”
Động tác cắt thịt của Giang Thuỵ vẫn diễn ra không chút ngắc ngứ: “Có sao? Tôi không nhớ rõ.”
“Khi đó cậu nói cậu muốn lên tầng tìm anh Diệp Khê, còn xưng mình là anh trai tôi, bên cạnh có thêm một người nữa, nhớ ra chưa?” Giang Mễ hỏi.
Trí nhớ Giang Thuỵ tương đối ổn, Giang Mễ vừa nhắc câu đầu hắn đã nhớ ra toàn bộ, song hiển nhiên hắn sẽ chọn cách giả ngu: “Nhận lầm rồi, lần đầu tiên tôi gặp cậu là ở nhà họ Giang, ngoài ra trước đó chưa từng chạm mặt.”
Giang Mễ nhếch môi, tròng mắt láo liên chẳng biết đang nghĩ gì: “Vậy có lẽ do tôi nhận lầm rồi.”
Giang Thuỵ ậm ừ một tiếng rồi tiếp tục ăn phần mình. Hắn chỉ muốn mời Giang Mễ ăn một bữa, thêm một bước trò chuyện nhận anh em thì không có hứng thú.
Phí thì giờ nhưng lại không thể moi móc được tí sơ hở nào từ người đàn ông, Giang Mễ thấy nhàm chán nên quyết định rời đi trước.
Giang Thuỵ đang cúi đầu lau miệng thì nghe phía đối diện phát ra tiếng sột soạt, có người ngồi xuống ghế trước mặt hắn.
“Ông chủ của tôi muốn trò chuyện với ngài vài câu, không biết hiện tại ngài có tiện không?”
“Nếu tôi nói không tiện thì thế nào?” Lần thứ hai Giang Thuỵ ngẩng đầu lên, đáy mắt đã triệt để thanh lọc hết thảy vui vẻ ít ỏi sót lại sau bữa ăn ngon.
Người kia nói: “Ông chủ tôi chỉ xin một chút thời gian, mong ngài hợp tác.”
Giang Thuỵ cười như không cười: “Muốn người khác hợp tác ít nhất cũng phải có thành ý, không khai tên báo họ trước sao?”
Người kia khẽ cau mày, chắc hẳn không ngờ tới người trông có vẻ mềm mại như “Thẩm Cơ Uy”, xương cốt bên trong lại cứng cáp đến thế.
Giang Thuỵ ngả lưng ra sau ghế, nhướng mày hỏi: “Làm sao? Không nói được thì tránh đường tôi còn phải về làm việc.”
“Ông chủ tôi họ Ngô, tôi chỉ có thể tiết lộ đến đây.” Người kia cắn răng nói.
“Không vấn đề, bấy nhiêu là đủ rồi.” Giọng Giang Thuỵ nhàn nhạt nhưng căn bản không có chút hơi ấm nào, “Đi thôi, dẫn đường.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Câu hỏi nho nhỏ: Trong những cái tên được đề cập từ đầu truyện cho đến giờ, bạn nghĩ ai là người thương của bác sĩ Giang?