Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 53: Ác Mộng
Đã bao lâu rồi cậu không còn mơ thấy giấc mộng như vậy nữa?
Quang cảnh xung quanh toàn bộ đều là một gam màu xám xịt, không biết là do tiết trời âm u, hay vì nơi ở hiện tại bị tách rời khỏi ánh sáng, Thẩm Cơ Uy chỉ cảm thấy hai mắt mình tối đen mờ mịt, da thịt kề sát trên tầng kim loại lạnh lẽo, cậu không thể nghe, không thể nói chuyện, nhịp tim va chạm chỗ lồng ngực mỏng tan như sắp đứt, giác quan duy nhất vẫn còn miễn cưỡng sử dụng được chính là khứu giác. Thẩm Cơ Uy ngửi ra mùi thuốc nồng nặc do vải vóc, mùi hương nặng nề tựa hồ đã được ngâm trong nước thuốc cả tháng trời, cuối cùng đem phủ lên người cậu như tấm khăn trắng phủ xác chết, khiến dạ dày Thẩm Cơ Uy cuộn trào nên cơn buồn nôn đến tột độ.
Chính là cảm giác này, cảm giác đầu đau quằn quại, cổ họng khô khốc chẳng khác nào lớp đất đá thiếu nước bị nứt toạc, miệng cố gắng mấp máy nhưng nửa câu cũng chẳng thể bật ra. Cả người cậu cứng đờ như tản băng trôi, từng sợi dây thần kinh trong tiềm thức trôi nổi lâm vào trì trệ, mặc dù đã cố gắng thử cử động nhưng lại không tài nào gom đủ sức lực.
Khoảnh khắc tâm trí đang gào thét kịch liệt giữa cơn tuyệt vọng, đỉnh đầu bỗng dưng loé lên một tia sáng chói loà, mạnh mẽ đâm thẳng vào võng mạc Thẩm Cơ Uy, ánh sáng nhoè đi, xuất hiện trong tầm mắt sẫm màu của cậu đầu tiên chính là một người toàn thân bao bọc bởi bộ quần áo thí nghiệm màu xanh lam, mặt đeo máy chống tràn khí, trên tay cầm theo cây dao phẫu thuật bước đến bên giường, cười dịu dàng nói: “Bé ngoan, nằm yên nhé, đợi tôi lấy máu xong rồi sẽ cho nhóc uống nước.”
Lời vừa nói xong, người nọ liền đem đầu dao mổ sắc lẻm rạch sâu một đường vào vị trí gần trái tim cậu.
Thẩm Cơ Uy nhăn chặt mày, cảm giác đau đớn dữ dội dọc theo mạch máu chạy khắp bốn chi trăm xương, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra, miệng cậu bị nhét vào một miếng vải, từ đầu tới cuối chỉ có thể phát ra tiếng thút thít kìm nén, đến cả một vật để nắm chặt phân tán sự chú ý cũng không có.
Đợi tới tận khi ý thức rơi vào trạng thái mơ màng rời rạc, người nọ mới tạm dừng động tác, từ trong khay dụng cụ lấy ra một cái ống nghiệm để thu thành phẩm vào, sau đó đưa đến bên miệng cậu nửa ly nước lạnh ngắt: “Uống xong thì nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
Giây phút lần nữa mở mắt ra, Thẩm Cơ Uy cứ ngỡ sẽ giống lời người đàn ông nọ nói, cơ thể phải tiếp tục chịu đựng những cơn tra tấn vừa khủng khiếp vừa lạ lẫm kia, song thực tế nỗi đau trong tưởng tượng dường như đã nương theo nhịp âm thanh dịu dàng trìu mến liên hồi rỉ vào tai cậu, làm cho đau đớn biến hoá thành cảm giác nhẹ nhõm chạy dọc khắp các đốt sóng lưng.
Cậu đang tỉnh, tỉnh giấc trong lồng ngực vững vàng quen thuộc, hương thơm gỗ đàn thoang thoảng đủ để lấn át triệt để mùi vị ghê tởm của máu, bàn tay đang vuốt ve lưng cậu không phải đang tổn thương, mà là vỗ về an ủi. Thẩm Cơ Uy chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay càng níu chặt áo người đàn ông, cậu chưa bao giờ biết bản thân sẽ có lúc cần Giang Thuỵ như hiện tại.
“Giang Thuỵ.” Cậu nhỏ giọng gọi tên hắn, rồi lại áp cơ thể lạnh lẽo của bản thân vào cơ thể ấm áp của đối phương, tham lam hưởng thụ hơi ấm xa xỉ vốn dĩ thuộc về mình, miệng vẫn không ngừng kêu lên cái tên duy nhất còn đọng nơi tiềm thức.
“Giang Thuỵ, anh ôm tôi đi.”
“Ừ, tôi ôm cậu, ngủ ngoan đi.” Giang Thuỵ dùng lực ghì siết vòng tay, bao bọc Thẩm Cơ Uy không một khe hở.
“Đừng bỏ đi.”
“…”
“Ừ.”
“Cứ ôm tôi như vậy.”
“…”
“Ừ.”
“Đừng giảm điều hoà.”
“…”
“Ừ.”
“Anh hứa đi được không?”
“Được, tôi hứa.”
Lúc này Thẩm Cơ Uy mới an tâm nhắm mắt lại.
Đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, nơi đây mới chính là cuộc sống chân thực của cậu.
Thẩm Cơ Uy không ngừng trấn an bản thân như vậy, mãi cho đến khi chìm vào mê man một lần nữa.
…
Giang Thuỵ vốn chỉ muốn nhắm mắt để đó chứ không định ngủ, nhưng có lẽ do quá mệt mỏi, hắn đã lờ mờ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cho đến khi giật mình thức giấc liếc nhìn đồng hồ, ấy mà đã hơn mười hai giờ khuya.
Vì giữ nguyên một tư thế hồi lâu khiến cơ bắp hắn trở nên tê cứng, chỉ thử cử động một chút để thả lỏng thì người bên cạnh đã tức khắc cựa quậy tựa hồ bất mãn, tiếp đó càng ôm hắn chặt chẽ, tay chân quấn kín như tua mực, cằm đặt lên vai, lông mày giãn ra, nom có vẻ đã không còn mơ thấy thứ gì khó chịu nữa.
Giang Thuỵ thở dài vài hơi, tiếp đó nâng tay chùi sạch lớp mồ hôi mỏng còn dính bên tóc mai Thẩm Cơ Uy, cẩn thận điều chỉnh tư tế nằm cho cậu, còn mình thì chuẩn bị đi thay bộ quần áo sạch sẽ. Nhưng Thẩm Cơ Uy không biết là do ngủ quá sâu hay đang thiếu cảm giác an toàn mà từ đầu chí cuối cứ mãi siết lấy Giang Thuỵ chẳng buông, làm cách nào cũng không gỡ ra được. Hết cách, người đàn ông đành phải từ bỏ ý định, lần nữa nằm xuống giường mặc cho Thẩm Cơ Uy muốn ôm thế nào thì tuỳ.
Thẩm Cơ Uy cứ như thế đánh một giấc tới gần hai giờ sáng, bị cái bụng đói hò reo đến mức toàn thân bủn rủn.
Mà Giang Thuỵ sau lần tỉnh giấc đó cũng không ngủ lại được nữa, xung quanh yên lặng, đầu óc hắn cũng bắt đầu luẩn quẩn suy nghĩ về những vấn đề nguy hiểm sắp sửa phải đối mặt, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu quan sát dáng vẻ ngủ say của Thẩm Cơ Uy, cõi lòng dấy lên nỗi lo lắng không tên còn chưa kịp thành hình.
Ngôn Dực nói, mấy ngày qua khi hắn cùng vài người thuộc hạ tập trung điều tra thông tin về nguồn gốc chính xác của tấm thẻ ngân hàng và tổ chức ZT, hắn phát hiện ra phạm vi hạn chế của nó vô cùng nhỏ, song trong số mười sáu quân nhân có cấp quân hàm cao nhất kèm theo những đối tượng từng lập công lớn cho quân đội có quyền được cấp thẻ, người nắm vị trí đầu não ZT đã chiếm hết sáu người trong tổng số đó.
Có thể nói, ngoài việc được bên trên che chở, tổ chức này còn có quyền hành tham gia vào các vụ việc trọng đại liên quan đến chính trị, ngoài sáng trong tối được bao bọc cặn kẽ không một khe hở. Nhưng cũng chính phần bóng tối được che lấp đó, đã giúp cho bọn họ thuận lợi lộng hành giăng lưới điện khắp các mọi ngóc ngách, chuyện xấu bẩn thỉu đủ loại gì cũng đã nhúng tay qua.
Thực tế các nhân vật từng dấn thân sâu vào quân đội thủ đô toàn bộ trước sau đều ngầm hiểu được, tội ác bọn họ như rễ cây lẩn trốn dưới đáy vực đang dần chậm rãi ngóc đầu dậy, rục rịch muốn phá đất vươn cao bao phủ cả bầu trời rộng lớn. Song vì một phần không tìm ra chứng cứ xác thực, một phần “vị lớn” bí ẩn đằng sau bức màn còn chưa rõ danh tính có quyền hành quá mạnh, cho nên mặc dù có người tìm ra sơ hở, cũng dễ dàng bị xoá sạch trong vòng một đêm.
Đây là bí mật nội bộ cực kỳ nhạy cảm, nếu không phải nhờ có cựu thượng tướng Du Diễn Hoàng ra tay giúp đỡ vạch sẵn đầu mối, có lẽ cả đời này Giang Thuỵ cũng không ngờ tới mảnh kim loại sắt vụn được coi như thể kỷ vật trong tay một đứa trẻ, lại có thể liên quan mật thiết đến gọn nguồn tội ác của nhiều người như thế.
Theo như điều tra, thẻ ngân hàng đặc dụng quân đội thủ đô chia ra làm ba cấp bậc, mặc định dựa theo chất liệu chạm khắc mã số liên quan đến việc nhận dạng danh tính, tác dụng chủ yếu chính là hỗ trợ lưu thông tiền bạc được thuận tiện, ngoài ra còn có giám sát lịch sử giao dịch, hạn chế nạn tham nhũng lớn xảy ra. Nhưng đó chỉ là một góc nhỏ tiêu cực trong hàng nghìn tích cực cho sự tồn tại của tấm thẻ này, người sở hữu nó được đích thân tổng thống nước Q chỉ định ban hành, là đại diện cho chỗ đứng, bộ mặt vinh dự của quân nhân, chưa kể đến canh bạc không đáy hàng tháng chạy vào tấm thẻ ấy nhiều đến mức đếm số lưng chừng giữa cả đốt ba ngón tay, quý giá hơn vàng.
Còn về tấm thẻ của Thẩm Cơ Uy thuộc bậc nào, tạm thời Giang Thuỵ vẫn chưa xác định được. Trước kia hắn luôn cho rằng là Rhodium, cũng chính là bậc cao nhất trong số đó. Nhưng suy đi nghĩ lại thì khả năng quá thấp, bởi vì trong lịch sử chỉ từng có ba người sử dụng lại chất liệu đó để chạm khắc, còn đối phương gồm những ai, hiện tại Giang Thuỵ hoàn toàn không có cách nào tìm hiểu, song lại lịch ắt hẳn không thuộc dạng thường.
Người của ZT muốn lấy mạng hắn, dùng nhiều nhân lực như thế chắc chắn chỉ có nguyên nhân duy nhất chính là muốn thuận cả đôi đường xử lí nốt Du Diễn Hoàng. Du Diễn Hoàng bảo nhìn Thẩm Cơ Uy vô cùng quen mắt, giống như người quen cũ của ông. Vốn chỉ là một nhận định mơ hồ chẳng rõ thật giả, thế mà vô tình lại khiến Giang Thuỵ nghiền ngẫm rất lâu.
Thật sự trùng hợp như vậy sao?
Du Diễn Hoàng từng là nhân vật chức cao vọng trọng, mẹ của Thẩm Cơ Uy theo điều tra xuất thân bình thường, nhưng kỷ vật lưu lại cho con trai thì trùng trùng điệp điệp điểm nghi vấn, hết thảy đều khiến Giang Thuỵ gợi ra suy đoán bà và người quen cũ trong miệng Du Diễn Hoàng có liên quan đến nhau, thậm chí là cùng một người.
Hắn không vô căn cứ mà cả tin như thế, tia hoài niệm xoay chuyển trong mắt Du Diễn Hoàng mỗi lần đối diện với thân xác Thẩm Cơ Uy, tuyệt đối không phải giả vờ.
Nghĩ thì đơn giản, song Giang Thuỵ chỉ hi vọng mọi suy đoán của bản thân là viễn vông, bởi vì những dấu vết đó đối với Thẩm Cơ Uy hoàn toàn có hại không có lợi, cậu nên có một cuộc sống vui vẻ thoải mái, không cần vì bất kì nguyên nhân lằng nhằng nào bởi quá khứ để lại mà rơi vào con đường nguy hiểm, đánh mất tương lai.
Sống bên trong địa ngục tanh tưởi đã lâu, bản tính đa nghi ăn sâu vào máu thấm nhuần vào xương, Giang Thuỵ rất quen thuộc với việc ước chừng hậu quả, vừa đi nửa bước đã suy tính vạn dặm đằng xa. Hắn vì sự nghiệp báo thù cho mẹ mà trăm suy nghìn tính, gắng sức vùng dậy đấu trang đến sứt đầu mẻ trán, dẫu cho thương tích đầy mình. Mặc kệ việc đó suýt đã đưa bản thân vào đường chết không ít lần, Giang Thuỵ vẫn cố chấp bám víu tới phút chót. Bởi vì chỉ khi báo được thù, cuộc đời hắn đang sống mới thật sự có ý nghĩa.
Ý nghĩa.
Giang Thuỵ chăm chú nhìn Thẩm Cơ Uy hồi lâu, rất muốn hỏi thử cậu, ý nghĩa cuộc đời cậu là gì?
Chẳng hiểu vì sao bản thân lại nảy sinh khát khao được nghe câu trả lời, hắn mượn không gian yên tĩnh lẳng lặng cảm nhận rõ ràng nhịp đập chậm chạp đang nhúc nhích nơi lồng ngực, cuối cùng lại từ trong chính trái tim đang hoạt động một cách rề rà của Thẩm Cơ Uy tìm ra một đáp án vô cùng nực cười.
Giang Thuỵ khép hờ đôi mi, không muốn nghĩ nữa.
Đợi đến khi sương mù tan bớt, mí mắt Giang Thuỵ chậm rãi nâng lên, đối diện chính là con ngươi đen láy hun hút của Thẩm Cơ Uy đang nhìn chằm chằm mình, biểu cảm vừa ngẩn ngơ vừa có chút yếu ớt.
Có lẽ bởi do đêm khuya đã hạ màn sao, điều hoà toả ra hơi lạnh, tiện thể loại bỏ mọi tạp âm ra khỏi góc nhỏ căn phòng, Giang Thuỵ trong trạng thái tỉnh táo đối mặt với Thẩm Cơ Uy, ấy vậy mà giọng nói phát ra lại trầm nhẹ không tưởng.
“Làm sao thế?”
“Anh đang nghĩ gì đó?” Thẩm Cơ Uy dòm hắn không chớp mắt.
Giang Thuỵ: “Đang suy nghĩ bao giờ thì cậu chịu buông tôi ra.”
Lúc bấy giờ Thẩm Cơ Uy mới chú ý đến tư thế thân mật giữa hai người, biểu cảm nhất thời sượng lại, tay thả lỏng, chủ động lùi ra xa Giang Thuỵ nửa thước.
“Sao không đẩy tôi ra, bị ôm lâu vậy anh không khó chịu sao?”
Giang Thuỵ trực tiếp bỏ qua việc bản thân khó chịu hay không khó chịu, thản nhiên hỏi thẳng ra miệng chuyện mình thắc mắc: “Rốt cuộc cậu đã mơ thấy gì mà sợ thành dạng này?”
Thẩm Cơ Uy lần lữa mãi không đáp.
“Nói thật, nếu không lần sau tôi không ôm cậu nữa.”
“…”
Lời đề nghị quá mức mê hoặc, Thẩm Cơ Uy chần chừ thêm vài giây, cuối cùng vẫn lựa chọn kể ra: “Tôi mơ bị người ta moi tim, cảm giác rất thực, đầu đau, ngực đau, ngạt thở, mắt cũng đau, tim lại càng đau, đau đến mức tôi chỉ muốn chết đi cho xong.”
Giang Thuỵ nghe mà sững sờ: “Có từng mơ thế bao giờ chưa?”
“Có rồi, là hồi nhỏ, chắc cũng đã hơn bảy tám năm rồi tôi chưa từng mơ lại giấc mơ tương tự.”
“Có nhớ được ai là người làm hại cậu không?” Giang Thuỵ giảm tránh hai từ moi tim quá mức chói tai kia, hắn lo lắng Thẩm Cơ Uy nghe nhiều tâm tình lại mất ổn định hơn nữa. Bất tri bất giác, trong tư tưởng của Giang Thuỵ Thẩm Cơ Uy đã biến thành một đứa trẻ cần được bảo vệ chăm sóc, mà trách nhiệm đó thuộc về hắn.
“Không nhớ, tôi không có ấn tượng với hắn ta.” Nói được nửa, Thẩm Cơ Uy mệt mỏi phủ nhận nỗi bất an sợ hãi lan tràn khắp người cậu, “Có lẽ chỉ là một giấc mơ thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.”
“Chỉ là một giấc mơ mà đã hành hạ cậu thê thảm tới độ đó, làm sao có thể không nghiêm trọng?” Giang Thuỵ nâng người tựa vào đầu giường, giọng nghiêm túc, “Tôi cho rằng tâm lý cậu không ổn định, ngày mai Giang Diệp Khê về nước, cậu theo nó đi kiểm tra thử xem sao.”
“Này, tâm lý không ổn định của anh là ý gì?” Thẩm Cơ Uy nghẹn lời nhỏm người dậy. Đầu óc hoàn toàn không tránh khỏi suy nghĩ Giang Thuỵ đang nói cậu bị điên.
Thẩm Cơ Uy từ nhỏ sợ kim tiêm nên rất ít tiếp xúc với môi trường làm việc của bệnh viện, mà chỉ thông qua phim ảnh nghe hiểu được những câu ẩn dụ cơ bản như là người nhà bệnh nhân hãy chuẩn bị tâm lý, mấy ngày tiếp theo bệnh nhân thích ăn gì cứ để họ ăn, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Câu slogan còn lại chính là trong miệng Giang Thuỵ ban nãy, tâm lý cậu không bình thường, tức là bị điên.
“Là có bệnh.” Giang Thuỵ nào biết bộ não phong phú của Thẩm Cơ Uy đã bóp méo lời lẽ truyền tải của mình thế nào, vẫn vô tư giải đáp câu hỏi cho cậu, “Lần trước cậu đột ngột phát sốt, còn có chứng bệnh đau đầu lâu năm không tìm ra nguyên do. Người bình thường mơ một giấc mơ đáng sợ cùng lắm chỉ giật mình tỉnh dậy một lần rồi thôi, cậu thì khác, lăn qua lộn lại như thể sắp mất mạng đến nơi. Nếu nói những người làm việc nặng đầu hay stress còn dễ hiểu, nhưng cậu chẳng thuộc loại nào cả, thế nên tốt nhất vẫn đi khám đi.”
Thẩm Cơ Uy do dự hỏi: “Khám bệnh có cần phải tiêm không?”
“Cậu sợ?” Lông mày Giang Thuỵ khẽ nhướng.
“Ừm.”
Lại thêm một triệu chứng nữa, sợ vật nhọn.
Cuối cùng, Giang Thuỵ chốt lại quyết định chắc nịch: “Cứ vậy đi, ngày mai tôi gọi cho Giang Diệp Khê, cậu ra sân bay đón nó rồi ghé sang phòng khám tâm lý kiểm tra cho kỹ lưỡng.”
“Bác sĩ Giang đi đường xa mệt mỏi, anh không định để cậu ấy nghỉ ngơi sao?” Thẩm Cơ Uy không tán thành việc phiền hà người khác như thế.
“Không dẫn cậu đi khám nó cũng sẽ ghé thẳng vào bệnh viện làm việc thôi, định hay không định đều như nhau cả.”
Thẩm Cơ Uy ngạc nhiên: “Cậu ấy không biết mệt sao?”
“Cũng là con người, đương nhiên sẽ biết mệt.” Y rằng chợt nhớ đến chuyện gì đó không vui, Thẩm Cơ Uy liếc thấy chút ấm áp hiếm có lượn lờ trong con ngươi Giang Thuỵ đang từ từ thoái lui, “Nhưng đối với nó, chỉ khi mệt mỏi đến kiệt quệ, nó mới cho rằng bản thân là một người đang sống.”
“Vì sao?” Thẩm Cơ Uy buộc miệng hỏi, hỏi xong lại cảm thấy hối hận.
Giang Thuỵ không lên tiếng mà chỉ hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt sát gần mình của cậu, giây kế tiếp tựa hồ có sự chuyển hoá thần kì nào nó, năng lực thần giao cách cảm bởi sự va chạm gần gũi giữa hai linh hồn được khởi động, Giang Thuỵ nâng tay phủ lên bụng nhỏ đang xẹp lép trước mắt mình, nhếch môi hỏi: “Đói rồi đúng không?”
Như muốn đáp lại lời chủ nhân, bụng Thẩm Cơ Uy phối hợp reo òn ọt.
Cậu ngượng chín cả mặt, vội vàng che bụng lại: “Làm gì có, anh đừng có mà đoán già đoán non.”
“Thẩm Cơ Uy.”
Bỗng dưng bị kêu tên, Thẩm Cơ Uy ngơ ngác đáp: “Cái g…”
Lời còn chưa dứt, Giang Thuỵ đã luồn tay qua sau gáy kéo cổ cậu lại gần, chuẩn xác áp lên đôi môi vừa hé mở.