Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 14: Lấy Trộm
Thẩm Cơ Uy vừa đánh răng vừa thẫn thờ nhìn vào gương, động tác chậm rì rì tựa hồ muốn tẩy xước luôn cả nướu răng, thi thoảng còn lấy tay vỗ vỗ lên má, cả khuôn mặt tái nhợt phờ phạc như chưa tỉnh ngủ.
Cậu đã đứng đây suy ngẫm cả buổi, vẫn không hiểu được tại sao tối qua mình lại được một tên đàn ông ôm ngủ, thậm chí còn chủ động vùi đầu vào ngực người ta ngáy khò khò hết sức tự nhiên, tay chân quấn chặt như con gấu koala, hiện trường sáng ra cậu nhìn mà còn ngượng.
Vẫn là sau này tự mình xoa bụng thôi.
Cậu tự nhủ.
Thẩm Cơ Uy thay một chiếc quần short jean xanh xám ngắn, phía trên là sơ mi basic màu đen khoác ngoài áo phông trắng, chân đi giày thể thao, mái tóc không vuốt keo tuỳ tiện để rũ xuống khoé mắt. Phong cách tối giản khác hẳn với thường ngày khi phối lên dáng người cao ráo của Giang Thuỵ, càng làm tăng thêm vẻ chói mắt, đẹp trai không sao tả xiết.
Giang Thuỵ đang cúi đầu đeo đồng hồ thì trông thấy Thẩm Cơ Uy từ trên lầu đi xuống, hắn chỉ lơ đãng nhìn một cái, lông mày bất giác nhướng cao lên.
Hắn đa số thời gian chỉ bận âu phục được cắt may riêng, tuy bình thường không mấy khi mặc quần áo kiểu năng động này, nhưng về thời trang ít nhiều cũng có hiểu biết đôi chút. Áo phông cùng quần jean của Thẩm Cơ Uy nhãn hiệu bình thường, nhưng đôi giày hắn chỉ cần liếc ngang đã biết giá cả chắn chắc không phải một con số nhỏ.
Nike x MSCHF Air Max 97 Jesus Shoes màu trắng viền xanh, tệ nhất cũng sáu số không.
Chỉ là sinh viên đại học, sinh sống ở một thị trấn chẳng mấy phồn vinh, gia cảnh bình thường, suốt hai năm không hề được người nhà trợ cấp học phí, cậu ta lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?
Thấy ánh mắt Giang Thuỵ dừng lại trên giày mình, Thẩm Cơ Uy đặt nắm đấm lên miệng ho nhẹ: “Tôi mượn của bạn thôi.”
Giang Thụy thờ ơ nhìn cậu, hiển nhiên là không tin mấy câu bịa đặt ấu trĩ như thế. Bất quá hắn cũng chẳng có hứng thú vạch trần nên chỉ phớt lời nói: “Đi thôi.”
Không khí trong xe có chút ngột ngạt nên Thẩm Cơ Uy duỗi tay mở nhạc lên nghe, thuận miệng hỏi: “Tối qua sao anh lại ngủ trong phòng tôi?”
Giang Thuỵ một tay cầm vô lăng, một tay gác cửa sổ, “Ngủ quên.”
“Còn xem tôi là gối ôm ngủ cả đêm?” Thẩm Cơ Uy mặt mũi méo xệch, “Tiện nghi cho anh quá rồi đấy!”
“Không phải cậu cũng ôm lại à?” Giang Thuỵ nói như lẽ đương nhiên, “Dù gì cũng là cơ thể của tôi, tôi ôm một đêm thì có vấn đề gì?”
“Nhưng anh không thử nhìn xem anh đang dùng cơ thể của ai để ôm!”
“Có khác biệt gì so với ôm gối đâu?”
Thẩm Cơ Uy trợn trắng mắt: “Anh mới là gối! Cả nhà anh đều là gối! Sau này vợ anh cũng là gối luôn!”
Ôm người ta ngủ còn lên giọng bố đời, Thẩm Cơ Uy cay đến tê răng.
Giang Thuỵ vô lực lắc đầu.
Trẻ con thì vẫn mãi là trẻ con, có lớn xác thì bản tính cũng chả lớn theo được.
Hắn nói: “Hôm nay tôi dẫn cậu đi bàn hợp đồng, nghiêm chỉnh một tí.”
“Sao anh không nói? Tôi ăn mặc như vậy coi sao được?” Thẩm Cơ Uy chẳng hiểu gì mà nhìn hắn, người này hết coi trọng mặt mũi rồi à?
“Không sao, thoải mái là được.”
Xe chạy vào bãi đỗ dưới tầng hầm nhà hàng hoa lệ bật nhất thành phố S, xung quanh chỗ này không McLaren Elva, thì cũng Lamborghini, toàn những con xe đắt xắt ra nước đậu chật ních khắp các vạch ô.
Thẩm Cơ Uy có thể nhịn ăn cả tháng để tích tiền mua đôi giày dưới chân, nhưng đối với các món đồ mà bản thân không có hứng thú, vào trong mắt cậu liền trở thành quá mức xa xỉ, quá mức đắt đỏ. Cậu có thể ngắm người ta vung tiền phô trương cái giàu mà ngưỡng mộ, song đến lượt mình cho dù có điều kiện Thẩm Cơ Uy cũng chẳng bao giờ phung phí vào những thứ đó.
Cho nên mới nói, mỗi người giàu đều có một đam mê riêng biệt, phong cách khoe mẽ cũng chẳng ai giống ai.
Ấn thang máy lên tầng cao nhất, Thẩm Cơ Uy không khỏi bị sự hào nhoáng ở nơi này làm cho loá mắt.
Nền sàn cẩm thạch bóng loáng, mỗi vật dụng trang trí cho tới những thứ đơn giản nhất như ly uống nước, khăn trải bàn, đều toát lên vẻ phong nhã cao quý riêng biệt. Chính giữa đại sảnh có một đài phun nước kiểu nhỏ, trồng rất nhiều cây kiểng quý hiếm, hầu như quanh co một vòng mới tìm được vị trí bên cạnh cửa sổ mà người đối tác làm ăn hôm nay đặt. Từ trên tầng hai mươi xuyên qua lớp kính trong suốt nhìn xuống gần như có thể thấy được toàn bộ khung xương của một thành phố đô thị phồn hoa thu nhỏ, chớp nhoáng lại hùng hồn.
Ở bàn ăn có một người đợi sẵn.
Thiếu niên trẻ tuổi mặt mũi vô cùng thanh tú, điểm đáng chú ý nhất là cặp mắt phượng hẹp dài kết hợp quá mức cân đối với đôi môi đầy đặn, mỗi cái cong lên hoặc nhếch xuống đều toát lên vẻ khôn ngoan ranh mãnh khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác đề phòng.
Giang Thuỵ chân trước chân sau rất tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện, Thẩm Cơ Uy cũng nhanh chóng ngồi nốt bên còn lại.
Khuôn mặt Hoắc Tiểu Lạc vươn chút ý cười, đẩy menu về phía Thẩm Cơ Uy: “Giám đốc Giang gọi món đi.”
Thẩm Cơ Uy nhìn Giang Thuỵ một cái, thấy hắn không có ý kiến gì cũng chả khách khí nữa, lấy giấy bút ghi lạch cạch mấy món lần trước bọn họ gọi sau đó đưa lại cho nhân viên.
Giang Thuỵ: “Hôm nay cậu tới một mình?”
Hoắc Tiểu Lạc nhướng mày nhìn người con trai xa lạ phía đối diện, nghiêng đầu hỏi Thẩm Cơ Uy: “Đây là ai?”
Thẩm Cơ Uy thản nhiên đáp: “Trợ lý của tôi.”
“Anh mà cũng thu trợ lý? Chuyện lạ thật đấy.” Hoắc Tiểu Lạc nở nụ cười chẳng rõ ý vị, lại tiếp tục trả lời câu khi nãy, “Ông tôi vừa đi nghe điện thoại.”
Một lát sau khi ông của Hoắc Tiểu Lạc bước vào, đến Thẩm Cơ Uy sở hữu gu thẩm mỹ cao ngất cũng không nhịn được cảm thán một tiếng gen di truyền của nhà này quá tốt, thật sự chả thua kém nhà họ Giang chỗ nào cả. Từ Hoắc Tiểu Lạc trẻ tuổi cho tới Hoắc Khương đầu tóc đã trắng bạc hơn phân nữa, mỗi người đều mang vẻ đẹp nổi bật đủ để hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Hoắc Khương ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tiểu Lạc, đầu tiên là mỉm cười hoà nhã nhìn Thẩm Cơ Uy trước: “Vốn định để Tiểu Lạc đi một mình, nhưng nghe bảo sức khoẻ cậu có tiến triển tốt nên tôi sẵn tiện đến hỏi thăm.”
Thẩm Cơ Uy lịch sự đáp: “Ngài Hoắc khách sáo rồi, hi vọng hôm nay chúng ta có thể bàn chuyện suôn sẻ.”
Hoắc Khương xua tay nói: “Giám đốc Giang đã tự mình đến đây, chúng ta chỉ cần thoải mái ôn chuyện là được, về hợp đồng không thành vấn đề.”
Được người ta cho mặt mũi như thế, Thẩm Cơ Uy chỉ biết nở một nụ cười thương mại rất chi là thành thật.
“Vị này là…?” Hoắc Khương hướng Giang Thuỵ nghi hoặc lên tiếng.
“Tôi là Thẩm Cơ Uy, trợ lý của giám đốc Giang.” Giang Thuỵ giới thiệu lại lần nữa.
Hoắc Khương: “Trợ lý trẻ tuổi lại đẹp trai xán lạn, Giang Thuỵ cậu quả thật có mắt nhìn.”
Ông hỏi Giang Thuỵ: “Cha mẹ cậu bề ngoài chắc hẳn rất xuất sắc nhỉ?”
Thẩm Cơ Uy sinh ra thật sự quá đẹp, cậu không thể tự đánh giá bản thân, nhưng người ngoài tuyệt đối không thể nào làm lơ trước một diện mạo xuất chúng như thế được.
Giang Thuỵ không biết gì về gia đình Thẩm Cơ Uy, chỉ đành tuỳ tiện bịa đại: “Tôi lớn lên giống bố mình.”
Hoắc Khương dừng tầm mắt sâu xa đánh giá hắn vài giây, sau đó lẳng lặng rời đi.
Với chức trách của một trợ lý, Giang Thuỵ đã thay mặt chính bản thân mình bàn bạc kí kết hợp đồng một cách hoàn hảo không chút khiếm khuyết. Thẩm Cơ Uy cả quá trình hầu như chỉ mỉm cười, gật đầu, cái nào nên vâng thì vâng, cái nào nên dạ thì dạ. Dần dà Hoắc Khương cũng không còn hứng thú nói chuyện với cậu nữa, sự chú ý toàn bộ đều tập trung lên người Giang Thuỵ. Chỉ có Hoắc Tiểu Lạc thỉnh thoảng lại ngẩn người nhìn cậu, nhưng Thẩm Cơ Uy vừa liếc sang thì cậu ta lập tức giả vờ quay đầu ra chỗ khác.
Thẩm Cơ Uy thấy hơi lạ, tuy nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Trong lúc ăn cơm, Thẩm Cơ Uy bởi vì cái tật xấu nuốt nhanh làm cho mắc nghẹn mấy lần. Giang Thuỵ ở bên cạnh không nói không rằng nhưng đều kịp thời duỗi tay vuốt lưng cho cậu, đợi cậu vừa nuốt xong một ngụm thức ăn liền thuận tiện đưa ly nước tới tận miệng.
Hoắc Tiểu Lạc ở phía đối diện con ngươi hiện lên tia nghiền ngẫm ngày càng sâu.
Ngồi được một lúc Thẩm Cơ Uy rời bàn vào nhà vệ sinh.
Lúc đang đứng trước bồn rửa tay thì cánh cửa đột ngột mở ra, hoàn toàn không ngoài ý muốn khi thấy người đến là Hoắc Tiểu Lạc, Thẩm Cơ Uy hỏi: “Tìm tôi à?”
“Trông anh lạ lắm.” Hoắc Tiểu Lạc hít sâu một hơi săm soi từ đầu tới chân Thẩm Cơ Uy một lượt, “Từ khi nào anh lại có phong cách ăn mặc này?”
“Thi thoảng đổi gió chút thôi.” Thẩm Cơ Uy điềm tĩnh bật ngược lại, “Làm sao? Ăn mặc thế nào còn phải báo với cậu trước à?”
Hoắc Tiểu Lạc cắm tay vào túi quần, cười nhạo: “Không chỉ riêng điểm này. Anh ăn uống chẳng khác gì một tên ngốc hết, tôi thấy cậu trợ lý kia giống như bảo mẫu của anh vậy, chăm lo từng li từng tí luôn. Anh bị tai nạn xong biến chất luôn hả?”
Thẩm Cơ Uy nhất thời không đoán được mối quan hệ giữa cậu ta và Giang Thuỵ sâu cạn thế nào, chỉ chiếu theo lẽ thường nếu Giang Thuỵ không nhắc trước với cậu hẳn là không thân thiết lắm, “Cậu ta là trợ lý, mấy chuyện lặt vặt đó không phải đều nên làm sao? Còn nữa, ăn uống như vậy là thói quen hàng ngày của tôi, chúng ta quen thân lắm sao? Cậu rảnh rỗi đi bắt bẻ làm gì?”
Hoắc Tiểu Lạc dùng vẻ mặt như thấy quỷ nhìn cậu, chậc lưỡi: “Tôi không có ý kiến gì cả, chỉ là cảm thấy sau khi anh gặp tai nạn hình như ít quản Giang Diệp Khê hơn hẳn, để anh ta cách một ngày cứ gọi đến quấy rầy tôi. Ban đầu tôi còn không hiểu, giờ thì rõ rồi. Bộ dạng này của anh tới trợ lý nhỏ của mình còn không quản được, làm sao quản nổi Giang Diệp Khê.”
Cậu ta nói một tràng dài nhưng Thẩm Cơ Uy lười nghe hết, chỉ xoáy vào nắm bắt câu trọng điểm.
Giang Diệp Khê cách một ngày gọi điện phiền cậu ta.
Quả nhiên mối quan hệ giữa mấy người này không đơn giản. Nói tiếp sợ lộ tẩy nên Thẩm Cơ Uy hong khô tay sau đó trực tiếp rời khỏi nhà vệ sinh, chẳng buồn nhiều lời với Hoắc Tiểu Lạc nữa.
Trước khi kết thúc buổi bàn bạc, Hoắc Khương có đưa cho Thẩm Cơ Uy một tấm thiệp mời, bảo rằng tháng sau là tiệc mừng thọ của mình, hi vọng cậu và Giang Thuỵ có thể cùng đến tham gia.
Thẩm Cơ Uy đương nhiên chấp thuận.
…
Hôm nay chỉ được nghỉ buổi sáng, sau khi Giang Thuỵ đưa Thẩm Cơ Uy về nhà thì lái xe thẳng đến trường đại học. Đỗ xe xong xuôi, hắn xách cặp chậm rãi đi đến lớp học. Lúc bước tới cầu thang, một bóng người bất thình lình xuất hiện chặn ngang đường đi.
Triệu Việt Nghiên vừa xuất hiện đã tung lời sắc bén: “Thẩm Cơ Uy, mấy ngày qua cậu cố ý không trả lời tin nhắn của tôi đúng không?”
“Có chuyện gì?” Giang Thuỵ không chút cảm xúc hỏi.
“Thời hạn nộp bản vẽ sắp tới rồi, cậu còn muốn suy nghĩ tới khi nào nữa?!” Triệu Việt Nghiên cắn chặt răng, “Có phải cậu nghĩ rằng tôi sẽ không thật sự tung tin đồn đó ra đúng không?”
Bước chân đang định nhấc lên của Giang Thuỵ hơi khựng lại: “Tin đồn gì?”
Triệu Viên Nghiên tức giận xanh mặt, cho rằng hắn muốn lật lọng, “Chuyện cậu bắt tay với Đường Miêu lấy trộm tiền ông mình, còn có bản thiết kế năm đó cậu sao chép của người khác, tất cả tôi đều lưu lại chứng cứ. Cậu thật sự cho rằng tôi chỉ đang đùa giỡn với cậu sao?”
Lấy trộm?
Giang Thuỵ quả thật đã từng suy đoán Thẩm Cơ Uy kiếm từ đâu ra một số liền lớn như vậy để đóng học phí, còn có đôi giày gần 4000 USD cậu mang khi sáng.
Nếu như lời Triệu Việt Nghiên nói là thật, vậy thì mọi thứ có thể dễ dàng giải thích rồi.
Tuy nhiên tất cả điều này cũng chỉ là lời từ một phía, Giang Thuỵ vốn không phải là kiểu người nhẹ dạ cả tin, trầm giọng nói: “Chuyện tôi ghét nhất trên đời chính là bị uy hiếp. Triệu Việt Nghiên, nếu cô dám đi nói bậy bạ, tôi đảm bảo cô không chỉ có học kì này bị rớt môn, về sau cũng đừng hòng thi nữa.”
“Cậu dám đe doạ tôi?! Triệu Việt Nghiên cao giọng nhảy dựng lên, “Nếu như để mọi người biết sinh viên gương mẫu, tài giỏi mà bọn họ tung hô bất quá chỉ là một tên ăn cắp, cậu nghĩ rằng mình vẫn còn tư cách ở lại trường à?”
“Có tư cách hay không cũng chẳng tới lượt cô đánh giá.” Giang Thuỵ ngoài cười trong không cười, “Việc này truyền ra không cần biết người khác có tin hay không, nhưng chuyện cô phải cuốn gói khỏi trường là điều chắc chắn.”