Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 15: Nhà Thiết Kế Nhỏ
“Việc này truyền ra không cần biết người khác có tin hay không, nhưng chuyện cô phải cuốn gói khỏi trường là điều chắc chắn.”
Đây không chỉ đơn giản là lời đe doạ bâng quơ.
Triệu Việt Nghiên vốn muốn ôm tâm lý tự an ủi chính mình, nhưng khi bị đôi mắt âm lãnh lấp đầy sương rét kia nhìn chăm chú, cô ta chỉ cảm thấy từng giọt mồ hôi lạnh trên sóng lưng mình đang thi nhau chảy xuống, bàn tay vì căng thẳng mà áp sát vào đùi.
“Thẩm Cơ Uy, không nói tới những vấn đề khác, chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng hương, cậu cũng thừa biết tâm tư của tôi đối với cậu, lẽ nào cậu có thể trơ mắt nhìn tôi bị bỏ lại phía sau như thế sao?”
Không sợ kẻ thù quá thâm độc, chỉ sợ kẻ thù đã thâm độc lại còn có nhan sắc. Giang Thuỵ thật sự rất có hứng thú muốn biết, nếu Thẩm Cơ Uy ở đây thì cậu ta sẽ phản ứng thế nào?
Triệu Việt Nghiên ba vòng đầy đặn, da thịt hồng hào trắng nõn, tính cách mềm cứng đều thể hiện quá xuất sắc. Giây trước vẫn còn doạ dẫm khí thế, giây sau liền có thể chuyển sang tình cảm xưa cũ. Giang Thuỵ từng gặp qua rất nhiều loại người, kiểu như Triệt Viên Nghiên này cũng chẳng phải mới lạ gì, cách đối phó hầu như đều giống nhau.
“Triệu Việt Nghiên, tôi có tay nghề tốt, không phải ở đây thì cũng là nơi khác, tôi đều có thể phát triển. Nhưng cô thì sao? Không biết phấn đấu vươn lên, chỉ dựa vào mấy thủ đoạn đã muốn người khác trải đường sẵn cho mình. Sau khi bị đuổi ra khỏi trường, cô dám chắc còn có nơi khác chứa chấp mình à?”
Tạm không nói tới việc Thẩm Cơ Uy có đúng như lời Triệu Việt Nghiên đồn đại hay không, chỉ riêng mối liên hệ lằng nhằng giữa hắn và Thẩm Cơ Uy đem so sánh với ấn tượng tệ hại mà hắn dành cho Triệu Việt Nghiên, Giang Thuỵ nghiêng về bên nào đáp án đã quá rõ ràng.
Hắn không cần biết sự thật, hắn chỉ quan tâm tới trách nhiệm mà mình phải thực hiện, chính là bảo vệ tốt danh dự cho Thẩm Cơ Uy, đồng thời cũng là đổi lại khoảng thời gian yên bình về sau, tránh bị mấy con ruồi phiền phức này dây dưa cắn chặt nữa.
“Thẩm Cơ Uy, nếu cậu đã quyết định như thế thì đừng trách tôi bất nhân bất nghĩa.” Móng tay Triệu Việt Nghiên bấu sát vào da thịt, “Tôi cho cậu thời gian ba ngày cuối cùng, nếu cậu đưa cho tôi bản thiết kế của cậu, tôi sẽ tiêu huỷ toàn bộ chứng cứ trong tay, về sau sẽ không bao giờ đem nó ra làm phiền cậu nữa. Nếu cậu vẫn cứ sống chết khăng khăng một mực, cùng lắm thì chúng ta ôm nhau chết chung. Tôi tuyệt đối không cho phép cậu bỏ rơi tôi lại một mình!”
Giang Thuỵ giờ khắc này đã lười phản ứng đến nỗi mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên. Hắn không có hứng thú nhiều lời với những kẻ cứng đầu cứng cổ, chỉ lạnh nhạt bỏ lại hai chữ “tuỳ cô” sau đó thờ ơ xách cặp đi lên lầu, từ đầu tới cuối chẳng hề thể hiện ra nửa tia hoảng loạn hay thất thố nào, tựa hồ những cảm xúc căm phẫn giăng kín bầu không khí đó chỉ là cơn gió thoáng qua, đối với hắn nhẹ tênh không chút phân lượng.
Sau khi học xong Giang Thuỵ trở về kí túc xá một chuyến, vừa vào cửa thì nhìn thấy trên ghế có một bóng đen cao lớn đang ngồi lắc lư, người kia nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, lúc này Giang Thuỵ mới nhận ra đó là Phục Niệm mà mình gặp ở bệnh viện mấy hôm trước.
Phục Niệm thấy hắn thì gật đầu nhẹ coi như chào hỏi, tiếp đó cũng không nói gì thêm.
Giang Thuỵ xách quai cặp ném lên giường, ngồi vào bàn học bắt đầu xoay bút: “Đến tìm Dung Bạch?”
Phục Niệm “ừm” một tiếng: “Nghe Dung Bạch nói cậu sắp chuyển ra khỏi phòng?”
“Đúng vậy.” Giang Thuỵ tựa lưng vào ghế hỏi, “Anh với Giang Diệp Khê quen nhau khi nào?”
“Ngày đó ở bệnh viện cậu ăn nói không có chừng mực với bác sĩ Giang như thế, hai người có quan hệ gì?” Phục Niệm không có ngay lập tức trả lời hắn mà hỏi ngược lại.
“Chúng tôi không phải kẻ thù.”
Phục Niệm chống khuỷu tay lên bàn: “Bốn năm trước cậu ấy là cấp dưới của bố tôi.”
“Bố anh?” Giang Thuỵ suy ngẫm vài giây rồi lên tiếng, “Phục Lãng Sinh?”
“Cậu biết?”
Thảo nào ngày hôm đó Giang Thuỵ cảm thấy Phục Niệm có chút quen mắt. Thời điểm Giang Diệp Khê gia nhập MA212, hắn đã tự mình đưa y đến cổng quân khu, lúc đó người đàn ông này đang đảm nhiệm chức trách quản lí tân binh, tay cũng bị bó bột giống hệt ngày ấy gặp ở bệnh viện.
“Thượng tướng Phục tài giỏi như thế, tôi biết ông ấy thì lạ lắm sao?”
“Chỉ là tôi cảm thấy sinh viên trường nghệ thuật thiết kế như các cậu hẳn là không thích tìm hiểu về quân đội.”
“Các cậu?” Giang Thuỵ nhướng mày, “Anh ám chỉ Dung Bạch?”
Phục Niệm nhún vai: “Hai người giống như anh em sống chết có nhau, tôi đoán tư tưởng đáng lẽ phải tương tự mới đúng chứ?”
“Phục Niệm!” Dung Bạch không biết đã bước ra khỏi phòng tắm từ lúc nào, trên cổ vắt khăn đứng ngoài ban công trừng mắt với người đàn ông, “Ai cho anh tự tiện vào phòng tôi?”
“Cậu đưa chìa khoá cho tôi không phải nhằm mục đích này à?” Phục Niệm tỏ vẻ bất ngờ.
“Lúc trước là vì tay anh bị thương bất tiện, tôi sợ anh tới tìm tôi mà không thấy nên mới đưa chìa khoá dự phòng cho anh. Bây giờ anh lành lặn rồi vẫn còn tự ý xông vào à?”
Dung Bạch lạch bạch đi vào trong, đuổi Phục Niệm ra khỏi ghế mình, “Tránh ra, tôi muốn sấy tóc.”
Phục Niệm rất có ý thức của khách tới nhà, chủ động chuyển sang giường mà ngồi: “Mấy tên hôm đó đụng vào cậu bị xử lí hết rồi.”
Tay đang cắm điện của Dung Bạch sựng lại: “Anh làm?”
“Không phải tôi.” Phục Niệm bắn ánh mắt không rõ ý vị về phía đối diện.
Dung Bạch ngạc nhiên hỏi Giang Thuỵ: “Là Tiểu Uy bảo anh làm thế?”
“Ừ.” Giang Thuỵ yên hơi lặng tiếng sửa lại cách xưng hô, “Ngày hôm đó Giang Thuỵ cũng bị thương, tôi chỉ thay anh ta tiện tay dạy dỗ bọn họ một chút.”
“Tiểu… Giang Thuỵ bị thương?” Dung Bạch sửng sốt suýt tí nữa là gọi sai, “Cậu ấy sao rồi? Vết thương có nặng không? Mấy ngày nay tôi nhắn tin không thấy cậu ấy trả lời gì cả!”
Phục Niệm mang theo ý cười nhàn nhạt chen lời: “Tiện tay của cậu thật không tầm thường chút nào. Nửa người dưới của bọn họ bị đánh gần như là tàn phế, tên cầm đầu vai còn bị đâm thủng một lỗ lớn lộ cả xương, thủ đoạn ra tay cũng đủ độc ác.”
Giang Thuỵ nói: “Là do bọn họ tự làm tự chịu.”
Dung Bạch nói: “Tôi muốn đến thăm cậu ấy.”
“Cậu ta không vấn đề gì.” Giang Thuỵ xoa nhẹ cổ, biếng nhác trả lời, “Cuối tuần cậu có thể theo tôi về.”
“Còn sấy tóc không? Nếu không thì rút điện đi, ồn ào quá.”
Dung Bạch bực bội hỏi Phục Niệm: “Rốt cuộc anh tới đây làm gì?”
“Đến tìm cậu chơi thôi.”
“Anh không có công việc gì làm à?”
“Đang được nghỉ phép.”
Điện thoại trong túi reo lên, Giang Thuỵ ngã lưng xuống giường rồi cầm ra xem thử, là tin nhắn của Thẩm Cơ Uy gửi tới.
“Giang Thuỵ ơi, trưa nay tôi ăn cơm với gì giờ?”
“Muốn ăn thì gì tự gọi mà đặt.”
“Hạt dẻ nướng không có ship tận chỗ, tôi ra ngoài mua được hông?”
“Không được.”
“Nhưng mà tôi đói lắm.”
“Cuối tuần tôi kêu Dung Bạch đem đến cho cậu.”
Hai mắt Thẩm Cơ Uy sáng rực, thẳng lưng gõ chữ lạch cạch: “Tiểu Bạch đến thăm tôi hả? Vậy sẵn anh kêu cậu ấy mua luôn gà rán, spaghetti, McDonalds, salad rau quả, vịt quay giòn, gà hầm nhân sâm, bánh bao, còn có tôm hấp nước dừa…”
Giang Thuỵ vốn định trả lời thêm mấy dòng, đọc xong hàng chữ này tức khắc mặt đầy sọc đen, tự nhiên cảm thấy mất hết hứng thú nói chuyện, ném điện thoại sang một bên rồi ôm chăn ngủ.
Dung Bạch nhỏ giọng nói với Phục Niệm: “Yên lặng cho người ta ngủ, anh theo tôi ra ngoài.”
“Mời tôi ăn cơm hửm?”
“Sao mặt anh dày thế?” Dung Bạch tức quá hoá cười, “Chúng ta không phải bạn bè, nợ nần của anh tôi cũng trả hết rồi, mắc gì phải mời cơm anh?”
“Vậy thì tôi mời cậu?” Phục Niệm hoàn toàn xứng danh điếc không sợ súng.
Dung Bạch không muốn nhiều lời: “Đi ra ngoài!”
Giang Thuỵ trở mình lấy gối bịt chặt tai.
Dung Bạch nhanh tay lẹ mắt đẩy Phục Niệm ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Không hiểu tại sao Giang Thuỵ mỗi lần nằm trên giường của Thẩm Cơ Uy đều rất dễ ngủ, đồng thời giấc ngủ cũng rất sâu. Hắn cảm giác mình chỉ mới chợp mắt được một lúc, nhưng thực chất khi tỉnh dậy trời đã hửng tối.
Dung Bạch vẫn theo thường lệ mua cơm để sẵn trên bàn cho hắn. Có điều lần này những món cậu mua không theo sở thích của Thẩm Cơ Uy nữa, mà là một phần sườn sào chua ngọt kèm theo cơm trắng với lời nhắn: “Không biết anh thích ăn gì, tôi mua món đắt khách nhất căn tin.”
Giang Thuỵ xoa bả vai, tuỳ tiện đặt tờ giấy lên giường sau đó bóc hộp cơm trực tiếp ngồi xuống bàn Dung Bạch chậm rãi ăn. Máy tính của Dung Bạch vẫn còn đang mở, màn hình là một giao diện game online trông rất đặc sắc, nhân vật trong đó đang cầm cây cuốc cắm cúi cày ruộng, xem ra là cố ý treo máy để lấy kinh nghiệm.
Giang Thuỵ vốn không có hứng thú với mấy trò trẻ con này, chỉ là xung quanh tối đen như mực khiến tiêu cự hắn theo phản xạ luôn dính vào màn hình máy tính. Đột nhiên bên khung chat cận bỗng hiện lên vài ba tin nhắn xôn xao của những người đứng gần đó.
[Cận] Lập Địa Thành Phật: Hôm nay tao đi khám bệnh ở Lâm Sơn trông thấy một ông bác sĩ đẹp như thiên thần vậy á, nhưng tính khí phải nói là quá dữ dằn. Tao đang nhắn tin với người yêu tình cờ đụng trúng ổng, tụi mày biết ổng nói gì với tao không?
[Cận] Cục Cưng Bé Bỏng Của Lam Lam: Ổng nói gì? Xin điện thoại mày hả?
[Cận] Lập Địa Thành Phật: Tao biết tao rất đẹp trai nhưng tao đã có vợ rồi, ông bác sĩ đó làm sao có cửa chứ?
[Cận] Lam Lam: Bớt chém gió, rốt cuộc ổng nói gì?
[Cận] Lập Địa Thành Phật: Đi tới phía trước 50m sau đó rẽ trái.
[Cận] Ngôn Hi: ???
[Cận] Lam Lam: ???
[Cận] Cục Cưng Bé Bỏng Của Lam Lam: Rồi sao?
[Cận] Lập Địa Thành Phật: Tao cũng thấy khó hiểu giống tụi bây cho nên làm theo lời ổng nói. Cuối cùng mới biết chỗ ổng chỉ tao là khoa mắt! Ổng thế mà lại ám chỉ một người đẹp trai như tao đi khám mắt!”
[Cận] Lam Lam: ha ha ha.
[Cận] Nhà thiết kế nhỏ: Không những nên khám mắt, mày còn phải đi khám cả não để chữa hết bệnh ảo tưởng đi.
[Cận] Lập Địa Thành Phật: Mày là đứa nào?
[Cận] Nhà thiết kế nhỏ: Bác sĩ chữa bệnh não tàn.
Quan sát tới đây, lông mày Giang Thuỵ bất giác hơi giãn ra, vị cơm ban nãy bị mấy lời phun tào của tên não tàn làm cho mất vị đã ngon ngọt trở lại.
Ngón tay hắn hơi nhúc nhích, không biết suy nghĩ điều gì mà ấn bàn phím gửi đi mấy chữ.
[Cận] Bạch Miêu: +1.
[Cận] Lập Địa Thành Phật: Hai đứa mày là ma mới mà dám xấc xược trong bang hả!
[Cận] Nhà thiết kế nhỏ: Cái bang rách nát của bọn ảo tưởng bố mày cũng đếch thèm ở lâu. Tiểu Bạch Miêu, chúng ta đi thôi!
[Cận] Bạch Miêu: ?
[Cận] Nhà thiết kế nhỏ: Cậu là người sáng suốt, tôi quyết định dẫn cậu cùng đi lập nghiệp!
[Thông báo]: Người chơi <Nhà thiết kế nhỏ> đã rời khỏi bang.
Giang Thuỵ ăn xong đang định dọn dẹp, chợt nhìn thấy khung chat riêng của Dung Bạch hiện lên một tin nhắn, động tác của hắn hơi dừng lại.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Sao bạn chưa rời bang?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Có phải bạn sợ mất tài nguyên không?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Bạn yên tâm, tui có đồng minh chơi cùng, chúng ta lập bang bảo đảm chưa tới hai ngày sẽ đạp gãy cổ tụi kia ra khỏi BXH!
[Riêng] Bạch Miêu: Không phải chính chủ.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Tui rất là thích cái tính nghĩa hiệp của bạn, nếu bạn có tài khoản riêng thì mau thêm hảo hữu với tui nha, tui cho bạn làm phó bang luôn!
[Riêng] Bạch Miêu: Sao cậu lại nói giúp vị bác sĩ kia?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Tui cũng từng được một bác sĩ đẹp như thiên thần khám bệnh. Thằng não tàn kia đã sai còn bày đặt ảo tưởng sức mạnh, tui ức chế quá nên mới xiên nó.
Qua mười phút.
Nhà thiết kế nhỏ đợi lâu quá không thấy ai trả lời, bèn gõ thêm một đống chữ gửi qua.
Giang Thuỵ đang ở trong phòng tắm.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Bạn không có tài khoản riêng hả?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Vậy thì mau tạo đi, chúng ta cùng nhau chơi!
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Game này vui lắm á!
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Cân luôn cả những đối tượng làm việc văn phòng đầy stress, bạn tui test thử rồi, chơi vài hôm là xoá tan cơn mệt luôn!
Giang Thuỵ tắm xong liền lôi laptop từ trong cặp ra làm việc.
Những ngày qua hắn không có mặt ở công ty đều gián tiếp xử lí công việc bằng hình thức này. Ngôn Dực thay hắn chỉnh đốn sát sao, quản lí trật tự để không xảy ra trường hợp vượt quyền hay thoái thác chức trách, tiện thể quan sát nhất cử nhất động của Giang Tử Đằng. Mọi dự án quan trọng Ngôn Dực sẽ kiểm tra kỹ lưỡng sau đó gửi qua mail cho hắn xem xét.
Giang Thuỵ ngồi làm việc xuyên suốt bốn tiếng hai mắt có chút mỏi, nâng tay lên coi thử đồng hồ mới phát hiện bây giờ đã gần mười giờ tối mà Dung Bạch vẫn chưa về, chẳng rõ là đi làm thêm hay đang ở cùng một chỗ với Phục Niệm.
Hắn nghĩ tới chuyện ở hộp đêm hôm đó, do dự một lúc sau đó lấy điện thoại gọi cho Thẩm Cơ Uy.
Máy báo thuê bao mấy lần hắn mới sực nhớ điện thoại của Thẩm Cơ Uy trong lúc đánh nhau đã bị hỏng từ lâu rồi.
Vậy hồi sáng cậu ta dùng thứ gì để lải nhải với hắn?
Giang Thuỵ cầm lấy cái ly rỗng trên bàn định đi rót nước, lúc lướt ngang bàn học của Dung Bạch, cước bộ hắn hơi chậm lại, lưỡng lự vài giây cuối cùng chuyển hướng sang ngồi xuống ghế dựa.
Màn hình vẫn luôn sáng, tài khoản của Nhà thiết kế nhỏ hiện đang online.
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Bạn off rồi hả? Sao không trả lời tui?
Giang Thuỵ có chút ngạc nhiên, không nhịn được đáp lời cậu ấy.
[Riêng] Bạch Miêu: Cậu chơi tới giờ này?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Tui đợi tin tức của cậu á!
Giang Thuỵ nhíu mày, lăn chuột lướt lên trên thì nhìn thấy cả đống tin mà Nhà thiết kế nhỏ gửi cho mình vào bốn tiếng trước, toàn bộ đều bị lơ.
Giới trẻ bây giờ đều rảnh rỗi vậy sao?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Tui đang đói bụng lắm á, bạn tạo tài khoản an ủi tui được không?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Tui đợi bạn sớm giờ, làm gì có bang chủ nào có tâm như tui chứ?
[Riêng] Bạch Miêu: Nếu tôi không tạo thì thế nào?
[Riêng] Nhà thiết kế nhỏ: Không cam lòng! Tui tuyệt thực!