Bạn đang đọc Hoán Hồn [đam Mỹ] – Chương 13: Anh Ơi, Thoa Giúp Em Nha?
Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Cơ Uy mang giấy bút ra sân tiếp tục hoàn thành bản vẽ. Phong cách phác thảo của cậu luôn thiên hướng Gesture Drawing (một dạng sketch), với những đường đậm nhạt cân đối. Các khối tròn, vuông, hoặc nét thẳng chồng chéo lên nhau tạo ra một khung tác phẩm tổng thể cơ bản nhất.
Thẩm Cơ Uy có hứng thú với môn hội hoạ từ khi còn nhỏ. Lần đặt bút đầu tiên của cậu chính là vẽ ra bộ trường bào xám nhạt mà cậu thường thấy ông mình treo trong góc phòng. Tưởng tượng dáng vẻ cầu kì của nó khi được ướm lên người ông, thêm một chi tiết cá chép vàng uốn lượn quanh khóm hoa phong lan trên vạt áo, cúc áo toàn bộ đều thay bằng hạt mã não tròn cùng màu, tỉ mỉ linh hoạt chỉnh sửa một lần.
Việc cầm bút nhiều năm khiến bàn tay cậu khó tránh khỏi lưu lại những vết chai mỏng chi chít, sờ vào không hề mềm mại, song Thẩm Cơ Uy lại thích loại cảm giác đó.
Xúc cảm thô ráp mỗi khi tiếp xúc với thân bút khiến cậu mê mẩn, đó là dấu tích của sự cố gắng, cũng chính là linh hồn của cậu.
Thẩm Cơ Uy ngồi vẽ suốt ba giờ, Giang Thuỵ cũng ở trong phòng làm việc bằng ngần ấy thời gian.
Cổ họng khô khốc, hắn xuống bếp mở tủ lạnh tìm nước uống, chống eo vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, tiêu cự lập tức di chuyển chậm lại.
Người con trai ngã xuống bàn ngủ say dưới tán cây ngô đồng, vạt áo màu trắng bị gió thổi bay để lộ một bên vòng eo săn chắc cứng cáp. Cảnh đẹp ý vui nhưng Giang Thuỵ không hề có dự định đứng ngắm, thẳng thừng mở cửa ra ngoài đánh thức người dậy: “Vào trong ngủ, ở đây cảm lạnh.”
Thẩm Cơ Uy mơ màng dụi dụi mắt: “Mấy giờ rồi?”
“4 giờ 38 phút.”
“Tôi ngủ cả tiếng rồi à?” Thẩm Cơ Uy nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu, “Đều tại anh khi sáng ép tôi dậy sớm.”
“Không chỉ sáng hôm nay mà về sau ngày nào cũng vậy.” Giang Thuỵ khoanh tay tựa vào cạnh ghế, lạnh nhạt nói.
Thẩm Cơ Uy hừ lạnh: “Anh còn muốn quản cả sau này của tôi à?”
Nói xong cậu phủi mông đứng dậy định bỏ vào trong nhà, chợt nghe Giang Thuỵ nói: “Ngày mai ra ngoài với tôi một chuyến.”
Hai mắt Thẩm Cơ Uy phát sáng: “Thật sao? Đi làm gì?”
“Ngày mai sẽ biết.”
Thẩm Cơ Uy chun mũi: “Ò.”
“Bụng thế nào rồi?” Giang Thuỵ hỏi.
Thẩm Cơ Uy vạch áo lên để lộ vết bầm dữ tợn lan tới tận sườn eo: “Không cẩn thận đụng trúng làm tôi đau muốn cắn lưỡi luôn.”
“Tối nay Diệp Khê đến, kêu nó lấy thuốc cho cậu.”
“Bác sĩ Giang đến có việc gì thế?”
Giang Thuỵ phủi mấy tấm lá rơi trên bàn xuống: “Em họ tôi vừa về nước, muốn Diệp Khê dẫn tới gặp tôi.”
Thẩm Cơ Uy tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, cũng không suy nghĩ gì nhiều: “Vậy cậu ấy có biết tình trạng của chúng ta không?”
“Không biết, cậu giả vờ cho tốt vào.”
Cho đến tận tối hôm đó, khi chân chính nhìn thấy diện mạo của em họ Giang Thuỵ, Thẩm Cơ Uy tức khắc bị rơi vào trạng thái sốc nặng, đứng ở cửa bếp quan sát người kia bày biện thức ăn lên bàn mà hai mắt trừng lớn như muốn lọt cả con ngươi ra ngoài.
Giang Diệp Khê ở bên cạnh huýt nhẹ vai cậu: “Làm gì đó?”
“Bách Bách Bách…” Thẩm Cơ Uy ngôn từ lộn xộn, lắp bắp mãi chẳng ngừng.
“Cậu cũng biết nó?” Giang Diệp Khê hơi nâng mày.
“Làm sao có thể không biết được!” Thẩm Cơ Uy kích động giậm chân, “Cậu ấy là Bách Lưỡng Việt đó! Ảnh đế tuyến 1 nước A, Bách Lưỡng Việt! Thế mà lại là em họ của anh?!”
“Mấy năm qua nó chỉ đóng phim ở nước A, tôi cứ tưởng bên mình chẳng mấy người biết.” Giang Diệp Khê không thường quan tâm đến tin tức giới giải trí.
“Làm sao có thể chứ!?” Thẩm Cơ Uy hoàn toàn xứng danh với dáng vẻ fan não tàn, “Show thời trang nào của cậu ấy cũng được các hãng trang phục lớn đổ xô đầu tư, nổi tiếng đến mức chạm vào là bỏng, số lượng người hâm mộ ở nước Q không hề thua kém nước A đâu!”
Giang Diệp Khê cảm thấy rất mới mẻ: “Rất nhiều người thích nó sao?”
“Ừm!” Thẩm Cơ Uy gật đầu cái rụp.
“Vậy nó có thích người nào không?”
“Tin đồn trong giới giải trí mười cái thì hết chín cái là bịa đặt, không thể tin tưởng được đâu.” Thẩm Cơ Uy xua tay thắc mắc hỏi, “Cậu ấy là em họ anh, sao anh không hỏi thẳng?”
“Không hứng thú.” Giang Diệp Khê nhún vai.
Thẩm Cơ Uy che miệng ho khan.
Hai anh em nhà này sao giống nhau thế? Nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đúng lúc này, Giang Thuỵ tay ẵm một đứa bé trắng trẻo bụ bẫm hết sức đáng yêu từ trên lầu đi xuống. Khuôn mặt suốt ngày cứ lạnh lùng như băng thế mà lại xuất hiện sắc thái ôn hoà.
Thẩm Cơ Uy ngạc nhiên hỏi: “Con ai vậy?”
Do khi nãy cậu ở trong phòng tắm rửa cả buổi, lúc ra ngoài thì đã nhìn thấy Bách Lưỡng Việt loay hoay trong bếp, hoàn toàn không hay biết sự có mặt của đứa bé này.
Giang Diệp Khê đáp: “Là con trai của Tiểu Việt.”
Đây là lần kinh hãi thứ hai trong ngày của Thẩm Cơ Uy: “Con… trai ruột?”
Theo thông tin Bách Lưỡng Việt chỉ mới hai mươi hai tuổi, vậy mà con trai đã lớn thế này rồi?!
Khoé miệng Thẩm Cơ Uy không ngừng co rút, thì ra giới giải trí này loạn lạc hơn cậu tưởng tượng nhiều lắm.
Giang Diệp Khê buồn cười: “Đừng để Tiểu Việt thấy dáng vẻ này của cậu, lộ tẩy ngay đấy.” Hôm nay tâm trạng Giang Diệp Khê hình như khá tốt, Thẩm Cơ Uy cảm thấy y gần gũi hơn thường ngày rất nhiều, cũng dần không còn câu nệ như trước nữa.
Bách Lưỡng Việt nghe thấy tiếng cười khanh khách của Bách Nguyên Viên thì tạm ngưng động tác, nhoẻn miệng nói: “Thằng bé có vẻ rất thích cậu.”
Giang Thuỵ tiến tới đứng sóng vai với Thẩm Cơ Uy trước cửa phòng bếp, véo má đứa bé trong lòng: “Viên Viên rất ngoan.”
Bách Lưỡng Việt vui vẻ nhìn Thẩm Cơ Uy: “Anh, Viên Viên nó cứ nằng nặc muốn theo em tới gặp anh cho bằng được đấy.”
Thẩm Cơ Uy bị nhắc mà luống cuống tay chân, Giang Thuỵ chuyển đứa bé sang cho cậu bế, hạ giọng nhắc nhở: “Ôm cẩn thận đấy.”
“Chú là bác Thuỵ ạ?” Viên Viên bám lấy cổ cậu, chớp hai mắt long lanh hỏi.
“Đúng vậy.” Ôm con trai của ảnh đế trong lòng khiến Thẩm Cơ Uy bị doạ tới choáng váng, cố giữ nụ cười sượng ngắt nói, “Viên Viên thật đáng yêu, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Bách Lưỡng Việt bật cười: “Sinh nhật năm ngoái anh còn gửi quà cho nó mà.”
Giang Diệp Khê giải vây: “Viên Viên bốn tuổi rồi, sao anh mau quên thế?”
Thẩm Cơ Uy giả vờ đỡ trán: “Chắc tại vì công việc nhiều quá.”
Giang Thuỵ lấy nắm đấm che khuất khoé miệng đang giương lên.
“Bác ơi, ba ba nói sinh nhật năm nay bác có thể tự tay tặng quà cháu rồi.” Giọng Viên Viên vừa trong trẻo vừa non nớt, Thẩm Cơ Uy nghe vào mà lỗ tai muốn tan chảy.
“Viên Viên muốn gì nào?” Thẩm Cơ Uy rất nhanh đã quên bén cảm giác mất tự nhiên ban đầu, ôm Viên Viên ra phòng khách chơi đùa.
Giang Diệp Khê đi tới giúp Bách Lưỡng Việt một tay, chợt nghe cậu hỏi: “Anh Thuỵ có kiên nhẫn dỗ con nít từ khi nào thế? Ảnh có bạn gái rồi hả anh?”
“Anh cũng không rõ.” Giang Diệp Khê lắc đầu đáp.
“Đừng tám nhảm nữa, để trẻ con ăn cơm trễ không tốt.” Giọng Giang Thuỵ từ phía cửa vọng vào.
Bách Lưỡng Việt cứ thấy là lạ, không nhịn được quay đầu nhìn hắn.
Giang Thuỵ nhướng mày: “Nhìn cái gì?”
“Sao cậu không đến giúp?”
“Bế cháu mỏi tay.”
Bách Lưỡng Việt: “…”
Giang Diệp Khê: “…”
Ăn nói cũng tuỳ tiện quá rồi đó anh trai.
Giang Thuỵ nói xong thì ngoảnh lưng bỏ ra ngoài phòng khách, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Cơ Uy, vươn tay xoa cằm Viên Viên: “Ba ba cháu tìm được mẹ cho cháu chưa?”
Viên Viên dẫu môi: “Cháu thấy cô nào cũng không đẹp bằng ba ba cháu.”
Bản tính hóng hớt của Thẩm Cơ Uy lại trỗi dậy, sáp tới nhỏ giọng hỏi Giang Thuỵ: “Mẹ ruột Viên Viên là ai thế? Có phải diễn viên người mẫu nổi tiếng nào không?”
Cậu đánh giá Viên Viên từ đầu tới chân, còn nhỏ mà ngũ quan đã tinh tế xinh đẹp cỡ này, gen thừa hưởng chắc chắn phải thuộc dạng cực phẩm. Nhưng mà Thẩm Cơ Uy lại cảm thấy Viên Viên không giống với Bách Lưỡng Việt cho lắm, có vẻ thiên về tương tự mẹ ruột mình nhiều hơn.
Thẩm Cơ Uy lần mò trong đầu, cố tìm ra nhân vật nào trong giới giải trí lại có thể lấn át luôn cả gen của Bách Lưỡng Việt, sinh ra một thiên sứ bé bỏng như thế này. Song cậu vẫn cứ mơ mơ màng màng, bởi vì người đẹp hơn Bách Lưỡng Việt căn bản không tồn tại.
Đây là đánh giá khách quan của Thẩm Cơ Uy.
Giang Thuỵ híp mắt nhìn cậu: “Nghĩ lung tung gì đó?”
“Anh còn chưa trả lời tôi!”
“Liên quan gì đến cậu mà thắc mắc?” Giang Thuỵ lấy remote bật tivi lên, kéo Viên Viên đặt lên đùi mình, không thèm đoái hoài tới Thẩm Cơ Uy mặt mày xám xịt bên cạnh.
Viên Viên nắm tay Thẩm Cơ Uy lắc lắc: “Bác ơi, chú này chọc bác hả?”
“Cháu đừng nên ở gần tên đáng ghét này, cẩn thận nhiễm phải tật xấu của hắn!” Nói xong muốn giành Viên Viên về phía mình.
Giang Thuỵ chặn tay cậu lại: “Còn dám tranh cháu với tôi?”
“Ờ đấy, thì sao?” Thẩm Cơ Uy liếc xéo người đàn ông, cúi lưng đáng thương nhìn Viên Viên, “Viên Viên muốn bác ôm hay tên đáng ghét này ôm?”
Viên Viên hết nhìn Thẩm Cơ Uy rồi nhìn Giang Thuỵ, hai ngón trỏ xoắn lại với nhau, mỏ chu chu, dáng vẻ hết sức đắn đo.
Thẩm Cơ Uy kì vọng bừng bừng chờ đợi kết quả.
Giang Thuỵ thật không chịu nổi độ não tàn của hai đứa này, ném Viên Viên cho Thẩm Cơ Uy sau đó xoay người tiến vào phòng bếp.
Thẩm Cơ Uy no bụng trước tiên nên chủ động xung phong đi gọt trái cây để lát nữa tráng miệng, nào ngờ bởi vì vết thương bên vai trái làm hạn chế sự linh hoạt, khiến cậu bất cẩn cắt trúng tay, máu tuôn ào ạt, Viên Viên nhìn thấy mà sợ hết hồn.
Mọi người ngồi gần đó cũng giật mình không kém, Giang Thuỵ ngoài miệng chê Thẩm Cơ Uy hậu đậu song vẫn ra ngoài lấy băng cá nhân ném cho Giang Diệp Khê, bảo y dán lại cho cậu.
Ăn uống xong xuôi cũng đã hơn tám giờ tối, Giang Diệp Khê đưa cho Thẩm Cơ Uy một lọ thuốc tan máu bầm, dặn cậu trước khi đi ngủ phải thoa đều đặn năm phút, thoa đúng nửa tháng mới được ngưng.
Thẩm Cơ Uy nhận lấy rồi nói cảm ơn, quay sang xoa đầu Viên Viên một cái: “Bé cưng lần sau lại đến chơi nhé.”
Ánh mắt Bách Lưỡng Việt loé lên tia nghi hoặc nhưng rất nhanh đã được giấu đi, Giang Diệp Khê lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi hai người vào nhà trước đi, em đưa Tiểu Việt với Viên Viên về.”
Thẩm Cơ Uy lo lắng hỏi: “Có phải cậu ấy phát hiện rồi không?”
Giang Thuỵ hỏi ngược lại: “Cậu có thấy ai nhận đồ của em trai mình mà nói cảm ơn chưa?”
Thẩm Cơ Uy xấu hổ cười trừ: “Thói quen ấy mà.”
“Được rồi, đi ngủ sớm đi.”
Cửa phòng Giang Thuỵ đóng lại chưa được bao lâu đã bị người ta gõ. Hắn vừa mới tắm xong, bên trong áo choàng tắm là da thịt non mềm nửa ẩn nửa hiện, mái tóc ướt sũng nhỏ lộp độp xuống sàn nhà.
Vai hắn tựa vào cạnh cửa, lười nhác nhìn Thẩm Cơ Uy đang đứng một đống trước phòng mình, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi không tự thoa thuốc được.” Cậu nâng hai tay bị tàn phế của mình lên, phiến môi mím lại.
“Muốn tôi thoa thuốc cho cậu?”
“Không thì sao?” Thẩm Cơ Uy cau mày.
Chỗ này còn người khác cho cậu nhờ à?
Giang Thuỵ: “Nhờ vả người khác phải có thành ý.”
Thẩm Cơ Uy nghiến răng: “Anh muốn gì? Muốn tôi quỳ xuống cầu xin anh à?”
Giang Thuỵ luồn tay vuốt mái tóc ướt nhẹp ra sau, như cười như không nói: “Quỳ xuống thì không cần, cầu xin có thể cân nhắc.”
Thẩm Cơ Uy nghe xong tức muốn bốc khói, trong lòng mắng xối xả tên khốn này mười nghìn lần.
Giang Thuỵ chết tiệt, sau này nếu có xui xẻo bị thương bị tật tốt nhất anh đừng có lết tới nhờ vả tôi cái gì. Lúc đó cho dù chỉ là dán băng thay thuốc, ông đây cũng phải bắt anh quỳ xuống van xin!
Lời nói ra miệng chẳng mất miếng tiền phí nào, Thẩm Cơ Uy vẫn phải nhẫn nhục chịu đựng, chắp tay lên trán nói: “Tổng giám đốc Giang, cầu xin anh giúp tôi thoa thuốc.”
“Dài dòng quá.”
“Giang Thuỵ ơi, giúp tôi với.”
“Không cần gọi thân mật vậy đâu.”
“Giám đốc đẹp trai ngầu ơi là ngầu của tui ơi, thoa thuốc giúp tui nhé?”
“Lố lăng.”
Thẩm Cơ Uy cắn muốn nát hàm răng, cố gắng nhịn xuống xúc động chém người của mình, hốc mắt hơi đỏ lên, thanh âm đáng thương yếu ớt: “Anh ơi, thoa giúp em nha?”
Đậu má, nhục, nhục, nhục quá đi!
Thẩm Cơ Uy dùng chút tỉnh táo cuối cùng ép mình không được chui đầu xuống đất mà trốn cho đỡ xấu hổ.
Giang Thuỵ nghe xong mà rùng mình, da đầu hoá tê dại, ho sặc sụa nói: “Được rồi, về phòng đi.”
Mặt Thẩm Cơ Uy đỏ nhỏ ra máu, trừng hắn một cái đầy hung ác rồi cọc cằn quay về phòng, Giang Thuỵ khoé miệng lệch nghiêng theo sát phía sau.
Nằm thẳng ra giường xong xuôi, Thẩm Cơ Uy hất cằm về phía tủ nhỏ bên cạnh: “Thuốc ở đó.”
Giang Thuỵ cầm lấy lọ thuốc sau đó ngồi xuống bên mép giường, đổ một ít thuốc vào tay nói: “Vén áo lên.”
Thẩm Cơ Uy ngoan ngoãn làm theo.
Bàn tay mang theo lớp chai sần chạy dọc từ bụng sang eo, Thẩm Cơ Uy có chút không thích ứng được mà khẽ cựa quậy, lập tức bị Giang Thuỵ giữ chặt vai: “Nằm yên.”
“Ngứa.”
“Ráng nhịn.”
Năm phút trôi qua, Giang Thuỵ chuyển từ tư thế ngồi sang nằm nghiêng chống một tay, động tác thoa thuốc vẫn chưa ngừng lại dù chỉ một giây. Da thịt ma sát lên vùng bụng trơn nhẵn, nơi tiếp xúc như thể tồn tại ma lực khiến hắn sinh ra ảo giác rất quái lạ. Hắn nhìn thấy được, người nằm trên giường lúc này không phải là thân xác của chính hắn mà là bản thể thật sự của Thẩm Cơ Uy. Hắn từng sờ qua vị trí vòng eo này, nhỏ nhắn, mỏng manh, nhưng chưa có lần nào làm hắn thoải mái như giờ phút này.
Hắn có chút không muốn dừng lại.
Hơi thở của Thẩm Cơ Uy dần dần ổn định, lồng ngực phập phồng lên xuống với biên độ rất nhỏ, miệng hơi hé ra rồi lại dẫu lên, cuối cùng là thoải mái đến ôm gối ngái khò khò.
Giang Thuỵ có cảm giác mí mắt mình hơi sụp xuống, dây thần kinh đang dần mỏi mệt khiến hắn vô thức chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay, bàn tay từ đầu đến cuối vẫn một mực đặt lên bụng Thẩm Cơ Uy.