Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Chương 54: Ai Là Kẻ Đứng Sau Mọi Chuyện


Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 54: Ai Là Kẻ Đứng Sau Mọi Chuyện


Mặt Nam Cung Vô Thương biến sắc, sự tình này rõ ràng hắn đã ra mệnh lệnh ai nấy biết đều phải câm miệng, nhưng giờ nó đã bị lộ ra ngoài ngay tại thời điểm mấu chốt. Huống chi, chính hắn cũng không biết điều này đang diễn ra, riêng chuyện này thôi, cũng đã không thể tin được.
Mà nguyên nhân do gì Lãnh Vô Tâm đã thừa biết, kể từ khi nàng xuyên qua. Nguyên nhân đơn giản chính là do truyền thuyết về con mắt màu xám tro này. Mặc dù truyền thuyết có thật, nhưng thiên hạ cực kỳ kiêng kỵ khi nói về nó. Bọn họ một không muốn tiếp nhận, hai muốn bưng bít. Vì không có biện pháp phản kháng, nên dẵ chọn cách đơn giản nhất. Kẻ mang đôi mắt màu xám mà lên ngôi đế vương, liền trở thành cái đích ọi người chỉ trích. Bọn họ dùng cái cớ vì chính nghĩa để tiến hành đuổi giết.
Ở trong lịch sử đế quốc, không phải chỉ có một vị đế vương bị đuổi giết đến chết.
Đây là gọi ganh tỵ đến phát điên.
Mà Lãnh Vô Tâm cũng không có cách để phản kháng.
Cho nên ban đầu nàng mới có thể dễ dàng đáp ứng Hàn Phi đến ở trong cốc. Hàn Phi có biện pháp để che giấu màu sắc đôi mắt này. Cho dù không phải lâu dài, nhưng có thể bảo vệ Lãnh Vô Tâm đến trước năm 18 tuổi.
“Bên ngoài đã rất nhốn nháo, ngươi đến bây giờ mới biết ư?”
Trong lòng rõ ràng đã rất chấn động.
Nhưng khuôn mặt Lãnh Vô Tâm vẫn lạnh nhạt.
Nàng nên biểu lộ cảm xúc gì đây? Hiện tại nàng chẳng biết.
Bởi vì nàng thủy chung vẫn chưa biết thế nào là lệ thuộc. Dù nàng đã nói ra cảm xúc của mình dành cho Nam Cung Vô Thương, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến lệ thuộc cả.
Bởi vì nàng là Lãnh Vô Tâm, cho nên không thể nào giao hoàn toàn sinh mạng mình ột kẻ khác. Tình yêu có thể tốt đẹp, là dựa trên việc tính mạng mình có thể an toàn.
“Thuộc hạ đáng chết!”
Lãnh Vô Tâm chẳng qua chỉ là nổi giận, nếu là hắn, chỉ sợ đã giết người.

Nhưng, mọi chuyện thật kì lạ, với mạng lưới điều tra của hắn, tin tức tuyệt đối không thể đến chậm vậy, giải thích duy nhất —— là có gián điệp!
“Ngươi quả thật đáng chết! Hơn nữa rất đáng chết! Bổn cung hiện tại cực hoài nghi về thực lực đế quốc này. Bổn cung nghĩ hai ngươi là kẻ có thực lực, dù không phải đứng đầu, thì cũng là cao thủ. Nếu đây thực sự là năng lực của đế quốc, vậy có phải hay không nói, đế quốc đã suy sụp?””Thuộc hạ vô năng!”
Ám ảnh chưa từng cảm thấy xấu hổ đến vậy.
“Vô năng? Ngươi đúng quả thật vô năng! Bất quá bây giờ không phải là lúc so đo chuyện này.” Đôi mắt Lãnh Vô Tâm như đang là điểm tụ tập của các đợt gió xoáy lớn: “Nói, tất cả mọi chuyện ngươi biết, cũng như mọi suy luận của ngươi cho Bổn cung. Hôm nay, là cơ hội duy nhất cũng như cuối cùng Bổn cung cho ngươi. Nếu lần này, các ngươi vẫn không khiến Bổn cung hài lòng, vậy ta không ngại đổi hai ám ảnh* mới.”
(*): gián điệp trong đêm
“Vâng”
“Vâng”
Hai thanh âm từ hai nơi khác nhau truyền đến. Một là từ người đang quỳ gối trước Lãnh Vô Tâm, một đến từ trong bóng tối. Một văn một võ, một là bảo vệ, một là quân sư.
“Thuộc hạ tra được, tin tức được lan truyền từ năm ngày trước, là do một người tên Vương Hán, rất lỗ mãng trên giang hồ. Nhưng, trên người người nọ cũng không có gì đáng phải hoài nghi, cũng không giống kẻ có thể tạo nên một đợt bạo động đến vậy.”
Năm ngày trước?
Thiếu nữ cười lạnh, công tử đứng bên cạnh nàng hệt như hoa sen, hắn nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay thiếu nữ đang rủ xuống ở eo bên, yên lặng không nói được lời nào.
Thiếu nữ tựa như biết ý, nhẹ nhàng cúi đầu, khóe miệng như đang mỉm cười.
Thiếu nữ cực đẹp, cực thanh lệ, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sát khí rất nặng, hiện giờ nàng cười, song lại toát ra sát khí, càng tuyệt đỉnh thanh nhã đến cực hạn.
Nếu không phải thiếu nữ khẽ nhăn chân mày, biểu hiện nàng hiện tại rất phiền muộn, không người nào có thể đoán được, nàng hiện tại đang đối mặt với tình huống nguy hiểm tột cùng.

“Bổn cung không muốn nghe những lời thừa thải này. Tinh giản lời của mình, nói tiếp cho Bổn cung.”
Giọng ám ảnh khẽ nấc, chốc lát lại tiếp tục: “Thuộc hạ nghĩ, tình cảnh hiện tại điện hạ tương đối nguy hiểm. Cách điện hạ tròn mười tám tuổi còn kém ba tháng, nếu là điện hạ gặp chuyện không may, như vậy ••••••”
Câu nói kế tiếp chợt dừng lại, rồi lại được tiếp tục: “Cho nên, thuộc hạ hoài nghi người đó là Đại hoàng tử. Trong chuyện này Đại hoàng tử là người được lợi nhất.”
Lãnh Vô Tâm nhăn mày.
Ám ảnh phân tích có thể nói là khá đúng. Nhưng trực giác nhiều năm nói cho nàng biết đó không phải là Đại hoàng tử. Hơn nữa, theo quy định của đế quốc, người hoàng tộc không được phép đi ra ngoài. Thời gian của hắn không khớp. Nhưng không phải không thể làm được, trừ phi có một người khác giúp hắn.
Nhưng, đó là ai?
“Đây chính là lời ngươi nên nói ư? Đang phân tích thay cho bổn cung sao?”
Ngữ khí của Lãnh Vô Tâm vô cùng hung bạo.
Đây chính là phân tích ư? Quá mức vô dụng! Đại hoàng tử đương nhiên phải hoài nghi, nhưng nàng không tin, khả năng của ám ảnh cũng chỉ đến mức này.
Giọng điệu của Lãnh Vô Tâm không chút thiện cảm, cái cúi đầu của ám ảnh đã thấp càng thêm thấp.
Hắn tự nhiên biết mình đã nói những điều thừa thải, nhưng có chút chuyện cùng tin tức, hắn không thể xác định có nên nói cho điện hạ biết hay không. Nói hoặc không nói, chọn lựa nào cũng khiến điện hạ lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Hắn là ám ảnh, chức trách quan trọng nhất là diệt trừ tất cả chướng ngại trên đường đi của điện hạ. Nếu theo quy củ, kẻ dính dáng đến chuyện này đều sẽ bị ám sát. Nhưng, trong đó có người bọn họ thật sự không biết có nên “đụng tới” hay không.
“Điện hạ, trừ Đại hoàng tử, thật ra thì {ám vệ} còn phát hiện được một người.” Trong giọng nói có chứa chút e ngại, không muốn nói cho Lãnh Vô Tâm biết.
Đôi mắt Lãnh Vô Tâm chợt lóe.
Bàn tay nàng vô ý thức siết chặt tay Nam Cung Vô Thương.

Trên lưng bàn tay trắng như ngọc thạch của Nam Cung Vô Thương liền lưu lại dấu ngấn của năm ngón tay, màu đỏ cùng màu trắng giao hòa, hết sức đẹp đẽ.
“Là Mộ Dung Triệt?”
Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Có thể khiến {ám vệ} do dự như thế, tuyệt đối không phải Đại hoàng tử. Ngay từ trước, ám ảnh bên cạnh điện hạ đã được hưởng quyền lợi cao nhất. Chỉ cần có chứng cớ, bọn họ có thể trực tiếp ám sát người cản trở đường đi của đế vương. Bất kể đó là hoàng tử hay trọng thần. Nếu không phải Đại hoàng tử, người duy nhất có thể làm cho bọn họ do dự, trừ Mộ Dung Triệt, nàng không nghĩ còn có ai.
Dù sao, vì Mộ Dung Triệt. Mà nàng đã từng đến Phủ Công chúa, và bật ra những lời khó nghe nhất ngay nơi đó. Trước đó, cũng huyên náo một trận ngay trên triều đình. Cho nên, điều bọn họ do dự, không phải là thân phận của kẻ đứng sau mọi chuyện, mà là việc nàng có dính líu mật thiết gì tới người đó hay không.
“Điện hạ thánh minh.”
Ám ảnh nhẹ nhàng dập đầu, chờ đợi được Lãnh Vô Tâm phân phó.
Một hồi lâu sau, đáp lại hắn chỉ có một đợt gió dịu nhẹ.
Sống lưng Lãnh Vô Tâm đông cứng, không nhúc nhích.
Cho dù biết, Mộ Dung Triệt có thể là kẻ đứng sau mọi chuyện, nhưng khi nó được chứng thực, thất vọng ngập tràn tâm trí nàng.
Thất vọng, liệu có nên nói đó là nỗi thất vọng về tình yêu của Mộ Dung Triệt hay không. Đôi lúc trong khoảnh khắc nàng được chút bình yên, nàng có nghĩ đến hắn, Mộ Dung Triệt, hắn yêu nàng, có hay không, đúng hay sai? Đáp án, hiện tại, nàng rốt cục đã có đáp án.
Mộ Dung Triệt có lẽ thật yêu Lãnh Vô Tâm. Nhưng là Lãnh Vô Tâm “kia” chứ không phải nàng, Mộ Dung Triệt từ đầu đến cuối chính là yêu Lãnh Vô Tâm “kia”, là cô gái bình yên ngoan hiền hệt như Thiên Sứ, dịu dàng ngồi và cười ở bên cạnh hắn. Là cô gái mặc váy dài, vĩnh viễn đứng đợi hắn bên ngoài sân khấu. Là cô gái luôn nghe theo hắn, chẳng bao giờ nói “không” trước mặt hắn.
Cô gái đó, là nàng, nhưng cũng không phải là nàng.
Lãnh Vô Tâm chân chính có thể cười như một Thiên Sứ, nhưng cũng có thể tại lúc đang mỉm cười, xuống tay giết người không chút do dự. Lãnh Vô Tâm chân chính có thể ngoan ngoãn chờ đợi một ai đó, nhưng không thể trở thành một cô gái không ghen ghét những “hoa bướm” luôn vây quanh hắn. Lãnh Vô Tâm chân chính vĩnh viễn không thể nào không nói “không”.
Cho nên, tại thời không đó, khi Mộ Dung Triệt hiểu nàng không còn là Lãnh Vô Tâm trong lòng hắn, hắn đã ra quyết định cuối cùng, lựa chọn cách giữ lại “nàng” duy nhất trong lòng hắn.
Mộ Dung Triệt bây giờ, cũng chỉ đang lặp lại chuyện đã từng làm thôi.

Chỉ vì, nàng đã không còn là “nàng” tại thế kỷ hai mươi mốt, cho nên hắn muốn hủy diệt sao?
Cảm giác bị nước vây quanh, hít thở không thông, toàn thân như bị đè nặng, Lãnh Vô Tâm lặng lẽ rùng mình.
Nếu hỏi nhược điểm lớn nhất của nàng là gì, có lẽ chính là nước?
Song, cách Mộ Dung Triệt trước đây chọn, là để cho nàng sợ hãi chìm dần trong nước, nhưng còn lần này? Vì cái gì mà hắn quyết định giết chết nàng? Như thế có thể để hắn ôm nàng ư, thổ lộ tình yêu với nàng nếu có ư?
Chân mày của nữ tử áo đen nhíu lại càng thêm chặc, bàn tay Nam Cung Vô Thương bị Lãnh Vô Tâm nắm, móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt hắn. Máu tươi dần chảy dọc theo nơi hai bàn tay kết hợp.
“Vô Tâm, chúng ta trở về thôi •••••• đứng đây truy cứu cũng không có ý nghĩa. Chuyện đã xảy ra, điều chân chính phải làm, là lựa chọn cách giải quyết nó, không phải sao?”
Thanh âm thanh nhã có chút mê mị đột ngột vang lên.
Là của Nam Cung Vô Thương.
Ám ảnh dĩ nhiên biết nên làm gì, hắn nhẹ nhàng dập đầu: “Điện hạ, chuyện đã xảy ra, Phò mã nói không sai. Thuộc hạ cũng cảm thấy, chuyện quan trọng hiện tại là nên giải quyết nó như thế nào.”
Lãnh Vô Tâm chấn động, mạnh mẽ đè nén nhịp tim loạn.
Thứ chờ đợi bọn họ, chính là tương lai không thể đoán trước •••••
Gương mặt cô dường như đóng băng: “Bổn cung đã biết, bổn cung có chuyện phải rời đi ngay. Khi các ngươi ở lại đây, Bổn cung không hy vọng bên ngoài sẽ lại lần nữa phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu •••••• có người làm loạn, như vậy •••••• cách sát vật luận*!”
(*): tùy ý giết chết, không cần truy rõ lý do.
Cách sát vật luận!
Bốn chữ vừa rơi xuống, Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương liền cầm tay nhau rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.