Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 53: Quyết Tâm Của Mộ Dung Triệt
“Nam Cung Vô Thương, nếu chỉ vì lý do chẳng ra sao này mà ngươi lựa chọn buông tay, vậy ta cả đời cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi là nam nhân được Lãnh Vô Tâm ta coi trọng! Nếu ngươi tầm thường đến thế, ta tình nguyện chưa từng gặp ngươi!”
Thấy Nam Cung Vô Thương vẫn im lặng như cũ, Lãnh Vô Tâm rốt cục nhịn không được mà nổi giận.
Tựa hồ chỉ vì muốn được ở bên Nam Cung Vô Thương, mà nàng rất dễ dàng nổi giận.
Nổi giận!
Thật sự là nổi giận!
Chẳng qua chỉ là huyết thống từ ngàn năm trước, xem như Thượng Quan Nhận và Nam Cung Tàn Ca đã từng có qua một đứa con, cũng đã là chuyện hàng trăm đời trước rồi, chuyện của tiền nhân, hậu nhân vì sao phải để ý?
Lại chưa nói đến việc nàng là người xuyên qua, linh hồn cùng máu mủ trong thân thể hoàn toàn không liên quan, coi như nàng không phải là người xuyên qua, thì điều này cũng đã qua ba đời rồi?
“Thượng Quan Nhận là nữ tử rất mực kiêu ngạo, một khi nàng đã ra quyết định, thì quyết không đổi ý. Một khi nàng đã bỏ qua Nam Cung Tàn Ca, thì nhất định sẽ không quay đầu lại. Huống chi, ở bên cạnh nàng, còn có một nam tử tên Mộ Dung Lưu Nguyệt? Nguyện ý buông tha cho hết thảy thân phận địa vị để được ở bên cạnh nàng, thì hắn sao cho phép loại chuyện như vậy phát sinh. Người khiến cho huyết thống hỗn loạn, là nữ nhi của Thượng Quan Nhận cùng nam nhi của Nam Cung Tàn Ca, bọn họ cùng chung sinh hạ một đôi long phượng thai. Thượng Quan Nhận có lẽ vì muốn bù đắp cho Nam Cung Tàn Ca, cũng có thể vì những nguyên nhân khác, tóm lại, đôi long phượng thai ấy, nữ nhi thì ở lại bên gia tộc Nam Cung, mà nam nhi thì thừa kế ngôi vị hoàng đế.”
Nam Cung Vô Thương nhếch miệng.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Lãnh Vô Tâm.
Trong mắt đều là ánh nhìn cưng chìu.
“Ta muốn nói cho ngươi biết đoạn chuyện xưa này, không phải là vì muốn buông tay, càng không phải là vì muốn ngươi lo lắng. Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết mà thôi, ta không muốn chuyện tình giữa phụ hoàng ngươi và mẫu hậu ta phát sinh lần nữa trên người chúng ta. Ngươi đã yêu thích ta, ta thích ngươi, vậy là được. Nhưng, ta là nam nhân, có trách nhiệm phải bảo vệ ngươi chu toàn, chỉ sợ ngươi không cần ta bảo vệ cũng có thể ngao du khắp trời đất, nhớ, ta muốn bảo vệ ngươi.”
Những lời tình tứ khó nói…, khiến cho bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên ấm áp.
Lãnh Vô Tâm nhẹ nhàng gục đầu, tựa vào đầu vai Nam Cung Vô Thương.
Khu vườn tràn đầy hoa, chợt cùng nhau nở rộ ••••
Đế quốc xem như vẫn vậy, song, tại bên ngoài, mọi thứ gần như đã đảo ngược hoàn toàn.
Tân minh chủ võ lâm xem như đã được chọn, mặc dù phương pháp có chút khiến cho người ta không mấy hài lòng, nhưng thực lực Lãnh Vô Tâm đã được chứng tỏ rõ ràng, khiến không một ai dám hé miệng chỉ trích. Vấn đề chân chính khiến dân chúng thảo luận, là một bí mật về tân minh chủ.
Thật không biết có tất cả bao nhiêu phiên bản.
Lãnh Vô Tâm, cái tên này trong một đêm là từ có tần số xuất hiện cao nhất trong lời bàn tán của dân chúng. Sau khi danh tiếng nàng được vang xa, hành tung Lãnh Vô Tâm lại hoàn toàn biến mất, điều này thu hút không ít trí tò mò của nhiều người.
Tại Đào Yểu uyển, vầng trán bạch ngọc của công tử áo tím toát ra thật nhiều mồ hôi hột, luồng thở của hắn thì gấp gáp. Trong đôi mắt màu tím hiện đầy tia máu, màu tím cùng màu đỏ hòa vào nhau, tạo nên một loại mỹ cảm không mấy ai dám nhìn thẳng.
“Công tử Hàn Y, một vị anh hùng như ngài, lẽ dĩ nhiên chúng tôi không dám làm phiền, nhưng ngài cũng không thể ỷ mình võ công cao cường, mà ngăn trở chúng tôi yết kiến tân Minh Chủ?”
Một nhóm người vây quanh Hàn Lạc Y, trên mặt đất không ít những thi thể đã lạnh tanh bởi những đường kiếm sáng loáng, điểm xuyết xung quanh là những cành cây bị chém đứt không thương tiếc, không khó nhìn ra cảnh tượng ác chiến vừa diễn ra tại nơi đây.
Hàn Lạc Y không nhịn được cười lạnh.
Bọn họ quả thật không làm phiền hắn, nhưng so với làm phiền càng vô sỉ hơn.
Không biết từ nơi nào truyền ra tin tức Lãnh Vô Tâm mất tích, khiến từ sáng đến tối, số người tới Đào Yểu uyển, dường như đã đủ mặt mọi người trên giang hồ.
Nếu như không phải Lưu Nguyệt học viện dốc mọi sức lực bảo vệ nơi này, chỉ sợ bọn họ đã sớm xông vào. Thứ bọn họ muốn bất quá là một nhược điểm, một nhược điểm có thể phế bỏ Lãnh Vô Tâm.
Ba ngày trước, viện trưởng cũng đã nói cho hắn biết chuyện này.
Mà từ khi đó bắt đầu, hắn liền kiếm thủ bảo vệ nơi đây. Ba ngày rồi, đã ba ngày, coi như là tuyệt thế cao thủ, cũng sẽ bị mất sức mà bỏ mạng. Diệt một rồi lại tới một, tuy không phải đều là cao thủ, nói đúng hơn chỉ toàn là kẻ yếu. Nhưng, sức hắn có hạn.
Khi vừa bắt đầu, hắn dùng thủ pháp hung tợn giết người thị uy, đám người kia rất mực kinh sợ, nhưng cũng chỉ được vài canh giờ. Qua nửa ngày, càng thêm điên cuồng không sợ chết nhào tới.
Mà hắn, thật đã sắp không còn sức chống cự .
“Nếu các ngươi thật muốn gặp Minh Chủ, ta dĩ nhiên sẽ không can ngăn, chỉ sợ, có vài người muốn viện cái cớ chẳng ra sao này, đến để gây chuyện mới là thật!”
Lạc Hàn Y dù sao cũng người thông minh, đương nhiên hiểu được, nếu cứ đánh đấm mãi như vậy, thì càng bất lợi với hắn. Nếu bọn hắn đã muốn đi thẳng vào chuyện chính, thì hắn đành phải phụng bồi
Không thể cứ mãi kéo dài thời gian, cũng chẳng có biện pháp nào để trì hoãn thêm thời gian.
“Công tử có ý gì? Ngài là đang vu cáo chúng tôi?” Một tráng hán không nhịn được cau mày.
Lạc Hàn Y là một trong Tam công tử Lưu Nguyệt học viện, tài năng của hắn khiến con người ta kính nể. Ba ngày chiến đấu liên tục, nếu là một ai khác, chắc đã không chịu được. Nhưng hắn lại có thể.
Đã vậy còn khiến họ có cảm giác mình thật hèn kém
Tựa hồ, từ đầu đến giờ, mục đích của bọn họ đã chẳng tốt đẹp gì. Bọn họ lại càng không có cách nào để phản bác.
“Vu cáo hay không vu cáo, tất cả mọi người đều rõ ràng. Bên ngoài có lời đồn gì, Lưu Nguyệt học viện cũng biết. Hành động của mọi người lần này là đang xem thường mặt mũi Lưu Nguyệt học viện sao, muốn quyết tâm đối nghịch với Lưu Nguyệt học viện sao?”
Đối nghịch với Lưu Nguyệt học viện. Là một chuyện mà ai nấy trên giang hồ đều phải suy tính thật kĩ. Lưu Nguyệt học viện đã tạo nên thần thoại bất bại trên giang hồ, đệ tử đều là những cao thủ đã và đang có danh trên thiên hạ, nếu như Lưu Nguyệt học viện hạ lệnh, vậy thì giữa hai lựa chọn trốn và đối đầu, đã không còn là một vấn đề đáng để đắng đo.
Bọn họ hôm nay dám lớn lối như vậy, cũng vì có người đang ở sau lưng giựt giây, nếu như không có người nọ bảo đảm, coi như cho bọn hắn có mười lá gan cũng không dám càn rỡ đến thế!
Một Lạc Hàn Y đã để cho bọn họ không đắc tội nổi, huống chi cả Lưu Nguyệt học viện?
Chuyện đã đến mức này, nếu như cứ cố chấp đợi đến khi Lãnh Vô Tâm trở về, bọn họ tất nhiên biết mình sẽ chết thảm hại hơn.
Nhưng . .. .
Dù hiện tại đã biết rõ người nọ có bao nhiêu “quạt gió thổi lửa*”, coi bọn họ như súng gươm mặc cho chủ sai khiến, bọn họ cũng đã không còn biện pháp quay đầu lại. “Tên đã lắp vào cung, không phát không được”, đoán chừng, là để hình dung tình huống này?
(*): đại ý là “thêm dầu vào lửa”, khiến chuyện vốn đã tồi tệ lại càng thêm tồi tệ.
“Kẻ sáng mắt đương nhiên không nói chuyện vòng vo, công tử nếu người đã muốn vậy. Như vậy các huynh đệ tôi đây cũng không vòng vèo thêm. Hôm nay, nếu như công tử có thể cho giải thích rõ cho bọn tôi một ít chuyện, vậy chúng tôi đương nhiên sẽ nhận lỗi, cam nguyện chịu phạt!”
Đại hán cất cao giọng nói.
“Công tử chắc cũng đã nghe tới tin đồn, Tân Minh Chủ hiện không ở Lưu Nguyệt học viện. Nhưng, hôm nay các huynh đệ tôi tới, không phải là vì chuyện này, mà là —— về chuyện Vương tôn có đôi mắt màu xám!”
Vương tôn có đôi mắt màu xám!
Sắc mặt Lạc Hàn Y chợt thay đổi.
“Các huynh đệ chúng tôi chính xác nghe được tin Tân Minh Chủ có đôi mắt màu xám tro. Mà người phao tin cho chúng tôi sẽ không bao giờ nói láo, người đó cũng có tư cách chứng thực tin này. Các huynh đệ chúng tôi đều là mãng hán tử*, chẳng phải là người có tri thức gì. Nhưng đều biết đôi mắt màu xám tro ấy mang ý nghĩa thế nào. Cho nên mới cưỡi ngựa không biết mỏi mệt chạy đến nơi này, mong nghe được một lời giải thích từ Tân Minh Chủ.”
(*): ý chỉ những nam tử hán tính cách hay mau nổi nóng, chữ “mãng” trong “mãng hán tử” cũng có nghĩ là những lùm cỏ cây, tức người có địa vị thấp
Nói chuyện mạch lạc, câu chữ rõ ràng. Náo có nửa điểm của mãng hán tử?
Đôi mắt Lạc Hàn Y chợt léo, ánh mắt hắn dường như mang theo những tia nhìn bén nhọn không thể giải thích.
Trường kiếm trong tay hắn đã được rút ra, một ngọn gió mát bỗng dưng phất lên, tước mất một đoạn tóc của nam tử.
Những đoạn tóc đen tung bay, hoàn toàn trấn trụ lại vẻ phách lối của mọi người.
Đây là lần thứ ba Lạc Hàn Y xuất kiếm.
Bọn họ mặc dù dùng chiêu “diệt một tới một”, nhưng cũng rất ít có thể ép kiếm trong tay Lạc Hàn Y ra khỏi vỏ. Kiếm của Lạc Hàn Y là binh kiếm Thu Thủy xếp thứ ba trong bảng danh sách bảo kiếm trên giang hồ.
Bóng loáng như thu thủy, chém sắt như chém bùn.
Tiểu hài tử ba tuổi cũng biết đến danh kiếm này.
Hiện tại trong lúc bất chợt xuất kiếm, là vì chuyện gì đây?
“Chuyện này, Minh Chủ tự nhiên sẽ giải thích rõ cho các đại gia. Nếu mọi người muốn nghe lời giải thích, ngài tất nhiên sẽ giải thích rõ trước thanh thiên bạch nhật. Các ngươi tự tiện xông vào như vậy, quả nhiên coi Minh Chủ chẳng ra gì! Thế nào? Mọi người là đang nghi ngờ tính công bình của đại hội võ lâm sao?”
Lý luận sắc bén, dễ dàng chuyển đổi đề tài.
“Công tử minh giám!”
“Tôi chỉ bị bọn họ kéo tới!”
“Công tử, chúng tôi khờ dại đâu biết gì.”
“Công tử, là bọn họ lừa gạt tôi, nói “có tới ắt sẽ có danh”. Tôi tuyệt đối không có bất kì suy nghĩ bất kính nào về đại hội võ lâm.”
“••••••”
Vẻ mặt mọi người đều hốt hoảng.
Xem thường Minh Chủ đã là tội lớn rồi, huống chi còn đắc tội với Lưu Nguyệt học viện? Nếu như bọn họ dám có suy nghĩ hoài nghi về tính công chính của đại hội võ lâm, đó không phải là tội danh nặng nhất à, đụng chạm với mọi hảo hán trên thiên hạ à?
Bọn họ đại đa số đều bị lôi kéo tới đây, trong đáy lòng căn bản không có tính toán gì.
Nếu như không phải thấy được rằng sẽ kiếm được món hời nếu thành công, bọn họ tuyệt đối sẽ không bán mạng .
Hiện tại coi như đã trắng tay không kiếm được gì, vậy, mạng liệu có giữ được không?
“Mọi người đừng có bị hắn dọa sợ! Mọi người quên mắt truyền thuyết về đôi mắt màu xám rồi sao? Người mang nó, nam là vương, nữ là tôn! Lãnh Vô Tâm nếu thật sự mang đôi mắt xám, vậy thiên hạ chẳng phải sẽ đại loạn ư? Mọi người đừng vì một chút e ngại mà bỏ qua mục đích chính!”
Tên mãng hán tử bị cắt mất tóc thấy tình huống không ổn, lớn tiếng nói: “Làm người giang hồ, quan trọng nhất là cái gì? Là hiệp khách nghĩa! Nếu lần này chúng ta có thể vạch trần được âm mưu thật sự của Tân Minh Chủ, tên tuổi chúng ta sẽ lưu danh thiên cổ! Đến lúc đó, con cháu của chúng ta, sẽ có công danh vang dội!”
Không thể không nói, những lời này kích thích thêm rất nhiều động lực. Những kẻ vừa bị Lạc Hàn Y làm cho lung lang ý chí đã từ từ bình ổn trở lại. Chỉ trong giây lát, thế cục gần như lưu chuyển.
“Ngươi đã nói đó chỉ là truyền thuyết, đồng nghĩa với việc không có căn cứ! Ngươi khi nãy nói kẻ cho ngươi biết chuyện này là người cực kì có phân lượng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu nói ra tên người đó. Ngược lại, chỉ biết kích động các đại gia đây bán mạng vì ngươi, không hề hứa hẹn hay chắc chắn về chuyện sau này, ngươi đến tột cùng muốn gì?”
Từng chữ Lạc Hàn Y nói như đều mang mũi nhọn.
Hô hấp của hắn mỗi lúc một khó khăn.
Hiện tại chính là cơ hội, nếu như không thể đâm nát tim đối phương chỉ bằng một đao, mọi chuyện về sau, coi như có giải thích cũng chỉ vô dụng.
“Người nọ •••••• người nọ •••••” tên mãng hán tử ấp úng hơn nửa ngày vẫn không thể cãi lại.
Thật ra thì hắn cũng hiểu ở tình thế này nếu như không nói ra, mọi người sẽ càng hoài nghi hắn nhiều hơn. Nhưng •••••• nếu như nói tên người đó ra, thì cả nhà hắn sẽ không còn an toàn.
Hắn cũng hiểu loại chuyện mình đang làm táng tận lương tâm đến cỡ nào, nhưng hiện tại hắn không thể làm gì hơn. Mặc kệ cái gì thiên băng địa liệt, máu chảy thành sông, hắn chỉ cần bảo vệ được người nhà của mình là tốt rồi.
“Ta không thể nói tên người nọ. Xin các đại gia tin tưởng ta, những câu ta nói đều là thật, ta có thể thề với Trời!”
Cực kì lỗ mãng.
Ngược lại càng khiến mọi người thêm hoài nghi.
“Thề với Trời? Trời ở trên cao, thế gian một ngày xảy ra bao nhiêu chuyện, Trời có thể quản hết sao? Một câu thề với Trời, sẽ khiến cho các đại gia đây bán mạng vì ngươi, ngươi nghĩ mình có sức ảnh hưởng lắm à?” Lạc Hàn Y tiếp tục nói: “Ngươi nếu không nói ra tên người nọ, rõ ràng chính là có tật giật mình.”
Lòng người hoàn toàn tan rả, hầu như ai nấy đều đưa ánh mắt nghi ngờ về tên mãng hán tử.
Gió lạnh xào xạc, nâng cao làn áo của nam nhân áo tím, lá vàng bay tán loạn, hệt như đây là nơi ở của thần linh ••••••
Tại bên này Lạc Hàn Y đang miễn cưỡng trấn trụ người gây chuyện, mà đâu đó bên kia, trong đế quốc, Lãnh Vô Tâm phảng phất như không biết điều đó, dựa vào đầu vai Nam Cung Vô Thương, nghiêng mắt nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, khung cảnh thật giống như một bức tranh tình thơ ý họa.
Cho đến khi ••••• một bóng đen xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ khung cảnh yên bình này.
“Điện hạ, bên ngoài xảy ra chuyện.”
Là Ám Ảnh*.
(*): mình không rõ đây là tên người hay tên chức vụ, vì trong tiếng Trung Quốc, Ám Ảnh vừa có thể là tên, vừa có thể là từ chỉ nghề nghiệp điệp viên trong bóng tối, trong convert lúc in hoa lúc không, thôi, mọi người cứ nghĩ đó là tên đi nha.
Lãnh Vô Tâm thu hồi lại khí tức ôn hòa của mình, lạnh nhạt nhìn hắn và xung quanh.
Làm đế vương, có thể dịu dàng và ấm áp, nhưng những thứ đó chỉ có biểu hiện trước mặt đúng người đúng tình, nếu không, sẽ biểu hiện ra nhược điểm trước thuộc hạ thậm chí là kẻ ở phía trên, yếu điểm rồi sẽ trở thành nhược điểm chết người.
Cho nên, nàng không thể. Nàng có thể có tâm, nhưng chỉ có thể ở trước mặt Nam Cung Vô Thương. Nàng nhất định phải Vô Tâm, bởi vì nàng phải sinh tồn.
Có lúc, người vốn là như vậy, muốn sinh tồn, sẽ phải học được cách ngụy trang mình. Nếu không thể ngụy trang, thì không thể khiến mình không gặp phải tổn thương. Lãnh Vô Tâm nàng chẳng qua chỉ là người không muốn mình bị thương mà thôi.
“Chuyện gì?”
Câu đối đáp không thật sự quan tâm, nụ cười nhạt, Lãnh Vô Tâm hỏi một cách thờ ơ.
“Điện hạ, bên ngoài đã xảy ra chuyện.” Ám Ảnh dừng một chút, âm thanh khó che giấu sự nóng nảy.
Hắn có thể không nóng nảy sao?
Lúc đầu nhận được tin tức, hắn như sắp trở thành kẻ điên. Gấp gáp đến hoàng cung gặp điện hạ nhưng không thấy ngài đâu, Đế vương lại thất hồn lạc phách. Cho đến khi hắn gặp được Mộ Dung Triệt, mới tìm được điện hạ.
“Điện hạ, bên ngoài không biết có người nào đã thả ra tin tức rằng người mang đôi mắt màu xám tro, hiện giờ cả thiên hạ đều biết. Võ lâm đã đại loạn, tất cả mọi người đang tìm điện hạ, nhưng ngài vẫn không xuất hiện. Người người mỗi lúc một hoài nghi, nếu ngài vẫn không xuất hiện, như vậy •••••• hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
“Cái gì? !”
Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương nhất thời biến sắc.
Chuyện nghiêm trọng đến cỡ nào, bọn họ đều hiểu.