Đọc truyện Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát – Chương 55: Đệ Nhất Danh Kỹ
Lời đồn thổi ở bên ngoài, dần lan truyền với tốc độ khá nhanh vào trong đế quốc.
Trước khi Nam Cung Vô Thương cùng Lãnh Vô Tâm rời đi, Lãnh Hạo đã ra gặp riêng họ, không biết hắn đã nói những gì, mà khi Lãnh Vô Tâm gặp lại Lãnh Hạo, hắn đã thân thiện hơn chút ít. Chắc Nam Cung Vô Thương đã nói ra một ít chuyện mà Dao Cơ đến chết vẫn không thể thốt ra với hắn
Xe ngựa đi thật nhanh, bốn con Hãn Huyết Bảo Mã kéo xe, tuyệt đối khiêm tốn cùng xa hoa.
Trong xe ngựa, Lãnh Vô Tâm cùng Nam Cung Vô Thương tự tìm một vị trí riêng, nhắm mắt yên lặng không nói gì. Trong thâm tâm, hai người biết rất rõ, một khi Lãnh Vô Tâm lộ diện, sẽ tạo nên một đợt sóng to gió lớn thế nào.
Cho nên, việc đầu tiên cần làm chính là bình ổn tâm trí bản thân, sau mới có thể đủ năng lực đối mặt với sóng gió sắp đến.
“Ta cần đi tìm một người.”
Nam Cung Vô Thương đột nhiên mở mắt, nói: “Người đó rất quan trọng.”
Thiếu nữ đã thay đổi màu váy áo quen thuộc thành màu lam, nàng ngồi yên không chút dao động.
“Đến Duyệt Châu.”
Nhẹ giọng phân phó.
Duyệt Châu, ở tại phía nam Hợp Quốc, cũng là một trong những thành trì nổi tiếng nhất thiên hạ, không phải bởi vì tòa thành trì này có chế độ quân sự gì đặc biệt hơn người. Càng không phải vì tòa thành trì này có những thứ mà nơi khác không có.
Duyệt Châu nổi tiếng khắp thiên hạ, là nhờ một vị nữ tử. Xác thực mà nói, là nhờ một vị giai nhân, tuyệt đại hồng nhan.
Đệ nhất danh kỹ được cả thiên hạ công nhận —— Thần Nguyệt.
Thần Nguyệt, e thẹn thiên thành, khuê tú gấp trăm lần Bách Lưu Ly, lại tuyệt đại phong hoa. Mà điều khiến cho người đời trầm mê, không phải là ở vẻ đẹp của nàng, mà là ở tài cầm kỳ thư họa tuyệt diệu.
Quả nhiên là một nữ tử tài sắc vẹn toàn hiếm thấy.
Thần Nguyệt còn là một nữ tử bán nghệ không bán thân, nàng mặc dù lưu lạc phong trần, nhưng tuyệt đối không bán thân, cho dù là kẻ có nhiều địa vị, nhưng một khi đã tới Thần Nguyệt Quán, thì cũng phải tuân theo quy tắc của nàng.
Nàng không chỉ là đệ nhất danh kỹ, còn là thiên hạ đệ nhất kinh doanh Thanh Lâu.
Thần Nguyệt ••••••
Tin đồn về Thần Nguyệt quá nhiều, e rằng nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết. Lãnh Vô Tâm cũng đã nghe qua, cho nên, tại lúc Bách Lưu Ly khiêu khích, mới có thể nói về Thân Nguyệt để châm chọc nàng.
Khi tới Duyệt Châu thì đã là hoàng hôn, đèn lồng treo đầy trên cao, không hổ là Duyệt Châu, một chốn phồn vinh, tửu lâu lộng lẫy, tốp năm tốp ba. Đi năm bước đã thấy được một lầu, đi ba bước liền thấy được một biển. Đại để chính là hình dung tình cảnh này?
Khoảng chừng giờ Thân, mọi người tụ tập nhiều hơn, phần nhiều là các nam tử. Từ bình dân đến quý tộc, đủ mọi dạng người. Hầu như đã tụ tập đủ các nam tử trên thiên hạ.
Đây là một tòa thành không có phân biệt đêm ngày, ngựa xe luôn chạy ập như nước.
Người dân hối hả, nhưng lại tự động nhượng đường cho xe ngựa Lãnh Vô Tâm. Cũng không phải vì bọn họ biết Lãnh Vô Tâm tới, mà là do mảnh ngọc bội Nam Cung Vô Thương treo trên xe ngựa trước khi vào thành.
Trên ngọc bội có khắc một chữ Nguyệt, phồn chữ cố tình cong lại tựa như một ánh trăng tròn, trong trẻo lạnh lùng trong đêm tối.
Ở Duyệt Châu, vô luận ngươi thuộc tầng lớp nào, dù có là đại nhân, thì tại đây người người đều ngang hàng. Vậy nên, căn bản sẽ không nhường đường chỉ vì một cỗ xe ngựa đẹp đẽ.
Lãnh Vô Tâm không nói lời nào, nhưng người nàng lại toát ra một luồng khí lạnh băng.
Miếng ngọc bội, nàng biết, nàng vốn không phải kẻ ngốc. Rõ ràng đó là vật của Thần Nguyệt. Có thể làm cho người dân tại Duyệt Châu nhường đường, cũng chỉ có Thần Nguyệt. Xem ra, Nam Cung Vô Thương đã từng là khách quen của Thần Nguyệt.
Bởi vì có người nhường đường, xe ngựa rất nhanh liền tới lầu các bật nhất tại Duyệt Châu, kiến trúc tại lầu các này không phải quá hoa lệ, trên căn bản chỉ lấy trúc làm chủ, cả lầu đều chỉ có một tông màu xanh biếc.
Cùng màu với tấm lụa mỏng đang đón gió tung bay.
Ở tại nơi xa hoa trụy lạc như Duyệt Châu, nơi này không thể không hấp dẫn ánh mắt của người qua đường. Đây chính là điểm thông minh của Thần Nguyệt chăng, nếu làm nó đẹp đẽ hoa lệ như những tửu lâu khác, thì đây cũng chỉ là một nơi tầm thường. Cho dù có thật phồn hoa nhưng lại không lưu danh vạn trạng.
Khi đó, đến cuối cùng, vẫn không làm rung động lòng người. Mà Thần Nguyệt, một khi làm điều ngược lại, đã bắt mọi người một lòng để ý tới nơi này, lựa chọn cách thức tự nhiên lại không mất đi tao nhã, thanh cao, một tòa trúc lâu, không chỉ thỏa mãn thú tìm kiếm cái lạ của những kẻ có tiền, còn cả đam mê học hỏi văn vẽ của những nho sĩ.
Xe ngựa thong thả dừng lại, phu xe nhẹ nhàng vén bức rèm che trước kiệu của Lãnh Vô Tâm. Cung kính cúi đầu: “Điện hạ, Phò mã. Duyệt châu – Thần Nguyệt lâu đã đến.”
Lãnh Vô Tâm vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần, làm như không nghe thấy, mà Nam Cung Vô Thương vẫn chỉ cười nhẹ, ý bảo phu xe hạ bức rèm xuống ••••••
“Vô Tâm, cùng đi chứ?”
Gió nhẹ lướt qua, mang theo sự quyến rũ lạnh mát đến rợn người.
Lần này Nam Cung Vô Thương ra ngoài không hề có ý định mang mặt nạ da người, hắn để lộ ra bộ mắt yêu nghiệt, da thịt không có một chút tỳ vết.
Lãnh Vô Tâm không trả lời, càng không cử động, nàng tựa như đã ngủ thiếp đi. Nhưng, Nam Cung Vô Thương biết không phải vậy, không có cơ sở, chỉ là trục giác nói cho hắn biết, Lãnh Vô Tâm không hề ngủ.
“Nguyên nhân.”
Hồi lâu sau, thiếu nữ đột nhiên mở miệng.
“Bởi vì nơi này là nơi có thông tin nhanh nhất, hơn nữa, Thần Nguyệt là một nữ tử dũng cảm hiếm có.”
Lý do đầu tiên, nàng đã tự nghĩ ra được. Còn về lý do thứ hai, Lãnh Vô Tâm có chút kinh ngạc.
Cũng không phải bởi vì ghen … thứ nguyên nhân nhàm chán, mà là vì Nam Cung Vô Thương thế nhưng lại khen ngợi một người, hơn nữa đối phương còn là một cô gái. Không thể phủ nhận, Thần Nguyệt là một nữ tử thông minh, nhưng là, thông minh cùng dũng cảm có liên quan tới nhau ư?
“Ta là nữ nhân.”
Ý tại ngôn ngoại*, Nam Cung Vô Thương đương nhiên hiểu. Đây là sự ăn ý giữa hai người. Lãnh Vô Tâm nữ nhân, mà Thần Nguyệt Lâu hiển nhiên không phải là địa phương mà nữ tử nên vào. Nhưng, hắn thừa hiểu nàng, chỉ cần Lãnh Vô Tâm muốn vào, tất nhiên là sẽ có cách vào.
(*): lời sao ý vậy.
Chỉ e rằng, Lãnh Vô Tâm căn bản không muốn vào.
“Vào thôi, trong thiên hạ còn có nơi nào ngươi không vào được ư?”
Không chút vòng vo, Nam Cung Vô Thương dẫn đầu, hắn bước xuống xe, vươn tay, chờ đợi Lãnh Vô Tâm.
Lãnh Vô Tâm tuyệt đối sẽ vào, rất đơn giản, nơi có được tin tức nhanh nhất vốn chính là kỹ viện, mà nơi có được tin tuyệt mật và thần tốc nhất, đương nhiên là kỹ viện tốt nhất. Bởi vì loại kỹ viện này, người vào không phải quan viên thì chính là hộ giáp. Người bình thường đã định không thể nào tiến vào.
Cho nên.
Vươn tay, nhẹ nhàng đặt nó vào trong tay Nam Cung Vô Thương, tùy hắn một đường dẫn dắt, tiến vào Thần Nguyệt Lâu.
Nội thất bên trong Thần Nguyệt Lâu khá tương xứng và liên quan nhiều với phong cách bên ngoài, mang theo xúc cảm phong trần, đại sảnh hình vòng tròn, xung quanh là những tấm nệm ngồi êm. Trung tâm là một vũ đài lớn
Tạo hình vũ đài rất đặc biệt, phía trên là lụa mỏng tung bay, làm con người ta không thể nhìn rõ bóng hình uyển chuyển đang chiến đấu bên trong? Hơn nữa ánh đèn quá mức sáng, mơ mơ hồ hồ mới có thể phân biệt người nào với người nào. Vậy mà lại khiến con người ta có cảm giác như đang được thoải mái nghỉ ngơi, lay động lòng người.
Khi Nam Cung Vô Thương cùng Lãnh Vô Tâm bước vào trong thì đã đến màn biểu diễn cao triều, người ngồi xung quanh vũ đài như đã ngừng thở, thế nhưng không nhìn thấy một đôi nam nữ đột ngột bước vào.
Ánh nến chợt như sắp tắt, nữ tử trên võ đài chợt kéo dài làn váy trắng của mình, nàng nhảy mình lên cao, đuôi váy cùng tay áo bị kéo lên không trung tạo nên độ cong hoàn mỹ, hấp dẫn ánh mắt cùng mê say lòng người. Tấm mạng trước mặt bị gió hất cao, xoay một vòng trên không trung, rồi nhẹ nhàng rớt xuống. Mắt nữ tử xếch lên, lướt nhìn thật nhanh qua mọi người đang ngắm nhìn nàng đến độ như đã ngừng thở, rồi dừng lại trên người một nam tử áo đỏ đang đứng một cách ngạo nghễ, đôi con ngươi tối đen của nàng chợt sáng lên, nhưng rồi bỗng không che giấu được tia ưu thương, bách chuyển ngàn trường* ••••••
(*): đợt sóng kế lấp nhanh đợt sóng sau
Ánh nến sáng bừng trở lại, người chơi đàn mơn trớn âm cầm, phát ra một hồi tiếng vang kì dị. Cô gái xoay nhanh vòng eo, đôi mắt lại lần nữa xoay chuyển, nhìn vào cái nắm tay của đôi nam nữ, điệu múa lập tức dừng lại. Chốc lát lại tiếp tục tựa như chẳng có gì xảy ra.
Xoay tròn ••••• xoay tròn ••••• tơ lụa ở trong gió bay phất phới lại như hòa tan cùng nhịp điệu ••••••
“Ầm ——”
Tiếng đàn tranh bị phá vỡ vang tận trời cao.
Âm nhạc chợt dừng lại, nữ tử dừng lại điệu vũ, thân thể nàng dịp dàng. Tựa như một đóa hoa sen đang từ từ nở rộ ••••• gió phất qua võ đài, dọc theo lớp lụa mỏng, từng làn váy của nàng dần lặng xuống như từng cánh hoa, thanh nhã, yêu mị.
Nữ tử đứng dậy, nắm lại hai bàn tay, cúi chào mọi người: “Nhạc khúc Phượng Thành, tiểu nữ nếu múa xấu, xin các hạ đừng chê.”
Dứt lời, đôi mắt quyến rũ liền nhìn về phía Lãnh Vô Tâm, tựa như đang khiêu khích.
“Cô nương khách khí, vũ kỹ* của cô nương chính là tuyệt nhất thiên hạ.”
(*): cách múa, điệu múa
“Cô nương khách khí, cô nương chính là vũ cơ tuyệt nhất Duyệt Châu này, là Thần Nguyệt mà ai nấy vô cùng sùng bái, ai dám bêu xấu cô nương?”
“Vũ điệu của cô nàng đẹp đến hiếm thấy, cô nương quá khiêm nhường rồi.”
“••••••”
Đủ loại lời khen kéo nhau đến tới tấp hệt như những đợt sóng thủy triều, Lãnh Vô Tâm hừ nhẹ, thủ đoạn như thế, còn quá non.
Lấy lui làm tiến là đúng, nhưng cách sử dụng quá mức lộ liễu, coi như hiện tại mọi người đều bị điệu múa của nàng ta làm cho hớp hồn, nhưng khó tránh khỏi phiền phức về sau, nàng ta muốn vậy ư?
Thủ đoạn quá mức dễ hiểu, chẳng phải sẽ càng làm chuyện cười sao? Loại chuyện như vậy quá ngốc xít, hiện tại ánh mắt nhìn người của nàng dành cho Thần Nguyệt có chút hoài nghi rồi.