Bạn đang đọc Hoa Nở Trong Mưa – Taekook Longfic – Chương 52: 51
Mùi tanh cùng mùi thuốc súng hoà vào không khí, tiếng thân người đổ rầm rầm trên nền đất, tất cả đều xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến bàn tay cầm súng của Jeon Leeso còn chưa kịp bóp cò đã sững người buông thõng.
– “Cái-!!”
Lão sững sờ nhìn toàn bộ của mình đều ngã ra đất, một đội giáp binh súng mã đầy đủ, chưa đến một phút đều ngả dạ nằm trên nền đất bất động, não bộ chưa thể kịp thời xử lý, bàn tay già nua cầm súng cũng run rẩy.
– “Cái giá của chủ quan, có khi phải trả bằng cả mạng”
Giọng nói lạnh tanh như ma quỷ, gầm gừ như thú dữ, nhưng chẳng thể phủ nhận rằng quá đỗi quen thuộc, vô thức làm Jeon Jungkook lạnh gáy, rùng mình kinh hãi, cậu ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn về phía sau, Kim Taehyung từ lúc nào đã đứng bên cạnh Phác Xán Liệt.
– “Taehyung…”
Đáy mắt nâu của cậu sững sờ nhìn hắn, chết lặng…
Jeon lão cúi đầu lầm bầm, nhưng sau đó, lại đột nhiên ngửa mặt cười thật lớn, lão cười như điên dại, nụ cười vặn vẹo đến lòng Jeon Jungkook cũng nghẹn ức.
Lão cười sằng sặc, thiếu điều vỗ tay khen hay.
– “Ha ha! Đặc sắc! Quả thật đặc sắc!”
Kim Taehyung cắn môi, bàn tay nắm lại vo thành quyền.
Hắn…hắn lại một lần nữa, lừa dối cậu.
Jeon Jungkook buông thõng hai tay, đứng chôn chân, đôi mắt cậu mở to hết cỡ, như để tìm kiếm trên gương mặt hắn một tia hy vọng cuối cùng, nhưng đáp lại cậu, chỉ là cái cụp mắt đầy tội lỗi.
– “Anh…vì sao anh…”
Tim gan như bị xé nát, từng câu từng chữ như cào phổi móc họng, khô khan mà đau rát, nhuốm đến lòng người bi thương.
Chuyện tình yêu sao cứ dở dang.
Chẳng thể trọn vẹn yêu hết đời.
Trái tim nặng nề như xé rách thành nhiều mảnh, cậu đau, hắn nào có thoải mái, Kim Taehyung một phút trước tựa như hổ về rừng, nhe móng vuốt cùng răng nanh sắc nhọn, giây phút này lại lao đao, hắn lao đao trong chính cảm xúc hỗn tạp của hắn lúc này.
Kim Taehyung từng trách cậu lừa mình dối người, nhưng giờ đây hắn nào có gì khác.
Nếu hắn nói “tất cả là vì em”.
Nếu hắn nói, liệu cậu có tin không?
Giọng nói thốt ra như dao cắt vào lòng, từng thớ thịt đều như căng ra, một tay đưa lên, do dự vươn tới.
– “Jungkook, em nghe anh giải thích đã”
– “…Không…không…”__Đôi mắt nâu co lại như đường chỉ, Jungkook vừa lắc đầu vừa lùi về sau, Kim Taehyung tiến một bước, cậu lùi hai bước.
– “Xin em”
Một người đàn ông từng kiêu hãnh đến thế, chưa từng một giây không ngạo mạn đến kinh người, giờ đây lại nhẫn nhịn van nài người, bao nhiêu thiết tha đều không hề che giấu.
Chỉ vì muốn xin người.
Xin người hãy tin hắn lần này.
Xin em?
Tội lỗi cùng bao nhiêu đau khổ, anh xin em một khắc này bỏ qua tất thảy sao?
Anh ích kỷ cho anh.
– “Có bao giờ…anh từng nghĩ đến em chưa”
Có nghĩ rằng em cũng là con người, cũng sẽ biết đau chưa?
– “…”
Vỡ rồi.
Niềm tin.
Tình yêu.
Vỡ rồi.
Hệt như thuỷ tinh.
Vỡ nát thành phế vật.
Giọng nói run rẩy đến cực hạn, hai tay nắm lấy lồng ngực đau đến uất nghẹn, nước mắt như pha lê tuôi lã chã lên nền đất lạnh, Jungkook như có như không, nhớ tới trước đây có người từng nói với cậu:
“Sống lưng càng thẳng, thì càng vô tình”
Jeon Jungkook ngỡ rằng điều ấy chỉ là ngộ nhận vô căn cứ, nhưng vào lúc này, quả thực chẳng thể phủ nhận, ánh mắt cậu rơi trên thân thể thẳng tắp, cho dù gương mặt hắn nhuốm vẻ thống khổ.
Nhưng Jungkook chẳng còn đủ tự tin, để đặt tin tưởng vào hắn nữa…
– “Jungkook! Con thấy chưa!”
Con người ta vốn ích kỉ đến thế sao?
Cạch!
– “Theo ta, thế gian này chẳng ai bảo vệ được con nữa đâu”
Con người ta vốn tuyệt tình đến thế sao?
Jeon Jungkook từng bước lùi về phía sau, tiếng đá sỏi từ trên vách cao rơi tả lả như mưa, nhưng cậu lại chẳng để tâm, mặc cho khuôn mặt Kim Taehyung đổi sang trắng bệch, hoảng sợ đến run rẩy.
– “Jungkook, em lại đây!”
– “…”
– “Anh cảnh cáo em! Không được lùi nữa!”
Giọng hắn đẩy lên đến tông cao nhất, lại khiến Jungkook chua xót mà nghĩ.
Mới ngày hôm qua thôi, mới chỉ hôm qua cậu còn cùng người ấy ngồi trên bàn cơm nóng hổi, chung đĩa chung bát, mỉm cười hoà hợp.
Vậy chỉ trong một ngày, thậm chí chỉ trong một khắc.
Người thân thuộc nhất không ngừng muốn lấy mạng cậu.
Người cậu yêu nhất lại lừa dối quay lưng.
Hoá ra bi uất.
Lại là cảm giác này.
Bi thương, thương cho người nọ đến tận lúc này vẫn muốn bảo vệ cậu.
Uất ức, uất người mà cậu dần đặt trọn niềm tin, lại quay ra đâm cậu một dao.
Một dao này vừa đau vừa xót.
– “JUNGKOOK!”
Đoàng! Đoàng!
Bầu trời tối đen như mực loé lên vài tia sáng chớp loáng, hệt như đom đóm nhỏ giữa rừng cây, lập lè cả cuộc đời vẫn chẳng thể tìm thấy lối ra.
Jeon Jungkook đau thương đến điếng người, trong giây phút ấy, mơ hồ chỉ nghe được tiếng nòng đạn ma sát với thành thép nổ lên tiếng lớn, có người ôm chặt cậu vào lòng, mùi cafe đen nhẹ lẫn cùng mùi máu tanh bay vào cánh mũi, hình ảnh cuối cùng trước khi cậu rơi xuống vách núi…
-“Ông…”
Là thân ảnh già nua lảo đảo bi thương nhắm mắt.
Tùm!
– “Kéo bọn họ lên!”
Phác Xán Liệt quát lớn, top người từ trong tán cây lập tức lao ra, kẻ nào kẻ nấy đều không dám trần trừ lao xuống.
Đứng từ trên nhìn xuống vách đá, bên dưới mặt nước tĩnh lặng như tờ, gã chau mày, lại nhìn về phía sau, trên thân thể hấp hối, đôi mắt hằn sâu giấu hiệu của tháng năm đang nhắm liền.
Nhẹ tiếng bước chân đi tới ngày một gần, Jeon Leeso vẫn không hề có dấu hiệu mở mắt, khoé miệng đầy máu mỉm cười dài, như chẳng hề bị vết thương giữa ổ bụng làm đau đớn, hơi thở yếu ớt đến thế, nhưng vẫn ngạo nghễ mà cười
– “Jeon ta…năm mươi năm ròng…hoá ra…đến chết vẫn cô độc…”
Hơi thở lão cứ yếu dần, rồi tắt thở.
Phác Xán Liệt trầm mạc nhìn xuống, thân thể gã nghìn sóng nghìn gió chẳng cúi mình.
Trong một khắc ấy lại khom người, gã vươn tay ngắt một bông hoa trắng muốt gần đó, đặt lên lòng ngực lão, trong con ngươi xám ngắt vẫn là một màu đục ngầu vô cảm, toàn thân máu me đầm đìa không còn chỗ nào không loang lổ rách rưới.
Bộ dạng tàn tạ lại có chút thảm thương.
Trong tiếng gió tàn nơi xa, bóng tối kéo dài đến vô tận, âm thanh thật trầm vang lên hai chữ:
– “Vĩnh biệt”
Vĩnh biệt người hắn căm hận.
Vĩnh biệt một đời hoàng kim.
Một lời nói như có như không, hoa cùng gió, bay về tận chân trời.
Ngày ấy, chẳng còn một Jeon lão hổ từng oanh liệt nơi thương trường…