Bạn đang đọc Hoa Nở Trong Mưa – Taekook Longfic – Chương 51: 50
Bầu trời càng ngày càng ngả về màu đen, bên bìa rừng hoang vu, tiếng súng đạn chưa một hồi dứt, nổ đến đất đá cũng trấn động vỡ vụn.
Phác Xán Liệt tựa lưng vào thân xe đã bị bắn đến móp méo, trên người trằn trịt vết thương cùng máu, nhưng khuôn mặt cùng ánh mắt vẫn lãnh đạm đến yên tĩnh, chỉ có nhịp thở có phần gấp gáp, nhưng cũng chẳng biểu lộ rõ ràng.
Gã ngước nhìn người đàn ông đối diện, trên người cũng không thiếu chỗ bị thương, nhưng vẫn vững vàng trụ, tiếng súng càng ngày càng sát, đạn dược cũng cạn, cả hai tên đàn ông đều đã bị dồn đến đường cùng.
Tiếng chân dồn dập tiến sát, Kim Taehyng từ bên mép xe, thân người đều bết máu, vững vàng đứng thẳng, một thân đứng ra ngoài, khập khễnh từng bước tiến đến chỗ Phác Xán Liệt.
Một trong số tay cầm súng, chĩa nòng vào người hắn, nhưng sau khi nhận được lệnh, lập tức hạ xuống.
– “Em ấy đâu!”
Kim Taehyung sốt sáng tột cùng, mặc kệ bản thân cũng đầy vết thương, bám lấy bả vai Xán Liệt gặng hỏi.
Xán Liệt yên tĩnh nhìn hắn, sau đó mới đảo mắt, hất cằm.
– “Cốp”
Không hỏi đến câu thứ hai, Kim Taehyung đã vội vàng chạy đến.
Bên trong đó là một thiếu niên đang an nhiên ngủ say, bên ngoài mặt xe đã méo móp đến ngăn nhúm, nhưng bên trong lại được bọc một gang đệm chống đạn, người ở bên trong lành lặn không sao, trái tim treo ngược của Kim Taehyung mới nhẹ nhóm hạ xuống.
Đội quân áo mũ giáp thiếc đầy đủ, tay vẫn cầm súng nòng toả khói, trong một đường dẹp sang một bên, người đàn ông gương mặt già nua, đuôi mắt nheo lại, từ sâu bên trong đi ra, ông nhìn về phía Kim Taehyung đang ôm Jungkook.
Lại đảo mắt qua nhìn Phác Xán Liệt.
– “Xem ra cậu thua rồi”
– “Ồ”
Trái lại, sống lưng của gã càng thêm thẳng, đáp lại vô cùng trào phúng, mắt không nhìn Jeon lão, ung dung lôi hộp thuốc từ trong túi quần, châm lửa hít một hơi.
Cái thái độ lãnh đạm cùng bất cần này, trong cái thời điểm dao kề đến cổ của gã, bất giác làm người ta lạnh sống lưng.
Kim Taehyung cũng như đánh hơi được nguy hiểm, siết chặt người trong lòng lùi về sau.
Jeon Leeso chau mày, không muốn phí lời, một tay vẩy ra, hàng ngũ bên trên theo lệnh, đều dồn dập lao về gã.
– “Á!”
Nhưng tất cả bọn chúng còn chưa nhấc đến mét thứ hai, tất cả đều gục xuống, trên đầu mỗi tên đều găm một con dao bạc, trợn trừng kinh ngạc.
– “Hừ! Đừng có phí công!”
Jeon Leeso hừ lạnh, lại thêm một top người lao lên, nhưng chẳng đến nửa giây sau, đáp lại câu của ông, là tiếng tất cả bọn chúng đều ngã xuống.
Khuôn mặt già nua nheo lại, đuôi mắt hặn rõ rệt vết chân chim, cùng tức giận mà bàn tay cầm gậy gỗ siết chặt.
Vây đến đường cùng vẫn không chịu thu móng vuốt.
Tuổi trẻ ngông cuồng!
Vậy thì đừng trách ta!
– “Nổ súng!”
– “Jungkook!”
– “Dừng lại!”
Một thân ảnh mảng mai đứng chắn trước người đang ông cao lớn phía sau, cả Kim Taehyung lẫn Jeon Leeso đều bỡ ngỡ, từ khi nào?
Từ khi nào cậu lao ra khỏi vòng tay hắn, lao đến chỗ Phác Xán Liệt.
– “Jungkook! Em quay lại đây!”
– “Con tránh ra!”
Jeon Jungkook giang hai tay, chắn trước mặt Phác Xán Liệt, lắc đầu, cậu nhìn về phía ông, trong mắt phủ một tầng bi thương, giọng nói thanh thuần, nhưng lại nghẹn ngào.
– “Dừng lại đi, ông ơi…”
Bàn tay nắm chặt cây gậy thoáng co quắp, Jeon Leeso cắn môi, rồi tức giận quát.
– “Dừng? Dừng rồi cái mạng của ta và con ai giữ hộ! Còn không mau tránh ra cho ta!”
– “Đủ rồi…đều đã quá đủ rồi!”
Jungkook lắc đầu quầy quậy, chết cũng không tránh, phải giết bao nhiêu người nữa, mới để những lý luận vô lý vô tâm này được lấp đầy.
Ta không vì mình, trời tru đất diệt.
Vậy ta không vì người, ai oán ai trả?
– “Cái gì mà đủ! Còn không tránh cho ta! Tên khốn kia có gì đáng sống!”
Jeon Leeso cả giận mà quát, bàn tay run run chỉ về phía Phác Xán Liệt vẫn đang ung dung đứng đó, dáng người gã thẳng tắp, như núi ngàn thước, như cây ngàn trượng, có chết cũng không cúi mình.
Bàn tay Phác Xán Liệt vô thức siết chặt, nhưng trong không gian im lìm, một giọng nói mềm mại u buồn cất lên, như hỏi, lại như thét.
– “Vậy thì đứa trẻ kia có gì đáng chết! Nó có tội gì chứ?!”
Một trượng như nện vào lòng người tan nát, tiếng gào thét như dao đâm xuyên qua da thịt, bàn tay cầm gậy của Jeon lão trắng bệch, nhất thời run rẩy.
Không riêng gì lão, gương mặt vạn biến không đổi của Phác Xán Liệt cũng có chấn động, đáy mặt tĩnh lặng của hắn như mặt băng nứt nẻ, mạch máu co rút uốn xoắn tựa chỉ.
Đó luôn là điều gã muốn nói.
Đó luôn là điều gã muốn hỏi.
Nhưng bởi vì căm hận, những lời chất vấn mềm yếu, gã chẳng bao giờ muốn nói ra.
Cuộc đời gã sinh ra đã luôn méo mo đến đáng thương, trong cái tuyệt vọng cũng không cho phép bản thân gục ngã, gặp được Biện Bạch Hiền, có được tiểu bảo bảo, tất cả đối với hắn đều là trân bảo quý báu.
Gã liều tính mạng bảo vệ họ.
Nhưng cuối cùng.
Gã vẫn đánh mất đứa con mới thành hình.
Gã mang theo cái vỏ ốc đầy sẹo, dốc toàn bộ để bảo vệ nhịp đập cuối cùng.
Lẽ sống cuối cùng khiến hắn còn tồn tại.
Cách đó không xa, một thân ảnh đứng đó cũng trực cứng đờ.
Bàn tay của Kim Taehyung siết chặt, lòng hắn như vạn con kiến châm chích đến rách ra, một câu cuối của Jungkook, như để nói người, lại như để nói chính mình.
Nói về chính bản thân cậu cứ sứt mẻ vụn vỡ, chỉ vì hắn mà tồn tại đến tận bây giờ, nhưng chưa bao giờ không được hồi đáp tử tế.
Chính hắn chẳng đủ tư cách mắng cậu lừa mình dối người.
Ba năm ròng rã, có khi nào hắn chịu hiểu cho cậu chưa?
Đã bao giờ hắn tự hỏi “cậu đã làm gì nên tội?”
Bảo vệ Kim thị, là Jeon Jungkook.
Bảo vệ Kim Junghyun , là Jeon Jungkook.
Từng chút từng chút đều muốn tốt cho hắn.
Âm thầm chịu đựng tiếng ác.
Âm thầm chịu đựng vết thương cứ ngày một bị hắn tàn nhẫn dùng tay xé toạc.
Máu thịt cứ chảy đến tận cùng thống khổ.
Cho dù có cản… có cản được trong một khắc này hay không?
Cạch!
Tiếng súng lên nòng trong không gian kêu đến rõ ràng, gân tay hằn từng vệt chân chim trên mu bàn tay già nua vững vàng giơ súng, hai mắt Jeon Leeso long lên sòng sọc.
– “Ta hỏi con lại lần nữa!”
Ngừng một chút, giọng nói hung ác như ma quỷ.
– “Có tránh không!”
Vững như núi, sâu như biển.
– “Không tránh! Có chết cũng không tránh!”
Đồng tử của Kim Taehyung co thắt, hắn ngỡ ngàng nhìn Jeon Jungkook, lại nhìn Jeon Leeso.
– “Vậy thì đừng trách ta!”
Tiếng súng nòng lên dây cót, trong một khắc, Kim Taehyung cảm giác, chỉ cần chậm một giây, hắn sẽ mất cậu mãi mãi.
– “Nổ súng!”
Đoàng! Đoàng!