Bạn đang đọc Hổ Xinh Đẹp, Sói Đùa Giỡn – Chương 2
“ Còn nói không có?”
Trong mắt Tiểu Yêu hiện lên một tia chấn động, chớp chớp, nhìn Kích Liên Thiên lên án.
Nàng dương cao âm điệu ngọt ngào, mang theo ủy khuất nói: “Thử nhìn xem động tác của ngươi…… Ta bất quá chỉ thuận miệng nói một câu muốn đem tiểu hổ đó làm đồ ăn, ngươi liền ngay cả đùa cũng không cho ta đùa một chút, ngươi là như vậy là kiểu đối đãi với tiểu muội có cùng phụ mẫu thân sinh sao? Ta sẽ nói cho đại ca biết, nói ngươi khi dễ ta!”
“Tùy ngươi đi nói, ta xem đại ca có hay không để ý ngươi”
Việc không đáng lo, Kích Liên Thiên rất dễ dàng gọi được Tiểu Yêu trở về, nhưng vẫn là cúi đầu, không thèm liếc nhìn về phía Tiểu Yêu đang lên án hành động vừa rồi của hắn.
Nhìn rõ ràng tình hình đang diễn ra trước mắt, ân…… Hắn dường như không thể phản bác muội muội đang lên án!
Tiểu Yêu nhìn hắn, thấy hắn vẫn bất tri bất giác đang cầm tiểu hổ ôm trong lòng mặc cho nàng ủy khuất tức giận.
Kích Liên Thiên thế này mới phát giác, chính mình đối với tiểu lão hổ này quả thật coi trọng, có chút không tầm thường. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân An Đạt ngạc nhiên sao?
Kích Liên Thiên liền như vậy giơ tay lên, nắm tiểu hổ cao cao trước mặt, nhìn tiểu hổ chăm chú, mà hai tiểu oa nhi đang nằm trong nôi, hai huynh muội vẻ mặt tò mò, mở to mắt nhìn thúc thúc và tiểu bác đang giằng co trước mặt.
Nhưng làm cho hai tiểu oa nhi hứng thú, tò mò nhất là tiểu hổ lông trắng như tuyết đang cằm trong tay của thúc thúc, tiểu hổ này từ nãy đến giờ vẫn chưa có một giây an phận a.
Lúc này, trên mặt đất nhất thời dây dưa thành một đoàn: An Đạt cùng Đa Lâm một chút cũng không biết thu liễm, còn làm như không biết mệt, tiếp tục trên mặt đất lăn lộn. Kích Liên Thiên cùng Tiểu Yêu giằng co trên dưới, thật là một mảng hỗn lộn.
Mà ngồi ngay ngắn ở trên ghế, Bàn Tử Cương sắc mặt vẫn thờ ơ lạnh lùng, đôi mắt lãnh đạm nhìn hai đại nam nhân càng quấy ầm ỹ cùng hai huynh muội bốn mắt giao triền, thản nhiên như không thấy, lại tiện tay nhặt lên một khối điểm tâm nho nhỏ bỏ vào trong miệng.
Kích Liên Thiên vươn ngón trỏ điểm điểm, tiểu lão hổ đang ngồi lập tức hơi chới với, tiểu đầu bị nghiêng qua một bên.
Hắn ngồi lên giường, thích thú lấy ngón tay điểm điểm tiểu hổ, lấy làm vui thích đắc ý khi nhìn nàng chật vật ngồi lên rồi mất thăng bằng nghiêng qua nghiêng lại.
Đôi mắt màu xanh lục của nàng nhìn hắn, ẩn ẩn nhìn ra vẻ trêu đùa đắc ý hiện lên trong đáy mắt của hắn thì vô cùng tức giận.
Sau khi ngồi dậy, nàng liền vươn hổ chưởng cảnh báo hướng về hắn vung hạ.
Nhìn động tác đáng yêu đến không tưởng của nàng, Kích Liên Thiên hầu gian phát ra tiếng cười trầm thấp . “ Tiểu tử kia, ngươi còn nhỏ như vậy, tính tình cũng thật xấu, mới như vậy đã nóng giận!”
Tâm tình của hắn rất tốt, giống như một tiểu hài tử nhận được một món đồ chơi mới rất thú vị, rất hứng thú mà trêu đùa với tiểu lão hổ đáng yêu.
Lấy tay tiếp được hổ chưởng của nàng vung tới, chụp rồi buông, chụp rồi buông, làm cho nàng ở trên giường như là đang khiêu vũ, bị hắn vui thích đùa bỡn.
“Nên đặt cho ngươi một cái tên, gọi là gì cho tốt nhỉ? Ân…… Ta nghĩ ra rồi, sẽ kêu ngươi là “Hoa Hoa”, ngươi cảm thấy như thế nào?” hắn dùng ngón tay câu lộng nàng chụp động tiểu chưởng.
Khi hắn nói ra hai chữ “Hoa Hoa”, tiểu lão hổ khẽ kêu lên, tâm tình vui vẻ mới vừa rồi khi cùng hắn đùa nghịch liền biến mất, đột nhiên hướng tay hắn đang đánh tới, há mồm, dùng những cái răng bén nhọn cắn vào ngón tay của hắn.
Nhưng hành vi này của nàng chỉ làm ý cười trên mặt Kích Thiên Liên càng sâu, nụ cười của hắn càng thêm rạng rỡ.
Nàng vốn không có ý định thương tổn hắn, cho nên lực đạo xuống “răng” cũng không khác mèo nhỏ đang đùa giỡn với chủ nhân, làm ngón tay của hắn bị nàng gặm có cảm giác như gãi ngứa a!
Ngay cả khi hướng về hắn vung hổ trảo, móng vuốt sắc nhọn cũng được nàng cẩn thận thu vào, cái này tỏ vẻ nàng chính là ở cùng hắn chơi đùa mà thôi.
“Hảo, hảo, hảo… được rồi, ngươi không thích? Ta đây cứ nghĩ là ngươi sẽ thích…..” Kích Liên Thiên tùy ý để nàng cắn tay hắn mà không rút về.
Tay hắn hướng về phía trước sau đó lại kéo về phía sau, làm cho cái miệng nhỏ nhắn của tiểu hổ đang cắn tay hắn phập phồng lên xuống, đáng yêu như một chú cá vàng.(ta chém ^^)
“ A Mĩ? Tiểu Hoàng? Da lông ngắn……”
Hắn một hơi nói ra một đống cái tên không hề có khí chất lại có phần khó nghe, vốn chỉ là tùy hứng nói đại, nhưng không nghĩ tới phản ứng kế tiếp của tiểu lão hổ thật sự là ra ngoài ý liệu của hắn.
Tiểu hổ dường như là hiểu rõ những gì hắn đang nói, đem biểu hiện tức giận, ủy khuất, không đồng tình với hắn hoàn toàn biểu hiện ra bên ngoài.
Đôi lục mâu xinh đẹp đầu tiên là dường như trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó buông ra cắn ngón tay đang cắn trong cái miệng nhỏ nhắn, nâng lên tiểu đầu, xoay người, lấy bộ pháp cao ngạo đi đến đầu giường khác, đưa lưng về phía hắn.
Nàng đặt mông ngồi ở chăn đệm mềm mại, cũng không quay đầu lại để ý tới hắn đang kêu to.
Nàng tư thái cao ngạo thoạt nhìn tựa như một nữ vương uy phong lẫm lẫm, càng giống là một tiểu mỹ nhân tâm cao khí ngạo không ai bì nổi.
Nàng vô tình tản mát ra khí chất cao quý, làm cho hắn lại lần nữa hoài nghi thân phận thật sự của nàng.
Phản ứng của nàng làm cho Kích Liên Thiên vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, nên đã đem ý niệm đang hiện lên trong đầu nói ra, “Kêu ngươi “tiểu mỹ nhân” thì như thế nào? Tên này ngươi hẳn vừa lòng đi?”
Rõ ràng là một tiểu hổ lông mao mềm mại như nhung, bộ dáng tròn vo đáng yêu, nhưng xem nàng giận dỗi sinh khí, trong mắt hắn lại hóa thành một tiểu mỹ nhân khuynh nước khuynh thành, vì hắn lỡ lời mà nũng nịu ủy khuất.
Nàng xinh đep khả ái, khí chất hơn người, hơn nữa còn là… “tiểu mỹ nhân” cũng nên là hữu danh kỳ thực đi?
Quả nhiên, nàng thực hài lòng với xưng hô này ──
Tiểu lão hổ nghe được hắn gọi gọi nàng “tiểu mỹ nhân”, vốn nàng đang không kiên nhẫn giương vuốt cào cào lên mặt giường, ngoe nguẩy cái đuôi, thì động tác bỗng nhiên dừng lại, quay tiểu đầu, nhìn hắn, liếc mắt một cái.
Chờ xác nhận trong đáy mắt của hắn không còn toát lên vẻ trêu chọc, nàng mới đứng dậy, hướng hắn chậm rãi đi tới.
Sau khi nàng đi đến trước mặt hắn, đôi mắt màu lục thâm thúy như bảo thạch chăm chú nhìn hắn, rồi vươn cái lưỡi nhỏ xinh màu hồng phấn liếm liếm lên cánh môi của hắn, tựa hồ tưởng thưởng cho hắn vì đã đặt tên làm nàng cảm thấy vừa lòng.
Hành vi của nàng của nàng chỉ là động tác bình thường, đáng yêu của một tiểu thú đối với chủ nhân nhưng lại làm cho Kích Thiên Liên toàn thân chấn động.
Cái lưỡi ấm áp, ẩm ướt, hồng hồng xinh xinh kia vừa chạm vào hắn đã làm toàn thân hắn rung động, cả người như được khơi mào, dục hỏa trong người sôi trào, phản ứng toàn thân.
Khoái ý kia cư nhiên ập đến làm cho hắn sợ hãi, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang chớp chớp đôi mắt màu lục bảo gần ngay trước mặt, ở trên giường hóa thành một hình người hoá thạch……
Từ khi Kích Liên Thiên mang về tiểu lão hổ, tình dục ngày đó cư nhiên bị tiểu hổ khơi mào, hắn từ một người hòa nhã thân thiện, nổi tiếng khắp trong Lang tộc lại biến thành một người kì lạ, tính tình không ai có thể nắm bắt.
Một khắc trước thì ôn nhuận như ngọc, cùng đoàn người hữu thuyết hữu tiếu (cười cười nói nói) , giống như thái dượng trên bầu trời phát ra ánh sáng vàng rực, rạng rỡ chói mắt. Nhưng một khắc sau có thể lại giống như mây đen đang che phủ vầng dương chói lóa, nói thay đổi liền thay đổi, âm phong từng trận, lạnh lùng vô cảm làm cho bạn hữu xung quanh xém tý nữa bị đông lạnh thành băng!
Tính tình hắn biến hoá kỳ lạ, khó dò như băng lam trong khe sâu, làm cho người ta khó có thể nắm lấy…… Không! Là càng khó nắm lấy.
Bởi vì băng lam khe sâu bất quá một ngày trăm biến, nhưng tâm tình của Kích Liên Thiên lại là thiên biến vạn biến, giờ nào khắc nào đều có khả năng biến hóa.
Nếu hắn không phải người trong tộc, mọi người đều là huynh đệ, cùng hắn từ nhỏ lớn lên bên nhau, bọn họ thật đúng là muốn đem Kích Liên Thiên kéo tới một chỗ nào đó, hảo hảo giáo huấn một chút, xem có thể hay không đưa hắn trở lại thành một Kích Liên Thiên nhu hòa lúc trước, chấm dứt khổ sở này của bọn họ.
Bất quá mọi người đều có chung một ý niệm, nghĩ thì có nghĩ nhưng chưa có một người nào có gan hành động.
Trừ bỏ Kích Liên Thiên từ trước đến nay luôn đối đãi chân thành với mọi người làm cho họ dễ dàng tha thứ cho những “biểu hiện kì lạ” gần đây của hắn, bản thân hắn cũng là trời sinh thần lực, đừng nói Linh Lang tộc dũng sĩ , cho dù là liên hợp cùng Lang Vương, muốn “giáo huấn” hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vì vậy, ai oán thì ai oán, chỉ có kẻ ngốc mới có cái gan đi làm cái việc điên cuồng này.
Vì thế trước tình hình quỷ dị này, làm ọi người ở buồn bực rất nhiều, haiz, hễ thấy Kích Thiên Liên là chạy mất như nhìn thấy rắn rết, hảo hảo cách xa một chút, nên ngay cả bạn hữu quanh hắn cũng vắng đi không ít.
Ngay cả tiểu muội đáng yêu Tiểu Yêu của hắn cũng lắc đầu chào thua, lại nói đến các thiếu nữ trong ngoài Lang tộc thầm thương trộm nhớ hắn, ngày xưa quanh quẩn bên người, ríu ra ríu rít, nay lại vì hắn chảy xuống không biết là bao nhiêu nước mắt thương tâm, ủy khuất, khóc ướt không biết bao nhiêu khăn tay.
Nếu có một nàng dùng hết dũng khí theo sau hắn, muốn lựa lời mà khuyên nhủ hắn, thì trong lúc hắn tình tình đại biến, sẽ làm cho trái tim của nàng vỡ vụn thành trăm mành, tổn thương sâu sắc a!
Liền ngay đại ca ── Lang Vương tôn quí của Linh Lang tộc – Kích Như Thiên, đều bị hắn công bình đối xử, dùng thái độ sáng nắng chiều mưa, lúc nắng lúc lạnh mà đối đãi.
Mà trận này không biết đã có bao nhiêu tộc nhân ai oán, trách cứ Lang Vương Kích Như Thiên, để trấn an tộc nhân, hắn buộc phải hạ xuống một thông cáo.
Chỉ cần Kích Liên Thiên chưa phạm sai lầm nghiêm trọng, hoặc là sơ sót bản thân có thể tự chịu trách nhiệm, hắn tạm thời coi như Kích Liên Thiên là vì đến thời kì, nên cho hắn một chút không gian, một khoảng thời gian để hắn bình tâm tịnh trí, không nên cùng hắn so đo. (>.Bên đầu kia đại ca đã vì hắn mà trấn an tộc nhân đang “khóc không ra nước mắt”, mà ở đầu này, Kích Liên Thiên biết rõ nguyên nhân cảm xúc hỗn loạn của hắn là vì tiểu mỹ nhân, nhưng hắn vẫn không cách nào khống chế cũng không cách nào cải thiện.
Nhưng cho dù hắn tâm tình bất định, nỗi lòng không tốt, Kích Thiên Liên tâm nhãn vẫn sáng như sao, rõ ràng hiểu được ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội.
Cho nên toàn tộc, từ trên xuống dưới, chỉ có hai người có được vài phần kính trọng của Kích Liên Thiên.
Một người là Lang Vương phu nhân, cũng chính là lão bà của Kích Như Thiên, đại tẩu của Kích Liên Thiên – Tô Nguyệt Linh.
Bất luận Kích Liên Thiên có bao nhiêu nổi giận, sắc mặt biến đổi, mây đen trùng trùng, chỉ cần Tô Nguyệt Linh vừa xuất hiện, hắn lập tức sẽ xuất ra khuôn mặt tươi cười, dùng thái độ lễ phép, thành khẩn nhất mà đối đãi với nàng.
Bởi vì vạn nhất hắn có một chút sơ xuất đối với đại tẩu, làm cho đại tẩu trong lòng ủy khuất, như vậy, sẽ làm cho đại ca từ trước đến nay sẵng sang tha thứ, bao dung ọi lỗi lầm của hắn nổi trận lôi đình, đem hắn bắt lại, ra sức đánh một chút, để an ủi ái thê bị thương tổn tâm linh.
Ai, cho dù bị đại ca đánh một chút, đối với da thô thịt cứng như Kích Liên Thiên mà nói cũng không tính là vấn đề, điều làm hắn quan tâm nhất chính là, nếu thực đại ca sinh khí, hạ lệnh cấm, không chuẩn cho hắn tiếp cận nữ nhân cùng hai tiểu oa nhi đáng yêu kia nữa, chuyện đó mới thực là quan trọng a!
Cho nên hắn lớn nhỏ phân biệt rõ ràng, âm dương quái khí đồng thời, đối đại tẩu vẫn là cẩn thận đối đãi, tuyệt không dám có chút chậm trễ.
Chính là, tình hình này xem trong mắt tộc nhân, trong lòng càng cảm thấy bất bình.
Mà một cái khác nhận được đãi ngộ của Kích Thiên Liên, càng làm cho bọn họ không khỏi liên tục đấm ngực dậm chân, than thở chính mình mệnh không bằng tiểu thú……
Một cái khác là ai?
Ân…… mọi người thông minh tài trí, hẳn là đều đóan được đi?
Đúng vậy, kia chính là tiểu hổ đáng yêu mà Kích Thiên Liên mang về từ trong cạm bẫy.
Tuy rằng là nàng làm cho Kích Liên Thiên tâm phiền ý loạn, nhưng nàng một chút chưa bị tính tình bất định của hắn ảnh hưởng đến, mỗi ngày đều được ăn ngon ngủ ngon, giống như một nữ vương vô ưu, vui vẻ hưởng lạc qua ngày.
Cả ngày, không phải đi theo phía sau Kích Liên Thiên lăn qua lăn lại, chính là bị hắn ôm ấp trong lòng chơi đùa, một chút cũng không bị cảm xúc không tốt của hắn ảnh hưởng.
Nhìn nàng bình an đặt mình khỏi vòng “băng hỏa, hỉ nộ vô thường”, tộc nhân toàn Linh Lang tộc đều cảm thấy nàng thật may mắn, một số còn nhìn nàng bằng ánh mắt hâm mộ cùng đố kị.
Còn các thiếu nữ thì sao? Không cần phải nói, tất cả đều hận không thể trở thành tiểu hổ được ôm ấp trong lòng Kích Thiên Liên a!
Ban đêm, Kích Liên Thiên tiêu sái ngồi ở trên bậc thang hành lang phía ngoài phòng.
Thân hình cao lớn dựa vào khung cửa trồng đầy hoa mộc lan, đôi chân dài, rắn chắc hữu lực thoải mái; duỗi thẳng một chân, một tay thanh thản đặt trên đầu gối đang co lại.
Đôi mắt màu lam sâu thẳm, thất thần nhìn về phía tiểu hổ đáng yêu đang chơi đùa dưới sân trong ánh trăng bàn bạc.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tinh thần của tiểu mỹ nhân so với ban ngày càng hoạt bát hiếu động hơn mười lần.
Nàng khoái hoạt ở trên cỏ quay cuồng, đuổi bắt, chơi đùa cùng một tiểu bươm bướm, nhảy nhót tới lui, mà theo động tác cao hứng của nàng, lộ ra ở bên sườn một hình đồ đằng đỏ tươi, sống động uyển chuyển
Đồ đằng xinh đẹp huyễn kì kia, Kích Liên Thiên tuyệt không nhận lầm, đó là dấu hiệu của Ngọc Hổ hoàng thất, hơn nữa phải là nhân vật lãnh đạo, tôn quí nhất mới có ……
Lúc đầu bắt được nàng, từ trong cạm bẫy kéo lên, rõ ràng là không có đồ đằng này.
Là từ khi nào bắt đầu xuất hiện? Kích Liên Thiên không khỏi hồi tưởng lại tình hình ngày đó ──
“Hô! Mệt mỏi quá nha! Cùng ngươi ngoạn một chút đã đến giữa trưa, so với ta đi tuần tra biên giới còn mệt hơn.”
Kích Liên Thiên ngồi ở trên cỏ, lấy tay xoa xoa đỉnh đầu tiểu mỹ nhân, đem bộ lông mềm mượt như nhung của nàng biến thành loạn thất bát tao, bộ dáng trông rất buồn cười.
“Chúng ta ở trong này nằm một chút đi! Xem, nơi này phong cảnh thật đẹp!”
Kích Liên Thiên mang theo tiểu mỹ nhân đi vào phía tây rừng rậm Phương Lâm, cùng nàng truy đuổi chơi đùa cả nửa ngày, cuối cùng không địch lại mỏi mệt, ôm tiểu mỹ nhân cũng đồng dạng như hắn, thở hổn hển không ngớt, đang nằm ngửa, tứ chi ở nhuyễn miên trên cỏ.
Ánh nắng ấm áp, bốn phía tràn đầy hương mộc, trên mặt cỏ xanh mướt êm ái, một người một thú chậm rãi bình ổn hơi thở vì chạy động mà kích cuồng tim đập.
Yên lặng, Kích Liên Thiên nhắm mắt lại, thưởng thức tiếng chim hót ríu rít, cùng tiếng gió xào xạt thổi qua những tán cây rậm rạp, tỏa ra bóng mát.
Quanh thân không khí yên ả dễ chịu, bên tay còn cảm nhận được sự mềm mại của tiểu mỹ nhân da lông trơn mịn, làm cho hắn tâm tình bình tĩnh, dần dần ý thức tiêu tán, nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Đang ngủ, Kích Liên Thiên không thể nhìn thấy tiểu mỹ nhân nằm bên sườn của hắn, trên người phát sinh biến hóa.
Vốn an phận nằm ở hắn bên cạnh người, tiểu hổ nhi phát hiện hắn đã muốn ngủ say, rốt cục ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu lục lặng lẽ quan sát gương mặt nhàn nhã chìm vào mộng đẹp của hắn một lúc lâu.
Lúc này, ẩn sâu trong đôi mắt màu lục bảo không còn là ánh mắt nên có của một ấu hổ (hô con) không hiểu chuyện, mà lại lưu chuyển thành một đôi mắt xinh đẹp, phong tình, giống như ánh mắt của một thiếu nữ phong tình vạn chủng, chẳng những xinh đẹp động lòng người, lại mị lực mười phần.
Lúc ánh mắt của nàng càng thêm quyến rũ là lúc quanh thân thân ánh lên một vầng sáng ngân quang, bao bọc toàn bộ cơ thể, đứng lên, dần dần, thân thể của nàng dần dần trở nên mông lung mà mơ hồ.
Rồi sau đó, chuyện tình kỳ diệu đã xảy ra!
Thân hình da lông mềm mại, trắng mượt như tuyết, nằm co cụm trong lông Kích Thiên Liên hoàn toàn biến mất, trong giây lát nhanh chóng rút đi hình thú, một bộ dáng lung linh, đường cong yểu điệu, thân thể nữ tính liền như vậy thành hình.
Mái tóc dài xõa tung, mềm mượt như mây, phiêu tán trong gió, uyển chuyển rủ một phần trên làn da rám nắng của Kích Thiên Liên, ở dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng, giống như là một dải tơ lụa tốt nhất điểm xuyến trên làn da trắng mịn ngọc ngà, không tỳ vết của nàng.
Ngũ quan không chỉ có thể dùng từ “tuyệt mỹ” mà có thể diễn tả hết nét đẹp của nàng, gương mặt lại phản phất một chút dã tính kiêu kì, làm cho nàng càng thêm quyến rũ mê người. Trên gương mặt phong tình vạn chủng lại mang một nụ cười điên đảo chúng sinh, ánh mắt tràn ngập nhu tình mà ngắm nhìn Kích Thiên Liên đang im lặng ngủ say.
Nàng hướng hắn, vươn ngón tay thon dài bạch ngọc, vuốt ve trên gương mặt cương nghị, khẽ gọi” Liên lang……”
Nhuyễn miên tiếng nói ngọt ngào phối hợp đôi mắt màu lục bảo mị hoặc, thật là dụ hoặc, làm cho người khác có cảm giác muốn phạm tội, trầm luân, nhưng Kích Liên Thiên lại không hề có cảm giác tiểu hổ bên người mình cư nhiên lại biến thành một mỹ nhân diễm lệ thoát tục, say đắm lòng người.
Như vậy, hắn quả nhiên đã đặt đúng tên cho nàng, tiểu mỹ nhân, quả thật đã trở thành một “tiểu mỹ nhân” khuynh nước khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn, điên đảo lòng người.
“ Phu……” nàng chu dôi môi đỏ mộng, hướng hắn thổi tới một hơi thở.
Nàng hạ mộng chú, làm cho hắn tỉnh táo lại, nhưng vẫn cho rằng vẫn còn đang trong mộng……
Hương khí chậm rãi bay vào mũi Kích Liên Thiên, chỉ chốc lát sau, đôi mắt đang nhắm lại từ từ mở ra, hắn dùng ánh mắt nửa mê nửa tỉnh, mê đắm mà nhìn nàng.
“ Liên lang, hôn ta……” nàng nâng lên nửa người trên, phủ phục nằm trên vòm ngực rắn chắc rộng lớn của hắn.
Tay nhỏ bé đẩy ra vạt áo hơi rộng mở của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực vạm vỡ, gương mặt xinh đẹp không chút nào e lệ hướng hắn cúi xuống, đôi môi đỏ mộng hôn lên bạc thần, khêu gợi, dụ hoặc hắn.
Trượt theo động tác của nàng, hai quả tuyết lê đẫy đà, trần trụi, mềm mại nhẹ nhàng ma sát vào vòm ngực cường tráng, rắn chắc. Hai viên bội lôi đã rắn lại như hai hạt đậu đỏ nhẹ nhàng lướt trên da thịt màu nâu khỏe mạnh, khơi dậy dục hỏa bừng bừng trong người hắn.
Đầu lưỡi đinh hương khẽ mở ra khuôn hàm cương nghị, linh hoạt luồn vào trong, hơi thở thơm mát tràn ngập trong miệng làm cho hắn điên đảo tâm hồn, cái lưỡi ấm nóng lập tức cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ nhắn của nàng, dây dưa không dứt, dùng sức mút lấy, hưởng dụng ngọt ngào.
“ Ân…… Ngô…… Liên lang……” nàng kiều kiều ưm một tiếng.
Thân thể trắng min, ngọc ngà không có che đậy, không hề an phận mà ở trên người hắn không ngừng hữu lộng, khiêu khích, dục hỏa trong người hắn cứ như lửa thêm dầu, bừng bừng cháy lan khắp toàn thân, nam căn cứng rắn trương dài, gào thét được giải phóng.
“Ngươi là ai?” Hắn thần trí mê muội, nhìn mĩ nhan của nàng thì thào khinh hỏi.
Nàng đầu tiên là cười quyến rũ, không nói một lời, sau lại dùng đầu lưỡi hồng tươi liếm lên cánh môi ướt át của hắn, cắn nhẹ xuống, như là muốn một ngụm nuốt vào bụng.
Nàng yêu kiều, nhẹ nhàng nâng thắt lưng, trườn lên người hắn, vô tình hữu ý, chèn ép lên nam tính căng nhức, tinh tế lưu động…
Hai phiến hoa thịt sung huyết, hơi hơi rộng mở, giữa hai chân không ngừng chảy ra xuân thủy ướt át, cọ xát vào nam căng đang bị bức đến muốn nổ tung, căng nhức khó chịu.
Cọ xát sinh hỏa tình, càng cháy càng mãnh liệt, xuân thủy không ngừng tuôn tràn, làm ướt đẫm một mảng trên quần của hắn.
“ Ân…… Liên lang……”
Tay đã từ lâu không an phận mà lướt trên da thịt mềm mại, trơn láng, hưởng thụ đường cong quyến rũ mê người của nàng, dục hỏa hoàn toàn thiêu trụi chút lí trí còn sót lại trong đầu hắn, nhanh chóng xoay người, vòng tay cường tráng chế trụ, đem nàng đặt xuống dưới thân.
“ Ngươi là thủy tinh trong hồ sao? Ngươi thật đẹp!”