Bạn đang đọc Hổ Xinh Đẹp, Sói Đùa Giỡn – Chương 3
Kích Liên Thiên ca ngợi lấy lòng nàng, thân là một nữ nhân kiêu ngạo, nàng một chút cũng không bị hành động đột ngột của hắn hù dọa, tùy ý thân hình cường tráng của hắn đem nàng ôm chặt, bên môi nàng nổi lên nụ cười tươi như đóa hoa.
Cánh tay vòng ra sau gáy hắn, vặn vẹo eo nhỏ, nàng nâng chân trái lên cọ xát vào cái mông rắn chắc khiến cho nam tính của hắn bừng bừng.
“Đừng quan tâm ta là ai, chàng chỉ cần biết rằng ta hiện tại là thuộc về chàng…… Liên lang, ta muốn…… Làm cho ta trở thành của chàng……”
Nghe được nàng lời nói khêu gợi dục hỏa, hắn lam mâu gằn đầy tình dục trở nên ám sắc.
Hắn hoàn toàn bị nàng phong tình gợi cảm thuyết phục, lập tức nhận lời năn nỉ của nàng, hưởng thụ thân thể nữ nhân xinh đẹp bên dưới hắn.
Hắn dùng tay nắm chặt bộ ngực nàng nhẹ nhàng xao nắn, thỉnh thoảng lấy tay chỉ lạp xả tuyết phong hồng nhạt ** phía trên, tận tình thưởng thức nàng hai luồng nhũ thịt tốt tươi, khiến cho cái miệng nhỏ nhắn nàng không ngừng uyển chuyển rên rỉ. “A…… Ân a…… Liên lang, thật thoải mái a!”
Hắn chật vật đưa đẩy cái mông, làm cho lửa nóng nam tính cách một lớp vải mỏng manh cùng nàng nơi tư mật nhuyễn nộn cọ xát vào nhau, tại nơi giao nhau không còn kẽ hở giữa hai người truyền ra thanh âm tí tách rất nhỏ.
“Tiểu mỹ nhân, nàng thực nhiệt tình, nàng đem ta hoàn toàn làm ướt ……”
Hắn cúi đầu nhìn vật liệu may mặc bao quanh nam tính bừng bừng phấn chấn của hắn đã hoàn toàn ướt sững, hắn nam tính không tự chủ được rung động, tựa như muốn xé toạc đũng quần chui ra.
Ánh mắt của nàng theo hắn dời về phía giữa hai chân, bao dưới chất liệu vải tơ tằm thượng hạng trắng muốt, hình dáng nam tính xích hồng (đỏ đậm) hoàn mỹ mạnh mẽ hữu lực ẩn ẩn có thể thấy được, làm cho nàng tim đập nhanh hơn, dục hỏa càng thiêu đốt.
Nàng nhịn không được mở miệng nũng nịu thúc giục, “Nhanh lên nhi, Liên lang, ta nghĩ muốn chàng……”
Nhìn nàng hai chân mở lớn, hai phiến hoa thịt thủy nộn giống đóa hoa nở rộ, ẩn bên trong nếp gấp tự nhiên vô cùng khéo léo ** nhưng lại bởi nàng quá mức nhiệt tình mà vểnh cao, hắn nhịn không được dùng ngón tay trỏ thô ráp đi vào tiểu động tròn tròn **.
“Ta còn chưa đi vào nàng, nàng thế nhưng cứ như vậy hưng phấn, vểnh cao như vậy ……”
Khi tay hắn ma sát trừu động tiểu huyệt **, một trận khoái cảm từ đó lan ra khắp cơ thể, thiếu chút nữa làm cho nàng ngay tại trên tay hắn đạt tới cao trào. “A…… A ân…… Ta sắp chết…… A……”
Nhìn nàng như vậy, càng khiến hắn khí huyết dâng trào, tiểu huyệt nhỏ bé vốn ngậm chặt, hiện giờ lại y hệt cái miệng nhỏ nhắn hé ra mấp máy, tràn ra từng đợt từng đợt hương hoạt xuân thủy, dọc theo khe huyệt của nàng chảy xuống, đem giữa hai khe đùi của nàng ướt đẫm một mảng.
Nàng ở trước mắt hắn không chút nào khó khăn, chủ động rộng mở cặp đùi trắng mịn càng làm cho hắn thấy rõ tiểu huyệt dính đầy thủy quang, bởi vì của nàng thái độ lớn mật đối với chuyện tình ái không chút xa lạ, làm cho Kích Liên Thiên nghĩ lầm nàng là một yêu tinh nữ nhân khinh nghiệm phong phú.
Hắn đáy lòng đột nhiên xuất hiện dục vọng chiếm giữ thuần túy của nam nhân, hắn cảm nhận chính mình không phải nam nhân đầu tiên của nàng mà hơn giận, hắn không thể tưởng tượng tình cảnh nàng lấy tư thái đồng dạng xinh đẹp nhiệt tình nằm ở dưới thân nam nhân khác thừa nhận hoan ái……
Tức giận đột nhiên vọt tới làm cho hắn mâu quang trầm xuống, hai tay dùng sức bót chặt hai nhũ thịt của nàng, đem da thịt vốn trắng trẻo trở nên đỏ hồng, một tay kia tắc thô bạo đem nội khố của bản thân kéo tụt xuống, đem nam tính lửa nóng điên cuồng gào thét đòi giải phóng phóng xuất ra ngoài.
Hắn muốn giữ lấy nàng, lập tức! Hắn muốn nàng là của một mình hắn !
Nam tính thô dài thoát ra khỏi quần liền như vậy ở trước bụng hắn cao cao nhô lên, nam tính bừng bừng rung động bởi vì hưng phấn mà tiết ra chất dịch trong suốt. Hắn bàn tay to nắm chặt, đã đem nam tính đứng thẳng đi đến trước cửa huyệt.
“A…… Đau nha…… Liên lang chàng như thế nào…… A……”
Nhũ hoa non mềm mẫn cảm không chịu nổi hắn đột nhiên thô lỗ cầm nắm, còn chưa kịp làm rõ ràng hắn vì cái gì đột nhiên từ ôn nhu tình nhân chuyển thành cường bạo chiếm đoạt, nơi non mềm liền cảm nhận được áp lực cường hãn.
“Ngô…… A……” tiểu mỹ nhân đang không hiểu gì, tiếp theo đã bị nam tính thuần túy cuồng dã thúc đẩy quá nhanh mà kêu khóc đau đớn.
Tuy rằng nàng nhiệt tình lớn mật, nhưng nàng cũng là nữ nhân hàng thật giá thật, chưa biết gì, xử nữ trong trắng.
Kích Liên Thiên vì tức giận mà cuồng dã thân dưới, giống như một tên đạo tặc hái hoa thô bạo chiếm đoạt, không chút nào thương tiếc đoạt đi trong sạch của nàng.
Nam tính thô dài to lớn cứ như vậy mà gạt mở của huyệt nhỏ bé hoạt nộn, tràn ngật hoạt dịch bởi nàng xúc động mà tiết ra, đột nhiên bị lấp đầy, tiểu huyệt kịch liệt co rút.
Tiếp theo nàng trong nháy mắt căn bản chưa kịp thở, nam tính thô dài nổi gân xanh không chút để ý gạt bỏ chướng ngại cuối cùng, thô bạo tiến thật sâu vào tận cùng tiểu huyệt thủy nộn của nàng.
“Không…… Không cần…… A…… Ô…… Ta không cần……” tiểu mỹ nhân vốn vô cùng xinh đẹp, nay bị hắn biến thành vô cùng thảm hại, trên mặt tràn đầy thống khổ.
Nước mắt từ đôi mắt ánh lên sự đau đớn cùng thất vọng không ngừng chảy xuống, nàng đá động hai chân trắng noãn, hai tay nhỏ bé liều mình chống cự đẩy thân hình tráng kiện của hắn, ý đồ muốn thoát ly hắn tàn phá.
“Trời ơi! Thực xin lỗi…… Chết tiệt! Ta thế nhưng…… Không, nàng đừng nhúc nhích, đừng động nữa …… Dừng lại! Bằng không ta sẽ lại làm nàng bị thương…… Đáng chết!”
Nghe được tiếng khóc bi ai cùng thống khổ của nàng, Kích Liên Thiên cuối cùng từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Hắn không ngừng mắng chính mình, nhưng không cách nào vãn hồi hắn càn rỡ.
Khi hắn đem nam tính bừng bừng tiến nhập vào trong nàng, hoàn toàn không dự đoán được khả năng nàng còn là xử nữ, cho nên mới đem toàn bộ bão tố lửa giận không chút ôn nhu tiến nhập vào trong cơ thể nàng.
Nhưng đến khi hắn cảm nhận chính mình xuyên qua tấm màng mỏng manh tượng trưng cho sự trong sạch của nàng, thì đã quá muộn để kìm hãm lực lượng cường đại kia lại.
Vì thế nam tính chỉnh căn thô trưởng, liền tiến thật sâu vào cơ thể khiến nàng kịch liệt đau đớn, mà gắt gao co rút lại.
Hắn vốn định lập tức đem nam tính khiến cho nàng vô cùng thống khổ kia rút ra, lại bị nàng bởi vì đau đớn mà co rút nhanh trói chặt lại, nếu hắn hiện tại ngoan cố muốn rút ra, khẳng định sẽ lại làm cho chỗ đó của nàng bị thương.
Vì thế hắn ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nam tính tức dục bùng nổ làm sao chịu được nàng mềm mại bóp chặt mấp máy? Thiếu chút nữa đã theo bản năng ở bên trong nàng mà rong ruổi.
Hắn cắn răng, toàn thân toát ra mồ hôi, bắt buộc chính mình ở trong cơ thể nàng yên lặng bất động, trong miệng không ngừng trấn an nàng, “ Ngoan ngoãn , đừng lộn xộn……”
Hắn ghìm nhẹ thân hình xuống phía dưới gắt gao đem nàng ngăn chặn, đại chưởng vuốt ve hai hàng lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu hôn lên trán cùng mắt nàng, chờ đợi đau đớn của nàng biến mất.
“Thực xin lỗi, là ta không tốt, ta rất thô bạo , tha thứ ta…… Đừng nhúc nhích, một lần nữa sẽ không đau, ngoan……”
Nhìn nàng khóc nức nở, thân mình không ngừng run rẩy, khiến cho hắn đau lòng không ngừng ở trong lòng mắng chính mình lỗ mãng.
“ô…… Ta chán ghét ngươi! Ta không thích ngươi ! Ngươi làm cho ta đau quá nha! Ô……”
Tiểu mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ đều bị đau đớn biến thành chẳng biết đi đâu, giống hệt một tiểu oa nhi nằm trong lòng hắn thương tâm khóc lóc.
“Nàng rốt cuộc tên gọi là gì? Nói cho ta biết được không?” hắn cố nén dục vọng cấp bách muốn phát tiết, muốn quên đi khoái cảm do nàng mềm mại hoạt nộn bóp chặt nam tính của hắn đi, thấy bộ dáng nàng đáng thương rơi lệ, lại tâm liên của nàng ngây thơ.(Lik: ăn sạch sẽ người ta rồi mà giờ mới hỏi tên người ta, chẹp chẹp =.=||, pan: gật đầu lia lịa, haiz, nam nhân!!! ) (TN: aii…)
Tiểu mỹ nhân gương mặt trắng xanh, hiện tại cũng không còn tâm trí để suy nghĩ bất cứ đều gì, theo bản năng nghẹn ngào đem tên thật nói ra. “ Ô…… Ta…… Ta gọi là Bảo Oa……”
“ Bảo Oa?” Hắn lập lại một lần tên của nàng, cũng nhạy bén mà nhìn thấy mày liễu nhíu chặt đã hơi giãn ra.
Hoa huyệt co rút, thít chặt cũng dần dần cởi mở hơn, nhẹ nhàng hút lấy nam căng to lớn, thanh âm đau đớn cũng dần được thay thế bằng những hơi thở nóng bỏng, hổn hển, xuân thủy ướt át lại lần nữa tuôn trào.
Vì thế hắn bất động thanh sắc khởi kiện thắt lưng, lắc lư cao thấp, cự long tại hoa huyệt dần dần tiến lên.
Vách tường thịt non mịn vì chuyển động ra vào mà không ngừng vuốt ve lên thân cự long, khoái cảm như một luồng điện từ hạ thần truyền khắp cơ thể, yết hầu bất giác dật ra thanh âm trầm thấp.
“ Ân…… Hảo nhanh, nóng quá…… Ân…… Bảo Oa……”
“ Không cần nha!”
Bảo Oa còn đang rất thương tâm, hậu tri hậu giác phát hiện Kích Liên Thiên thế nhưng bắt đầu hoạt động “hung khí” làm bị thương nàng.
Tấm thân trong trắng bị hắn cường hãn cướp đoạt làm nàng sợ hãi, nàng đâu chịu cho hắn tiếp tục thương tổn nàng? Vì thế vội vàng lấy tay muốn đẩy Kích Liên Thiên, vẻ mặt ý loạn tình mê, đang ở trên người nàng ra.
Kích Thiên Liên đang hưởng thụ khoái cảm mất hồn từ hang mật mê người của nàng mang lại, sao có thể cam tâm tình nguyện mà rời đi, buông tha cho nàng?
「”Bảo Oa, sẽ không tái đau, ngoan ngoãn, ta sẽ làm cho nàng rất khoái hoạt …… Ta nhịn không được , nàng hảo nhanh hảo nhuyễn, làm ta thật thoải mái…… Ân……”
Hắn không ngừng dùng lời lẽ đường mật mà ca ngợi động hoa của nàng, đồng thời nửa người cũng nhích lên, ngồi chổm hổm trên thân hình tuyết trắng, một tay vươn ra, nhẹ nhàng giữ lấy nụ hoa hồng nhạt, nâng niu, se sắt, một bàn tay lại trượt xuống nơi gắn kết giữa hai người, trêu đùa hoa thần đã sưng mọng ướt át.
Tư thế thay đổi, làm cho hắn càng có thể tiến vào càng sâu, hoa huyệt chặt hẹp nuốt trọn cự long thô dài, cảm giác sung sướng không ngừng tăng lên, muốn khiến hắn điên cuồng.
“ Không…… Ân a……” đôi mắt màu lục vì kích tình mà ẩn ẩn một tầng sương mỏng, trông lại càng mị hoặc, xinh đẹp động lòng người.
Tuy rằng ở hạ thân vẫn còn tồn tại cảm giác đau đớn bị xé rách, nhưng hắn không ngừng dùng năm căm to dài ra vào, lực đạo cũng không cuồng dã, thô bạo như lúc ban đầu mà nhịp nhàng, nhẹ nhàng hơn, như đang an ủi, vuốt ve vết thương từ nơi sâu kín nhất. Hai tay của hắn cũng không ngừng khiêu khích hoa thần, hai đỉnh tuyết sơn cũng được bàn tay còn lại cùng môi lưỡi tận tình chăm sóc, sức lực của nàng dần dần cứ như thế, bị rút đi, từng chút, từng chút một…
Nàng thật không nghĩ tới sau khi trải qua cảm giác đau đớn như vậy, rất nhanh qua đi, từ nơi sâu thẳm lại dấy lên một loại cảm giác khoái hoạt, tê dại, thoải mái đến không cách nào hình dung……
Khó trách, nhóm hổ mẫu đã nói qua, sau khi nàng thành niên nhất định phải đến bí đạo học qua một khóa kích xuân, thì ra, giao hoan, lại mang đến một loại khoái hoạt như vậy!
Đau đớn qua đi, hạ thân cùng ba đểm mẫn cảm trên người không ngừng bị hắn khiêu khích, chơi đùa, Bảo Oa xuân tình nồng nàn, lập tức nhớ đến những gì đã học được, đem ra phát huy tác dụng.
Mười ngón tay thon dài, bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt ve vòm ngực săn chắc, vân ve hai hạt đậu rắn chắc, chơi đùa thỏa thuê, lại trượt theo khung xương chắc khỏe, chạm đến hai hòn ngọc căng tròn, vuốt ve, xoa nắn, vân vê, làm cho chúng vốn đã sưng to, dưới hành động lớn mật của nàng càng thêm căng tức.
Đầu gối nhểnh cao, hai chân đặt vững vàng trên mặt cỏ mềm mượt, Kích Thiên Liên tâm cuồng ý loạn, nam căng nóng như lửa, to dài như mãnh long không ngừng vận sức, một lần rồi lại một lần ra vào động khẩu, cứ mỗi lần chôn vào đều ngập sâu tận gốc, hữu lực di dời, nhanh chóng cuồng dã. Hoa huyệt non mịn, ẩm ướt, chật hẹp, không ngừng mút lấy nam căng, mỗi một lần đều cảm nhận được cự long đều chạm đến đích cuối cùng trong đường hầm tư mật, hoa kính cũng bị căng ra hết cỡ, hoàn toàn bị lấp đầy.
“ A…… Liên lang…… Lại đến……”
Kích tình như những đợt sóng, ồ ạt kéo đế, hai nụ hoa hồng nhạt dưới bàn tay tà ác của hắn, bây giờ đã vểnh cao, cứng rắn, đỏ tươi hoa lệ, nổi bật trên da thịt tuyết trắng bị dục hỏa nhuộm hồng.
Nhìn mỹ nhân yêu kiều diễm lệ, phong tình vạn chủng yểu điệu nhuyễn miên, nam căn nóng bừng chôn sâu trong huyệt nộn không ngừng kêu gào được giải phóng.
“Trời ơi! Bảo Oa, nàng thực bức ta đến điên……”
Kích Liên Thiên thô thở phì phò, không biết mất bao nhiêu khí lực đè nén được cảm giác muốn “khai hỏa”, cắn răng đem nam căng đang cắm chặt trong huyệt hoa rút ra.
Cự long vừa rút khỏi hoa huyệt, một lượng mật dịch từ trong đường hầm tư mật không ngừng tràn ra, Kích Thiên Liên vội vàng đỡ lấy thiên hạ yêu kiều đang nằm trên cỏ, nâng người nàng lên, xoay thân nàng lại, lấy hai tay bé xinh nâng lên, đặt lên cổ thụ phía trước.
“Đem chân mở ra, tay chống lên thân cây, ngoan!”
Nàng thần mê ý loạn, ngoan ngoãn làm theo lời hắn, hai chân thon dài mở ra, xuân thủy củng máu trinh lập tức từ trong khe mật chảy ra, dọc theo đùi, làm cho hai chân một mảng ướt át, lầy lội.
Cảnh xuân trước mắt càng làm cho Kích Thiên Liên như càng thêm kích thích, nhanh chóng cầm nam căng sưng to đặt ngay tiểu huyệt nhuyễn nộn, mạnh mẽ cọ xát.
Sau đó còn chưa cho nàng kịp nghỉ ngơi, nam căng nóng rực lập tức vọt vào trong hoa tâm ướt át, cả cự long cường hãn cắm sâu đến tận gốc, không ngừng va chạm kịch liệt, hắn nhịn không được gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn
“Nàng thật sự là quá tuyệt vời, thật đẹp ! Ân……”
“ A…… A ân…… Liên lang…… Liên lang…… Hảo hảo lộng ta, mạnh a….nhanh a.. A ân……”
Tình dục hoàn toàn nhấn chìm nàng trong bể dục vọng, cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất, nàng hoàn toàn trầm luân, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng bật ra những lời nỉ non, khiêu tình. Hai tay chống lên thân cây, chịu đựng cường lực, mặc ý để cho kích Thiên Liên ở phía sau cuồng dã lao đến, cùng hưởng khoái hoạt dục tiên dục tử.
Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng rên rĩ ra những tiếng kêu kiều mị làm cho Kích Liên Thiên nghe được tâm loạn thần mê, động tác càng lúc càng mất đi kiềm chế, điên cuồng lao đến.
Khoái cảm lạc thú dạt dào không ngừng tăng lên, làm cho Kích Liên Thiên khống chế không được tự thân biến hóa, lộ ra một chút nguyên hình – Ngân lang. Trong khoang miệng, hai răng nanh bén nhọn dần dần lộ ra, Bảo Oa đã đưa hắn đến tận cùng khoái hoạt, dòng máu dã tính trong người mất đi kiềm chế, không ngừng sục sôi.
“Hảo bảo bối, ân a…… Nàng thật chặt, thật nóng…a ân a……”
Hai tay của hắn không ngừng xoa nắn hai quả tuyết lê đang rung lắc phía trước, chơi đùa hai đỉnh nhũ tiêm săn cứng, lại tà ác chà sát cặp mông đầy đặn, chơi đùa hoa thần sưng mọng, luân phiên thay đổi, luôn luôn bận rộn tới lui…
Hai người thân hình gắt gao giao triền, qua một lúc lâu, toàn thân Bảo Oa run lên, mái tóc dài hất ngược theo tiểu đầu, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, cái miệng anh đào run lên, bật ra một tiếng thét mị hoặc
“A ──”
Nàng như một búp bê tinh xảo bị rút hết khí lực, cả thân người mềm mại vô lực, nhưng Kích Liên Thiên vẫn chưa buông nàng ra, đôi tay cường tráng hữu lực nhanh chóng đỡ lấy thiên hạ mảnh mai, cự long vẫn chôn sâu trong hoa huyệt, lắc mông vận sức ra vào, cuồng dã chưa chấm dứt.
Mặc dù Bảo Oa gần như lâm vào hôn mê, nhưng thân thể nhuyễn nộn mê người, hoa thần vẫn không ngừng mấp máy, mút chặt lấy thân cự long.
「 Bảo Oa…… Bảo Oa…… Ân……」
Kích Liên Thiên cuối cùng cũng rống lên một tiếng, chôn sâu trong huyệt động, mầm mống không ngừng phun trào, bắn thẳng vào nơi sâu kín nhất…Hoan ái triền miên, xuân tình dào dạt, cuối cùng, hắn ôm lấy thiên hạ sớm đã mất đi ý thức, mỉm cười, chìm vào giấc ngủ…
Khi Kích Liên Thiên mở mắt ra, trước mắt là màu xanh mát rượi của rừng già, ánh nắng lung linh chói rọi qua những tầng lá xanh mướt, trong đầu bất giác cảm thấy mơ hồ, đây rốt cuộc là đâu? Không phải hắn đang cùng một mỹ nữ đắm chìm trong hoan ái sao?
Nhớ tới Bảo Oa, hắn đột nhiên xoay người, bật dậy, mở to hai mắt tìm kiếm khăp nơi.
Nhưng là đừng nói là Bảo Oa xinh đẹp như tiên, bốn phía căn bản ngay cả nửa nhân ảnh đều không có, chỉ có “tiểu mỹ nhân” ánh mắt mơ màng, vì hắn ngồi dậy quá nhanh mà lăn từ trên người hắn thẳng một đường xuống mặt đất.
Hắn cúi đầu nhìn y phục trên người mình, tuy rằng hỗn độn, nhưng đều còn đầy đủ mặc ở trên người. Hắn bên môi bỗng nhiên giơ lên một chút tự giễu, trưng ra một nụ cười bất đắc dĩ, xem ra, hắn khả năng lâu lắm không có nữ nhân, bất quá giờ ngọ ngủ quên một lát, nhưng lại có thể tâm ý nhộn nhạo, mơ một giấc mộng xuân ……
Kích Liên Thiên mơ hồ tìm trong trí nhớ cảnh sắc hoan ái sống động, tìm một lời giải thích hợp lí, bất giác nhăn lại mày rậm. Cho dù là mộng xuân, cảm giác tại sao lại sống động như vậy, sung sướng vẫn chưa hoàn toàn toàn biến mất a!
Toàn thân còn đang tận hưởng cảm giác lâng lâng bay bổng, dục tiên dục tử, hơn nữa phấn khởi thỏa mãn làm cho hắn toàn thân thẳng đến lúc này còn nóng lên , hắn theo bản năng đem ánh mắt chuyển qua bộ vị mẫn cảm của chính mình, thế này mới nhìn đến đũng quần thế nhưng thấm ướt một mảnh.
Cảnh tượng đập vào mắt làm hắn bây giờ mới nhận ra giữa hai chân lúc này là một mảnh nhớp nháp.
Không thể nào? Hắn đã trở thành một đại nam nhân thành thục, nhưng chỉ có giấc mộng xuân liền…… Cứ như vậy không không chịu thua kém ……
Đắm chìm trong một nỗi buồn rầu khó lý giải, Kích Liên Thiên hoàn toàn không lưu tâm đến tiểu mỹ nhân bị hắn nhiễu tỉnh, theo lý thuyết nên cùng hắn phát cáu, thế nhưng lại nhu thuận im lặng ngồi ở một bên. Trong đôi mắt màu ngọc lục bảo của tiểu mỹ nhân cũng đồng thời lóe lên tinh quang mà hắn không hề hay biết ……
Cho đến khi hắn ửng đỏ cả mặt, tính mang tiểu mỹ nhân chạy nhanh về phủ thay đi y phục thật mất mặt kia, vòng tay muốn ôm lấy tiểu mỹ nhân, thế này mới phát hiện trên phần hông của nàng xuất hiện hỏa diễm đồ đằng (hình xăm ngọn lửa) xinh đẹp.
“Di? Tiểu mỹ nhân, trên người ngươi làm sao vậy?”
Hắn đem tiểu mỹ nhân nằm nghiên một bên, cẩn thận quan sát đồ đằng bỗng nhiên xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng dung tay gạt qua một bên lớp long mao mềm mại, trắng tuyết, sờ lên hoa văn màu đỏ tươi diễm lệ. “ Kỳ quái , trước kia không có nha……”
Hắn hiện tại hoàn toàn đã quên mới vừa rồi còn muốn vội vàng chạy trở về đổi quần, lực chú ý lại toàn bộ quay sang, đổ dồn lên thân hình da lông mềm mại của tiểu hổ nhi.
Khi hắn nhận ra hồng sắc hoa văn kia là thuộc loại đồ đằng hoàng thất của Ngọc hổ tộc, ánh mắt sắc bén lóe lên, lam quang chớp động.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi rốt cuộc là ai? Đây là đồ đằng chỉ có Ngọc hổ mới có, nếu ngươi là Ngọc hổ, cho dù không muốn lấy hình người hiện thân, cũng nên ra lên tiếng nói cho ta biết đi?”
Kích Liên Thiên nâng tiểu mỹ nhân, đem tầm mắt chăm chú nhìn thẳng vào cặp mắt tròn xoe đáng yêu, đầy vẻ “ngây thơ, vô tội” của nàng.“ Nói chuyện nha! Ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì muốn lộng ta?”
Nếu tiểu mỹ nhân thật sự là Ngọc hổ, như vậy uế vật còn lưu lại giữa hai chân cùng với giấc mộng xuân kia còn có khả năng là chân thật .
Bởi vì trong trí nhớ của hắn, mỹ nhân diễm lệ đa tình tên gọi Bảo Oa kia cùng tiểu mỹ nhân có cùng một đôi mắt màu xanh ngọc bích!
Nhưng Kích Liên Thiên lại thất vọng rồi, bởi vì tiểu mỹ nhân chính là dùng ánh mắt vô tội, khó hiểu, hưởng ứng câu hỏi của hắn, tứ chi ngắn ngủn không an phận vũ động, miệng phát ra tiếng hổ nhi không hiểu được, “rống…… rống…..”」
Kích Liên Thiên thấy thế, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vô lực sâu sắc, khi hắn lại nhìn về phía bên sườn của nàng, đồ đằng xinh đẹp kia không biết khi nào đã biến mất không thấy, làm cho hắn không thể tạm thời buông hoài nghi đối với tiểu mỹ nhân.
Bởi vì, nếu nàng kiên trì không muốn biểu lộ thân phận, hắn cũng đành bó tay, không có cách bắt buộc nàng nói ra.
Hơn nữa đồ đằng biểu tượng cho Ngọc hổ tộc là từ sinh ra liền mang đến, chưa từng nghe nói nó biến mất không thấy, điều này làm cho hắn căn bản không biết nên làm như thế nào cho phải, cũng không biết tiểu mỹ nhân rốt cuộc có phải Ngọc hổ bộ tộc hay không?
Nếu là như vậy, Bảo Oa……
Kích Liên Thiên nhớ lại tình hình lần đầu tiên nhìn thấy hỏa diễm đồ đằng……
Ngày đó, tiểu mỹ nhân chỉ cần chạy nhảy chơi đùa, hoặc là tâm tình tốt lắm, đồ đằng này sẽ tự nhiên xuất hiện.
Tựa như hiện tại, nàng bất quá ở trên cỏ cười huyên náo chơi đùa trong chốc lát, đồ đằng xinh đẹp liền xuất hiện , hắn nhịn không được ra tiếng gọi nàng,“tiểu mỹ nhân, lại đây, lại đây nhanh lên!”
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy tiểu mỹ nhân cùng Bảo Oa có liên quan mật thiết ──
Sau đó trở về phòng, thay đổi y phục trên người, hắn lại phát hiện một điểm không thích hợp. Bởi vì khi nhìn đến đũng quần dính đầy uế vật, tuy rằng rất mờ nhạt, khó có thể nhận ra, nhưng hắn vẫn nhìn thấy một tia tơ máu màu đỏ tươi.
Lập tức hiện lên hình ảnh Bảo Oa thống khổ kêu lên, hắn hoài nghi đó là lạc hồng của xử nữ.
Nếu điểm anh hồng này thật sự là máu xử nữ, như vậy Bảo Oa là có thật, hắn không mơ!