Hổ Xinh Đẹp, Sói Đùa Giỡn

Chương 1


Bạn đang đọc Hổ Xinh Đẹp, Sói Đùa Giỡn – Chương 1


“ Nhìn xem ta bắt được cái gì này?”
Cúi nhìn vật thể lông mao trắng muốt mềm mại, mắc trong cái bẫy đặt dưới bụi cây, Kích Liên Thiên huýt sáo,vừa đi vừa thì thào lẩm bẩm.
Hắn thanh âm lầm bầm lầu bầu tuy rằng không lớn, nhưng vẫn đủ khiến đồng bạn để ý đi tới.
Chỉ thấy ba dáng người cường tráng cao lớn nhưng còn hơi kém so với nam tử vừa mới lên tiếng, Hắc Lang tộc cùng dũng sĩ Tử Lang tộc, bọn họ từ ba phương hướng khác nhau đi tới.
Trong đó có một nam tử vác theo ống tên, tóc ngắn, hai cánh tay trần còn chưa đi đến nơi liền hiếu kỳ mở miệng hỏi: “Liên Thiên, trong bẫy có cái gì?”.
Đợi ba nam nhân hoàn toàn đi đến phía sau mình, chỉ thấy nam nhân được xưng là Liên Thiên kia đang ngồi quỳ gối trước hố bẫy, khom người đem cánh tay đào vào trong động.
Vì thế mấy nam nhân đi theo cũng vây quanh ở bên cạnh, chờ xem hắn lấy cái gì từ bên trong ra.
“Tiểu tử kia, ngoan một chút đi…..”
Kích Liên Thiên lông mày nhăn lại, chưa chịu rút cánh tay bị cắn một ngụm về.
Hắn dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm giữ cái miệng thú nho nhỏ, thuận thế vuốt vuốt lớp lông mềm mại về đằng sau, không đến hai cái liền đụng đến dây thừng cuốn lấy chân sau của con vật.
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên tươi cười, bỗng ngồi thẳng dậy, đưa tay kéo vật trong động ra, giơ lên “Các ngươi xem! Đây là cái gì?”
Vật thể bị lộn ngược, treo lủng lẳng trong không trung ra sức giãy dụa, chân sau bị dây thừng trói chặt, đang nhếch mép nhe ra một vài cái răng nhỏ bén nhọn, tê tê lên tiếng tự cho là có thể đe dọa người khác.
Nam nhân mới vừa rồi mở miệng hỏi Kích Liên Thiên , Tử Lang tộc ── An Đạt, thấy Kích Liên Thiên trong tay kéo ra vật nhỏ liền cao giọng cười to “ha ha!”
Hắn vươn tay trêu đùa , một chút cũng không bị tiểu lão hổ uy hiếp.
“Vật nhỏ này là từ đâu đến? Chúng ta đi ở đây lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua lão hổ, ha ha! Nhỏ như vậy, ‘nàng’ hẳn là còn chưa có cai sữa đi?”
Tiểu lão hổ có lông màu trắng, hiển lộ rõ ràng phần ngực và bụng, thể chất đặc điểm như vậy thì người khác hiển nhiên là không có nhận nhầm là ‘hắn’, mà chỉ có thể là tiểu cọp mẹ thôi.
Tuy rằng tứ chi tròn vo cùng bộ lông xoã tung đáng yêu, thân hình cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho ‘nàng’ trông thực đáng yêu vô tội không khác gì con mèo nhỏ, bất quá trên thân thể ‘nàng’ lại có vằn đen, răng còn bén nhọn hơn loài mèo, tất cả đều chứng minh ‘nàng’ thuộc loài hổ.
Chính là, ‘nàng’ nhìn có chỗ khác biệt với các lão hổ bọn họ từng gặp.
Mặc dù trên người nàng có sở hữu bộ lông đặc hữu của lão hổ, màu lông vàng xen kẽ những vằn đen, nhưng chưa từng nhìn thấy qua loại hoa văn lạ thường như vậy, xen kẽ trên nền lông trắng lại có một chút sắc hồng, trên cổ còn ẩn ẩn một đồ đằng, hoa văn này chỉ có Ngọc Hổ tộc mới có. (đồ đằng:hình xăm ^^)
Chẳng lẽ tiểu hổ đáng yêu phát ra hình dáng hoa văn chỉ có Ngọc hổ tộc mới có này là Ngọc hổ?
Vấn đề này nhất thời đồng loạt hiện lên trong óc bốn nam nhân, nhưng trừ bỏ Kích Liên Thiên, ba nam nhân kia nhanh chóng trừ bỏ mối hoài nghi này, bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua trong tộc Ngọc hổ có người có loại màu lông đặc biệt như vậy.
Bị treo trong không trung, tiểu lão hổ sao có thể để mặc cho người khác đùa nghịch? Thời điểm An Đạt cao hứng giơ tay đùa nghịch, thân hình tiểu lão hổ đang bị treo bỗng nhiên co rụt lại, chân trước rất nhanh vươn quét về phía tay An Đạt, móng vuốt lợi hại nháy mắt lưu lại trên mu bàn tay của An Đạt một vệt trảo ngâm rỉ máu.

“Ai nha!”
Không dự đoán được sẽ bị công kích, An Đạt bị đau, theo bản năng cánh tay giương lên đánh về phía tiểu lão hổ vừa công kích hắn.
Vừa thấy không đúng, Kích Liên Thiên cánh tay giương lên, động tác nhanh chóng đem dây thừng đang nằm trong tay thu lại, làm cho tiểu lão hổ né được đòn công kích trí mạng của An Đạt.
“Hắc! Nàng là ta bắt được , ngươi đừng hòng nghĩ muốn thương tổn nàng!”
Sau đó, lại hướng An Đạt đang hụt hẫng, phất tay nói: “ ngươi có thời gian chơi đùa với nàng, còn không bằng nhìn kỹ xem bốn phía quanh chúng ta có hay không bóng dáng đại hổ, tuy rằng lão hổ thích một mình hành động, nhưng tựa như lời ngươi nói, nàng xem ra hình như là còn chưa cai sữa, theo lý thuyết ít nhất nên có mẫu hổ đi theo bên người mới đúng, huống chi, ngươi không thấy được sao? Nàng có hoa vân của Ngọc hổ tộc.”
“Ta cũng không phải có ý định muốn thương tổn nàng, đây là phản xạ mang tính động tác thôi! Tiểu tử kia tính tình cũng không tốt đâu!” An Đạt thu hồi chưởng lực đánh trượt, thè lười liếm lên viết thương đau đớn đang rỉ máu trên mu bàn tay.
Hắn không vì động tác cùng lời nói có ý che chở cho tiểu lão hổ của Kích Liên Thiên mà cảm thấy mất hứng, bởi vì động tác công kích của hắn thuần túy chính là xuất phát từ phản xạ tự nhiên, hoàn toàn không nghĩ muốn giết hại tiểu lão hổ.
Hắn một bên vừa liếm miệng vết thương vừa nói: “ Ngọc hổ tộc? Ta cũng có nghĩ tới nàng là Ngọc hổ, nhưng nhìn bộ dáng của nàng…… Không quá giống nha!”
Sau khi liếm sạch máu trên vết thương, An Đạt liếc mắt nhìn tiểu lão hổ chưa chịu an phận, đang không ngừng giẫy dụa, bắt đầu trở nên cảnh giác, cùng hai người bạn đồng hành chú ý động tĩnh xung quanh.
Xoay người đưa lưng về phía bọn họ, dùng lăng mâu tìm tòi trong rừng cây thâm u rậm rạp, tuy Bàn Tử Cương cũng là người trong Lang tộc, nhưng thuộc Hắc Lang tộc, nhỏ giọng phụ họa.
“Ta cũng thấy không giống, tộc nhân Ngọc hổ tộc không hề có màu lông pha tạp sắc trắng, giống như nàng đây, tụa như vừa mới lăn lộn trong chảo nhuộm đủ màu sắc vậy, có vẻ giống lão hổ bình thường; Tuy rằng hoa văn đặc thù là Ngọc hổ tộc, nhưng lão hổ bình thường cũng có khả năng có hình dáng, kích thước như vậy …… Đa Lâm, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bị Bàn Tử Cương nhắc đến tên, Đa Lâm- con trai tộc trưởng tộc Tử Lang, cũng nghiêng đầu liếc mắt tiểu lão hổ đã bị Kích Liên Thiên ôm ở trước ngực, đang bị chế trụ móng vuốt lợi hại. “Nếu nàng là Ngọc hổ, như vậy nàng cũng nên ở tại đây tỏ rõ thân phận của nàng, không phải sao?”
Một câu nói rất đơn giản, nhưng nói ra trọng điểm.
Chỉ cần là thuộc loại Phù Vân giới tộc, bất luận tuổi lớn hay nhỏ, năng lực cao hay thấp, trời sinh giống nhau đều có hình người cùng nguyên hình, nhưng rất nhiều tộc nhân lại từ khi sinh ra sẽ không dùng qua nguyên hình kì nhân (hiện hình người).
Nếu nàng là đồng loại Phù Vân giới tộc, như vậy nàng không nên ở trước mặt bọn họ duy trì hình thú. Cho dù nàng thích duy trì hình thú hơn, nàng cũng nên nói một chút về thân phận của nàng đi!
Đa Lâm nói rất đúng, hắn cũng cảm thấy tiểu yêu tử này chỉ có thể là một tộc nhân của Ngọc Hổ tộc.
Bên trái một câu, bên phải một câu, mọi người trong nhóm đồng loạt thống nhất ý kiến, điều này làm cho Kích Liên Thiên không thể không ném đi hoài nghi về hoa văn của nàng.
Hắn nhấc cao tiểu tử kia lên, xoay qua xoay lại, ở trên toàn thân nàng cao thấp kiểm tra một lần rồi lại một lần, quả thật không cảm giác được hơi thở gì của Ngọc hổ tộc.
Kích Liên Thiên lúc này không thể không đồng ý với ý kiến của người khác.
“Cũng đúng, cho dù là chẳng may lạc đường trong khi đi du ngoạn, vào địa bàn của chúng ta, đã là người của Ngọc Hổ tộc, cũng nên cho chúng ta thấy rõ thân phận……”
“Xung quanh thoạt nhìn không thấy có dấu hiệu của đại hổ xuất hiện”.
Đa Lâm cẩn thận quan sát trên mặt cỏ cùng phía sâu trong rừng, vì không phát hiện gì, cho nên hạ kết luận.
“Vật nhỏ này sẽ không phải vô duyên vô cớ xuất hiện đi” An Đạt bị đau một lần vẫn chưa rút ra được bài học, bàn tay không an phận lại theo lời nói hướng đến tiểu hổ.

Khi hắn nhìn đến tiểu lão hổ nhếch miệng lộ ra lợi nha (răng nhọn), đành từ bỏ ý định, thu hồi bàn tay đang đưa ra về, vừa nắm tay lại, vết thương trên mu bàn tay lại ẩn ẩn đau đớn!
Tuy rằng tiểu lão hổ không thể làm cho hắn bị thương tổn quá lớn, nhưng hắn dĩ nhiên không muốn lưu lại trên mình thêm một vết thương nữa đi?
Hắn mang danh là người của Tử lang tộc, nhưng lại không bị thương vì bảo vệ lãnh thổ, lại đi đổ máu chỉ vì vết cào của một tiểu hổ, như vậy thật là không đáng giá!
Cho nên An Đạt không thèm đùa nghịch tiểu lão hổ trong lòng Liên Thiên một lần nữa.
Xác định quanh thân không có dấu hiệu nguy hiểm, Bàn Tử Cương cùng Đa Lâm cũng đi theo An Đạt đi trở về bên cạnh Kích Liên Thiên, cùng nhau dùng ánh mắt tò mò đánh giá tiểu lão hổ, hổ mâu trong suốt đang tràn ngập dã tính đương nằm trong tay hắn, gật đầu tỏ vẻ đồng ý với câu hỏi của An Đạt. “ Đúng nha! Không có lý nào lại chỉ có duy nhất một tiểu lão hổ xuất hiện ở đây.”
Vì thế Kích Liên Thiên giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, xem kỹ tất cả mọi chỗ xong, cuối cùng đem ánh mắt đặt tại gốc cây cao ngất lẫn trong mây ở phía đông, trên cây nặng trĩu quả tiên chín mọng.
“có lẽ, nàng là từ bên ngoài kết giới không cẩn thận lạc đường vào đây…..”
Vị trí bọn họ đang đứng thuộc khu rừng phía đông rậm rạp nhất, toàn bộ khu rừng này, chỉ có chỗ này là tương liên với phàm giới, chỉ cần vượt qua cây tiên cà thụ kia, chính là vùng đất của phàm nhân.
Vì không cho phép phàm nhân đặt chân vào nơi này, nên xung quanh gốc cây cổ thụ bị Lang Vương, trưởng lão cùng thánh điện thủ hộ thánh nữ kết hợp với nhóm tế thánh nữ thi triển pháp thiết hạ kết giới vô hình, để cách biệt nơi này với thế giới bên ngoài.
Nhưng kết giới này cũng có hạn chế , nó không thể ngăn cản được những tộc nhân cũng thuộc tộc duệ Phù Vân Giới tộc, hay những người có cùng gốc sinh vật xâm nhập.
Chỉ cần là bọn họ thuộc một trong những tộc trên, tất cả đều có thể dễ dàng tự do mà xuyên qua, nhưng mặt khác phàm nhân sẽ bị một lực lượng vô hình đẩy ra, không có cách nào có thể đặt chân lên dù chỉ là một ngọn cỏ ở nơi này.
Cho nên tiểu lão hỗ này ắt hắn là đi vào đây từ phàm giới đi? Tuy rằng xung quanh đây không thấy bóng dáng của lão hổ, nhưng cũng không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nha!
Kích Liên Thiên nhìn khu rừng đối diện không xót một chỗ, lấy lang mâu lợi hại cẩn thận xem xét mọi động tĩnh, sau đó cúi đầu nhìn tiểu lão hổ ngồi trên tay hắn sau một hồi giẫy giụa đến mệt mỏi, đang giương đôi hổ mâu to tròn lên chớp chớp nhìn hắn, thực là đáng yêu. “xem ra ngươi thật sự là lạc đàn …..”
Trước mắt hắn, cái miệng nhỏ nới rộng ra ngáp một cái, sau đó đem khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên cánh tay hắn cọ cọ, oa cái tư thế thoải mái, dần dần chìm vào giấc ngủ, Kích Liên Thiên nét mặt biểu lộ cười khẽ. “ kia ngươi liền theo ta trở về đi!”
Nghe vậy, ba nam nhân nhất loạt đều dùng biểu tình “bất khả tư nghị” nhìn Kích Liên Thiên.(bất cả tư nghị= kinh ngạc, không tin được, chưa từng thấy qua ^^)
Tuy rằng Kích Liên Thiên là người bề ngoài luôn luôn hòa khí có lễ, bất luận nam nữ già trẻ luôn luôn cư xử chu toàn, nhưng cho dù như thế, bọn họ chưa từng thấy hắn đối với cô nương nào nói năng ôn nhu nhẹ nhàng như vậy. Thế nhưng hiện tại hắn lại đối với một tiểu lão hổ toát ra vẻ nhu tình như vậy, như thế nào lại không khiến cho ba nam nhân kia cảm thấy vô cùng khiếp sợ?
“Ngươi muốn đem nàng mang về?” An Đạt nhịn không được lớn tiếng khiển trách.
“Lớn tiếng như vậy làm cái gì? Trong chúng ta có người bị điếc sao? Ngươi cần gì phải nói chuyện lớn tiếng như vậy?” Kích Liên Thiên ác liệt trừng mắt nhìn An Đạt vừa ghé vào lỗ tai hắn kêu to.
Sau đó lại tà nghễ liếc mắt nhìn đám người Bàn Tử Cương, trên mặt đang lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Nhìn ta như vậy làm gì? Bị các ngươi nhìn, mặt ta sắp mọc hoa rồi.”
Tiếp theo không để ý tới phản ứng của bọn họ, Kích Liên Thiên dùng tay còn lại nhặt chiếc túi da thú từ trên mặt đất lên, đi lên phía trước.
Ba người bị ném lại phía sau hai mắt nhìn nhau trong chốc lát, sau đó nhún nhún vai, đều tự nhặt túi da dưới chân vác lên vai, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Kích Liên Thiên.
“Ngươi muốn mang nàng về làm gì?” vấn đề này vừa lướt qua đầu An Đạt.

Bước nhanh vượt đến bên người Kích Liên Thiên, nhìn bộ dáng hắn trân trọng tiểu lão hổ, An Đạt dùng giọng điệu bất khả tư nghị: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, có phải vì nàng có bộ dạng giống tiểu oa nhi, nên ngươi muốn đem nàng làm con mèo nhỏ để dưỡng sao?”
Linh Lang tộc Bọn họ cũng có dưỡng một ít miêu, con rắn nhỏ, tiểu điêu, tiểu vẹt linh tinh làm sủng vật! Nhưng đó đều là ý thích của nữ nhân trong tộc, khi nào thì ngay cả nam nhân cũng bắt đầu muốn lưu hành sở thích nuôi sủng vật ? Hắn như thế nào không biết?
An Đạt lấy tay gãi gãi sau gáy, trong lòng đối với hành vi của Kích Liên Thiên cảm thấy khó hiểu.
Kích Liên Thiên bị hỏi đến phiền , “Linh Lang tộc chúng ta không thể đem tiểu lão hỗ đi lạc này về nuôi sao? Bất quá là mang tiểu lão hổ này trở về, cùng lắm thì có thể có vấn đề gì? An Đạt, ngươi thật giống nữ nhân, không! Ngươi so với nữ nhân còn lắm điều hơn!”
Sau khi nói xong, Kích Liên Thiên hóa thành một đạo gió xoáy màu bạc, làm tóc bọn người An Đạt dựng hết cả lên, liền biến mất ở trước mắt bọn họ, hướng về phía bộ lạc mà đi.
“Nói nhiều!” Bàn Tử vừa đi đến An Đạt trước mặt, hắn lạnh lùng buông lại một câu, ngay sau đó ở trước mặt hắn hóa thành một cơn gió nhẹ rồi tiêu thất (biến mất).
“ Nhắc đi nhắc lại!” Đa Lâm bướng bỉnh học theo động tác của Bàn Tử Cương, cũng cố ý đi đến trước mặt An Đạt cười nhạo liếc hắn một cái, đi theo phía sau Bàn Tử Cương vốn đã mất dạng.
An Đạt nhìn vào khoảng không nơi bọn họ vừa cưỡi gió đi mất một lúc lâu, sau đó mới hậu tri hậu giác mình bị đồng bạn lôi ra làm trò.
Địa vị của Kích Liên Thiên và Bản Tử Cương cùng hắn ngang nhau, có bị bọn họ cười cũng không quan hệ, nhưng Đa Lâm? Cái tên kia so với hắn còn nhỏ tuổi hơn, vậy mà lại dám cả gan theo sau hai tên tiểu tử kia cười nhạo hắn?
Không bao lâu sau, trong khu rừng yên tĩnh truyền ra tiếng khiển trách.
Tại thời điểm tiếng hét hù dọa thú rừng còn chưa dứt, một trận cuồng phong gào thét xuất hiện, làm nghiêng ngả toàn bộ cây cối xung quanh ……
Thanh âm nữ tử hoạt bát giả giọng nhõng nhẽo hướng tiểu oa nhi đang ngồi trước mặt chớp chớp mắt ríu rít vang lên.
Kích Liên Thiên còn chưa có xuất hiện trước cửa, các tiểu chất nhi, tiểu chất nữ đang đùa vui với Tiểu Yêu ở đại sảnh, đã cảm nhận được sự chuyển động trong không khí.
Nàng cười lắc lắc cái xuyến bạc cho trẻ con có treo những chiếc chuông nhỏ như hạt đậu, ngồi bên nôi đùa ngịch với hai tiểu oa nhi, hai cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, chảy cả nước miếng, xinh đẹp đáng yêu đến mức không thể có tiểu oa nhi thứ ba đáng yêu hơn.
Tiểu Yêu một thân hồng y, bộ dáng xing đẹp chính là tiểu muội của Kích Liên Thiên, bởi vì trong Kích gia, nàng là người nhỏ nhất, cho nên người trong nhà đều gọi nàng là Tiểu Yêu, dần dần, cả bộ tộc đều gọi nàng như vậy.
“Ngô…… A…… A……”
Tiểu cô cô còn chưa nói gì, nhưng nam nữ oa oa có vẻ như hiểu, hoặc là cảm ứng trời sinh phát huy tác dụng, nha nha lên tiếng dùng hai bàn tay mũm mĩm chỉ hướng ngoài cửa.
“Đúng rồi, thúc thúc đã trở lại, Tiểu Sùng cùng Mạt Mạt cảm giác được sao?”
Tiểu Yêu cầm lấy khăn tay thay đại ca nhà mình lau đi nước miếng trên hai cái miệng nhỏ nhắn của đôi long phượng song sinh, biết bọn họ quả thật phát hiện sự biến hóa trong dòng không khí.
Bọn họ dù sao cũng là con ruột của Lang Vương đương nhiệm Linh Lang tộc, chắc hẳn tai phải rất thính, trời sinh năng lực tự nhiên là càng mẫn tuệ a!
Nàng lau nước miếng nơi khóe miệng Mạt Mạt, một trận gió xoáy mang theo lực đạo mạnh mẽ liền từ ngoài cửa tiến vào.
Trận gió xoáy màu bạc tiến đến gần cái nôi, bên người Tiểu Yêu liền xuất hiện thân hình cao tráng của Kích Liên Thiên.
Nàng vừa muốn ngẩng đầu, bên tai chợt nghe thấy tiếng hét. “Tiểu Yêu, tiếp lấy!”
Kích Liên Thiên vừa định thân mình, cũng không quản Tiểu Yêu có thể hay không giữ được cái túi da nặng trịch kia, đã đem túi da nặng nề ném về phía nàng, tiếp theo liền khom người đi đến đùa giỡn với hai tiểu oa nhi .
Mà Tiểu Yêu vừa nghe đến Kích Liên Thiên liền thét to, bỏ xuống chiếc chuông xuyến bằng bạc -đồ chơi của của hai đứa trẻ, theo phản xạ tính vươn hai tay ra bắt lấy, lại ngàn vạn lần không nghĩ đến nhị ca lại ném ình cái túi da thật bự.
“Ôi! Thực nặng nha!”
Vốn đang quỳ gối bên cái nôi của tiểu oa nhi, Tiểu Yêu chưa kịp đứng dậy, đã bị Kích Liên Thiên quẳng cho chiếc túi da nặng trịch, khiến cho nàng ngã ngồi dưới đất .

Tiểu Yêu giãy dụa đẩy chiếc túi da to nặng ra khỏi người. Tiểu hổ mà Kích Liên Thiên đang ôm ở trên khuỷu tay nhẹ nhàng vuốt ve khiến cho đám tiểu oa nhi tò mò, dè dặt đến gần.
“Nhị ca thối! Cái tui da này rất nặng nha! Muội làm sao có thể đỡ được a? Ca còn chưa giúp muội……” Tiểu Yêu chưa từ trên mặt đất giãy giụa đứng lên đã lớn tiếng trách móc.
Đang lúc nàng không thèm để ý hình tượng lớn tiếng quát mắng, đột nhiên, vật nặng nề trên người nàng bỗng nhiên biến mất.
Tiểu Yêu nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy, nguyên lai là Bàn Tử Cương theo sau đi vào, thuận tay đem cái túi da đang đặt trên người nàng lấy đi, mà đi theo phía sau Bàn Tử Cương là Đa Lâm còn có chút thiện tâm giúp nàng đứng lên.
Tiểu Yêu một bên vỗ vỗ tro bụi dính trên váy, một bên hướng Kích Liên Thiên ồn ào “ Nhị ca thối! Ca chơi thật quá đáng, dù sao kiếp này muội cũng là nữ hài tử, ca một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, đem vật nặng như vậy ném lên người muội…… Ôi!”
Mới dựa vào Đa Lâm đứng dậy, chân còn chưa thể đứng, Tiểu Yêu bỗng nhiên hô lên sợ hãi, nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo, thiếu chút nữa mông nàng lại hôn đất thêm phát nữa. “Đa Lâm, ngươi làm cái gì đột nhiên buông tay? Ngươi……”
Tự lấy lại thăng bằng, Tiểu Yêu còn chưa mắng chửi xong, đại sảnh liền vang lên tiếng gầm rú thét giận dữ gọi Đa Lâm của An Đạt.
Nguyên lai là theo sát phía sau đám người Kích Liên Thiên đi vào cửa là An Đạt, không dám lấy năng lực của hắn so với Kích Liên Thiên khai đao, cũng không nghĩ muốn cùng Bản Tử Cường so đấu võ thuật, vì thế chỉ có thể tìm tên nhỏ tuổi nhất, công phu kém cỏi nhất là Đa Lâm để xả giận
Chỉ thấy An Đạt vừa tiến đến, tay đã gắt gao giữ chặt cổ Đa Lâm, kéo hắn đang đứng cạnh Tiểu Yêu lùi ra xa, trừng mắt nhìn hắn mắng chửi. “xú tiểu tử, ngay cả ngươi cũng dám cười ta? Dám nói ta nhắc đi nhắc lại? Tên tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi có phải hay không? Một ngày không giáo huấn ngươi, ngươi liền đã quên ai là lão đại? Xú tiểu tử!”
“Đa Lâm không dám…… Không dám …… An lão lão đại ngươi mau buông tay, mau buông tay nha!”
Đa Lâm giống như vô cùng thống khổ, liều mình dùng hai tay cầm lấy cánh tay như gọng kìm đang xiết cổ hắn, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
Một yêu hồ nhí nhố, một người giả bộ tức giận để đùa bỡn, hai người ghé vào cùng nhau, trời sinh chính là một cặp bài trùng, hai kẻ giở hơi chuyên đi làm trò.
Vì thế hai đại nam nhân tựa như hai tiểu oa nhi đang nằm trong chiếc nôi bên cạnh nàng, quấn lấy nhau đùa nghịch, vẽ thành một đường rất đẹp mắt trước khi ngã xuống dưới chân Kích Liên Thiên, bỏ qua một bên đĩa điểm tâm thơm nức ở trên bàn.
Bàn Tử Cương đã sớm đem túi da chứa con mồi cất vào nơi dự trữ thức ăn, lạnh lùng vọt đến một bên, thoải mái mà ngồi trên chiếc ghế dài.
Hắn nhấp một ngụm trà hoa cúc ấm áp thơm ngát, cầm lên một miếng điểm tâm ngọt ngào tinh xảo, cắn một ngụm, lấy tư thái vạn phần thản nhiên nhìn một màn hài kịch đang trình diễn trước mặt.
Mà Tiểu Yêu vốn đang mắng nhiếc nhị ca, cũng bởi vì An Đạt cùng Đa Lâm hồ nháo, bị nhiễu nhất thời quên mất mới vừa rồi bị Kích Liên Thiên trêu cợt.
Nàng lăng lăng nhìn màn đánh nhau không hề thú vị trong chốc lát, lại bị thanh âm của hai đứa trẻ bởi vì hưng phấn mà kêu lên, dẫn dắt rời đi chú ý, hơn nữa thỉnh thoảng từ trên cánh tay Kích Liên Thiên thoáng nhìn thấy vật thể có lông mao, cũng thực làm cho nàng trở nên tò mò.
Vì thế nàng đi đến bên cạnh Kích Liên Thiên, nghiêng đầu nhìn vật thể hoa sắc mao nhung trước ngực hắn. “oa, thực đáng yêu nha!”
Tiếp theo, bàn tay trắng nõn ngọc ngà của nàng đang vươn ra giữa không trung nhất thời cứng lại, hứng thú cùng thú vị trong giọng nói bỗng nhiên biến mất .
“Nhị ca, ngươi tìm tiểu lão hỗ này về để làm gì? Là muốn làm đồ chơi cho tiểu oa nhi, hay là muốn đem nó trở thành bữa ăn tối nay ọi người ?” nàng tức giận nhìn tay mình vẫn chưa chạm được tiểu hổ đáng yêu, thở phì phì cố ý hỏi.
Nghe vậy, gương mặt của Kích Liên Thiên đột nhiên trở nên tức giận, trừng mắt liếc nhìn Tiểu Yêu một cái. “ kỳ quái , ta vì thấy nó một thân nữ nhi, không cha không mẹ nên mới ôm về đây? Ta thấy ngươi cùng An Đạt đáng nhẽ nên cùng một mẹ sinh ra, bằng không như thế nào lại có thể nói ra những lời giống y hệt nhau!”
Hắn một mặt giữ lấy tiểu lão hổ đang nhập nhèm buồn ngủ, đang giẫy giụa tứ chi muốn thoát khởi sự kiềm chế, một mặt thông qua thần sắc dùng vẻ mặt bất mãn nhìn Tiểu Yêu, “như thế nào, con mắt nào của ngươi nhìn thấy, ta đem nàng làm đồ ăn cho chúng ta? Làm sao cac ngươi cứ muốn ăn tiểu tử này cho bằng được?”
“Ai bảo ngươi bày ra một bộ dạng muốn che chở nàng, làm cho người ta nhìn thấy thật chướng mắt!” Tiểu Yêu một chút cũng không chần chờ lập tức đáp lời.
Nàng càng cố vươn dài tay ra, vẫn không tài nào chạm được vào người tiểu lão hổ, hờn giận tong lòng không thể nào kiềm chế mà bộc lộ hết ra bên ngoài .
Tuy rằng nhị ca nàng so với đại ca đứng đắn đến cao ngạo, thập phần bình dị, gần gũi hơn, cũng hài hước hơn, nhưng cũng chưa từng thấy hắn đối với động vật nhỏ có biểu hiện yêu thương như vậy……
“Ta nào có đem nàng làm bảo bối” Kích Liên Thiên hoàn toàn không phát giác ra chính mình coi trọng tiểu lão hổ hơn hẳn bình thường, còn phản bác lại muội muội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.