Hiểu Thanh Hoan

Chương 120


Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 120

Ninh Dục không còn, đám tư binh cận vệ còn dư lại cũng mất hi vọng, nhanh chóng trở thành một đám ruồi không đầu.

Quan Trọng dẫn người của Thần Vệ doanh nhanh chóng tiêu diệt cấm quân phản loạn, theo lời Tạ Giác nói, cởi giáp không giết, cho đám tư binh kia một con đường sống, chỉ thu khinh giáp vũ khí của bọn họ, dùng dây thừng trói chặt từng người, cho ngồi xổm hàng loạt bên tường cung.

Giang Ảnh từng là ảnh vệ, không thể xuất hiện trước mặt Ninh Tông Nguyên, cho nên không theo Tạ Giác vào cửa, ở lại bên ngoài giúp Quan Trọng bắt người. Hắn học giết người từ nhỏ, thân pháp khó đoán như ma, đánh xong trận này, tuy ít nhiều cũng phải chịu thương nhưng vẫn có thể toàn thân trở ra, chỉ tiếc thân xiêm y này đã bị máu dính đến không rõ bộ dáng. 

Buổi đêm gió mát, vào lúc trời đông giá rét, gió bắc càng mạnh, Quan Trọng điểm lại nhân số một lần rồi xoa xoa cánh tay đứng bên người Giang Ảnh.

“Quả là nguy hiểm, may mà đều là đám người ô hợp.” Quan Trọng hà hơi ra sương trắng, giậm chân qua lại: “Không phải vậy thì thật không dễ bàn.”

Giang Ảnh liếc hắn, tựa hồ là khá tán thành với câu “đám người ô hộp” kia, hiếm có khi mà mở miệng nói một tiếng: “Ừ.”

Hai người đều ngầm hiểu, không ai nhắc đến hậu cung. Thần Vệ doanh hiện nay còn lại không tới một trăm người, chuyện gì cũng ngoài tầm tay, hậu cung ra sao, cứ giao cho cấm quân quản đi.

Giang Ảnh không đủ kiên nhẫn để theo người khác nói chuyện phiếm, hắn ném thanh đao mỏng xuống đất, sau đó dựa vào tường chờ tin tức. Vết máu trên áo hắn đã kết băng, hơi động là cùng nhau rơi xuống. Giang Ảnh phủi một cái, thấy băng sương dính vào tay máu chẳng giống máu, nước không giống nước, cũng chẳng muốn phủi nữa.

Quan Trọng vòng vo ngoài cửa tầm một nén hương, nghe bên trong không có động tĩnh gì, mới nhìn Giang Ảnh một chút rồi chọn hai thân binh, đi về phía điện.

Giang Hiểu Hàn không biết tung tích, Giang Ảnh muốn thay hắn giúp đỡ Tạ Giác, cho nên cũng đứng lên từ góc khuất bên tường cung, đi theo vào điện.

Hai người bọn họ còn chưa vào đã chạm mặt Tạ Giác vừa bước ra. Không biết trường thương của Tạ Giác đã cất đi đâu, bên hông cậu chỉ còn một thanh mã tấu, tay cầm một mảnh vải rách nát không biết lôi ra từ đâu, đang khó khăn cầm máu cho vết thương trên tay của mình.

Tạ Giác không rảnh cởi khinh giáp nhìn kỹ, chỉ tháo khớp nối vùng bị thương, quấn vội lấy, dùng răng kéo chặt vải.

Quan Trọng bước lên trước một bước nghênh đón: “Tướng quân, không sao chứ?”

“Ta không sao.” Ta Giác lập tức khoát tay, tập tễnh đi về phía Giang Ảnh, cậu ta cau mày, lộ vẻ lo lắng: “Bệ hạ bị Ninh Dục làm tức giận đến phát bệnh, sợ là không xong rồi. Ta đang muốn hỏi ngươi đây, lúc này chính là cửa ải truyền ngôi, Giang Hiểu Hàn đến cùng là đi đâu rồi!”

“Độc trên người công tử phát tác, sợ là không dễ di chuyển, hẳn đang ở gần đây.” Giang Ảnh nói: “Chỉ là ta cũng không biết ngài ấy ở đâu, cũng may Nhan công tử vẫn ở cùng ngài ấy.”

“Độc?” Tạ Giác cau mày: “Độc gì?”

Từ khi hồi Kinh tới nay, phần lớn thời gian Tạ Giác đều ở trong phủ của Ninh Hoài Cẩn, Giang Hiểu Hàn lại giấu kín việc này, cậu ta đương nhiên không biết.


“Ninh Dục lúc trước sợ không kiểm soát được công tử, cho nên dùng độc để khống chế ngài ấy. Lúc đó công tử vì đại cục nên đã uống.” Giang Ảnh dùng dăm ba câu giải thích cho cậu ta: “Thuốc này khi phát độc sẽ vô cùng gian nan, hôm nay lại không khéo như vậy.”

“Cái tên Ninh Dục vô liêm sỉ này.” Tạ Giác không khách khí mắng một câu: “Vậy hắn bây giờ đâu rồi? Có muốn bí mật mời ngự y đến không?”

“Độc phát chỉ khiến người trúng khó chịu, không mất mạng.” Giang Ảnh nói: “Tính toán canh giờ, rất nhanh sẽ không sao, không cần kinh động người bên ngoài.”

“Ừ.” Tạ Giác cân nhắc: “Bệ hạ đã được đưa về Tử thần điện, nhưng ta không rõ về các tông thân trọng thần khác. Hiện nay ta đã tiếp nhận việc bố trí canh phòng Trường Nhạc cung, ta có thể giúp Minh Viễn giấu một lúc. Đến lúc này, dù thế nào cũng không thể để dã tràng xe cát, ngươi bảo hắn phải mau lên, nhất định phải đến trước người khác… Sau đó ta sẽ nói với Bệ hạ hắn vẫn ở cùng ta chỉnh quân, ngươi bảo hắn không cần lo lắng.”

“… Ồ, thiếu gia cũng biết lo lắng cho người khác rồi.”

Tạ Giác theo tiếng quay đầu lại, thấy Giang Hiểu Hàn đang bước lại đây. Mặc dù sắc mặt hắn có chút nhợt nhạt, nhưng ít ra thì vẫn còn có tinh thần. NhanThanh giữ mặt lạnh, đứng sau hắn nửa bước, tâm tình có vẻ khá kém, thấy Tạ Giác chỉ khẽ gật đầu, không định hàn huyên gì.

Giang Hiểu Hàn mặt dày kéo tay Nhan Thanh, thấy người cũng không thả ra.

“Đi còn không vững thì đừng có mà lắm điều.” Tạ Giác kéo cái chân gãy, cùng Giang Hiểu Hàn kẻ tám lạng người nửa cân, lườm hắn một cái: “Thân thể thế nào?”

“Vẫn ổn.” Giang Hiểu Hàn cười: “Vẫn đủ sức đi nghe di chiếu… Còn ngươi, chân làm sao vậy?”

“Mảnh giáp gẫy đâm vào, không thương tổnđến xương, không phải lo.” Tạ Giác tùy ý khoát tay: “Ninh Hoài Cẩn đã dẫn Ninh Diễn cùng Bệ hạ đi đến Tử thần điện, vị Vương gia này vẫn rất tốt, bảo ta nhắc ngươi nhanh chân một chút, Bệ hạ cũng không chờ được.”

“Vậy đi thôi.” Giang Hiểu Hàn gật đầu, nghiêm túc nói: “Chỉ là, dù Tạ tướng quân có công bình định, nhưng khó tránh khỏi trách nhiệm để cho tặc tử làm loạn cấm quân. Sau khi thu sạch cá lọt lưới, Tướng quân nhớ tới trước giường Bệ hạ thỉnh tội.”

Hai vị quan một văn một võ bộ dáng tàn tạ nhìn nhau cười, Giang Hiểu Hàn vỗ vỗ vai đối phương, đi vòng qua cậu ta ra ngoài cửa.

“Giang Ảnh.” Giang Hiểu Hàn phân phó: “Cầm danh thiếp của Cung thân vương đến vương phủ đón thiếu gia và tiểu thu tiến cung. Tối nay quá loạn, hai đứa nhỏ khó tránh khỏi sợ hãi.”

“Vâng.” Giang Ảnh cũng không hỏi nhiều, đáp một câu rồi quay người đi.

Nhan Thanh thử rút tay ra, nhưng Giang Hiểu Hàn nắm đến chặt, y thử hai lần cũng đành thôi, để tùy hắn kéo dắt, thấy thế hỏi: “Đón bọn nhỏ vào đây làm gì?”

“Ta không yên lòng.” Giang Hiểu Hàn nói: “Lúc trước là bất đắc dĩ nên mới phải đưa tụi nhỏ đến đó, hiện nay Ninh Dục đã chết, cũng không thể cứ tiếp tục để con em nhà mình dưới mí mắt người khác… Trước đây ta cũng từng ở trong cung để nghị sự đến đêm khuya, phải ngủ lại trong cung, Giang Ảnh sẽ chuẩn bị thỏa đáng.”


Giang Hiểu Hàn vừa nói vừa đi ra cửa, lúc này mới lưu luyến thả tay Nhan Thanh, nhận hai con ngựa từ tay binh sĩ Thần Vệ doanh. Sau khi độc phát, hắn dùng thêm một viên thuốc, xoay người lên ngựa, thử kéo dây cương, cảm thấy vẫn có thể kiên trì một hồi.

“Đêm nay sợ là có đại biến, một chốc không thể ngủ rồi.” Giang Hiểu Hàn quay đầu nhìn Nhan Thanh, nói: “Trước giờ khi phải ngủ lại trong cung, ta đều ở tại phía tây Thanh Tư điện, A Thanh, em…”

Giang Hiểu Hàn vốn định bảo y đi nghỉ ngơi trước, nhưng khi nhìn qua sắc mặt y, hắn vẫn nuốt ngược câu này về.

Giang đại nhân vội ho một tiếng, không được tự nhiên mà nói: “… Chắc em không biết đường, vậy thì theo ta đến Tử thần điện trước, chờ xong chuyện tối nay, ta sẽ dẫn em đi.”

Nhan Thanh hơi bớt giận, nhận dây cương một binh sĩ đưa tới: “Được.”

Lúc trước, Ninh Tông Nguyên phải dùng thuốc mới có thể miễn cưỡng giữ được dáng vẻ, lúc này, Ninh Dục trở thành cọng rơm cuối cùng ép chết con lạc đà, Thái y viện cho tới tầm hai mươi thái y, toát mồ hôi lạnh mà luân phiên kiểm tra hai lần, cuối cùng muốn cũng không chẩn bệnh nổi nữa.

Ngoài Tử thần điện, trọng thần theo cấp bậc mà lần lượt quỳ bên ngoài chờ triệu kiến. Áo khoác trên người Giang Hiểu Hàn bị sương phủ ướt đẫm, lớp lông mỏng trên đó đã bết lại. Có vài vị tông thân và lão Vương gia đều được nội thị lần lượt cung kính mời vào, xem ra không đến bao lâu nữa sẽ đến phiên bọn họ.

Nhan Thanh không cần tự hạ thân phận, ngồi giữa đám người chờ triệu kiến, y ngồi tại một hành lang uốn khúc gần đó, ánh mắt lướt qua đoàn người, rơi vào bóng lưng Giang Hiểu Hàn.

Ninh Hoài Cẩn là người hoàng tộc, phải ở trong điện nghe huấn, thân thể Thư Xuyên không khỏe, bị màn bức vua thoái vị vừa rồi dọa ngất, hiện tại còn đang ở trong Trường Nhạc cung, không bò dậy nổi. Giang Hiểu Hàn một mình quỳ trước đủ loại quan lại, lưng thẳng tắp, áo khoác màu mực trải ra sau lưng, giữa một đám thần tử, rất có vẻ hạc đứng trong bầy gà.

Bên ngoài trời đông giá rét, lúc thở ra cũng kết được một tầng sương, lão nội thị bên cạnh Ninh Tông Nguyên quen biết Giang Hiểu Hàn, biết thân thể hắn không thoải mái, còn lén cho hắn một tấm nệm êm.

Tạ Giác đến muộn hơn so với tất cả mọi người, người thiếu niên này đã bắt đầu biết toan tính, không hề động đến vết thương trên người, thậm chí còn có vẻ nhếch nhác chật vật hơn cả Giang Hiểu Hàn.

Vị Phó chỉ huy sứ vừa giải quyết một mối họa lúc này kéo cái chân bị thương, từng bước đi lên theo các vị quan văn quan võ, cuối cùng ngồi quỳ gối dưới bậc thang Tử thần điện, phía sau cậu ta vẽ ra một vết máu dài, mùi máu tanh nồng, khiến người ngửi thấy mà nghẹn.

Qua gần nửa canh giờ, cửa lớn Tử thần điện mới mở ra. Lão nội thị thân cận bên người Ninh Tông Nguyên run rẩy cầm phất trần bước ra, đứng trên bậc cao, trầm giọng hô.

“Tả tướng Giang Hiểu Hàn, Phó chỉ huy sứ Thần Vệ doanh Tạ Giác, Kinh Triệu Phủ doãn Hình Sóc, vào điện yết kiến ___!”

Giang Hiểu Hàn cụp mắt, sắc mặt nhợt nhạt cúi đầu hành đại lễ, sau đó vịn tay nội thị, có chút tập tễnh đứng lên.


Hắn bước lên bậc cao, chưa từng quay đầu nhìn về phía chúng thần quỳ gối phía sau.

Cửa Tử thần điện dần đóng lại sau lưng bọn họ, cửa gỗ dày nặng phát ra tiếng cót két vang vọng.

Trong nội điện, các tông thân không liên quan đã rời đi từ sau điện, Ninh Hoài Cẩn quỳ gối cách giường hai bước, Ninh Tông Nguyên nhắm mắt nằm trên giường, Ninh Diễn quỳ gối bên cạnh ông ta, nắm tay ông ta, khóc lớn.

Giang Hiểu Hàn cởi áo khoác, đưa cho cung nhân, đi lên trước khuyên một câu: “Điện hạ không thể quá mức đau buồn, miễn cho tổn hại đến thân thể.”

Trên giường bệnh, mắt Ninh Tông Nguyên hơi run rẩy: “Minh Viễn…”

Giang Hiểu Hàn theo lời quỳ xuống: “Có thần.”

Hình Sóc và Tạ Giác cũng quỳ gối sau hắn: “Bệ hạ.”

Ninh Tông Nguyên khó khăn mở mắt, lấy một phong thư màu vàng sáng bên đệm: “… Chiêu thư truyền ngôi một phần giao cho tông thân, một phần giao cho các ngươi. Lục điện hạ Ninh Diễn, tính tình hòa thuận, khiêm tốn hữu lễ, kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.”

Giang Hiểu hàn nhận thánh chỉ nội thị đưa tới, đáp: “Thần đã nhớ.”

Ninh Tông Nguyên hắng giọng một cái, đã đến lúc này, mỗi một chữ nói ra cũng như đang thiêu đốt mạng của ông ta, chữ chữ mang máu.

“Diễn nhi.” Ninh Tông Nguyên cầm tay Ninh Diễn, kiên nhẫn, như một người cha bình thường mà cong mắt với cậu bé: “Chuyện Phụ vương nói với con mấy ngày trước, con đã nhớ kỹ chưa?”

Ninh Diễn tội nghiệp hít hít mũi, gật đầu: “Nhớ kỹ ạ.”

“Vậy hiện tại Diễn nhi phải làm gì?” Ninh Tông Nguyên lại hỏi.

Ninh Diễn cắn môi suy nghĩ một chút, do dự buông tay Ninh Tông Nguyên, đứng dậy. Long sàng có chút cao so với cậu bé, Ninh Diễn phải dùng tay chống mạn giường, khó khăn bò lên, ngồi ở bên mép.

“Vậy thì đúng rồi.” Ninh Tông Nguyên híp mắt: “Bắt đầu từ hôm nay, Diễn nhi không cần nhìn lên bất kỳ người nào nữa. Con chỉ cần ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn vạn dặm non nước dưới chân con.”

“Phụ hoàng không muốn nói những lời nói suông, bảo Diễn nhi phải yêu dân như con.” Ninh Tông Nguyên mất sức thở hổn hển, ngón tay siết chặt áo ngủ bằng gấm: “… Diễn nhi chỉ cần nhớ, sướng vui đau buồn, nhất cử nhất động của con, đều sẽ ảnh hưởng đến giang sơn này. Thiên tử giận dữ, núi sông rung động, cửu châu gào thét.”

Ninh Tông Nguyên run rẩy, nhét đồng phù vào tay Ninh Diễn, để bàn tay non nớt của cậu bé nắm chặt. Đồng phù đặt trong tay Ninh Diễn, góc cạnh sắc nhọn cộm lên, khiến tay cậu bé phát đau.

“… Diễn nhi, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ, con là Đế vương, nhất định phải lấy đại cục làm trọng.”

Ninh Hoài Cẩn và Giang Hiểu Hàn trầm mặc quỳ gối trong điện, bọn họ đâu thể làm gì khác, trong lòng chỉ có đạo làm thần tử. Còn về đạo làm vua, phải để Ninh Tông Nguyên tự mình đến dạy.


Lúc này đây, Ninh Tông Nguyên đang tự mình cho Ninh Diễn một bài học cuối cùng.

Đế vương cao quý, mà cũng vô tình.

Giang Hiểu Hàn đã nghĩ tới cảnh tượng này vô số lần, nghĩ xem vào khắc Ninh Tông Nguyên lâm chung, trong lòng hắn sẽ cảm thấy điều gì. Giang Thu Hồng, chính hắn, thậm chí cả Giang gia, đời này đều khó khăn cầu sinh trong lòng bàn tay của Bệ hạ, nhưng đến phút cuối rồi, trong lòng Giang Hiểu Hàn lại là một khoảng trống rỗng hoang vu, cái gì cũng không còn.

Trống rỗng cũng tốt, Giang Hiểu Hàn không hề bắt ép bản thân phải cảm thấy gì đó lúc này, hắn quỳ gối, tiến lên một bước: “Thần cả gan xin hỏi Bệ hạ, hậu sự của Tứ điện hạ Ninh Dục phải xử trí thế nào?”

Hắn không thể không hỏi. Ninh Dục là Hoàng tử, dù có bức vua thoái vị, có tạo phản thì cũng vẫn là Tứ điện hạ. Hậu sự của hắn không thể để cho Ninh Diễn xử trí, dù làm thế nào, Ninh Diễn cũng sẽ bị gán cho cái danh quá mức khắt khe với người thân.

Ninh Tông Nguyên trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau, ông ta mới thấp giọng nói: “… Tứ điện hạ Ninh Dục, chết bất đắc kỳ tử.”

Như vậy có nghĩa là giấu chuyện Ninh Dục bức cung tạo phản, Ninh Tông Nguyên tàn độc cả đời, đến phút cuối đời mới có chút mềm lòng với con ruột của mình.

“Truyền chỉ ___Tả tướng Giang Hiểu hàn nhiều năm chăm chỉ cống hiến, trung quân yêu dân, lĩnh Nội Các, cùng Cung thân vương phụ tá tân quân… Tạ Giác có công cứu giá, nhưng tuổi còn quá nhỏ, chưa thể nhận tướng Nhất phẩm Hộ quốc công tạm phong Trấn quốc Tướng quân.”

Đây là sơ hở duy nhất của Ninh Tông Nguyên.

Ông ta vốn định đè ép Tạ Giác trong Kinh thành, để cậu ta cả đời sống vinh hoa phú quý, lại không ngờ cuối cùng Giang Hiểu Hàn lại ra hiểm chiêu, dùng công lao cứu giá giúp Tạ Giác thoát khỏi lao tù vàng ngọc này.

“Minh Viễn.” Ninh Tông Nguyên quay đầu, cảm khái tự đáy lòng: “… Ngươi quả là… Thần tử hữu dụng nhất cả đời này của trẫm.”

Giang Hiểu Hàn trầm mặc cúi đầu, làm đại lễ.

Ngọc phù hải đường cuối cùng vẫn giấu trong tay áo của Ninh Tông Nguyên. Đêm đông chí ấy, hải đường nở rộ, lúc ông ta ra khỏi cửa mới phát hiện dưới chân có một tấm ngọc phù và một bình Lê Hoa Bạch còn đầy.

Hương Lê Hoa thanh mát đi qua bốn mùa, từ đầu mùa xuân tới vùng trời đông giá rét.

Ngoài điện, Nhan Thanh như có cảm giác.  Y lấy từ trong ngực áo một tấm bình an phù hơi cũ, âm thầm niệm câu gì đó rồi nghiền nát tấm phù kia, để nó tan theo gió.

___ đây là Lục Phong lưu lại. Ngày ấy, tại vùng ngoại ô thành Trường An, tấm phù này được đặt dưới đĩa bánh. Vụn giấy bồng bềnh trong gió, cho tới lúc này mới tìm được nơi về của mình.

Giờ tý (11h đêm-1h sáng).

Cổng Tử thần điện một lần nữa mở ra, Giang Hiểu Hàn cầm thánh chỉ màu vàng đi ra, Ninh Hoài Cẩn dắt tay Ninh Diễn, đứng ở đài cao nhìn xuống.

Giang Hiểu Hàn làm thế nào để từ thần tử của Ninh Dục trở thành người đứng đầu phụ trợ Tân đế, nhóm người quỳ gối bên dưới không ai biết. Họ chỉ biết, từ giờ khắc này, những người còn đứng đây chính là tương lai ngày sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.