Hiểu Thanh Hoan

Chương 121


Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 121

Khi Giang Ảnh đưa Cảnh Trạm và Giang Lăng đến Thanh Tư điện, Giang Hiểu Hàn mới vừa thu xếp xong để nằm xuống.

Ninh Tông Nguyên đã cưỡi rồng về trời (ám chỉ cái chết của Hoàng đế), trong ngoài Kinh thành trước giao cho cấm quân thiết quân luật, thần tử, Thân vương đều ngủ lại trong cung một đêm, chờ hừng đông hôm sau đem chiêu sách truyền ngôi chiếu cáo thiên hạ mới có thể coi như không còn sơ hở.

Lúc nãy, khi còn ở Tử thần điện, Giang Hiểu Hàn tuyên chỉ xong, vốn định dùng thêm một viên thuốc, sắp xếp xong xuôi cho các vị tông thân rồi nói sau, tiếng là Nhan Thanh sống chết cũng không đồng ý. Sau đó, vẫn là Tạ Giác khuyên nhủ, nói cậu ta sẽ phái người dàn xếp, Giang Hiểu Hàn mới tạm an tâm.

Cung nhân nội thị tay chân lanh lẹ, không quá nửa canh giờ, trong ngoài cung đều đã treo cờ tang, ngay cả Giang Hiểu Hàn cũng thay sang trang phục quốc tang theo quy định. Tại linh đường ở Tử thần điện, vì Ninh Diễn còn nhỏ nên Ninh Hoài Cẩn cũng phải túc trực bên linh cữu.

Trên đường về Thanh Tư điện, Nhan Thanh từng hỏi Giang Hiểu Hàn, Ninh Tông Nguyên cũng không biết Ninh Dục có ý bức vua thoái vị, nếu như Ninh Dục không chọn con đường này, Ninh Tông Nguyên định sẽ thu trận thế nào, để có thể bỏ qua một Hoàng tử đã thành niên, truyền ngôi cho Ninh Diễn.

Trong lúc nói lời này, hai người đi qua Trường Nhạc cung. Giang Hiểu Hàn nghe y hỏi vậy, nghiền ngẫm một hồi, cho cung nhân lui xuống, dẫn Nhan Thanh vào nội điện.

Đồ ăn cho cung yến trong Trường Nhạc cung vẫn chưa được bưng đi, Giang Hiểu Hàn tiện tay bưng một bát canh cá trên bàn Ninh Tông Nguyên đưa cho Giang Ảnh, nói: “Nghiệm.”

Giang Ảnh theo lời, lấy một thanh ngân châm từ trong tay áo đặt vào bát, ngân châm bỗng chuyển màu đen, là dấu hiệu có độc.

Nhn Thanh ngẩn ra.

Giang Hiểu Hàn cũng không bất ngờ, hắn nhận bát ngọc, lại càng giống như xác nhận được suy đoán gì đó, thở phào một cái.

“Bệ hạ nói sai rồi.” Giang Hiểu Hàn thở dài: “Kỳ thực, trong số những người con của ngài, chỉ có Ninh Dục là giống Bệ hạ nhất.”

Có đúng hay không, Nhan Thanh cũng không nói ra được.

Khi đưa thuốc, Trình Nguyên đã dặn dò ngay từ đầu, thuốc này có thể giảm đau nhưng không thể chữa bệnh, trước khỏe, sau lại hư thoát vô lực, cần phải điều dưỡng. Giang đại nhân bị Nhan Thanh tịch thu hết số thuốc mang theo, lúc này công hiệu của thuốc dần rút đi, mệt mỏi liền dâng lên.

Nhan Thanh thay băng và thuốc cho vết thương trên vai của hắn, lại viết phương thuốc, dặn dò nội thị đến Thái Y viện sắc thuốc, chờ chuẩn bị thỏa đáng xong, mới rốt cục có thể bình tĩnh nói cùng Giang Hiểu Hàn mấy câu.

“Lúc đó chưa qua giờ tý, ông ấy cuối cùng vẫn chết vào ngày 16 tháng 11.” Nhan Thanh nói.

Mọi người đều cho rằng Ninh Tông Nguyên qua đời vào sinh nhật của Tân đế, chỉ có Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh là rõ, Ninh Tông Nguyên đã khiến bản thân chết đi vào một ngày kia.(*)


“Ninh Tông Nguyên chết rồi, hậu sự phải xử lý thế nào?” Nhan Thanh cảm thấy chén thuốc này vẫn có chút nóng, bèn dùng thìa khuấy khuấy cho nguội bớt: “Hôm nay ý chỉ nói phong Tạ Giác làm Trần quốc Tướng quân, cũng không đề cập đến chuyện cho hắn đi biên cương.”

“Bệ hạ…” Giang Hiểu Hàn gọi thuận miệng, trầm mặc chốc lát rồi sửa lời: “Tiên đế muốn giúp Ninh Diễn. Ý chỉ này phải để Ninh Diễn hạ, có thể khiến Tạ Giác nhận ân tình của ngài ấy. Đạo làm vua, nói đến cũng vô cùng dối trá.”

Qua nửa đêm, Nhan Thanh cũng không nhẫn tâm giữ mãi mặt lạnh với hắn, nghe vậy thì cong cong môi: “Huynh cũng có lúc ghét những chuyện phiền phức này.”

“Người không phải Thánh hiền, có thất tình lục dục cũng bình thường.” Giang Hiểu Hàn xốc áo gấm lên, tựa trên gối mềm, cảm khái: “Cũng may Tiên đế có dự kiến trước, để lại di chuyến, nói thiếu chủ tuổi còn nhỏ, không hợp để tang quá lâu, định đại điển đăng cơ là ngày 27 tháng này. Nếu không lại phải chờ sang năm, không biết còn đêm dài lắm mộng ra sao.”

Ninh Tông Nguyên quyết tâm phải nâng Ninh Diễn lên long ỷ của Hoàng đế, không những để lại chiếu thư danh chính ngôn thuận, thậm chí còn chuẩn bị sẵn lễ chế của đại điển đăng cơ, chỉ còn chờ Ninh Diễn nhắm mắt, leo lên đài cao tế trời.

“Tiên đế viết rất rõ trong di chiếu, muốn em tự mình dẫn Ninh Diễn tế trời.” Giang Hiểu Hàn cau mày, lộ vẻ không thích: “Ngài ấy biết ta không thể làm trái di chiếu, cũng không hề sớm nói với em một tiếng.”

Nhan Thanh dùng mu bàn tay thử nhiệt độ, cảm thấy đã vừa miệng mới đưa chén thuốc cho Giang Hiểu Hàn: “Ta đáp ứng với ông ấy sẽ đảm bảo ba trăm năm giang sơn cho Ninh gia, thay ông ấy làm chuyện này cũng không có gì không thích hợp… Ninh Tông Nguyên già rồi, cũng bắt đầu tin chuyện quỷ thần, hi vọng ta có thể cho Ninh Diễn thêm một tầng bảo đảm, nói đến cũng là chuyện bình thường.”

Hai người đang trò chuyện, chợt nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài. Giang Hiểu Hàn nghe kỹ, phát hiện đó là giọng Giang Lăng.

Cô bé con nghe cha đến rồi thì mừng rỡ không sau, ồn ào chạy vào trong điện, bước chân vừa gấp vừa lộn xộn.

Có vẻ như Ninh Hoài Cẩn chăm sóc hai huynh muội khá tốt, qua mấy ngày này, Giang Lăng không chỉ không học được thận trọng, thậm chí còn vì được hai anh trai chiều mà càng thêm nghịch ngợm hoạt bát.

“Phụ thân!” Giang Lăng vừa chạy vừa nhảy vào cửa, thấy Nhan Thanh lại càng vui, giòn giọng gọi: “Cha!”

Nhan Thanh đã lâu không gặp Giang Lăng, nói không nhớ cô bé là nói dối. Y cười, đứng lên, ôm chầm lấy cô bé con.

Khóe mắt Nhan Thanh cong cong, cười nói: “Con cao lên rồi.”

Giang Lăng ngồi trong lòng Nhan Thanh nhìn y một hồi, mới bĩu môi, ôm cổ y, đầu ngả lên vai y, mở miệng đã có tiếng nức nở: “Con còn tưởng cha không cần con và phụ thân nữa!”

Giang Lăng đã nhịn câu này quá lâu, hiện tại nhìn thấy Nhan Thanh mới dám khóc. Nhan Thanh đau lòng, xoa xoa đầu tiểu cô nương.


Nhan Than không biết dỗ trẻ con, bình thường, lúc Giang Lăng khóc đều là Giang Hiểu Hàn phụ trách, hắn luôn có thể làm trò gì đó để chọc cho cô bé nín khóc mỉm cười. Nhưng lần này là do Nhan Thanh nên cô bé mới ra như vậy, y cũng không tiện cầu cứu Giang Hiểu hàn, chỉ đành vụng về bế đứa nhỏ ra ngoài, nói là muốn dẫn cô bé ra vườn xem mai đỏ.

Giang Hiểu Hàn sợ Nhan Thanh nghe Giang Lăng khóc lóc kể lể thì khó chịu trong lòng, đang định mở miệng nói gì đó, Cảnh Trạm đã bước lên giúp hắn dịch góc chăn.

“Cha nuôi không cần lo lắng.” Cảnh Trạm cười với hắn: “Người có thất tình lục dục, cảm giác hổ thẹn và thoải mái cũng quan trọng, nước mắt khi cửu biệt gặp lại củng không tổn hại đến thân thể.”

Từ biệt hai tháng, Cảnh Trạm như được nước Côn Luân thấm vào xương máu, lời nói cử chỉ đã bắt đầu có phong độ của truyền nhân Côn Luân.

Giang Hiểu Hàn trầm mặc chốc lát rồi cười: “Cũng phải.”

Cảnh Trạm ngồi bên giường, do dự chốc lát mới nói: “… Cha nuôi.”

Giang Hiểu Hàn thuận miệng đáp: “Hả?”

“Cảm ơn người.” Cậu bé da mặt mỏng, lời vừa nói ra khỏi miệng, cả người đã không được tự nhiên.

Giang đại nhân còn chưa uống xong bát thuốc đã bị tiếng cảm ơn này làm cho đầu óc choáng váng, khó hiểu nói: “Cảm ơn cái gì?”

“Người chăm sóc A Lăng rất tốt.” Cảnh Trạm nói: “Vào lúc ngay cả người cũng không biết con đường phía trước ra sao, người vẫn nhớ lưu lại đường lui cho em ấy… Con rất cảm kích.”

“A Trạm.” Lần này Giang Hiểu Hàn nghe hiểu, dở khóc dở cười lắc đầu: “Ta chỉ nói một lần… Cha mẹ thương con, vì đó mà lo nghĩ sâu xa. Ta coi hai đứa con như con đẻ, sau này những chuyện như vậy không cần thiết phải cảm ơn.”

Chén thuốc của Giang Hiểu Hàn sền sệt, không biết trong đó có những gì mà đắng đến đòi mạng.

Cảnh Trạm tay chân vụng về nhận lấy bát không, nói sang chuyện khác: “Mất cả sức lực và máu không phải chuyện tốt, nếu nội tình thiếu hụt, ngày sau rất khó bù… Cha nuôi phải để cơ thể và đầu óc được nghỉ ngơi.”

Tuổi Cảnh Trạm không lớn, lúc dặn dò lại vẫn rất ra dáng.

Giang Hiểu Hàn hiếu kỳ hỏi: “Sao con biết? Sư phụ nói cho con sao?”


“Trong thuốc này có một vị là cây kê huyết đằng, còn bỏ thêm lát sâm.” Cảnh Trạm quơ quơ cái bát trong tay: “Môi cha nuôi nhợt nhạt, còn phải dùng kim sang dược đắp vết thương, con có thể ngửi được.”

Nghe mà kinh ngạc, Giang Hiểu Hàn nghĩ thầm, cũng không biết người Côn Luân dạy trẻ con thế nào, mới dạy ra được một đồ đệ cơ linh đến vậy.

“____ Phụ thân bị thương rồi!” Giang Lăng có được một nhành mai đỏ bèn chạy ào về phòng, dùng cả tay cả chân bò lên giường.

Giang Hiểu Hàn chỉ lo cô bé vất vả, vội vã đỡ một cái. Giang Lăng đã lâu không gặp Giang Hiểu Hàn, dính bên người hắn không chịu rời. Giang Hiểu Hàn vừa đổi thuốc, trên người chỉ có một lớp lý y mỏng, khắp ngực vai đều bị vải mềm quấn chặt.

Giang Lăng nhìn một hồi cũng không hiểu gì, chỉ có thể đau lòng xoa xoa băng vải, cẩn thận hỏi: “Phụ thân có đau không ạ?”

“Ta không đau.” Nói rồi, Giang Hiểu Hàn cầm nhành mai cô bé chọn, ngắt một bông màu sắc hơi nhạt, cài lên đầu cô bé con, nghiêm túc khen ngợi: “Xinh lắm.”

Cô bé còn nhỏ, là người đều thích mình xinh đẹp, nghe vậy thì đỏ bừng mặt, che mắt, lăn xuống giường: “Vậy con cho cha xem nữa!”

Cô bé chạy tới chạy lui không chê mệt, Giang Hiểu Hàn nhìn mà hoa cả mắt. Tựa hò phát hiện hắn mệt mỏi, Cảnh Trạm bước lên ngăn Giang Lăng, bảo cô bé: “Đừng chạy lung tung, em ở đây trông cha nuôi, ta ra ngoài nói với sư phụ mấy câu.”

Tiểu cô nương cắn móng tay nghĩ một chốc, lại nhìn phụ thân của mình, cảm thấy đây là một trọng trách, thế là nảy sinh ý thức trách nhiệm, vỗ ngực bảo đảm mình một tấc không rời.

Nhan Thanh đang ở trong sân phủi tuyết trên cành mai.

Cả nước đại tang, người của phủ Nội vụ đã gửi đồ tang đến các cung, phần của Thanh Tư điện được đặt trên bàn đá trong sân, Nhan Thanh thậm chí không thèm nhìn qua. Có điều, may là y phục của y cũng màu trắng, cho nên không ai dám tìm y gây sự.

Trong cung nhiều quy củ, dù bình thường không có ai ở lại Thanh Tư điện nhưng các nơi đều được chuẩn bị đầy đủ. Tuyết tan trên đầu ngón tay Nhan Thanh, nhu thuận hóa thành một vũng nước, rơi xuống qua khe ngón tay y.

Cảnh Trạm đứng sau y ba bước, hành lễ: “Sư phụ.”

“Ừ.” Nhan Thanh phủi vết nước trên tay: “A Lăng đâu? Vừa nãy còn bảo đi cất hoa rồi đến nhà bếp tìm món tráng miệng.”

“Em ấy đang trông cha nuôi ạ.” Cảnh Trạm đáp: “Em ấy vừa nghĩ đã quên ngay.”

“Tuổi con bé còn nhỏ quá, bình thường để con bé thoải mái vui vẻ một chút cũng không sao.” Nói rồi, Nhan Thanh quay người: “Con có chuyện muốn nói với ta?”

Cũng như Lục Phong hiểu rõ Nhan Thanh, Cảnh Trạm cảm thấy trước mặt Nhan Thanh, cậu bé không có bí mật gì. Tuy ngày thường Nhan Thanh đều âm thầm không nói, đối với ai cũng là vẻ lãnh đạm lạnh lùng, nhưng Cảnh Trạm luôn cảm thấy y không gì là không biết.


“… Đồ nhi nghe nói, sư phụ đáp ứng Tiên đế, giữ vững ba trăm năm giang sơn.” Cảnh Trạm nói.

“Phải.” Nhan Thanh cũng không phủ nhận: “Ninh Hoài Cẩn nói cho con?”

“Có nói qua.” Cảnh Trạm gật đầu: “Có lẽ cảm thấy con cũng liên quan đến ba trăm năm này, ngài ấy không giấu con.”

“Chuyện này là ta nhận lời, nếu sau này con không muốn dính dáng tới Hoàng gia, vậy thì không cần vì chuyện này mà ưu phiền.” Nhan Thanh nói: “Ta sẽ nghĩ cách.”

“Không phải ___” Cảnh Trạm lắc đầu: “Con muốn nói, con bằng lòng thay sư phụ nhận việc này.”

“Ta nhận lời với Ninh Tông Nguyên, nghĩa là sẽ có biện pháp của mình, con không cần vì ta mà hi sinh.” Nhan Thanh nói: “Dù sao thì, năm nay con mới chỉ bảy tuổi, ta hi vọng con có thể sống theo tâm ý của chính mình.”

“Sư phụ, sau ước định này, Côn Luân và Hoàng gia đã không thể hoàn toàn phân cách nữa.” Cảnh Trạm nói: “Ấu đế đăng cơ, cha nuôi vốn là trọng thần, nếu sư phụ cũng tự mình phụ quân, khó tránh khỏi khiến người ngoại nghi kị thù ghét… Con mới là ứng cử viên tốt nhất.”

“Huống hồ, cha nuôi còn có một câu rất đúng.” Cảnh Trạm mím mím môi: “Sư phụ ngài, không thích hợp triều đình.”

Nếu là người khác, nói lời này khó tránh khỏi vẻ ham muốn giàu sang, nhưng Cảnh Trạm là đồ đệ Nhan Thanh tự tay chọn, y tất nhiên sẽ không hiểu lầm cậu bé.

“Con cảm thấy mình thích hợp sao?”

“Con không biết.” Cảnh Trạm đàng hoàng đáp: “Nhưng con cho rằng con quen thuộc với nó hơn ngài một chút.”

Đây là lời nói thật, Nhan Thanh lớn đến như vậy, nhận thức về đẳng cấp tôn ti cũng chỉ hời hợt dừng lại ở mặt chữ, nhưng Cảnh Trạm thì khác, cậu bé đi được Nhan Thanh dẫn đi lúc đã có thể ghi nhớ sự việc. Mặc dù khi ở cùng Nhan Thanh, cậu bé không cần lưu ý đến tôn ti, nhưng nhận thức về hai chữ này lại rõ ràng hơn Nhan Thanh.

“Cha nuôi mệt mỏi lâu như vậy, chỉ muốn có được những thàng ngày sống yên ổn thoải mái, sư phụ không cần khiến người tiếp tục lao tâm phiền não nữa.” Cảnh Trạm cười: “Dù sao, ngày sau hai ngài sẽ có thời gian dài ở lại Kinh thành, tính ra thì, không có nhiều thay đổi mấy.”

Nói tới mức này, Nhan Thanh cũng không khuyên nhiều hơn nữa, gật đầu: “Con có chủ kiến, vậy ta không nhiều lời.”

Cảnh Trạm cười, khẳng định nói: “Ninh Diễn sẽ là một Hoàng đế tốt.”

___

Hal: (*) Đoạn này mình không hiểu lắm, nhưng mình cảm giác là hai người đang ám chỉ ngày mà Ninh Tông Nguyên gặp Lục Phong lần cuối.

Tác giả lại khẳng định lần nữa cuối chương này là giữa Cảnh Trạm và Ninh Diễn không có tuyến tình cảm lãng mạn nhé, tính cả Giang Lăng, ba em bé sẽ là nhóm bạn cùng tiến thôi =)))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.