Hiểu Thanh Hoan

Chương 119


Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 119

Tạ Giác quả thật đánh vào từ Cửu Tiên môn.

Cậu ta nhanh tay hơn tưởng tượng của Giang Ảnh, khi Giang Ảnh tìm tới, Tạ tiểu tướng quân đã dẫn đầu đội quân, đánh từ Cửu Tiên môn. Cậu ta mặc khinh giáp quy chế của cấm quân, đeo chếch cung tên, trên mặt có vài vết thương nhỏ đã lên da.

Giang Hiểu Hàn chưa từng dẫn binh, mặc dù hắn nắm bắt được lòng người, nhưng khả năng khống chế điều khiển trên chiến trường còn kém hơn một chút so với Tạ Giác. Mặc dù Tạ Giác chưa từng thực sự đi ra chiến trường, nhưng ít nhất hàng năm đều có một, hai tháng ngồi nghe Tạ Vĩnh Minh và Tạ Du thảo luận việc bài binh bố trận và việc hành quân, mưa dầm thấm đất, cũng miễn cưỡng rút ra được mấy phần tinh túy.

Lúc trước, thông tin từ thám tử báo lại không thống nhất, Tạ Giác liền có suy nghĩ khác, nhân thủ chưa cần đến thì được phân đi khắp nơi trong thành Trường An, chỉ cần quan sát chặt chẽ những tùy tùng địa vị không cao không thấp từ phủ của những vị tông thân kia.

Mãi đến tận khi tận mắt thấy một hạ nhân từ phủ Vĩnh An vương bị người kéo vào ngõ hẻm giết rồi đánh tráo khi đi mua đồ, Tạ Giác liền biết Ninh Dục không muốn chờ nữa ___ vị Tứ điện hạ này yêu quý danh tiếng, muốn nắm thiên hạ đã đành, còn không muốn cho người khác biết hắn là kẻ giết cha soán vị, hi vọng hão huyền, muốn đè chết chuyện này trong tường cung.

Giang Ảnh gặp cậu ta trên đường đến Trường Nhạc cung, sắc trời đã tối, Tạ Giác chỉ thấy một con ngựa từ xa chạy về phía này, nhất thời không nhận ra được, suýt chút nữa đã lắp cung theo bản năng, cũng may không tạo ra hiện trường thảm án.

Thần Vệ doanh đều là kỵ binh, Tạ Giác dùng hết sức quất roi ngựa, khom người, thúc tốc độ nhanh thêm mấy phần.

Tốc độ của cậu ta quá nhanh, phải quát to hỏi Giang Ảnh: “Giang Hiểu Hàn đâu?”

Giang Ảnh kéo dây cương, đi cùng hướng với cậu ta: “Công tử ở trong cung, phái ta tới giúp ngài.”

Tạ Giác siết trường thương trong tay, khẽ gật đầu, không tiếp tục truy hỏi, chỉ tập trung chạy lên trước.

Cậu ta biết rõ lúc này mình đến tranh cái gì, không những cần phải ngăn Ninh Dục ở ngoài, cậu ta cũng nhất định phải nhanh tay hơn so với cấm quân.

Tạ Giác bỗng nhớ ra một chuyện, quay đầu hỏi: “Bệ hạ ở đâu?”

“Tại Trường Nhạc cung.” Giang Ảnh thúc ngựa đến gần Tạ Giác, thấp giọng nói với cậu ta: “Bệ hạ bị Ninh Dục chọc giận đến phát bệnh, sợ là không dễ dàng đi lại.”

Tạ Giác hiểu rõ.

“Tạm thời không cần kiêng kỵ hậu cung.” Tạ Giác vung tay với các binh sĩ phía sau, trầm giọng quát: “Bảo vệ Bệ hạ mới quan trọng!”

Cậu ta chỉ dẫn theo năm trăm người, đánh từ Cửu Tiên môn vào thành bị hao tổn tầm mười mấy, bên người Ninh Dục nói ít cũng phải ba ngàn người đang chờ cậu ta, hiện tại, những huynh đệ này đều rất cần thiết, nửa người cũng không thể điều đi. Hậu cung sẽ có cấm quân quản, có thể làm vướng tay chân bọn họ một chút, cũng coi như chuyện tốt.

Tạ Giác và Ninh Dục vào Cửu Tiên môn gần như là một trước một sau, suýt chút nữa đã va chạm chính diện. Tiếc là phe Tứ điện hạ nhân mã đông đảo, được người vây quanh, tiến vào nội điện. Tạ Giác bị ngăn ở ngoài cửa, đợi lúc giết được quân coi cổng, vào được thành rồi thì đã không còn thấy bóng người Ninh Dục.

Hiện giờ xem ra, đối phương hẳn đã sớm chuẩn bị, đi thẳng tới Trường Nhạc cung.

“Tạ tiểu tướng quân.” Giang Ảnh thấy cậu ta không rảnh quan tâm chuyện khác, đánh bạo kéo dây cương đối phương: “Công tử có dặn, bảo ta mang vật này cho ngài.”


___

Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ trường đao, hết lớp này đến lớp khác. Giọt máu chạy dọc theo rãnh đao, nhỏ xuống khỏi mũi đao, lưu lại một đường máu nhỏ dài trên đất. Bên cạnh, đuốc đang cháy mạnh, khinh giáp bị phủ một tầng lửa nóng. Tiếc quát tháo hô hào đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên bên tai, nghe vào có cảm giác không chân thực.

Triệu Phù nắm mã tấu bóng lưỡng sạch sẽ trong tay, bị đám người trái chen phải đẩy, chẳng biết lúc nào đã đi đến bên người Ninh Dục.

Lúc mới mở Cửu Tiên môn, Triệu Phù nhìn xung quanh mới phát hiện binh sĩ gác cổng là đồng hương của mình. Hắn bị kẹp trong đám người tạo phản, còn chưa kịp cười chào đối phương một cái, ánh đao đã cắt màn đêm mà hướng lên người vị đồng hương này. Những giọt máu đầu tiên bắn lên tường cung.

Đối phương lộ vẻ không thể tin, ngã khuỵu xuống, chết không nhắm mắt, trừng trừng nhìn trời. Ninh Dục không thèm liếc mắt, cưỡi ngựa đi qua, móng ngựa đạp lên thi thể, dẫm nát bét một khối huyết nhục.

Triệu Phù suýt nữa đã nôn hết cơm tối và nửa cái bánh bao.

Ai cũng đỏ mắt chém giết, chỉ có hắn như kẻ đến chỉ để đủ số, cầm đao trên tay nhưng dũng khi để vung lên cũng không có. Hắn vốn cho rằng mình có thể đung đưa lẫn lộn trong đoàn người, nhưng không ngờ ông trời lại không ưa dáng vẻ đạo đức ấy của hắn, nhất định phải đẩy hắn vào trận hỗn loạn này.

Đã có thể thấy được đường viền mái hiên hoa lệ của cung điện đằng trước, Ninh Dục vụng về quay đầu lại, tiện tay chỉ mấy người: “Mấy người các ngươi đi theo bản vương, bảo vệ bản vương cẩn thận, sau này tất có thưởng lớn!”

Vì cách hắn quá gần, Triệu Phù cũng bất hạnh mà bị tính vào bên trong “mấy người” này. Những binh sĩ được chọn kích động không thôi, chỉ có Triệu Phù cảm thấy sởn tóc gáy khi nhìn thấy cặp mắt hưng phấn của Ninh Dục.

Từ khi hiểu chuyện, Triệu Phù đã biết cha mình là một hán tử không có văn hóa gì. Người ta hát ru dỗ con, chỉ có cha của hắn là không, mỗi đêm đều kể cho hắn về những chuyện trong quân doanh, thổi phồng người nhà họ Tạ lên tận trời xanh, nói đi nói lại họ trung quân ái quốc như thế nào, nghe đến đó hắn còn nhỏ mà đã có thể thuộc được tên của những người kia.

Trung quân, ái quốc, lấy vạn dân làm đầu.

Nhưng sao vào trong cung lại thành thần muốn hành thích vua, con muốn giết cha rồi?

Tư binh của Ninh Dục không có ngựa, cấm quân được trang bị ngựa nhưng nhân số quá ít, tính ra cũng chỉ tầm ba trăm người. Thêm nữa, Tạ Giác không biết từ đâu nhô ra, Ninh Dục suýt chút nữa bị cậu ta đuổi kịp, đối phương liều mạng muốn ngăn hắn, nếu không phải Ninh Dục người đông thế mạnh, chỉ sợ không đấu được với cậu ta.

Lúc này, Tạ Giác đang bị tư binh của hắn vây chặn, cấm quân thì không biết khi nào mới có thể đuổi đến. Ninh Dục cắn răng đến bật máu, hắn liều chết giục ngựa, hai chân đã tê dại cũng không chịu dừng lại.

Hướng đông bắc xa xa bỗng nổ khói lửa, Ninh Dục chợt lộ vẻ mừng như điên.

“Hay lắm!” Ninh Dục ngửa mặt lên trời cười dài: “Trời muốn giúp ta!”

Hơn nửa cấm quân bị tư binh của Ninh Dục giữ chân tại hậu cung.

Ninh Dục tự biết, đám người ô hợp hắn nuôi ra không thể nào sánh bằng cấm quân, nhưng chỉ cần hắn bước vào Trường Nhạc cung, ngày sau thiên hạ này đều sẽ phải để hắn định đoạt.

Trường Nhạc cung đã gần trong gang tấc, cổng lớn đóng chặt, Ninh Dục giơ tay siết cương ngựa, lớn tiếng hô: “Phá cho ta!”


Trụ gỗ công thành tất nhiên sẽ không tự động tiến vào, Ninh Dục đánh ngựa tránh sang bên, mấy trăm người cùng nhau đẩy mạnh lên cửa cung, chốt gỗ bên trong run lên từng hồi.

Nhưng nhân lực dù sao cũng có hạn, đụng ba, bốn lền cũng không phá nổi cửa. Ninh Dục lo lắng, lúc quay đầu lại, phát hiện Tạ Giác đã đuổi kịp.

Quân mã Thần Vệ doanh ngày đi ngàn dặm, binh sĩ đều là mầm mống tốt nhất được tuyển từ dòng chính, Ninh Dục chỉ để lại tầm ngàn người cản, đương nhiên không thể đánh đổ Tạ Giác.

“Đẩy nhanh lên!” Ninh Dục quýnh lên, roi ngựa trong tay vung lên, đánh vào lưng một tư binh nào đó bên cạnh.

Quân lương trong tay Ninh Dục không đủ, tư binh được trang bị tinh lương hiện nay đều ở hậu cung, theo bên người hắn lúc này phần lớn là những người trà trộn vào nội cung, trên người nhiều nhất chỉ có một lớp khinh giáp mỏng, bị roi ngựa đánh là tê người.

Hắn giục như vậy, các binh sĩ đẩy cửa bỗng có thêm quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi hô lên, vậy mà thực sự phá được cửa.

Ninh Dục quay đầu ngựa, cũng không để ý đến việc liệu có làm những người chưa kịp rút bị thương hay không, xông lên vọt vào cung trước.

Triệu Phù đang muốn theo lệnh đi vào, lại bỗng nghe thấy một tiếng quát to truyền tới từ phía sau.

“Phó chỉ huy sứ Thần Vệ doanh, Tạ Giác đây.” Tạ Giác từ xa xông về trước, tay nâng trường thương, giương giọng quát: “Bức cung soán vị là tội tru cửu tộc, các ngươi hôm nay bị tặc che mắt, muốn quay đầu cũng không muộn, cởi bỏ binh giáp, sẽ không bị giết.”

Tạ Giác?

Triệu Phù ngây người một giây đã bị người khác đẩy. Ngựa bị xô đẩy mà kinh sợ, Triệu Phù lại không quen cưỡi, bị té mạnh từ trên ngựa xuống.

Hắn bị ngã ong cả đầu, lúc ngẩng đầu lên đã không nhận rõ bên cạnh là ai. Tên lạc sượt qua tai, cấm quân và Thần Vệ doanh giao chiến. Có người nhét vào tay hắn một thanh đao, vội ghé vào tai hắn lưu lại một câu: “Bảo vệ Điện hạ, ngày sau tất đại phú đại quý!”

Nhưng Tứ điện hạ muốn hành thích vua mà, Triệu Phù nghĩ.

Người đứng bên hắn đã đổi qua đổi lại mấy lần, máu từ vết thương của bọn họ trào ra, bắt lên mặt hắn. Triệu Phù cầm một thanh mã tấu, vai trái bị đầu tiễn sắc bén bắn qua, vô cùng đau đớn.

Tạ Giác ngồi trên lưng ngựa, Tướng quân thiếu niên cầm trường thương nơi ta, uy vũ nhanh nhẹn. Khinh giáp trên đùi phải cậu ta đã rách nát không ra hình thù gì, phần giáp bên hông cũng không còn nguyên vẹn, mũ giáp không biết đã quăng đếnnơi nào, tóc buộc cao, buông xuống bên cổ, bị lưỡi đao đánh qua.

Thiếu niên mặt không biết sắc, rút thương từ cơ thể người, trên mặt có vết máu bắn lên, ánh mắt cậu ta như một lưỡi đao sắc bén.

Họ Tạ, người nhà họ Tạ.


Triệu Phù không có chấp niệm gì với đại phú đại quý, hắn vẫn cảm thấy mua một căn nhà nhỏ ở Biên thành cũng rất tốt. Bình sinh, nguyện vọng lớn nhất của hắn là có thể tích góp quân công và ngân lượng, buông đao rồi về Biên thành hiếu kính mẹ già.

Không biết đuốc từ tay ai rơi xuống, đáp xuống ngay dưới chân Triệu Phù, tia lửa tung tóe. Một đốm lửa bắt lên tay hắn, khiến hắn giật nảy mình vì nóng.

Trung quân, ái quốc, lấy vạn dân làm đầu.

“Tạ tướng quân!” Hắn bỗng thả đao trong tay, tựa hồ dồn hết khí lực suốt đời vào khắc này: “Tứ điện hạ đã vào cửa rồi!”

Triệu Phù đã dùng hết mọi chủ kiến và dũng khí của mình, thậm chí vào lúc hô câu này, cả ngừi hắn đều run cầm cập.

Câu kêu gào khản giọng này trở thành cống hiến duy nhất của hắn tối nay, vì lời còn chưa dứt, ngực hắn đã nhói đau. Triều Phù há miệng, phát hiện mình không lên tiếng được nữa.

Hắn cúi đầu, mới phát hiện một mũi tên sắc nhọn bắt xuyên qua lồng ngực mình, máu đổ lênh láng, theo vạt áo nhỏ lên đất.

Đến lúc sắp chết, hắn cũng không nhìn ra Tạ Giác rốt cục là ai, nhưng vào một khoảng lặng nào đó, hắn lại ù ù cạc cạc mà đi lên con đường cũ của cha mình; trong đêm tối, bị một mũi tên bắn xuyên qua ngực, lặng yên ngã xuống trong đám người.

Tạ Giác tất nhiên nghe thấy tiếng gọi này, cậu ta quay đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy đám người đang liều mạng chém giết.

Quan Trọng dùng đao chém mũi tên đang bay về phía Tạ Giác.

“Tướng quân, đi thôi.”

Quan Trọng lược bỏ một chữ “tiểu”, danh xưng “Tạ tướng quân” này đã từng là của Tạ Lưu Y, Tạ Vĩnh Minh, cũng là của Tạ Du. Hiện tại, nó lại đặt lên người Tạ Giác. Cậu thiếu niên siết chặt thương trong tay, lần đầu cảm giác được mình là “người nhà họ Tạ”.

Tạ Giác cắn rắng, thúc ngựa đi về trước, nắm trường thương đẩy đoàn người, đuổi sát Ninh Dục, tiến vào cổng Trường Nhạc cung.

Ninh Tông Nguyên đã uống qua thuốc, lúc này đang đợi Ninh Dục trong điện.

Ông ta cho lùi nội thị, cũng cự tuyệt Ninh Hoài Cẩn đi theo, một mình dẫn theo Ninh Diễn ngồi trên cung điện. Trước mặt ông còn bày đồ dành cho cung yến, giờ đây đã nguội lạnh.

“Phụ hoàng.” Ninh Diễn hỏi: “Ngài đang chờ điều gì?”

Ninh Tông Nguyên xoa xoa mặt cậu bé, cười: “Chờ Tứ ca của ngươi.”

Cửa đại điện bị người hé mở, Ninh Dục khó khăn bước vào, ngọc quan của hắn bị lệch, khinh giáp mài lên vai khiến nơi đó xưng đỏ một vùng, đi lại là thấy đau.

Hắn một mình bước vào điện, đôi mắt nham hiểm nhìn chằm chằm Ninh Diễn bên cạnh Ninh Tông Nguyên. Lát sau, hắn bỗng cười to.

Ninh Dục chợt hiểu vì sao Ninh Tông Nguyên lại muốn hai huynh đệ hắn cùng giám quốc, cũng hiểu vì sao ông ta lại chậm chạp không chịu hạ chỉ phong hắn làm Thái tử.

“Chẳng trách ___ chẳng trách!” Hắn như điên cuồng mà phá lên cười, khóe mắt lóe ánh nước: “Chẳng trách mà, Phụ hoàng. Ta và Tam ca tranh đấu lâu như vậy, trong mắt ngài, đều chỉ là trò cười thôi.”

Ninh Diễn có chút căng thẳng mà nhìn Ninh Dục, bước chân cậu nhóc hơi động, tựa hồ muốn đi về phía Ninh Dục, lại bị Ninh Tông Nguyên giữ chắc, không có cách nào tránh thoát.


Ninh Tông Nguyên nhìn Ninh Dục, nói: “Ngươi một mình đến đây gặp trẫm, không cảm thấy có chút bất cẩn sao?”

“Nhi thần sao dám dẫn người ngoài tiến vào điện đây.” Ninh Dục cười đủ rồi, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt kiếm trong tay, tiến lên trước một bước, tức giận bất bình nói: “Phụ hoàng đời này rất coi trọng thể diện, nhi thần đương nhiên biết. Chuyện sau cánh cửa ngày hôm nay đều là chuyện trong nhà, Phụ hoàng không cần lo lắng có kẻ chê cười.”

“Bức vua soán vị, hành thích vua, giết cha.” Ninh Tông Nguyên nói: “Lễ nghi cương thường học nhiều năm như vậy, ngươi đều cho chó ăn rồi?”

“Vậy Phụ hoàng thì sao?” Ninh Dục quát lên: “Nhi thần và Tam ca không phải nhi tử của ngài sao? Vì sao cũng bị Phụ hoàng ngài đùa bỡn như khỉ! Nhi thần đi tới ngày hôm nay, ai mà không biết là do một tay ngaif tạo thành!”

Ninh Dục kích động, hắn nâng kiếm chỉ Ninh Diễn, mắt lại hướng về Ninh Tông Nguyên, căm hận nói: “Ta có bại dưới tay Tam ca cũng không oán hận, nhưng Phụ hoàng, nhi thần và Tam ca đến cùng đã làm sai điều gì, mới khiến ngài quyết định dùng chúng ta để lót đường cho một người con khác!”

Thế gian này chưa từng tồn tại công bằng, nhưng Ninh Dục thực nghĩ không ra, đến tột cùng vì sao Ninh Tông Nguyên lại thà chọn một đứa bé tóc để chỏm đào còn hơn là liếc nhìn hắn một cái.

Ninh Tông Nguyên im lặng không lên tiếng.

Trước khi Ninh Diễn sinh ra, ông ta quả thực từng nghĩ xem liệu Ninh Dục có năng lực làm vua hay không. Ông ta từng tự tay ôm lấy Ninh Dục khi hắn còn nhỏ, một cậu nhóc be bé, dễ thương trắng nõn như cục tuyết, lúc bước chân sẽ vấp ngã, cũng sẽ níu vạt áo ông ta, gọi một tiếng Phụ hoàng.

Đến tột cùng là bắt đầu thay đổi từ khi nào.

“Ninh Dục.” Dù sao Ninh Tông Nguyên cũng là một người cha, dù tâm vững như sắt nhưng cũng có mấy phần đau lòng: “Hôm nay bức vua thoái vị, con có hối hận không?”

Ninh Dục cũng không cảm kích, ánh mắt hắn như đuốc, nhìn chằm chằm Ninh Tông Nguyên, giơ kiếm lên, lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, đến ngày hôm nay, ngài có hối hận không! Nếu lúc trước ngài ___”

Hắn còn chưa nói xong, một mũi tên mặc vũ mang theo máu và sát ý phá gió mà đến, đâm thẳng vào từ sau tim Ninh Dục, xuyên ra trước ngực. Hộ tâm kính điêu khắc long văn vỡ tan, rơi xuống mặt đất, trở thành một thứ vô dụng.

Ninh Dục trợn tròn mắt, hai đầu gối mềm nhũn, khuỵu xuống trước mặt Ninh Tông Nguyên. Máu tươi trào ra khỏi miệng hắn, khiến hắn nói không ra lời, chỉ có thể nhìn Ninh Tông Nguyên.

Cuối cùng, hắn vẫn không thể nói ra lời oán hận kia, trong đôi mắt kia là không cam lòng và oán hận quấn lấy nhau, tạo thành những sợi tơ không rõ. Mắt Ninh Tông Nguyên lay động, đưa tay vuốt mắt Ninh Diễn.

Tạ Giác máu me khắp người, cậu ta bị gãy một chân, cánh tay không biết bị thương ở đâu mà đã sũng máu, đang nhỏ xuống từng giọt. Cậu thở hổn hển, ném cung xuống, nhấc chân bước lên bậc thang.

Mũi trường thương kéo trên đất, vẽ ra đường máu uốn lượn.

Tạ Giác tiến từng bước đến trước mặt Ninh Tông Nguyên, chắn Ninh Dục phía sau mới ném trường thương trong tay, kéo chân bị thương, quỳ xuống, gằn từng chữ một.

“Thần Tạ Giác, đã cứu giá chậm!”

____

Hal: Góc nhìn của Triệu Phù quả thật rất nực cười. Bởi vì hắn ta chẳng biết cái gì cả, gần như từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt của người ngoài mà đánh giá, mơ mơ hồ hồ, chẳng có mấy cảm xúc, không sợ hãi mà cũng chẳng hề nhiệt huyết. Mãi cho đến phút cuối cuộc đời, hắn mới có cơ hội dồn sức để nói, mới có cơ hội được run sợ, mới có thể tự đưa ra một quyết định. Nhưng còn có ích gì, dù người ta nghe được giọng của hắn, thì hắn cũng đã chết rồi, một cái chết im lặng vô danh, như chính cuộc đời của hắn vậy.

Để nói về nhân vật này, mình vốn định viết, “Triệu Phù đáng thương vì hắn chết trong sự mù mờ. Tạ Vĩnh Minh, Tạ Du, Tạ Dao, Tạ Giác, Giang Hiểu Hàn, ngay cả Ninh Dục, Ninh Tranh; bọn họ đều hi sinh vì một “đại cục” nào đó, còn Triệu Phù thì vẫn sống được chăng hay chớ, mặc đời đưa đẩy từ những ngày đầu”. Nhưng nghĩ lại thì không phải, vào cái khắc quyết định hét lên ấy, Triệu Phù đã có mục tiêu rõ ràng, vì thức tỉnh nên hắn mới hét lên. Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn lại chết. Tự nhiên nghĩ, nếu hắn cứ tiếp tục sống im lặng đến cùng, thay vì đứng đó mà hét lên ra hiệu cho Tạ Giác thì lẳng lặng ẩn đi đâu đó, hắn còn có thể “sống” chứ? Có phải vì phải gánh một loại “trách nghiệm” nào đó trên vai nên người ta mới chết không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.