Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 111
“Trẫm sẽ đi.”
Ninh Tông Nguyên cho lui tùy tùng, sắc mặt như thường gật đầu.
“Bệ hạ ___ không được đâu!” Lão nội thị quỳ xuống, liên thanh khuyên: “Trước tiên không nói đến cơ thể hiện tại của Bệ hạ, chỉ việc cải trang xuất cung đã quá nguy hiểm. Hiện giờ đang là lúc đầu sóng ngọn gió, vạn nhất ngài gặp phải chuyện gì thì phải làm sao.”
Ninh Tông Nguyên không muốn nhiều lời, ông nhấc tay, nhắc nhở đối phương ngậm miệng.
Lão nội thị không chịu thỏa hiệp, ông ta không thể nói, bèn lẳng lặng quỳ xuống bên chân Ninh Tông Nguyên, dùng cách này để bày tỏ ý nguyện của mình.
“Trẫm sẽ đến đúng hạn.” Ninh Tông Nguyên nhìn Nhan Thanh: “Theo những gì trẫm nói khi trước, trẫm sẽ tạm khóa Ngự Sử Đài. Tối ngày mốt, ngươi có thể đón Giang Hiểu Hàn ra.”
Nhan Thanh khẽ gật đầu.
Ninh Tông Nguyên nhìn xuống, dùng mũi chân nhấc cánh tay lão nội thị, bình tĩnh nói: “Có quỳ gối cũng vô dụng, đi thay trẫm chuẩn bị xuất cung.”
Lão nội thị còn chưa nói gì, một bóng người bỗng xuất hiện từ góc đại điện, đối phương quỳ mạnh xuống, khàn giọng khuyên: “Bệ hạ, không thể rời Kinh.”
Người này mặc một bộ y phục màu đen, hơn nửa khuôn mặt đều bị khăn vải che kín. Nội tức hắn lâu dài thâm hậu, nếu không phải tự mình hiện thân, ngay cả Nhan Thanh cũng không phát hiện trong điện này còn có người khác.
___ Là ảnh vệ.
Nhan Thanh nhìn hai bóng lưng đang quỳ trong điện mới phát hiện, lúc trước y nghĩ về chuyện này quá đơn giản ___ Y lao thẳng đến gặp Ninh Tông Nguyên, cho rằng mình và Lục Phong đều như nhau, ra hay vào cung, muốn đi gặp cố nhân hay không cũng chỉ là một kết quả mà thôi. Nhưng không ngờ, ngay cả ảnh vệ đến chết không hiện thân cũng không nhịn được mà ra khuyên nhủ.
Lúc ở Bình Giang, vào một lần uống rượu cùng y, Giang Hiểu Hàn từng nhắc đến Ninh Tông Nguyên. Giang Hiểu Hàn nói, tuy tính tình của Ninh Tông Nguyên có chút không tốt, thủ đoạn lại khiến người sợ hãi, nhưng vẫn có thể tính là một minh quân đáng lưu truyền thiên cổ.
Lúc đó Nhan Thanh không hiểu rõ, còn hỏi lại. Giang Hiểu Hàn chỉ cười, nói. chí ít thì trong cuộc đời, ông ta chưa từng làm ra những chuyện mà một bậc Đế vương không nên làm.
Những ngày qua trải qua trong triều, Nhan Thanh cũng miễn cưỡng lần mò được một chút. Thế nhân có nhiều điều bất đắc dĩ, thần là người, quân cũng là người, đã có cái khung dẫn “lấy đại cục làm trọng”, rất nhiều lúc, “ý nguyện” chỉ là một thứ nhỏ bé không đáng nhắc đến mà thôi.
Tựa hồ mãi đến lúc này, Nhan Thanh mới mơ hồ lý giải được câu “người tại vị” kia của Lục Phong một chút. Trên thực tế, giá trị của Ninh Tông Nguyên không chỉ nằm ở bản thân ông ta, nhất cử nhất động của người này đều quan hệ đến chuyện thiên hạ, trên vai của ông chính là giang sơn thịnh thế mênh mông vạn dặm.
Sự tùy hứng cả đời của Ninh Tông Nguyên dường như đều dùng trong khắc này, ông nhìn về phía người đàn ông áo đen quỳ trên đất, run giọng nói: “Ngay cả ngươi cũng cản trẫm?”
Lưng người đàn ông kia cứng đờ.
Nhan Thanh thấy rõ, bàn tay dưới ống tay áo của Ninh Tông Nguyên đã run cầm cập, ông ta không hề nhường, hỏi tiếp một câu: “Hay ngươi cảm thấy, ngươi có thể ngăn được trẫm?”
Người đàn ông dập đầu, đến cuối cũng không nói gì.
Ninh Tông Nguyên quả thật giữ lời. Sáng sớm ngày hôm sau, gia thần nhà Phạm Vinh dâng sổ con xin nghỉ lên Nội Các, chỉ nói Phạm đại nhân lần trước bị ngã, e rằng một, hai tháng không cách nào xuống giường, tạm thời xin nghỉ, giao lại sự vụ của Ngự Sử Đài cho người khác.
Ninh Tông Nguyên tỏ vẻ lo âu, sai ngự y đi trị liệu. Lời của ngự y không khác lời gia thần Phạm gia là bao, nói thẳng, Phạm đại nhân nay đã lớn tuổi, trời đông giá rét lại bị ngã thang, chân bị thương đã đành, còn nhiễm cả phong hàn, e rằng dù có điều dưỡng cẩn thận thì cũng bị lưu lại tật thọt chân.
Phạm Vinh như thế nào không quan trọng, Ngự Sử Đài bị đưa vào tay ai mới đáng bàn.
Những quan chức công khai đứng về phía Ninh Tranh lúc trước bây giờ đều thành chim cút trụi lông, lên triều nếu không có chuyện gì sẽ không lên tiếng. Người của Giang Hiểu Hàn đã sớm được hắn gợi ý, không thể nhúng tay vào chuyện này. Mà người thuộc phe Ninh Dục lại bị vướng chủ nhân, không dám tự hành động. Văn võ cả triều hai mặt nhìn nhau, vẫn không ai muốn tiếp củ khoai nóng bỏng tay này.
Đã gần cuối năm, vẫn chưa bắt đầu tiến hành đối chiếu thành tích của các vị quan, Lại bộ cũng không đưa ra được chủ ý gì, cuối cùng vẫn là Thư Xuyên đứng ra nói một câu: việc của Ngự Sử Đài không quá khác so với Hình bộ và Kinh Triệu Duẫn, cứ để đại nhân hai nhà tạm giúp đỡ là được.
Hình Sóc còn chưa lên tiếng, Hình bộ Thượng thư đã vội vàng từ chối, nói cuối năm Hình bộ phải tiếp các hồ sơ khó xử lý từ nhiều châu huyện, thực sự không rảnh để quan tâm chuyện khác, Ngự Sử Đài là chuyện lớn, sợ rằng không dánh nổi trách nhiệm.
Bàn tính trong lòng Hình bộ Thượng thư lạch cạch vang lên. Ông ta thầm nghĩ, trong Ngự Sử Đài còn giam một vị không chọc nổi, Ninh Tông Nguyên nhìn như đã quên Giang Hiểu Hàn, nhưng trong lòng chưa chừng còn muốn giữ. Phía Ninh Dục còn chưa xử lý xong, cũng khó tránh khỏi không có tính toán khác. Nghĩ thế nào cũng thấy nên tránh cho yên ổn.
Phần lớn quan chức trong triều cũng cùng suy nghĩ với Hình bộ Thượng thư, mà Hình Sóc là người đứng đầu tố cáo Giang Hiểu Hàn, ném cho ông ta cũng hợp lý.
Đáng thương Kinh Triệu Phủ doãn Hình đại nhân miệng chậm nên thiệt thòi, chưa kịp nói gì đã bị đập một chuyện lớn như vậy lên đầu.
Sau giờ ngọ hôm đó, nội cung truyền ra tin tức Ninh Tông Nguyên bị trúng gió, bệnh có chút nặng, cần dừng vào triều ba ngày, Nội Các tạm lo mọi chuyện.
Ninh Hoài Cẩn và Ninh Diễn được tuyên tiến cung hầu hạ, còn Ninh Dục thì bị phái tới Thái Thường tự để chuẩn bị nghi thức tế lễ cuối năm.
Hai ngày, các tính toán và thực hành chỉ làm trong vỏn vẹn hai mươi bốn canh giờ, so với hai mươi bốn năm, ngắn đến tựa như một cái chớp mắt.
Ngày tám tháng mười một tới, đúng lúc đông chí.
Bình thường, đây là ngày mở cung yến, Thiên tử ban thưởng món ăn, cùng quần thần cộng ẩm, coi như biểu thỉ tâm ý gắn kết giữa quần thần. Chỉ là năm nay Ninh Tông Nguyên bệnh nặng, cũng không giao cho vị hoàng tử nào đốc thúc, nhóm quần thần tựa hồ đạt được một loại ăn ý nào đó, Thái thường tự của thản nhiên bỏ qua chuyện này.
Một xe ngựa đôi treo chuông đồng năm góc rời khỏi cửa hông Hoàng thành, sau khi đi một vòng quanh thành, vô thanh vô thức mà rời thành vào lúc mặt trời lặn.
Biệt việt đã bị ảnh vệ âm thầm kiểm tra qua, bảo vệ đều bị kiếm cớ đưa đi. Lúc này, cả tòa biệt viện to lớn đèn đuốc sáng choang như ban ngày, nhưng bên trong một người cũng không có.
Ninh Tông Nguyên để nội thị và ảnh vệ ở ngoài viện, tự mình chậm rãi bước vào.
Trang tử này không tính là quá lớn, chỉ có viện dành cho người ở, còn lại đều làm thành hoa viên, dẫn nước ôn tuyền đến tạo thành ao lộ thiên, hải đường tươi tốt chiếm nửa vùng sân, lúc này vừa đúng thời gian nở hoa.
Tính ra thì, Ninh Tông Nguyên đã không tới tòa biệt viện này phải hai mươi năm rồi. Ông hoài niệm dạo quanh viện, cuối cùng đi tới hậu hoa viên, còn dừng lại một lát ngắm hoa hải đường.
Hoa hải đường kiều diễm, bị nến đỏ chiếu lên nên càng tươi đẹp, hơi run rẩy trong gió, nhưng đóa hoa càng nở lại càng đẹp, còn có mấy phần quật cường.
Ninh Tông Nguyên đứng xa sợ nhìn không rõ, đi thẳng tới bên ao ôn tuyền mới dừng. Hai cẳng chân ông bị hơi nước của ôn tuyền hun nóng cũng không lùi bước, gần như lưu luyến mà nhìn những bông hải đường này.
Năm tháng trôi đi, hoa vẫn luôn nở rộ, tựa như vĩnh viễn không già đi vậy. Không như ông ta, thời gian thấm thoát, tuổi đã xế triều, đứng lâu một chút cũng chịu không nổi. Ninh Tông Nguyên đứng bên vườn hoa một hồi lâu mới lưu luyến rời mắt, quay lưng đi về phía chủ viện.
Ánh đèn tại chủ viện lộng lẫy, trong phòng treo vài the, ánh nến chiếu lên, gần như trong suốt. Ở góc tường, lò than bạc đang cháy mạnh, dưới chân có một tấm thảm nhung dày, bước lên ấm áp thoải mái, nửa phần tiếng vang cũng không có.
Ninh Tông Nguyên ngồi vào chủ tọa, chuỗi hạt ông thường mang đã đứt, hiện tại đổi một chuỗi khác bằng gỗ đàn hương, luôn cảm thấy quá nhẹ, có chút trống tay.
Cho đến lúc này, Ninh Tông Nguyên đã không còn vội vã nữa. Ông vốn tưởng bước cuối cùng này sẽ rất gian nan, nhưng khi đã thực sự ngồi vào chỗ, ông lại cảm thấy rất thản nhiên.
Lục Phong đã đáp ứng, vậy ông ấy chắc chắn sẽ tới.
Canh hai buổi sáng, cây hải đường ngoài cửa sổ thoáng đung đưa, ly nến bên cửa sổ có chút lảo đảo, sau đó nhanh chóng tự đứng vững lại.
Ninh Tông Nguyên mở mắt ra, trong phòng không có một ai, chỉ có một bóng đen hắt lên lớp vải the mỏng manh. Bóng người kia đung đưa theo ánh nến, ngay cả đường viền cũng không rõ ràng. Chỉ khi loáng thoáng nghe được tiếng than thở khẽ khàng trong không khí, Ninh Tông Nguyên mới có thể tin tưởng, đây không phải ảo giác trong mộng của ông ta.
“… Ngươi phải ra ngoài, vì sao không dẫn theo ảnh vệ?”
Ninh Tông Nguyên siết chặt chuỗi hạt trong tay, bình bình nói: “Có ngươi ở đây, còn cần gì ảnh vệ?”
Lục Phong khẽ cười.
Tiếng cười kia gần trong gang tấc, tựa hồ ở ngoài cánh cửa trước mặt Ninh Tông Nguyên.
Ninh Tông Nguyên đứng lên, đi tới cửa, tay đã nâng được nửa đường, làm tư thế đẩy ra, nhưng rồi khựng lại tại chỗ, cuối cùng vẫn không đẩy cánh cửa này ra.
Ông ta thu tay về, khàn giọng nói: “Đến cũng đến rồi, không vào cửa sao?”
Lục Phong kỳ thực đang nằm ngang trên xà ngang hành lang uốn khúc, tay ông cầm một bình lê hoa bạch, ánh mắt không rời bóng dáng tiến đến gần cửa rồi lại lùi lại kia. Ánh nến trong phòng sáng rực, bóng người Ninh Tông Nguyên chiếu rõ ràng trên cửa sổ, thân thể ông ta lọm khọm, trong lúc nói chuyện, hơi cũng không đủ, phải hít sớm một hơi mới có thể nói hoàn chỉnh xong một câu.
Ninh Tông Nguyên tự cho rằng đã ẩn giấu rất tốt, nhưng Lục Phong lại có thể nghe được rõ ràng.
Lục Phong tránh ánh mắt, nhìn về phía bầu trời. Tuyết lớn đến đêm qua mới dừng, bầu trời trăng sáng sao thưa, Lục Phong híp mắt nhìn sao, hồi lâu mới thở dài: “Không cần thiết.”
Hơn hai mươi năm không gặp mặt, hiện giờ chỉ cách một tầng vải mỏng manh như cánh ve và một cánh cửa đẩy là có thể mở, cũng không biết đến cùng là ai chịu không được.
“Lục Phong!” Ninh Tông Nguyên bị câu này của ông khiến cho lòng đau nhói, bình tĩnh vỗn đang cố gắng duy trì vỡ vụn trong nháy mắt, ông ta nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: “Nói thẳng ra đi! Ngươi căn bản là không dám gặp trẫm, ngươi chỉ lo trẫm nhìn ra, đã nhiều năm như vậy, tâm ngươi vẫn không thể tĩnh!”
Lục Phong không có gì để nói.
Ninh Tông Nguyên nói vậy không sai. Nếu như ông thật sự có thể buông xuống, vậy nên thoải mái bước vào, lấy phong thái cố nhân, giúp Nhan Thanh hoàn thành ước hẹn này. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Lục Phong vẫn không muốn để lộ tâm tư, ông chỉ muốn ở thời khắc cuối cùng này gỡ được ân oán gút mắc, giải quyết xong việc của ông và Ninh Tông Nguyên.
“Đã hai mươi năm, còn cần thiết hay không?” Lục Phong nhắm mắt: “Vì sao ngươi muốn gặp ta?”
“Vậy vì sao ngươi lại không chịu gặp ta?” Ninh Tông Nguyên mỉa mai: “Năm đó ngươi không nói một lời đã rời đi. Ta muốn giải thích, không được sao?”
Ninh Tông Nguyên đã thay đổi xưng hô, nhưng cả người trong và ngoài phòng đều không nhận ra.
Lục Phong đung đưa bình lê hoa bạch, nhưng ông không dám uống ___ uống rượu khiến đầu óc không tỉnh táo, ông sợ mình sẽ nói ra điều gì đó dưới sự kích động.
“Đạo bất đồng tương bât vi mưu.” Lục Phong đặt bầu rượu trên xà nhà, trời sao chậm rãi chuyển vị trí, ánh mắt Lục Phong không rời hai ngôi huỳnh hoặc tinh lúc sáng lúc tối, chậm rãi nói: “Ta cho rằng ngươi đã rõ ràng từ hai mươi năm trước.”
“Ta là kẻ đa nghi tàn nhẫn.” Ninh Tông Nguyên cười như không cười, khóc không giống khóc: “Thế nhưng, Lục Phong, ngươi hãy tự hỏi lòng mình, ta đã bao giờ nghi ngờ ngươi, đã bao giờ nảy ý muốn giết ngươi!”
“Vậy thì sao… Năm đó ta huấn luyện Hải Đường vệ cho ngươi, là vì ngươi nói hoàng thất đấu đá khắc nghiệt, ta vì muốn ngươi có thể tự vệ nên mới làm thế.” Lục Phong nhẹ than: “Nhưng ngươi đã làm gì? Ngươi trộm thuốc mà ta tiện tay làm ra, bức Hải Đường vệ thành ảnh vệ từ khi ấy không thể ra ngoài sáng, thay ngươi giết người phóng hỏa… Hoàng thấy đấu đá, huynh đệ tương tàn, ngươi quả thực không gạt ta, thế nhưng ngươi cũng không nói cho ta biết, ngươi cũng chính là một thành viên trong đó.”
“Vậy ta có thể làm gì!” Ninh Tông Nguyên nói: “Ta cũng là hoàng tử, thiên hạ này, đại nghiệp này, vì sao ta không thể tranh!”
“Cho nên người cầm quẻ bói của ta, mang theo ghi chép Thiên mệnh của chủ nhân Côn Luân trở về, cùng với Hải Đường vệ đánh đâu thắng đó của ngươi, từng bước một leo lên đế vị, có đúng hay không?” Lục Phong nói: “Quả thật, tín nhiệm của Đế vương còn đáng quý hơn tình yêu Đế vương ___ nhưng ta cảm thấy không đủ. Cái ta muốn là toàn tâm toàn ý, chứ không phải lùi lại mà cầu việc khác.”
“Ninh Tông Nguyên, Hoàng thành lạnh như vậy.” Lục Phong nói: “… Ta từng muốn dẫn ngươi đi.”
Là tự ông ta không chọn con đường đó, Ninh Tông Nguyên thừa nhận.
“Lục Phong!” Ninh Tông Nguyên biết mình đuối lý, không thể cãi lại, nhưng vẫn không nhịn được mà hận cái quyết tuyệt của đối phương, khàn giọng nói: “Đừng quên, ban đầu là ngươi tới trêu chọc ta!”
Cái thân thể mục nát này đã không chịu nổi giao động cảm xúc mạnh chừng ấy, Ninh Tông Nguyên lảo đảo, ngã ngồi trên thảm nhung mềm mai, cong lưng, ho đến tê tâm liệt phế, tơ máu chảy ra khỏi khóe miệng, nhìn mà giật mình.
Lục Phong thấy bóng dáng ông ta lay động, đáy lòng trống rỗng.
Ninh Tông Nguyên có lỗi, nhưng Lục Phong lại chưa từng từ bỏ ý định thay đổi đối phương, vì vậy cứ dung túng nhiều lần, cuối cùng mới tới kết cục không thể cứu vãn.
Đến lúc này, dù có tranh luận thế nào cũng không ra kết quả. Giữa ông và Ninh Tông Nguyên là một món nợ không rõ ràng, dù cho đời này cát bụi trở về với cát bụi, ngày sau gặp trước điện Diêm Vương, bọn họ cũng không thể phân ra ai đúng ai sai.
Lục Phong hiểu rõ, cả ông và Ninh Tông Nguyên đều là dạng người cố chấp từ trong xương.
Cuối cùng, không có người nào sai. Ninh Tông Nguyên là Hoàng tử cao quý, có tâm với đại nghiệp, không có gì đáng trách. Giữa hai người họ, đến cuối cùng, chỉ có thể bất lực nói một câu “không thích hợp.”
Nói một cách trần tục hơn, không môn đăng hậu đối ___ ông không thể gật bừa tán thành con đường của Ninh Tông Nguyên; mà Ninh Tông Nguyên lại khịt mũi coi thường con đường của ông. Hai người giãy dụa, dây dưa cùng nhau bốn năm, không ai thuyết phục được người kia.
Ninh Tông Nguyên suýt chút nữa ho ra cả tim gan, nơi này không có tùy tùng, không có nội thị, không có ai rót giúp ông ta một cốc nước. Ninh Tông Nguyên chờ một lúc lâu mới coi như có thể hít thở trở lại.
Ông ta vừa đi một vòng quỷ môn quan, gân cốt toàn thân đều mềm oặt, cả khí lực nổi giận cũng không có.
___ Ông ta già rồi, Ninh Tông Nguyên nghĩ, Lục Phong cũng vậy.
Suy nghĩ này một khi xuất hiện liền không thể xóa đi. Ninh Tông Nguyên trào phúng cười, lau tơ máu bên khóe môi, cảm giác bộ dạng hò hét ban nãy của mình thật như một trò hề.
Ông ta nhớ Lục Phong ___ nhớ vào những giấc mộng nửa đêm, nhớ vào những khi thân bất do kỉ. Đã không biết bao nhiêu lần, ông ta nhớ tới Lục Phong trẻ tuổi tiêu sái đứng trước mặt mình, dắt một con ngựa đỏ tuyệt đẹp, đưa tay ra, hỏi xem liệu ông ta có muốn đi cùng không.
Có điều, cũng chỉ là nghĩ vậy thôi. Từ khi bắt đầu biết nhận thức, cả đời này, Ninh Tông Nguyên chưa từng hối hận. Chỉ là, khung cảnh ấy đã xuất hiện trong mộng vô số lần, cơ hồ biến thành chấp niệm cả đời này của ông ta.
Nghĩ kỹ lại, đơn giản chỉ là tiếc nuối và không cam lòng mà thôi.
“Ngươi nói rất đúng.” Ninh Tông Nguyên bỗng nói: “Ta ở trong phòng, ngươi ở bên ngoài, bao nhiêu năm rồi, vẫn là như vậy. Ta ở lại Hoàng thành, cam nguyện cho gông xiềng quấn quanh người, ngươi lại muốn tự tại giữa thiên địa rộng lớn… Nói cho cùng, chúng ta vốn không phải người cùng một con đường.”
“Lục Phong.” Ninh Tông Nguyên khó nhọc bò dậy từ dưới đất, đi đến bên cạnh bàn trà, dùng chân bàn chống đỡ thân thể mới có thể miễn cưỡng ngồi vững. Ông ta nhìn máu dính trên lòng bàn tay khô gầy, cô đơn nói: “Con người có linh hồn không?”
Đã lâu rồi, ông ta không thể hòa nhã nói chuyện như vậy với Lục Phong. Năm tháng đã vặn vẹo ký ức, khiến nó trở nên vô cùng mơ hồ, nhưng ông ta nhớ mang máng, tựa hồ cực lâu về trước, ông ta đã từng hỏi vấn đề này một lần.
Lục Phong đáp rất nhanh: “Có.”
“Vậy thì không ổn rồi, Người Côn Luân các ngươi có thể câu thông âm dương, nếu sau khi ta chết lại không chịu rời đi, ngày đêm quấn lấy ngươi, chẳng phải là lúng túng.” Ninh Tông Nguyên cười cười lắc đầu, không chờ Lục Phong trả lời, đã tự mình nói: “Có điều, nghĩ lại cũng không thể. Đế vương cao quý, dù chết rồi cũng bị đặt tại Hoàng Lăng để trấn thủ tai họa. Ngàn năm, trăm năm, chờ cho đến khi tia hồn cuối cùng tán đi trong gió, không cần luân hồi… Nghĩ đến cũng vô vị.”
Lục Phong thấp giọng nói: “Không phải.”
Ninh Tông Nguyên không cười được nữa, ông ta khó khăn thở hổn hển, cuống họng phát ra tiếng khó nghe, trong miệng như ngậm ngụm máu, từng câu từng chữ đều như cắt ra từ máu thịt: “Sao, ngươi muốn dẫn hồn ta à?”
“Ta biết, ngươi sẽ không. Ngươi so với ai cũng thông suốt hơn, so với ta càng là rõ phải biết đủ mà dừng.” Ninh Tông Nguyên thở dài một tiếng: “Đời này ồn ào như vậy, đời sau cũng không cần gặp… Nếu như có kiếp sau, cứ để ta trở thành nhành hoa ngọn cỏ, bình an trải qua một đời, không cần lựa chọn.”
So với vẻ điên cuồng ban nãy, bộ dạng bình thản này của Ninh Tông Nguyên lại càng khiến Lục Phong chua xót trong lòng ___ Ông biết, hôm nay chính là một lần cuối. Ân oán yêu hận đời này, đến cùng cũng chỉ là vài câu nói hời hợt.
Cánh cửa này đến phút cuối cũng không thể mở ra, Ninh Tông Nguyên si ngốc nhìn bóng người Lục Phong, cố gắng chồng hình dáng này lên bóng người trong ký ức.
“Cuối cùng vẫn là ta thắng… Ta làm minh quân một đời, có công với xã tắc, lại không quá đáng với triều đình. Mỗi một tấc giang sơn mà ngươi giẫm lên đều mang tên trẫm. Ánh trăng bên người ngươi, ấy cũng là thần tử của trẫm.” Nói tới đây, Ninh Tông Nguyên lại bình thường trở lại: “Còn lại cũng không quan trọng nữa. Ái tình tan thành mây khói cũng không sao. Chỉ cần Côn Luân còn đời đời truyền xuống, trăm năm sau trong sách sử, tên của ngươi sẽ vĩnh viễn được viết trên trang sách của trẫm.”
Lục Phong trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “… Cũng được.”
____
Hal: Tác giả có chia sẻ là kết cục và cả cách gặp mặt này đã được bạn ấy nghĩ ra từ rất lâu về trước, bạn ấy cũng phải viết đoạn này rất lâu, xóa đi viết lại một lần mới coi như miễn cưỡng viết hết được những điều mình muốn. Cũng nói, nhân vật Ninh Tông Nguyên này không thể chỉ dùng “tra hay không tra” để hình dung, chuyện giữa Ninh Tông Nguyên và Lục Phong cũng không phải đơn giản là không sai nghĩa là đúng, không hắc tức bạch.
Còn về mình, chỉ muốn nói là mình tiếc cho cả hai, cũng thương hại cho cả hai.
Lục Phong chẳng “thông suốt” như Ninh Tông Nguyên nghĩ, nếu vậy, đã không dùng rượu để tưởng niệm người xưa, đã không nói với Nhan Thanh rằng, trên đời này sẽ có người khiến ta chỉ cần liếc mắt liền không thể quên.
Mà Ninh Tông Nguyên cũng chẳng tự tin như mình tưởng. Mặc dù ông ta biết mình đúng, cũng biết Lục Phong còn lưu luyến mình, nhưng ông ta vẫn luôn cố lặp đi lặp lại để ép chính Lục Phong nói ra. Về cơ bản, ngay bản thân ông ta cũng không hoàn toàn chắc chắn. Ninh Tông Nguyên vẫn thấy sợ, chỉ là không thành thật với bản thân.