Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 112
Tiếng mõ canh ba vừa vang lên, cửa sau Ngự Sử Đài đã bị người gõ. Người đứng trong đã chờ từ lâu vội cầm đèn lồng tiến lên, kéo then cửa, dẫn mấy người bên ngoài đi vào.
Trong Ngự Sử Đài nhiều nha dịch, Hình Sóc không thể tự sắp xếp tâm phúc vào, cũng chỉ có thể điều người ra ngoài, đêm khuya tự mình ra tiếp đón.
Từ khi nhậm chức đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên Kim Triệu Phủ doãn Hình đại nhân trải nhiệm làm ban sai lúc nửa đêm, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Thấy Nhan Thanh dẫn theo hai vị che kín mặt mày, không khỏi chăm chú nhìn thêm một chút: “… Hai vị này là?”
Một người trong số đó cởi mũ trùm xuống, cau mày nói: “Là tiểu ta ta.”
Áo choàng Trang Dịch dùng tối nay là lâm thời tìm thấy, cũng không vừa, cổ áo bên cao bên thấp, gió thổi là xuyên vào áo, lúc này đang rất không thoải mái, khi nói chuyện cũng không cho người ta sắc mặt tốt: “Trời lạnh thế này, thế có cho ta vào cửa hay không?”
Hình Sóc quen biết Trang Dịch cũng không phải ngày một ngày hai, cho nên không tức giận, chỉ cười cười tránh đường: “Đương nhiên có thể vào.”
Nhan Thanh trở tay đóng cửa, áy náy nói với Hình Sóc: “Trên vai Hiểu Hàn có xích sắt, ta lo muốn lấy ra sẽ có chút khó khăn, Trang tiểu công tử tinh thông y thuận, cho nên ta mới mời y đến giúp đỡ.”
“Cũng phải.” Hình Sóc khách khí nói: “Kiệu của ta đã đợi sẵn ngoài cửa, lát sau tiên sinh dùng là được. Thủ vệ tuần tra trong thành đều là Kinh Triệu Duẫn điều phối, tối nay trên đường không người, tiên sinh yên tâm.”
Ông sắp xếp đến là chu toàn, ngay cả Nhan Thanh cũng cảm kích: “Đa tạ chuẩn bị.”
Hình Sóc là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt đôn hậu, không hề tự cao. Ông khoác một cái áo vải sợi bông màu xám, cầm đèn lồng đi trước mở đường.
Tối nay là đông chí, Hình Sóc dùng cái danh này để nướng chút thịt dê, kéo lao ngục và ngục tốt trong trọng ngục đến tiền viện uống rượu.
Trang Dịch cẩn thận nhô đầu ra từ phía sau Trình Nguyên, thấy đối diện không người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng chân giẫm lên tuyết nghe rất rõ ràng trong bóng đêm yên tĩnh, cách đó không xa, tiền viện đèn đuốc sáng choang, mơ hồ truyền đến tiếng nói cười náo nhiệt. Trang Dịch có chút căng thẳng, nắm chặt lấy tay người bên cạnh, thì thào lo lắng nói: “Bọn họ sẽ không đột nhiên đến đây chứ… Cha ta mà biết hơn nửa đêm, ta tới Ngự Sử Đài cướp người, sẽ đánh gãy chân ta mất.”
Trình Nguyên tốt tính, để cho y nắm, dịu giọng nói: “Tranh công tử, là cứu người, không phải cướp người.”
Trang Dịch hậu tri hậu giác, đẩy cậu ta ra, bực mình nói: “Ta… Ta không có ý đó!”
Hình Sóc lấy ra từ trong ngực áo một cái khóa đồng bóng lưỡng, dựa vào ánh lửa từ đèn lồng, mở cửa trọng ngục, buột miệng tiếp lời: “Tại hạ tất nhiên biết ngài không có ý đó, nhưng nếu giọng ngài to thêm chút nữa, e rằng thực sự sẽ dẫn người tới.”
Trang Dịch một người nói không lại hai cái miệng, tức giận quay đầu, không để ý tới hai người bọn họ nữa.
Nhan Thanh không có tâm tình nhìn trò khôi hài của bọn họ, lòng y lúc này nóng như lửa đốt, hận không thể kéo Hình đại nhân đi nhanh thêm hai bước.
Trong trọng ngục, Giang Hiểu Hàn đang sai Giang Ảnh dịch chậu than ra bên ngoài một chút, chê nó chói mắt.
“Chuyện Phạm Vinh ngã quả là kỳ lạ, nghĩ thế nào cũng giống tác phẩm của Bệ hạ.” Giang Ảnh dịch chậu than đến góc tường, xoa xoa tay, tùy ý nói: “Hiện nay Hình đại nhân làm chủ Ngự Sử Đài, Bệ hạ đây là sợ ngài chết, hay là muốn đón công tử ra ngoài?”
“Bệ hạ nào hứng thú với mấy chuyện như vậy.” Giang Hiểu Hàn suy nghĩ, hừ cười một tiếng: “Tám phần mười là nhờ sư phụ của A Thanh, Bệ hạ mới không để ý đến ta nữa.”
Lần trước khi Nhan Thanh đến, Giang Ảnh vừa lúc không ở trong ngục, không biết những quanh co vòng vèo giữa Ninh Tông Nguyên và người Côn Luân.
“Ý công tử là ___”
Hắn nói được nửa câu bỗng dừng lại, Giang Hiểu Hàn nhìn hắn một chút, hai người đồng thời quay về phía hành lang.
Tiếng bước chân nhỏ vụn từ xa đến gần, Giang Hiểu Hàn lắng nghe chút lát, nhướn mày, cười nói: “Ồ, xem ra đúng là tới đón ta.”
Hắn vừa dứt lời, Hình Sóc đã mang đèn lồng rẽ vào lao. Hình đại nhân tay trói gà không chặt đáng thương, bị Nhan Thanh vừa dìu vừa kéo một đường, hiện tại hai cẳng chân còn đang run.
“Hình đại nhân, gấp gáp đưa tại hạ ra ngoài vậy sao?” Giang Hiểu Hàn không chút khách khí cười nhạo: “Thuế thóc của Ngự Sử Đài hết rồi à?”
Nhan Thanh thấy hắn cười nhạo Hình Sóc thì có chút băn khoăn, tai y hồng hồng, hắng giọng ra hiệu cho đối phương phải có chừng mực.
Giang Hiểu hàn cười híp mắt, mím môi, không nói nữa.
Hình Sóc không phát hiện chút qua lại này của bọn họ, lau mồ hôi trên trán, ném đèn lồng đã tắt từ lâu vào góc tường, thở dài thở ngắn nói: “Cám ơn trời đất. Đại nhân, ngài mau ra ngoài đi, ở lại cái nơi này làm gì không biết. Ban đầu ta đã nói không được, khuyên ngài đừng làm, ngài lại nhất định phải ầm ĩ một trận như thế, có phải chịu tội không công không.”
Hình Sóc là một văn thần thành thật, từ nhỏ đến lớn đều ngâm mình trong sách vở, xách thùng nước cũng thấy lao lực. Kinh Triệu Duẫn bình thường đều lo chuyện nhà, đâu có máu tanh như Ngự Sử Đài. Từ khi nhận việc tới nay, mỗi ngày đến gặp Giang Hiểu Hàn cả thân lấm tấm máu, ông đều không đành lòng nhìn thẳng, lần nào tới cũng phàn nàn: “Ngài nói ngài xem, ta sớm nói là tùy tiện viện một cái cớ, nghỉ ốm ở nhà là được, ngài cần gì phải ___”
“Hình đại nhân ___” Giang Hiểu Hàn thở dài một tiếng: “Nói thật, quản gia nãi nãi quý phủ của ta cũng không nói nhiều bằng ngài.”
Cũng may Hình Sóc luôn dễ tính, bằng không, với cái tính không biết điều như của Giang Hiểu Hàn, không đánh hắn từ lần đầu gặp đã tốt rồi.
Trang Dịch và Trình Nguyên làm đại phu, bước đi chậm, trong lúc bọn họ nói chuyện mới vào đến nơi.
Giang Ảnh vừa thấy Trang Dịch, theo bản năng nép vào góc tối một bước. Trang Dịch bước dài đi vào, vừa nhìn thấy Giang Hiểu Hàn đã suýt bị thảm trạng của hắn dọa cho hết hồn: “… Ngươi, ngươi, ngươi sao lại thành ra thế này!”
“Như ngài thấy, ta sẽ không nhiều lời.” Giang Hiểu Hàn uể oải nhìn lên, “Trang tiểu công tử, ngài đến tột cùng là đến giúp đỡ, hay là đến xem náo nhiệt?”
Nhan Thanh lẳng lặng bước lên trước, tay phải đỡ eo lưng Giang Hiểu Hàn, để hắn có thể mượn lực, tựa trên người y, tay kia nhấc xích xuyên cốt lên nhìn một chút. Góc độ xuyên vào của cái xích này vô cùng xảo quyệt, nếu liều mạng dùng nội lực phá bỏ, e rằng sẽ khiến Giang Hiểu Hàn bị thương.
Nhan Thanh nhìn một vòng nhưng không có manh mối gì, không khỏi có chút cuống lên: “Phải gỡ thứ này ra kiểu gì?”
Hình Sóc nào biết những chuyện này. Kinh Triệu Duẫn chưa bao giờ sử dụng hình phạt riêng, cùng lắm là trượng hình, cho nên ông chưa từng gặp những thứ đồ này.
“Xích xuyên cốt có khóa chìm, nếu như cố ý kéo ra, lưỡi dao mỏng như cánh ve bên trong sẽ móc vào da thịt.” Giang Ảnh nói: “Chỉ có thể mở từ bên ngoài.”
Hắn vừa lên tiếng, Trang Dịch mới phát hiện hắn ở đây, bèn quay đầu nhìn hắn. Xung quanh nhiều người, Trang Dịch muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ tức giận dậm chân, đi đến bên người Giang Hiểu Hàn.
Hình Sóc nghe vậy, vội vàng lấy ra một cái vòng bạc tinh xảo, lắp vào khóa xích sau bả vai Giang Hiểu Hàn để mở ra, so sánh qua, phát hiện trong da thịt còn có một đoạn xích dài tầm một cánh tay trẻ con.
Đối với ngoại thương, Trình Nguyên càng thông thạo hơn so với Trang Dịch, cậu ta kiểm tra vết thương của Giang Hiểu Hàn, lại đo độ dài dây xích, không khỏi có chút lo lắng: “Dây xích quá dài, nếu rút ra, vết thương nhất định sẽ chảy máu không ngừng… Giang đại nhân, ngươi có chịu được không?”
“Ta cảm thấy không được.” Trang Dịch bắt mạch xong, thả tay hắn xuống, lắc đầu: “Hắn ở trong ngục mấy ngày, cơ thể đã bị tổn thương, nếu không thể nhanh chóng cầm máu, e rằng sẽ nguy hiểm.”
“Người ta hỏi ta.” Giang Hiểu Hàn lườm y: “Chứ hỏi ngươi à?”
“Hỏi ngươi cũng không được.” Trang Dịch tức giận nói: “Ít nhất thì cũng phải chuẩn bị thuốc cho ngươi trước.”
Sắc thuốc bây giờ nhất định là không còn kịp, tính công đi ra đi vào, cũng phải mất ít nhất nửa canh giờ nữa.
Nhan Thanh cau mày: “Từ trước đến giờ, trên hình cụ đều có khóa mở, vì sao đến thứ này lại nan giải đến vậy.”
“Một khi đã dùng xích xuyên cốt thì rất ít khi tháo ra… Trọng ngục cửu tử vô sinh, người chết không sợ đau.” Giang Hiểu Hàn nắm tay Nhan Thanh, nhẹ vuốt ve, cười cười với y rồi mới quay về phía Trình Nguyên, nói: “Phiền ngươi cứ vậy mà rút ra, thứ này quá ồn ào, ta ghét phiền.”
Không chờ Nhan Thanh phản đối, Giang Hiểu Hàn đã cầm cổ tay y: “A Thanh, ra ngoài uống chén trà với Hình đại nhân.”
Nhan Thanh muốn từ chối theo bản năng: “Không, ta phải ___”
Giang Hiểu Hàn ngắt lời y: “Nghe lời.”
Xích xuyên cốt đã đâm vào da thịt một thời gian dài như vậy, lúc tháo ra khẳng định không dễ nhìn. Nhan Thanh mềm lòng, Giang Hiểu Hàn không muốn để ý phải nhìn, đỡ cho sau này y lại đau lòng tự trách. Đau đớn đối với Giang Hiểu Hàn mà nói, cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, cắn răng nhẫn nhịn là được, không cần khiến cho cả hai người cùng khó chịu, không đáng.
Hình Sóc thấy hai người giằng co, tuân theo đạo nghĩa ta không vào địa ngục thì ai vào, bước lên trước, nói giúp Giang Hiểu Hàn một câu.
Hình Sóc cân nhắc ngữ khí, cẩn thận nói: “Nhan công tử, tối nay cũng cực khổ rồi, không bằng… đi ra ngoài ngồi nghỉ một chút đi.”
Nhan Thanh cũng biết, Giang Hiểu Hàn không muốn y nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác tiều tụy của mình, nếu như y cố ý ở lại, Giang Hiểu Hàn còn phải phân tâm lo cho tâm tình y. Nhưng y thực sự không yên lòng, bèn cùng Giang Hiểu Hàn lui một bước: “… Vậy ta ở ngay ngoài cửa.”
Giang Hiểu Hàn cười cười, lúc Nhan Thanh đứng dậy, còn nhẹ nắn nắn tay y.
Nhan Thanh đã đáp ứng không nhìn với Giang Hiểu Hàn thì y sẽ nhịn xuống, y đi ra xa mấy bước, quay lưng về phía cửa lao, thật sự không ngoái đầu nhìn dù chỉ một chút.
Giang Hiểu Hàn thấy Nhan Thanh đã ra ngoài mới vung tay, cắn răng nói: “… Rút đi.”
Trình Nguyên và Trang Dịch đều là đại phu, lực tay không đủ, nếu không thể nhanh chóng rút xích sắt ra, ngược lại sẽ khiến Giang Hiểu Hàn càng thêm khó chịu. Trang Dịch nâng hắn dậy, điều chỉnh góc độ dây xích, sau đó để Giang Ảnh đứng đằng sau Giang Hiểu Hàn, nắm lấy phần dây xích còn sót lại.
Trình Nguyên lấy ra một bình thuốc, đổ ra một viên thuốc màu đen, đưa cho Giang Hiểu Hàn: “Thời gian cấp bách, không có hảo dược gì, Giang đại nhân dùng tạm… Đặt ở dưới lưỡi, nếu cảm thấy không ổn thì nuốt xuống.”
Giang Hiểu Hàn gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu rõ.
Trình Nguyên cởi một túi vải xuống khỏi hông, rải phẳng, bày ra ngân châm: “Trang tiểu công tử, phiền ngài đỡ Giang địa nhân.”
Trang Dịch làm theo, y chưa từng gặp cảnh này, khó tránh khỏi có chút căng thẳng: “Minh Viễn, nếu như ngươi… nếu ngươi đau thì cứ kêu lên. Không sao cả, không cần thấy mất mặt.”
Giang Hiểu Hàn liếc y một cái, im lặng cúi đầu, xé một phần vải còn sạch sẽ từ trên áo, gấp lại thành khối dày, cắn trong miệng.
“Rút đi.” Giang Hiểu Hàn ậm ờ nói.
Hắn còn chưa dứt lời, Giang Ảnh đã kéo mạnh, xích sắt lạnh lẽo cứng rắn sát qua xương vai hắn, thịt nát và máu cùng bị kéo ra.
Đau đớn hơn so với tưởng tượng của Giang Hiểu Hàn, hắn cắn chặt vải mềm, không thể kiềm chế mà phát ra tiếng nghẹn ngào thống khổ, mu bàn tay nổi gân xanh, ánh mắt thất thần trong chốc lát.
Giang Ảnh ném xích sắt đi, tay lanh mắt lẹ đỡ lấy eo Giang Hiểu Hàn, điểm đại huyệt của hắn, miễn cưỡng giúp Trình Nguyên cầm máu.
Nhan Thanh đã có mấy lần muốn đổi ý, nhưng y đều cố nhịn xuống. Mãi cho đến khi Trình Nguyên gọi, y mới như được đại xá mà vọt vào trong ngục.
Trên đất vứt mấy băng vải dính đầy máu, Trang Dịch thấy y vào thì tự giác tránh ra, giao Giang Hiểu Hàn cho y.
Hai mắt Giang Hiểu Hàn nhắm nghiền, cả người vô lực tựa vào lồng ngực y, mồ hôi lạnh pha với máu nóng, không thể lập tức lau sạch. Trình Nguyên luống cuống rịt thuốc vào vết thương đang chảy máu của hắn, Nhan Thanh cố khiến tay mình bớt run, tìm tay phải của Giang Hiểu Hàn. Y kéo tay Giang Hiểu Hàn qua, ngón trỏ vuốt lên mạch của hắn.
“Hiểu Hàn?” Nhan Thanh gọi.
Giang Hiểu Hàn không trả lời, nếu không phải mạch dưới ngón tay vẫn nhúc nhích, Nhan Thanh sợ là đã sớm phát hoảng rồi.
Nhan Thanh cẩn thận chuyển từng chút nội lực qua để giúp hắn khơi thông kinh mạch. Y thở hắt ra, tự lẩm bẩm: “Huynh lần sau… Nếu lần sau còn dám làm bừa như vậy, ta giận thật đấy.”
Đau đớn khiến Giang Hiểu Hàn ngất đi trong chốc lát, rất nhanh đã tự mình tỉnh lại.
Bàn tay được Nhan Thanh nắm hơi nóng lên, một luồn khí nhu hòa theo kinh mạch chảy xuôi toàn thân. Giang Hiểu Hàn đứt quãng hít thở, ép buộc mình mở mắt ra.
Hắn đau đến không nói ra lời, nhưng vẫn cười với Nhan Thanh trước. Hắn không kịp nhớ nơi này còn nhiều người, trở tay nắm lấy tay Nhan Thanh, dùng ngón tay trở cào cào lòng bàn tay y, thì thào dỗ: “Đừng sợ mà.”
Giận dữ của Nhan Thanh như tuyết trên Côn Luân vậy, nhìn thì dọa người, nhưng rồi sẽ biến thành vũng nước, dỗ thêm hai câu liền bỏ qua chuyện cũ.
Thấy Giang Hiểu Hàn tỉnh rồi, Nhan Thanh quên sạch những gì mình nói ban nãy, lo lắng hỏi: “Huynh có đau không?”
“Nếu như ta trẻ lại mấy tuổi, nhất định phải khóc lóc làm nũng. Đáng tiếc, tuổi đã lớn, khóc lên mất mặt không nói, nhưng là đã sớm không khóc nổi rồi.” Giang Hiểu Hàn cố gắng cười: “Tự nhiên làm mất đi một cơ hội lớn như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy có chút lỗ vốn.”
____
Hal: Giang đại nhân vốn là “mỹ nhân phúc hắc công”, nhưng tác giả cứ hành thế này, chắc ổng thành “ốm yếu công” luôn quá OTL
Điểm lại nhé, lúc gặp Nhan Thanh thì bị đâm suýt tèo này, đợt đấy vết thương cũng bị rách miệng hai, ba lần chứ ít ỏi gì. Lúc Nhan Thanh đổ bệnh thì thức ngày thức đêm chăm sóc, cả người gầy sọp đi, sau đấy còn một quả cắt tay lấy máu chữa bệnh nữa. Tiếp nữa thì lại thêm một lần bị áp lực quá mà ho ra máu. Rồi thì bị Ninh Dục ép uống thuốc độc. Xong phải ngồi tù chịu tra tấn, giờ còn quả rút xích này nữa. Chưa kể, cha nội này vốn kén ăn, hay mất ngủ, hằm bà làng những thứ khác. Ôi, kể ra cũng muốn héo.
Nhan đạo trưởng phải cho ổng tập dưỡng sinh hay gì đi, chứ cứ thế này là không ổn rồi ;(((((( À, mà mỗi khi ổng ăn, Nhan đạo trưởng cũng phải ngồi đấy cho ổng ngắm nữa, có thể thì ổng ăn mới ngon miệng ạ ;(((((