Hiểu Thanh Hoan

Chương 110


Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 110

Nhan Thanh muốn thử đi tìm Lục Phong.

Hoàng thành chiếm nửa thành Trường An, là cấm địa của Thiên tử, không thể dòm ngó, lưng tựa núi, muốn ra bên ngoài cũng chỉ có một con đường.

Nói cách khác, nếu Lục Phong đến, cũng chỉ có thể dùng một đường duy nhất.

Nhan Thanh cùng Lục Phong sống nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm, y biết rõ ông là người nhất ngôn cửu đỉnh; nếu đã nói đời này không vào thành Trường An thì nhất định đến cửa thành cũng không bước nửa bước.

Đi lần này cũng chỉ để thử vận may, Nhan Thanh đi loanh quanh không mục đích ở ngoại thành ba ngày vẫn không thu được tin tức gì. Chuyện trong Kinh còn chưa giải quyết xong, Nhan Thanh không dám đi quá xa, chỉ có thể tìm kiếm trong phạm vị năm mươi dặm quanh ngoại thành. Trong lúc này, Ninh Tông Nguyên phái người đến mời y về một lần, Nhan Thanh không muốn diễn kịch với ông ta, chỉ gửi lại một tờ giấy. 

Ninh Tông Nguyên đến cùng thì đối phó với đủ lại quần thần ra sao, Nhan Thanh cũng không rõ ràng. Y chỉ biết, ngày hôm sau, Ninh Tông Nguyên đón Ninh Diễn về Hoàng thành dùng bữa tối. Long nhan khi ấy vô cùng vui vẻ, nói Ninh Diễn là đứa con có phong phạm nhất của ông ta.

Giang Ảnh suốt đêm truyền tin, Nhan Thanh nói thẳng, đây chỉ sợ là đánh giá thiệt thòi nhất mà Lục điện hạ từng nghe từ lúc sinh ra.

___

Trong biển người mênh mông, muốn tìm một người còn không biết có mặt ở đây hay không thật chẳng khác nào mò kim đáy biển. Huống hồ, Nhan Thanh cũng không tính là “mò”, cùng lắm là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.

Nói đi nói lại, tuy Giang Hiểu Hàn bảo y chờ, nhưng y sao có thể an tâm mà chờ.

Phần lớn ngoại thành đều là biệt viện của hoàng thân thế gia, phải đi xa nữa mới đến thôn xóm trấn nhỏ, cho nên trên đường chính vào thành chỉ mở duy nhất một cái khách sạn.

Khách sạn được xây ngoài thành Trường An, bình thường không đông khách, chưởng quỹ và tiểu nhị cũng lười nhác, chưa tới giờ tuất đã muốn đóng cửa.

Nhan Thanh đến vào trước giờ đóng cửa, tiện tay đặt lên quầy hai hạt bạc vụn rồi tự mình lên lầu.

Y đã ở đây mấy ngày, chưởng quỹ đã thăm dò được tính tình y, không cần dặn dò đã thu bạc, tùy ý sai tiểu nhị ra sau chuẩn bị món ăn.

Nhan Thanh vào phòng, dỡ bội kiếm xuống. Tới gần tiệc sinh nhân, Thân vương ở nơi xa và ngoại thần cũng bắt đầu lục tục vào Kinh, chỉ hôm nay, Nhan Thanh đã nhìn thấy ba cỗ xe ngựa. Hôm nay y đi một vòng, ngoài việc cứu được một đứa nhỏ suýt nữa rơi xuống nước thì không thu hoạch được gì khác, đến bóng dáng của Lục Phong cũng không thấy. 

Hôm nay là ngày mùng bốn, còn mười hai ngày nữa cho đến tiệc sinh nhật trong Kinh.

Nhan Thanh cho mình thời gian năm ngày, bất luận Lục Phong có nguyện ý hiện thân gặp y hay không, hay là Lục Phong không thực sự ở đây, y cũng sẽ hồi Kinh.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, rồi lại một tiếng nhẹ hơn, chân người đi hẳn có chút thọt, là tiểu nhị trong khách sạn. Khách sạn hai tầng, chỉ có một mình Nhan Thanh làm khách, nghĩ cũng biết là tới tìm y.

Không chờ đối phương tới cửa, Nhan Thanh đã đứng dậy, chuẩn bị ra nghênh đón. Ai ngờ, vừa mở cửa, y đã nghe thấy một tiếng kêu đau đớn trong hành lang, một cái khay bay thẳng về phía y. 

Nhan Thanh tiếp được khay trà theo bản năng, may mà không để canh đổ khắp người.

Bên tai có thứ gì đó phá gió mà đến, Nhan Thanh nhấc chân lui lại, thuận tay cầm lấy một cái chén trên khay ném ra ngoài.


Hai vật chạm vào nhay giữa không trung, cái chén phát ra tiếng vang giòn, tuyên cáo mình đã về chầu tiên tổ, sau đó cùng thứ kia rơi xuống mặt đất. Nhan Thanh định thần nhìn lại, phát hiện đó là một hạt đào.

Bóng người mặc trường sam màu sương đạp lên sứ vụn, đi qua Nhan Thanh, không hề khách khí mà vào phòng.

Nhan Thanh quay đầu lại, đặt khay đồ ăn xuống bàn: “… Sư phụ, con ra ngoài chỉ mang theo hai bộ quần áo.”

“Không phải là vẫn chưa đổ sao.” Lục Phong nói khoác không biết ngượng: “Nói mà không ngại, nếu như ngay cả như vậy cũng không tiếp nổi, đáng đời con phải đi giặt quần áo.”

Tuy nói Nhan Thanh đã sớm có linh cảm, nhưng khi thực sự thấy Lục Phong xuất hiện, y vẫn có một loại cảm giác kỳ lạ khó nói, như thể đối phương không nên xuất hiện ở đây vậy.

Lục Phong tiện tay chọn một miếng bánh trong khay ăn, sau đó phủi phủi vụn bánh, nhìn Nhan Thanh một chút.

“Sao? Tìm ta mấy ngày qua, bây giờ lại không nói gì?” Lục Phong thở dài, nói ra một câu khiến người cạn lời: “Không đủ bạc, hay tiểu tử Giang gia cãi nhau với con?”

Nhan Thanh: “…”

Nhan Thanh bỗng cảm thấy, với tính cách của Lục Phong, ông ấy xuất hiện ở đây cũng không kỳ quái.

“Ninh Tông Nguyên muốn gặp người.” Nhan Thanh nói thẳng: “Ông ta bàn điều kiện với con, gặp người, ông ta sẽ thả Giang Hiểu Hàn.”

“Nhìn xem, thằng bé vô lương tâm.” Lục Phong dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, vô cùng đau đớn nói: “Nuôi con hơi hai mươi năm, giờ mới chạy theo người được mấy ngày, lòng không biết đã lệch đến nơi nào rồi.”

“Con không làm việc cho ông ta.” Nhan Thanh đàng hoàng giải thích: “… Chỉ là, con cảm thấy nên hỏi qua ý của người.”

Lục Phong khá là không tin, liếc y một cái.

Nhan Thanh đang rửa tay tại chậu đồng cạnh cửa, lúc này mới đi về ngồi bên Lục Phong, thành khẩn nói: “Hiểu Hàn bảo, thay người ngồi mấy ngày tù, coi như hiếu thuận trưởng bối.”

“Thật à?” Lục Phong nhướn mày.

Nhan Thanh vội vàng gật đầu.

“Coi như có chút lương tâm.” Lục Phong nói.

Ninh Tông Nguyên sẽ đưa ra loại yêu cầu này, Lục Phong không hề cảm thấy kỳ quái.

“Ông ta không làm khó dễ con chứ?” Lục Phong hỏi.

“Không ạ.” Nhan Thanh lắc đầu: “Chỉ là… Ninh Tông Nguyên đèn đã cạn dầu.”

Lục Phong nhấp ngụm trà, lạnh nhạt đáp: “Ừ.”


“À phải rồi.” Nhan Thanh nhớ ra cái gì đó, lấy ngọc bài ảnh vệ từ trong ngực áo ra, đưa cho Lục Phong: “Sư phụ vẫn nên thu lại ngọc bài này đi.”

Lục Phong ngẩn ra, nhận lấy nói: “Hắn không muốn?”

“Huynh ấy chưa thấy, con cũng không chủ động nói.” Nhan Thanh đáp: “Nếu sư phụ không muốn gặp ông ta, vậy con sẽ coi như không có chuyện gì mà trở lại. Người không cần lo cho Hiểu Hàn, đều đã chuẩn bị xong rồi.”

“Gặp đi.” Lục Phong đặt chén trà xuống, hời hợt nói: “Có một số việc cần phải làm.”

Nhan Thanh đi lần này cũng chỉ định gặp Lục Phong cho an tâm, căn bản không nghĩ tới ông sẽ đáp ứng, mà còn đáp ứng dứt khoát như vậy.

“Về nói cho Ninh Tông Nguyên, ta sẽ không vào thành. Nếu muốn gặp ta, ba ngày sau hãy đến hành cung ba mươi dặm ngoài thành… Nếu ông ta muốn đến, thì để ông ta đến đi.”

Nhan Thanh thấy ông đứng dậy muốn đi, vội hỏi: “Sư phụ đi đâu vậy?”

“Làm sao?” Lục Phong cười nói: “Muốn giúp sự phụ trả tiền thuê phòng? Mà đồ ăn nhà này có chút kém, vẫn là thôi đi.”

Nhan Thanh: “…”

Lục Phong tùy ý khoát tay áo, nói rằng: “Sáng sớm mai hồi Kinh đi, chờ chuyện này xong xuôi, dẫn thằng bé không lương tâm kia về Côn Luân một chuyến.”

Nói rồi, ông chắp tay bước ra ngoài, góc trường sam lướt qua bậc cửa, chỉ trong khoảnh khắc đã mất tung ảnh.

Lục Phong cũng không đi ngay, bưng một bình rượu gạo pha nước từ chỗ Nhan Thanh ra ngoài.

Bàn về qui cách, hành cung ba mươi dặm ngoài thành kia kỳ thực không giống cung điện, mà càng nghiêng về biệt viện hoàng gia hơn. Bên trong có ôn tuyền, ngày đông, hải đường trong hậu viện bị nước ôn tuyền thúc, vẫn có thể nở hoa.

Tòa biệt viện ấy là lễ vật Tiên đế cho Ninh Tông Nguyên khi ông ta còn là Thân vương. Bởi vì qui cách không đủ, cho nên từ sau khi đăng cơ, Ninh Tông Nguyên chưa từng tới.

Nhiều năm như vậy, cũng không biết Ninh Tông Nguyên nghĩ gì, nắm chặt trang tử này, không phong cho người khác.

Đây dù sao cũng là đất hoàng gia, Lục Phong không muốn đi vào, mang theo bình rượu nửa lạnh nửa nóng, đi loanh quanh bên ngoài, cuối cùng tìm được một gốc cây hòe cao mười mấy thước bên tường, cảm thấy hài lòng, đạp thân cây, tìm một cành cây thô chắc ngồi xuống.

Ở góc độ này, có thể vừa vặn loáng thoáng thấy một góc hải đường trong sân. Lục Phong hé mắt, cảm thấy hoa nở nhiều hơn so với trong ấn tượng.

Ông suy nghĩ hồi lâu, mới bừng tỉnh phát hiện, mình đã già rồi.

Nhan Thanh nhìn khí trời rất chuẩn, mấy ngày trước, trời đã âm u không thấy nắng, đến hôm nay tuyết mới bắt đầu rơi. 

Sau nửa đêm, tuyết mịn chuyển thành tuyết lớn, bay lả tả như lông ngỗng, vừa vội vừa nhanh. Ninh Dục ra ngoài gấp, hạ nhân cũng quên mang ô, chỉ đi vài bước từ xe ngựa vào phòng, trên người đã phủ một tầng tuyết, bị chậu than trong phòng hun chảy, khiến người hắn ướt nhẹp.


Áo ngoài còn đỡ, phần tóc và cổ ướt hoàn toàn. Tứ điện hạ không quá tinh thông võ nghệ, không chịu được rét, đông đến là lo, phải đứng bên chậu than một khắc đồng hồ mới dần ấm lại.

Hắn tới gặp Giang Hiểu Hàn.

Ninh Dục vốn không muốn khiến bản thân trở thành một con ruồi mất đầu, nhưng Ninh Tông Nguyên xem ra là nghiêm túc. Ông thậm chí còn chọn một mảnh đất lớn ở Hoàng thành, ngay tại trời đông giá rát, vẫn muốn khởi công, xây cho Nhan Thanh một sinh từ.

Hắn không đoán được tâm ý của Ninh Tông Nguyên, lại càng không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì  tại khoảnh khắc cá nhảy long môn này, liền không thể không đến trọng ngục một lần.

Hắn cởi áo choàng đã ướt một nửa xuống, tiện tay nâng chén trà, không biết vô tình hay cố ý, nói: “Giang đại nhân sao rồi?”

Không biết vì sao, từ hai ngày trước, Phạm Vinh trượt chân bị ngã tại bậc thang ở Tử thần điện, đùi phải sưng to, khó xuống được giường. Hai ngày nay, ngục tốt trọng ngục đang trong tình trạng hoảng loạn, không biết phải làm việc thế nào. Bây giờ Ninh Dục đến, mới coi như thấy người đưa ra chủ kiến, vội vàng dập đầu đáp: “Điện hạ minh giám, tại trọng ngục luôn có người coi chừng… Chỉ là…”

Ninh Dục cau mày: “Chỉ là cái gì?”

Ngục tốt không dám nói rõ, ấp úng nói: “Chỉ là, dù sao trong ngục cũng không thể sánh bằng bên ngoài, khó tránh khỏi có chút khổ.”

Ninh Dục chưa từng tới trọng ngục, cũng không biết Phạm Vinh đối đãi với Giang Hiểu Hàn thế nào, hắn chỉ nghĩ hẳn là không có gì đặc biệt, cùng lắm là thiếu chút ăn chút mặc thôi.

Hắn nghe vậy thì yên lòng: “Đi, dẫn bản vương đi gặp Giang đại nhân.”

Mãi đến tận khi thấy Giang Hiểu Hàn, Ninh Dục mới hiểu được cái “có chút khổ” này có bao nhiêu phần nói giảm nói tránh.

Xích sắt bị máu nhuộm bóng, cỏ khô dưới chân ẩm ướt, khom lưng xuống, chỉ thấy hơi nước lạnh lẽo. Giang Hiểu Hàn ngồi tựa vào góc tường, máu nhỏ giọt dọc theo xích sắt. Ninh Dục đưa tay qua, thấy hô hấp của đối phương yếu ớt, mắt thấy đã sắp không xong.

“Thế này là thế nào!” Ninh Dục cả kinh: “Ai cho các ngươi làm bừa như vậy?”

Ngục tốt không ngừng kêu khổ. Đây là ý tứ của Phạm Vinh, bọn họ nào dám xen vào. Đáng tiếc, lúc này Phạm đại nhân đang ở nhà dưỡng bệnh, chỉ để lại đám tôm tép nhỏ bé bọn họ ở đây chịu lửa.

“Điện… điện hạ minh giám, trong trọng ngục đều phải theo quy củ này.” Ngục tốt vội quỳ xuống xin tha, vắt hết óc nghĩ ra lời giải thích: “Phạm đại nhân nói, võ công của Tả tướng đại nhân rất tốt, vì vậy phải dùng quy củ khi đối với võ tướng.”

“Bậy bạ!” Ninh Dục tức cả ngực, đạp lên ngục tốt này một cước: “Còn không lấy thuốc trị thương và gối mềm cho hắn!”

Ngục tốt bị đạp ngã, cả sức đứng dậy cũng không có, lăn lộn ra ngoài làm việc.

Giang Hiểu Hàn đã tỉnh từ trước, Ninh Dục dẫn một đoàn người đi vào, cách nửa cái hành lang cũng nghe thấy tiếng. Giang Ảnh tay mắt lanh lẹ vo thảm len lại, nhảy lên xà nhà. Giang Hiểu Hàn chỉ lo Ninh Dục lại bắt lấy hắn hỏi đông hỏi tây, bèn quyết tâm giật dây xích, để vết thương mới khép miệng không lâu lại bắt đầu chảy máu.

Xích sắt xuyên vai dù gì cũng không dễ chịu, dù Giang Hiểu Hàn có chuẩn bị tâm lý, vẫn bị đau đến run cả người.

“… Điện hạ?”

“Minh Viễn?” Ninh Dục thấy hắn đã tỉnh, vội vàng rũ sạch trách nhiệm: “… Lão già này sao lại không hiểu chuyện, việc vô liêm sỉ gì cũng có thể làm. Sự tình còn chưa ngã ngũ, sao có thể hành hạ ngươi như vậy?”

Giang Hiểu Hàn thầm cười gằn, trên mặt lại không lộ ra mảy may, hơi thở hắn yếu ớt, cụp mắt, khiêm tốn nói: “… Điện hạ một ngày kiếm tỷ bạc, không thể tới đây cũng là bình thường. Chỉ là, Phạm đại nhân thấy thần, đại khái là lòng dạ không thuận, không thấy máu thì không yên.”

Trong lúc nói chuyện, ngục tốt vội vàng trở lại, không chỉ mang theo thuốc trị thương, chăn bông, mà còn bê thêm hai chậu than nóng.

Giang Hiểu Hàn đã lâu không thấy ánh sáng, lúc này bị ánh lửa chói đến chảy nước mắt, vội nghiêng đầu tránh đi.


“Đám ngu dốt.” Ninh Dục mắng: “Không biết để ra xa một chút sao?”

“Điện hạ.” Giang Hiểu Hàn chẳng muốn cùng hắn diễn màn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đến đây, là có chuyện gì quan trọng sao?”

Nói tới đây, Ninh Dục mới nhớ tới mục đích mình đến đây, chỉ là nhìn tình trạng thảm thương của Giang Hiểu Hàn, nhất thời không biết mở lời thế nào.

“Điện hạ.” Giang Hiểu Hàn miễn cưỡng cười: “Giữa quân thần, còn gì mà không thể dặn dò.”

Sắc mắt hắn nhợt nhạt kinh người, chỉ dưới ánh lửa mới lộ ra chút sắc máu, nhìn cũng thấy mấy phần chân tâm thực lòng.

“… Nói ra thật hổ thẹn.” Ninh Dục lo âu nói: “Không biết Minh Viễn có hay, vị kia của ngươi ___”

Hắn muốn nói “nhân tình của ngươi”, lại cảm thấy lời này quá mức thô tục, nhưng nếu gọi là phu nhân cũng cảm thấy không thỏa đáng.

Giang Hiểu Hàn biết hắn khó mở miệng, cười nói: “Thần hiểu, Điện hạ cứ nói đi.”

Ninh Dục thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi biết y đến Kinh sao?”

Ngoài dự liệu của Ninh Dục, Giang Hiểu Hàn bình thản gật đầu: “Biết.”

Không chờ Ninh Dục hỏi tiếp, Giang Hiểu Hàn lại nói: “Y từng mang thủ dụ của Bệ hạ vào ngục thăm ta.”

Ninh Dục sững sờ.

Từ lần Nhan Thanh nói thẳng Ninh Dục có tâm làm quân trên điện, mấy ngày nay, Ninh Tông Nguyên vẫn không cho hắn sắc mặt tốt, còn ngày ngày đưa Ninh Diễn tiến cung bồi tiếp. Lúc này nghe Giang Hiểu Hàn thừa nhận, bèn không khỏi tức giận trong lòng, ngữ khí cũng lạnh đi hai phần: “Vậy hẳn Giang đại nhân cũng biết, vị bạn thân kia của ngươi nói bản vương không có lòng thần phục ngay trước điện, chọc giận phụ hoàng?”

Giang Hiểu Hàn nói: “Có phải điện hạ có ý muốn lôi kéo lấy lòng y?”

Ninh Dục nghẹn lời.

Ta hiểu rõ y, Thiên đạo thế nào, mà y lại ra sao. Nếu giữ ý đồ đến kết bạn với y, y sẽ cảm thấy công danh lợi lộc quá nặng mà không vui.” Giang Hiểu Hàn ý vị sâu xa nói: “Đã gần tới bước cuối cùng, Điện hạ sao lại hoảng loạn như vậy… Không cần làm chuyện không cần thiết, bằng không sẽ trở thành cạm bẫy đòi mạng.”

Một lời thức tỉnh người trong mộng.

Phạm Vinh bỗng dưng đổ bệnh, nhưng cũng không phải Ninh Tông Nguyên đang nhắc nhở hắn ta.

“Nhưng thân thể phụ hoàng ngày càng kém đi, vì sao vẫn chậm chạp không chịu lập ta làm Thái tử?” Ninh Dục cắn răng nói: “Đến tột cùng là tại sao?”

“Bệ hạ có hạ chỉ hay không, còn quan trọng gì?” Giang Hiểu Hàn cười: “Chẳng lẽ nếu lúc trước Bệ hạ chọn Tam điện hạ, ngài có thể cam tâm làm một vị Thân vương nhàn tản sao?”

Ninh Dục cảm thấy kinh hãi, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Hắn ta cứng đờ nhìn chằm chằm Giang Hiểu Hàn, tim đập mạnh, nghiến răng nói ra một câu: “… Ngươi biết cái gì?”

“Vẫn là câu nói kia, thần biết cái gì, không quan trọng.” Giang Hiểu Hàn nói: “Nếu thần không thực tâm đứng về phía Điện hạ, hiện giờ, người ngồi đây phải là ngài mới đúng.”

Nói rồi, Giang Hiểu Hàn hơi nghiêng người, tiến đến bên tai Ninh Dục, dùng giọng chỉ hai người mới có thể nghe được: “Thứ cho thần nói thẳng ___ Điện hạ, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, trăm sông đổ về một biển… Đến cuối cùng, cha mẹ, huynh đệ gì cũng như nhau.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.