Hiểu Thanh Hoan

Chương 109


Đọc truyện Hiểu Thanh Hoan – Chương 109

Không ngoài dự tính của Giang Hiểu Hàn, sáng sớm ngày hôm sau, trong cung quả nhiên cử người mời Nhan Thanh vào triều gặp vua.

Ban đầu Nhan Thanh còn không rõ vì sao Giang Hiểu Hàn lại dặn y phải nghĩ cách khiến Thư Xuyên vào triều; hiện giờ nhìn Ninh Tông Nguyên bị Thư Xuyên làm cho đỏ mặt tía tai trước mắt, y bỗng sáng tỏ.

___ hóa ra vị Thư đại nhân này là khắc tinh của Ninh Tông Nguyên.

Cái danh truyền nhân Côn Luân tại triều đình lúc này chẳng khác gì giội dầu cứu hỏa. Ninh Tông Nguyên như nắm được nhánh cỏ cứu mạng vậy, trắng trợn tuyên dương Nhan Thanh trước triều đình, dù y có nói gì thì cũng bị ông ta vặn vẹo nói thành Thần dụ, bản lĩnh mở mắt nói bừa không biết cao hơn Giang Hiểu Hàn bao nhiêu lần.

Ông ta nghe Nhan Thanh nói, nghiễm nhiên trở thành một tên hôn quân chỉ tin đạo trưởng huyền học, thậm chí còn muốn phong Nhan Thanh là Nhất phẩm Quốc sư, đáng tiếc lại bị Thư Xuyên ngăn cản.

Ninh Tông Nguyên dùng chiêu này có điệu nghệ. Ông ta thích nhất là nâng người lên cao, biến kẻ đó thành bia ngắm, sau đó lại bứt mình trở ra, nhìn bia ngắm đỡ đao kiếm cho mình.

Đáng tiếc, lần này ông ta không thành công.

Thư Xuyên không hổ là văn thần kiểu mẫu, trước lấy Tiên Thánh, sau kéo Tiên Đế, nói có sách, mách có chứng, phản đối Ninh Tông Nguyên, nói Nhan Thanh xuất thuân bố y, khó có thể phục chúng, còn nói, khi Tiên Đế còn tại vị đã cùng Côn Luân là quân tử chi giao, ít khi qua lại, làm thế là phản lại đạo trị quốc ___ Nói chung, một bước cũng không nhường vị Bệ hạ này, hai người cứ ầm ĩ ngươi tới ta đi như vậy.

Nhan Thanh mắt nhìn thẳng, không nói một lời, chỉ đứng ở đại điện, ai cũng không để ý tới. Tính y vốn lãnh đạm, không thích cười, nay lại cố tình diễn vẻ tiên phong đạo cốt, càng khiến người nhìn qua không dám thân cận.

Giang Hiểu Hàn hẳn đã sớm biết Ninh Tông Nguyên sẽ hành động thế nào, vì vậy mới dặn y dẫn Thư Xuyên tới ___ vì tính cách của vị Hữu tướng này, dù cho không làm không nói gì, ông ta nhất định cũng sẽ trở thành tấm bình phong chống đỡ Ninh Tông Nguyên tốt nhất.

Nhan Thanh nhìn bóng lưng Thư Xuyên, cảm thấy ấm lòng.

Giang Hiểu Hàn quả là tính được mọi điều, dù cho hắn đang ở trong lao ngục, cũng vẫn có thể bảo vệ y chu toàn.

Thư Xuyên là lão thần, trên dưới cả triều chỉ có mình ông ta là đủ gan, đủ tư lịch để hô to gọi nhỏ với Ninh Tông Nguyên. Nói vị Hữu tướng đại nhân này bảo thủ thật chẳng oan chút nào, để Ninh Tông Nguyên phải bỏ qua ý nghĩ phong Nhan Thanh làm quan mới dừng.

Cuối cùng, Ninh Tông Nguyên không thể không tạm lùi một bước, chỉ nói muốn thay mặt Nhan Thanh xây một tòa sinh từ, coi như tôn trọng khách quý, thấy Đế vương, hoàng thân cũng không cần hành lễ cúi chào, như vậy để bày tỏ tâm sùng thiên đạo của mình.


Nhưng một tòa sinh từ đương nhiên không thể bằng văn điệp nhất phẩm, Thư Xuyên như một con gà trống đấu thắng, vênh vang đắc ý trở về chỗ đứng ở đầu hàng văn thân, được người đỡ ngồi xuống ghế mềm vua ban.

Tuổi tác Thư Xuyên cũng lớn, cùng Ninh Tông Nguyên kẻ tám lạng người nửa cân. Hai con gà chọi già đánh nhau một hồi, cả hai bên đều tổn hại, trong lúc nhất thời cũng không ai nhớ tới Nhan Thanh.

Nhan Thanh bỗng cảm thấy vô cùng vô vị ___ văn võ cả triều đều chỉ cúi đầu, không ai nói một lời, nhưng bàn tính trong lòng lại lạch cạch xoay chuyển, nhìn xung quanh, đều là sài lang hổ báo khoác da người. Đứng hàng đầu có vài vì đại nhân, trái tim đã có một lỗ hổng, gió thổi vù vù; lúc nhìn xuống, mắt chỉ thấy vàng bạc, ngọc ngà và tơ lụa.

Ninh Dục lúc này vẫn giữ chức giám quốc, hắn không đứng ở hàng ngũ văn võ thân, mà là đứng bên dưới đài cao, cách Nhan Thanh chỉ hai, ba bước.

Vị truyền nhân Côn Luân bỗng xuất hiện này khiến hồi chuông báo động trong lòng Ninh Dục kêu to. Người này lẳng lặng vào Kinh, ai cũng không biết được tin tức đã đành, thậm chí còn lọt vào mắt xanh của Ninh Tông Nguyên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Ninh Dục thừa nhận, hắn ta quả thật từng có ý định dùng Nhan Thanh làm mồi để kiểm soát Giang Hiểu Hàn. Nhưng khi thấy người thật, hắn lại cảm thấy tin tức truyền từ Bình Giang tựa hồ không được chính xác. Hơn nữa, bây giờ đang là khoảng thời gian truyền ngôi, Ninh Dục không thể gặp phải sai lầm gì ở bước ngoặt này.

“Nhan tiên sinh.” Ninh Dục thử dò xét hỏi: “Có một chuyện đã quấy nhiễu bản vương vài ngày, không biết liệu có thể mời tiên sinh giải thích nghi hoặc?”

Nhan Thanh nhìn về phía hắn.

Ninh Dục thấy y không nói lời nào, cho là y ngầm đồng ý, bèn lẩm bẩm: “Sáng sớm hôm trước, trước cửa phòng ngủ của bản vương có hai con chim sẻ một lớn một nhỏ đậu xuống. Con lớn ngậm nửa con sâu trong miệng, màu lông của con nhỏ lại sáng sủa. Trong ngày đông lại có chim sẻ, quả là bất thường. Kỳ quái chính là, hai con chim sẻ này đều đậu trên ngọc san hô đặt ở hành lang của bản vương, sau khi dùng móng tạo ra dấu chữ thập liền bay về phía đông… Không biết đây là dấu hiệu gì?”

“Chu tước dẫn kiệu, mặt trời mọc đằng Đông.” Nhan Thanh tựa hồ không để hắn vào trong mắt, ánh mắt đảo qua áo mãng bào của hắn một chút, hững hờ nói: “Điều điện hạ muốn còn quá sớm… Chờ đến khi ngồi trên ngôi vị hoàng đế rồi hẵng hỏi lại ta.”

Một lời khiến cả sảnh kinh ngạc.

Văn võ cả triều đều không ngờ được y sẽ nói ra lời gan to bằng trời như vậy, chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau. Ninh Dục càng là sợ đến toát mồ hôi lạnh, hai đầu gối nặng nề khuỵu xuống mắt đất, kinh hoảng dập đầu ba cái với Ninh Tông Nguyên. 

“Phụ hoàng minh giám, nhi thần tuyệt không có suy nghĩ quá giới hạn.”

Ánh mắt Ninh Tông Nguyên nặng nề, không tỏ rõ ý kiến.


Nhan Thanh nghe lời Giang Hiểu Hàn, diễn trọn vẻ thế ngoại cao nhân, hời hợt gật đầu thi lễ với Ninh Tông Nguyên, sau đó quay lưng bước ra khỏi Tử thần điện dưới con mắt trừng trừng của mọi người xung quanh.

Cả sảnh ồ lên.

Ninh Tông Nguyên còn muốn diễn theo Nhan Thanh, đương nhiên sẽ không cản y. Chỉ là thương thay cho Thư Xuyên, lão đại nhân bị Giang Hiểu Hàn làm đổ bệnh vì tức, lần này suýt chút nữa đã bị Nhan Thanh làm bực mình đến ngã ngửa.

Nhan Thanh để lại đám quân thần tâm tư khác nhau ở lại đại điện, còn mình thì nhàn nhã đi dạo ra khỏi cung thành, y làm dáng một chút cũng không sợ, nghênh ngang trở về đại trạch Giang phủ.

Mấy ngày nay y ở lại Giang phủ, phần lớn tôi tớ dù không biết thân phận của y, nhưng đại khái cũng biết y không phải người dễ chọc, người thấy y đều cung kính hành lễ vấn an.

Nhan Thanh đi qua chủ viện, qua cổng mới phát hiện, Giang Ảnh từ trước đến giờ đều chỉ đến lúc nửa đêm, hiện tại lại đang ở cửa chờ y.

Nhan Thanh dừng bước, hỏi: “Sao vậy? Huynh ấy gặp phải chuyện gì sao?”

“Vậy thì không phải.” Giang Ảnh ung dung: “Công tử lo cho ngài, dặn ta tới xem xem liệu hôm nay trong triều có người làm khó ngài hay không.”

Không nhắc đến còn được, vừa nói tới chuyện này, Nhan Thanh liền nhớ tới dáng vẻ ăn phải trái đắng của Ninh Tông Nguyên, vô cùng muốn cười.

“… Khụ.” Nhan Thanh ho khan một tiếng: “Rất tốt, Thư đại nhân càng già càng dẻo dai, cùng Bệ hạ đại chiến mấy hiệp cũng không bị rơi xuống thế hạ phong.”

Giang Ảnh cố không cười, đồng tình nói: “Có thể tưởng tượng được.”

“Ngoài cái này, còn chuyện gì nữa không?” Nhan Thanh vừa đi về chủ viện vừa nói: “Ngươi không dễ dàng gì đi một chuyến, không phải chỉ để thay huynh ấy nói cái này đi?”

Giang Ảnh lắc đầu: “Dẫn một người đến gặp công tử.”

Nói rồi, hắn tiến lên hai bước, dẫn Nhan Thanh đến phòng khách.


Nhan Thanh không rõ lắm, theo sát hắn. Khi đẩy cửa phòng khách, y mới phát hiện một thiếu niên cao gầy đang đứng đó.

Thiếu niên nghe tiếng, quay đầu lại, thấy Nhan Thanh vào cửa thì tháo khăn vải trên mặt, quỳ xuống.

Nhan Thanh hỏi: “… Tạ tiểu tướng quân?”

Tính toán thời gian, Nhan Thanh cũng đã hơn hai tháng chưa gặp Tạ Giác rồi. Người thiếu niên vì phải suy nghĩ nhiều, xem ra gầy gò hơn không ít, khóe môi vốn luốn cong lên theo thói quen giờ mím chặt, mặt mày của cậu ta phủ lên một lớp sương khắc khổ, đã có thể nhìn ra chút vẻ trưởng thành. Nhìn kỹ lại, còn có thể phát hiện lớp chai mỏng trên bàn tay.

Là dấu vết do luyện võ lưu lại.

Bả vai thiếu niên tuy vẫn non nớt, thế nhưng đã có thể miễn cưỡng gánh vác mọi chuyện.

“Vâng.” Tạ Giác nói: “Đã lâu không gặp, Nhan tiên sinh.”

Cậu ta khom lưng, cúi đầu sát đất, hành đại lễ với Nhan Thanh.

Nhan Thanh quan sát cậu ta một vòng, kỳ quái nói: “Ngươi làm gì vậy?”

“Minh Viễn ở trong lao, ta dập đầu với ngươi, cũng như dập đầu với hắn.”  Tạ Giác thấp giọng nói: “… Dù sao chăng nữa, đa tạ các ngươi.”

Nhan Thanh nghe hiểu, y khom lưng, đỡ Tạ Giác dậy: “Phải làm chuyện cần làm rồi?”

“Phải.” Tạ Giác không phủ nhận: “Chuyến đi thành không biết thành bại, ta muốn tới đây để nói lời từ biệt cùng tiên sinh.”

Giang Hiểu Hàn đã cho Tạ Giác cơ hội lựa chọn, là cậu ta tự mình mở cái hộp này, giờ đây cũng nên gánh vác toàn bộ vinh quang của dòng họ. Cho đến nay, mặc dù Ninh Tranh vì cái chết của Tạ Vĩnh Minh mà vô duyên Đế vị,, nhưng Ninh Tông Nguyên vẫn chưa giúp Tạ gia rửa sạch thân nước bẩn này.

Thanh danh Tướng quân bách chiến đã không còn.

Vì danh tiếng Tạ gia, Tạ Giác không thể chỉ khúm núm chờ cho đến khi Tân đế lên ngôi, cậu ta phải tự giành lấy vị trí của mình.

Nhan Thanh không khuyên can cậu ta, chỉ nói: “Trình Nguyên cũng tới Kinh thành, ngươi biết không?”


Vẻ mặt Tạ Giác hơi đổi, cậu ta liếm đôi môi khô khốc, siết một góc áo: “Y… Sao y lại đến?”

Tựa hồ khi nhắc đến Trình Nguyên, Tạ Giác vẫn là cậu thiếu niên luống cuống ngây ngô khi xưa.

“Nghe nói Tạ gia có chuyện, cậu ta lo cho ngươi, trên đường vào Kinh thì gặp được Trang tiểu công tử nên đi theo y.” Nhan Thanh nói: “Hiện tại vẫn đang ở Trang phủ, nếu ngươi muốn gặp cậu ta, có thể nhân đêm tối mà qua.”

Ngoài dự liệu của Nhan Thanh, Tạ Giác do dự chốc lát, cuối cùng cắn răng lắc đầu: “Không cần thêm rắc rối…”

Tạ Giác phải đi rồi, Nhan Thanh hiểu như vậy. Khi nhắc đến Trình Nguyên, sự mừng rỡ và chờ mong trong mắt Tạ Giác không giấu được người, chỉ là loại mừng rỡ này nhanh chóng bị cảm giác bất an và do dự thay thế. Khi Nhan Thanh nhìn lại, đôi mắt kia đã nhuộm lại vẻ bi thương, những cảm xúc ban nãy đều bị giội rửa sạch sẽ. 

Tạ Giác tựa hồ cũng sợ bản thân đổi ý, vội vã lạy Nhan Thanh rồi cáo từ. Công phu của cậu ta tiến bộ không ít, lúc ở thôn Lưu gia còn quấn lấy Nhan Thanh hỏi đông hỏi tây, hiện giờ đã có thể vận dụng tự nhiên rồi.

“Phải rồi.” Nhan Thanh nhớ ra cái gì đó: “Sau khi Tạ Giác đi, hai đứa nhỏ vẫn ở lại phủ Cung thân vương sao?”

“Vâng.” Giang Ảnh gật đầu: “Công tử cũng lo lắng, phái ta đi xem qua… Thiếu gia và tiểu thư ở chung cùng Lục điện hạ rất tốt. Nghe nói hôm qua tiểu thư và Lục điện hạ còn suýt nữa đánh nhau vì một miếng kẹo, thiếu gia lại thiên vị, cuối cùng, cả ba bị Cung thân vương phạt chép sáu trang giấy lớn.”

Nhan Thanh: “…”

“Ninh Hoài Cẩn…” Nhan Thanh cảm khái tự đáy lòng: “Cũng coi như một nhân tài.”

Ngoài cửa sổ phòng khách, chỉ có một gốc hoa kế đứng lẻ loi giữa trời đông giá rét. Mùa đông năm nay rối ren, thợ trông hoa trong phủ cũng quên chuyển hoa vào trong, sau hai đợt tuyết lớn, có vẻ không sống được nữa.

“Nhìn khí trời, mấy ngày nay hẳn sắp đổ tuyết lớn. Trong lao ẩm ướt lạnh giá, ngươi mang cho huynh ấy tấm thảm đi.”

Giang Ảnh không kịp phản ứng: “Tối nay ngài không đến sao?”

Nhan Thanh lắc đầu: “Ta muốn rời thành một chuyến.”

____

Hal: Tạ Giác cố lên ;(((( Phải an toàn nhé, còn có Trình Nguyên chờ ;(((((( Em bé Giang Lăng chắc cũng nhớ Tạ tiểu thúc lắm ;((((


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.