Đọc truyện Hiền Tri Thiên Lý – Chương 107: Mỗi người đều tự chiến đấu (2)
Edit: Anh Thơ
Beta: Tiểu Lăng
[Thiên Lý, rốt cuộc em đang ở đâu? Thiên Lý, Thiên Lý, Thiên Lý… Cứu… Cứu tôi…]
Cả người Tra Nhĩ đầy máu, dáng vẻ rất đáng sợ, trong mắt là sát khí nồng nặc, rõ ràng là hung tàn lãnh khốc như vậy, nhưng lại lộ một vẻ bi thương không nói nên lời.
Nhiều dị năng giả nghe tin tới đây, đều bị cảnh tượng máu tanh trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Một người địch mấy trăm dị năng giả, vậy mà vẫn chiếm ưu thế áp đảo, ngay cả mấy đại cao thủ nổi danh của thành Thánh khó khăn lắm mới tự bảo vệ được mình. Thực lực này, e đứng trong Thượng phủ cũng xếp số một, hơn nữa vẫn chỉ là một người có hơn 20 tuổi. Sức chiến đấu và thủ đoạn máu tanh của hắn đều khiến cho người ta sợ hãi.
Rốt cuộc là thủ hận gì khiến cho hắn không tiếc đại khai sát giới? Lực uy hiếp của một cao thủ lĩnh vực là thứ người thường không thể sánh bằng, không phải vạn bất đắc dĩ thì người bên trên cũng không muốn đắc tội kẻ mạnh như vậy.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, trên không vang lên một tiếng gầm.Sau đó ánh sáng tối lại, một lĩnh vực khác được dựng lên, bao quanh bảo vệ tất cả những dị năng giả khác. Lưỡi đao sắc bén chạm vào vách bảo vệ màu tối này chỉ để lại vài gợn sóng rồi biến mất.
Những dị năng giả còn lại ở trong lĩnh vực cuối cùng cũng có cơ hội thở đốc, tim gan phèo phổi họ đều bị đóng băng rồi, không thể sinh ra nổi một tia phản kháng nào nữa, cao thủ lĩnh vực thật sự quá khủng bố!
Tra Nhĩ dừng công kích, lạnh lùng nhìn ông lão ngồi trên xe bay.
Ánh mắt ông lão rất phức tạo, quay người ý bảo người trung niên ở bên cạnh mình. Người trung niên gật đầu nhìn Tra Nhĩ.
[Lạc Ấp, là con sao?] Trong đầu Tra Nhĩ bỗng vang lên một giọng nói, ánh mắt vốn đục ngầu của Tra Nhĩ chớp chớp vài cái, lộ ra chút hoang mang.
[Lạc Ấp, là con sao?] Giọng nói lại vang lên.
Lạc Ấp? Lạc Ấp là ai? Vì sao cái tên này lại quen thuộc như vậy? Ở sâu trong trí nhớ dường như có người từng gọi hắn như vậy.
Không, hắn tên là Tra Nhĩ, không phải là Lạc Ấp.
Vẻ mặt của người trung niên trở nên nghiêm trọng, nói nhỏ với ông lão: “Trí nhớ của cậu ấy bị hao tổn, thần trí cũng có phần không rõ ràng.”
Ông lão nhíu mày trầm tư một lúc, nói: “Xem ra phải dẫn người về trước rồi mới nói được.”
Vừa chuẩn bị đã nghe thấy có người hô: “Xin ngài Bố Lãng giết tên hung đồ này!”
“Đúng vậy! Giết hắn đi!”
Vừa phẫn nộ, vừa e sợ Tra Nhĩ, lại càng hận không thể giết hắn.
Tra Nhĩ dùng tay trái chụp lấy một dị năng giả đứng trong vách bảo vệ gần hắn nhất, động tay một cái đã cắt đứt yết hầu của kẻ đó,rồi lại đi về phía kẻ tiếp theo.
Thấy cảnh này, những người vốn còn hô to gọi nhỏ lập tức ngậm miệng, hiện trường yên tĩnh lại.
“Dừng tay! Con thực sự muốn chết sao?” Ông lão tên là Bố Lãng tức giận mắng, đồng thời tăng sức bảo vệ.
Chết? Chết có gì đáng sợ? Hắn đã đi vào bóng tối,không còn là người sống từ lâu lắm rồi.
Bố Lãng thấp giọng nói: “Kẻ này tuyệt đối không phải là Lạc Ấp, Lạc Ấp là một đứa bé lương thiện, sao có thể hung bạo như vậy?”
Người trung niên lại không đồng ý: “Tôi cảm nhận được nội tâm của cậu ấy đang đau khổ giãy giụa, dường như cậu ấy đang phải bị một sức mạnh nào đó khống chế, thân bất do kỷ*.”
(*) tức là không tự làm chủ được mình
“Dẫu thế, phạm tội như vậy ngay trước mặt mọi người, gia tộc cũng không giữ được nó. Rốt cuộc nó muốn làm cái gì?”
“Cái này thì phải hỏi Lai Địch rồi.” Người trung niên lạnh nhạt nhìn Lai Địch lùi ra sau đám người.
Người trung niên lại truyền âm với Tra Nhĩ: [Lạc Ấp, ta biết con là Lạc Ấp. Lập tức dừng lại nếu không con sẽ không thể lấy được đáp án mình muốn]
Động tác của Tra Nhĩ hơi ngừng lại: [Đáp án tôi muốn… Là gì? A, đúng rồi, Thiên Lý, Thiên Lý ở đâu? Em ấy rốt cuộc đang ở đâu?]
[Thiên Lý? Con nói là Tiểu Thiên Lý từng tham gia giải đấu vũ khí kia sao?]
[Đúng, chính là em ấy!] Mắt Tra Nhĩ sáng lên, sát khí từ từ giảm xuống.
Biểu tình của người trung niên hơi thay đổi, tiếp tục nói: [Ta có thể giúp con, chỉ cần con ngừng giết chóc, ta sẽ giúp con tìm được đáp án con muốn.]
[Đáp án tôi muốn ở trên người tên kia.] Tra Nhĩ lại nhìn Lai Địch, [Hắn ta cầm đĩa trong suốt của Thiên Lý]
[Đĩa CD trong suốt là cái gì? Đáng để cho Lai Địch trả giá lớn như vậy?]
[Lai Địch? Vì sao cái tên này lại quen thuộc như vậy, vừa nghe đã có cảm giác hận thấu xương.]
[Hận thấu xương? Tại sao? Cậu ta là bạn của con, từng cùng con vào trong Ám Vực để thực hiện thí luyện trưởng thành. Nhưng mà cậu ta trở về, con lại mất tích.]
Tra Nhĩ ngơ ngác đứng lặng, mặt ngây ra, trí nhớ vốn phủ đầy bụi giờ phút này lại hiện lên.
Lai Địch, Lai Địch… Là hắn ta! Chính hắn ta hại chết Tác Đặc, cướp đi bình thuốc tinh lọc cuối cùng, còn đẩy hắn xuống vực sâu…
Trong mắt tràn ngập hận ý, trong cổ họng phát ra tiếng gầm, thần trí sắp tỉnh táo lại lâm vào cuồng bạo.
Vẻ mặt của người trung niên trở nên nghiêm túc, vội nói: [Tỉnh táo lại, Thiên Lý còn đang chờ con.]
Người Tra Nhĩ run rẩy, cắn chặt răng, liều mạng áp chế sát khí mãnh liệt trong cơ thể.
[Rốt cuộc con đã gặp chuyện gì? Vì sao lại trông giống như bị trọc hóa vậy?] Người trung niên do dự nói.
Tra Nhĩ không hồi âm nữa, trong đầu chỉ còn một màu vẩn đục.
“Bố Lãng, ông không ra tay thì để tôi ra!” Lúc này một ông lão khác đi từ trong đám người ra, ông ta lạnh lùng nói: “Giương oai ở thành Thánh, còn dám ra tay với cháu trai của tôi, đúng là không biết sống chết! Tự cho mình là cao thủ lĩnh vực thì có thể hoành hành không chút kiêng kỵ sao?”
“Là ngài Ô Đạt.”
“Tốt quá, có hai cao thủ lĩnh vực ra tay, dù có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có thể chịu trói.”
Mọi người chỉ dám thấp giọng thảo luận, sợ không cẩn thận lại chọc phải hung thần kia.
“Lồng giam điện cực.” Ô Đạt hô to một tiếng, chỉ thấy ánh điện lóe lên, xung quanh Tra Nhĩ lập tức hình thành vô số lưới điện, lưới điện không ngừng ép sát, không gian cũng từ từ thu hẹp lại, không bao lâu trong không gian đã chỉ đủ cho mình Tra Nhĩ đứng thẳng.
“Tên kia, cho mi cơ hội cuối cùng, chỉ cần mi giải thích với Lai Địch và những dị năng giả khác, đồng thời phế bỏ dị năng đi, ta sẽ tha cho mi một mạng.”
Biểu tình của Tra Nhĩ vẫn lạnh lùng như thế, không hề phản ứng chút nào, như thể đang khiêu khích không một tiếng động.
Ô Đạt giận dữ, không chút lưu tình tiếp tục ép lưới điện xuống, muốn giết chết hắn.
Người trung niên vội vàng nhìn Bố Lãng, còn chưa mở miệng dã bị ông ngăn cản: “Tình huống như thế này, chúng ta không tiện ra tay.”
“Thằng bé thực sự là Lạc Ấp.”
Bố Lãng thương tiếc nói: “Dù có là thằng bé thì giờ cứu cũng đã muộn rồi.”
Người trung niên thấp giọng nguyền rủa, lòng tức giận, không đành lòng nhìn hắn chết trước mắt mình, không dễ gì mới có được tin tức của hắn, ai ngờ vừa gặp mặt đã là vĩnh biệt. Vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Lúc trước ở Ám Vực đã xảy ra chuyện gì?
Điện cực xuyên qua người Tra Nhĩ, tiếng thét điên cuồng của Tra Nhĩ truyền ra, âm thanh như có thực thể, tạo ra một tầng sóng gợn giữa không trung.
Hai người Bố Lãng và Ô Đạt đồng thời biến sắc, kinh ngạc vì sức mạnh của người này.
Sau đó, chỉ thấy hắn dùng tay không giật lưới điện, xé toạc một lỗ ra. Da tay đã cháy đen, mùi thịt bị đốt truyền vào mũi mọi người, khiến họ cảm thấy sợ hãi, theo bản năng lùi ra sau một bước, như thấy ma quỷ đi ra từ địa ngục.
Ô Đạt nhìn trân trân, vẻ mặt không dám tin. Lại có người có thể thô bạo xé rách điện cực của ông ta, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người có thể mạnh mẽ kháng cự điện cực. Người bình thường dù không bị giật chết cũng sẽ mất đi năng lực hành động.
Đây là quái vật gì?
Tất cả đều bị rung động.
Cả người Tra Nhĩ cháy đen, da thịt lộ ra, ngửa đầu thét lên một tiếng phẫn nộ mà đau đớn, như một con sói cô độc bị thương.
Bị thế giới vứt bỏ, bị con người xua đuổi, trái tim hướng về phía ánh sáng nhưng lại rơi vào bóng tối. Chỉ có giết chóc mới là chân thực.
Người hắn tìm kiếm, chờ đợi, người duy nhất có thể cứu vớt hắn đang ở đâu?
Lai Địch bỗng cao giọng hô: “Ông nội, mau giết hắn, hắn là người ma hóa, không thể để cho hắn tiếp tục tiến hóa nữa!”
Cái gì? Người ma hóa?
Mọi người sợ hãi nhìn Tra Nhĩ điên cuồng, lại không nhịn được lùi ra sau một bước. Không ai không biết hung danh của người ma hóa, sự kiện thảm thiết năm đó khiến người ta nghĩ lại mà sợ. Hiện tại, lại xuất hiện một người ma hóa nữa?
Không ai nghi ngờ lời của Lai Địch, tất cả những hành vi của Tra Nhĩ cũng vô cùng phù hợp với hình tượng của người ma hóa.
Ô Đạt không do dự nữa, vừa khởi động lĩnh vực vừa nói với Bố Lãng: “Lão già, ông cũng nghe thấy rồi đấy, còn chưa ra tay sao? Thực sự phải chờ đến khi hắn tắm cả thành Thánh trong máu sao?”
Người trung niên xen vào: “Tại sao chỉ nghe lời nói của một bên đã kết luận hắn là người ma hóa? Thiết bị kiểm tra của thành Thánh cũng không tra ra được trọc khí trên người hắn, dựa vào đâu mà nói hắn là người ma hóa?”
“Hừ, ý cậu là cháu trai tôi nói dối?” Ô Đạt cười lạnh nói: “Đằng Tiêu, lấy kiến thức của cậu chẳng lẽ không biết trên đời này có thứ có thể ẩn giấu trọc khí sao?”
Người đàn ông tên Đằng Tiêu không phản bác được.
Bố Lãng mở miệng nói: “Hắn đã bị thương nặng, tin rằng với thực lực của ông Ô, mình ông đã đủ để giải quyết rồi.”
Ánh mắt Ô Đạt trở nên lạnh lẽo, không thèm để ý đến họ nữa, hạ quyết tâm muốn tốc chiến tốc thắng.
Đúng vào lúc này, máy truyền tin của Đẳng Tiêu lại rung lên, ông nhìn tin tức bên trên, sắc mặt thay đổi.
Chần chờ một lúc, thấy Ô Đạt sắp phát động công kích, rốt cuộc ông cũng truyền âm: [Lạc Ấp, ta biết Thiên Lý ở đâu rồi. Lạc Ấp, con nghe thấy không?]
Thiên Lý? Thân hình Tra Nhĩ hơi dừng một chút, biểu tình trở nên mờ mịt.
[Đúng vậy, Thiên Lý, cô bé… cô bé rơi xuống Ám Vực, tình cảnh vô cùng nguy hiểm.]
Ám Vực? Người Tra Nhĩ cững ngắc, ánh mắt hơi lóe.
Đằng Tiêu căng thẳng để ý sự biến hóa của Tra Nhĩ, sợ hắn nghe được tin tức này lại phát cuồng. Không ngờ rằng hắn lại từ từ bình tĩnh lại.
Cái tên Thiên Lý như có một loại ma lực, có thể khiến cho hắn được cứu rỗi trong nháy mắt, chỉ cần nhớ lại những ngày ở chung với Thiên Lý, bóng tối cũng sẽ bị hơi thở ấm áp xua tan.
[Thiên Lý, chờ tôi.] Em ấy, ở ngay tại Ám Vực.
[Lạc Ấp, con không thể đi! Tình huống hiện tại của con nếu như vào Ám Vực, chắc chắn sẽ bị trọc hóa.”
Tra Nhĩ không đáp lại, chỉ ngẩng đầu nhìn phía nam.
[Lạc Ấp, rời khỏi nơi này trước, sau đó đến Thích Trang tìm ta, chúng ta từ từ nghĩ cách.]
[Không cần.] Tra Nhĩ cất bước, lơ đi ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, từ từ rời khỏi. [Còn nữa, tôi là Tra Nhĩ, không phải Lạc Ấp.]
Từ lúc hắn bị trọc hóa, từ khi trên tay hắn dính máu của dị năng giả đầu tiên, thì hắn đã không còn là Lạc Ấp nữa rồi.
Hắn, chỉ là Tra Nhĩ.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một tấm lưới điện, bao vây hắn.
Tra Nhĩ sờ vào Tâm giới*, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện nét có thể gọi là “dịu dàng”.
(*) Tâm giới: xem lại chương 78: ‘Tứ duy tôn’ và ‘Tâm giới’
Hắn ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt đã trở nên sắc bén.
Phàm là người ngăn cản hắn, đều phải chết!
[Đằng Tiêu, cảm ơn chú. Con đường kế tiếp, để tôi tự đi thôi!]
Ruồng bỏ con đường đi tới thế giới ánh sáng, hắn đi tìm ánh sáng chỉ thuộc về riêng mình…
+++
Ám Vực.
Thiên Lý giơ tay bắn một phát súng vào bóng đêm, chỉ nghe thấy một tiếng gầm, thú trọc hóa trở nên điên cuồng, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn, cô cũng không bắn trúng điểm yếu của nó.
Nhanh chóng mở lá chắn bảo vệ, ầm ầm, ngọn lửa phun lên lá chắn, va chạm tạo ra vô số tia lửa. Đợi khi công kích ngừng lại, Thiên Lý lập tức xoay người bắn một phát súng ra đằng sau, thú trọc hóa lại gào lên đau đớn, bước chân lảo đảo, tiếng thở dốc càng nặng nề hơn.
Được rồi, gần được rồi. Thiên Lý lại bắn một phát súng, thú trọc hóa cuối cùng cũng ngã xuống, tử vong. Cô nhanh chóng cất súng xua trọc đi, chạy đến chỗ con thú trọc hóa kia, rút dao găm ra mổ bụng nó, đeo bao tay lấy từ bên trong ra một viên duệ thạch lớn bằng quả trứng gà.
Thu thập xong, Thiên Lý nhanh chóng lên ván bay xua trọc rời khỏi chỗ này. Tuy ván không thể bay lên quá cao nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn cô đi bộ. Song hoàn cảnh này cũng không thích hợp để bay nhanh, vừa dễ dàng dẫn sinh vật trọc hóa tới, hơn nữa là phạm vi cảm giác quá hẹp, hơi không cẩn trọng một chút đã có thể va vào cành nhọn.
Đi một chốc, Thiên Lý dừng lại, lắp la bàn linh khí, tuy mấy thứ này không có mấy tác dụng ở trong Ám Vực, nhưng mà có còn hơn không.
Cô lấp bụng chỉ bằng chút thức ăn, sau đó nhắm mắt ngồi yên, cảm thụ biến hóa của từng gốc cây, ngọn cỏ, côn trùng, thú vật ở xung quanh, bất kể một động tĩnh nhỏ nào cũng không bỏ qua.
Hơn nửa tháng kiên trì rèn luyện không ngừng, cô đã có thể thông qua tiếng kêu của sinh vật trọc hóa, cách thức di chuyển và mùi của chúng để phân biệt chủng loại. Cô cũng có thể phán đoán sơ bộ được sinh vật trọc hóa nào sẽ chủ động công kích cô, sinh vật trọc hóa nào tương đối an toàn.
Mặc khác, cần phải chú ý những thực vật nguy hiểm ở trong Ám Vực, phần lớn chúng có chứa kịch độc, có loài thậm chí có thể độc chết một phần sinh vật trọc hóa. Nếu có thể lợi dụng thích đáng, thì ngược lại có thể trở thành cách tự bảo vệ mình. Chỉ là lúc đụng vào cần đặc biệt cẩn thận, không phải bất đắc dĩ thì Thiên Lý cũng không muốn tới gần mấy loài cây đó.
Nghỉ ngơi xong, cô tiếp tục chạy đi. Không biết đi bao lâu thì đột nhiên cảm thấy một luồng gió đục âm u thổi tới, sượt qua làn da mang đến đau đớn.
Thiên Lý rùng mình lạnh lẽo, không nhịn được lùi ra sau vài bước. Dự cảm nguy hiểm nói cho cô biết: con đường này không thể đi, nhất định phải lập tức thay đổi tuyến đường!
Cô tin tưởng dự cảm của mình, cho nên không chút do dự chọn một con đường khác.
Nhưng vừa đi vài bước cô đã dừng lại.
Bên tai truyền đến tiếng cười khặc khặc, tiếng cười quỷ dị mà mơ hồ, như của ma. Kỳ quái là cô không hề nghe thấy tiếng bước chân hoặc tiếng đập cánh, thứ phát ra tiếng cười rốt cuộc là thứ gì? Chẳng lẽ, thực sự là u linh?
—–
Lời tác giả: Tra Nhĩ rốt cuộc cũng khôi phục trí nhớ, như mà loại trí nhớ này không ổn định, thân phận của hắn cũng lộ ra một chút.
Nhân vật mới xuất hiện trong chương này:
_ Bố Lãng (có lĩnh vực), Đằng Tiêu: người trong gia tộc của Tra Nhĩ (Lạc Ấp).
_ Ô Đạt (có lĩnh vực): Ông nội của Lai Địch, người đứng đầu lúc trước của gia tộc Duy Tạp Tư, trước mắt là một thành viên trong Thượng phủ.
_ Tháp Phu, A Cát Nhĩ, Áo Sâm, Nặc Tỳ (người của gia tộc Tra Nhĩ, trợ lực ngầm): Bốn người này là cao thủ nổi danh của thành Thánh, nhưng đứng trước mặt cao thủ lĩnh vực thì ảm đạm thất sắc. Có thể không nhớ tên họ, trừ Nặc Tỳ ra thì ba người khác cũng chỉ xuất hiện cho có tý khí thế thôi.