Hiền Tri Thiên Lý

Chương 106: Mỗi người đều tự chiến đấu (2)


Đọc truyện Hiền Tri Thiên Lý – Chương 106: Mỗi người đều tự chiến đấu (2)

Edit: Anh Thơ

Beta: Tiểu Lăng

Tra Nhĩ dừng bước, lấy đĩa CD trong suốt đeo trên cổ ra, phát hiện nó đang rung và sáng lên, hắn không khỏi vui mừng, vội vàng tìm khắp nơi. Hắn vào thành Thánh đã hơn ba ngày, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Thiên Lý, ngay cả tàu con thoi mang số hiệu GEM1208 cũng không biết đã đi đâu.

Đi khắp các nẻo đường của thành Thánh, một cảm giác quen thuộc bỗng tự sinh ra, nhưng hắn không có tâm tư đi hổi tưởng. Mãi đến hôm nay, chuyện của Thiên Lý rốt cuộc cũng có chuyển biến. Đĩa trong suốtđang cảm ứng lẫn nhau, một người khác giữ đĩa trong suốt đang ở gần đây.

Chạy theo phương hướng mà đĩa CD cảm ứng được, băng qua mấy quảng trường, bước vào một khu thi đấu tương đối náo nhiệt.

Dị năng giả từ khắp nơitề tụ về đây, thông qua việc tham gia các trận đấu để đạt được điểm vinh dự. Tra Nhĩ xuất hiện cũng không gây ra náo động gì, ở thành Thánh, một ông già nghèo túng cũng có thể là một cao thủ tuyệt thế, cho nên không phải bất đắc dĩ thì người thường sẽ không gây náo động ở đây.

Nhưng khi một chiếc xe bay xa hoa xuất hiện thì những dị năng giả ở đó đều kích động. Ở thành Thánh, không ai không biết, không ai không hiểu dấu hiệu trên chiếc xe đó, đó là huy hiệu dành riêng cho nghị viên trẻ tuổi nhất của khu 10 phía Bắc, người đứng đầu gia tộc Duy Tạp Tư – thiên tài Lai Địch.

“Là ngài Lai Địch!”

“Ngài Lai Địch cũng đến xem trận đấu sao?”

“Không thể nào? Ngài Lai Địch thực sự ở trong xe sao?”

“Á… Ngài Lai Địch, em yêu ngài!” Vô số tiếng kêu chói tai của những người phụ nữ nháy mắt đã che hết tất cả âm thanh của đàn ông xuống.

Lai Địch ở trong xe nhíu mày, quay đầu nhìn ra ngoài xe, mắt từ từ đảo qua đám người.

Bỗng hắn ta biến sắc, híp mắt nhìn chằm chằm vào một người đàn ông quần áo rách nát, râu ria xồm xoàm đứng trong đám người.

Là hắn!

Lai Địch nắm chặt tay thành đấm, mắt sắc phát hiện trên cổ hắn đeo 3 chiếcđĩa CD trong suốt. Ba chiếc!

Hắn ta nghĩ một hồi, mở máy truyền tin ra liên lạc với 4 người, gọi bọn họ chạy đến đây, đồng thời bảo tài xế điều khiến xe bay đến một nơi tương đối yên tĩnh ở khu ngắm cảnh.

Ai ngờ xe bay vừa mới khởi động thì Tra Nhĩ đã chạy nhanh sang đây, tung mình vài bước đã nhảy lên nóc xe.


Mọi người bên dưới đều hô hào lên, có người tức giận mắng mỏ, có người kinh ngạc, cũng có người ồn ào. Ở thành Thánh, chưa từng có ai lớn lối đến mức dám nhảy lên nóc xe Lai Địch, người đàn ông trông như ăn mày này đến từ đâu vậy?

“Tăng tốc!”Lai Địch lạnh giọng hô một tiếng.

Lát nữa chắc chắn không tránh khỏi một trận đại chiến, nhưng bất kể thế nào thì hắn ta cũng không đánh ở trước mặt nhiều người như vậy.

Tra Nhĩ lại không theo ý hắn ta, hắn đang nóng vội tìm kiếm Thiên Lý, cảm ứng được trong xe có đĩa trong suốt thì sao có thể chờ được nữa. Hắn duỗi móng tay sắc bén ra, chuẩn bị rạch nóc xe ra.

Sắc mặt Lai Địch nghiêm lại, vỗ lên cửa xe, một luồng năng lượng quỷ dị đánh về phía Tra Nhĩ trên nóc xe. Tra Nhĩ bị bắn ra khỏi xe, mà Lai Địch ở trong xe cũng nhanh chóng thu tay lại, kinh ngạc nhìn trọc khí đang từ từ tan đi trên tay mình.

Chuyện gì đang xảy ra? Vì sao lại có trọc khí? Chẳng lẽ… Lai Địch ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi. Nhưng hắn ta lại lập tức lại lắc đầu, không thể nào, nếu như hắn đã biến thành người trọc hóa thì sao còn có thể đi lại trong thành Thánh. Dù thiết bị kiểm tra của thành Thánh không tra được trọc khí trên người hắn, thì bản thân hắn cũng không thể nào giữ được lý trí.

Nhưng mà… Lai Địch sờ cằm, lộ vẻ trầm tư.

Tra Nhĩ vẫn đuổi theo sau, và lại sắp nhảy lên nóc xe.

Lai Địch ấn mở một màn sáng ra, thấy bốn điểm sáng trên đó đang nhanh chóng tới gần đây, liền mở miệng nói: “Dừng xe.”

Xe bay dừng ở một quảng trường cách khu ngắm cảnh không xa, theo sau xe ngoài Tra Nhĩ ra, còn có một số người nhiều chuyện, họ dừng cách xe bay khoảng 100m, không muốn bỏ qua trận náo nhiệt khó có được này.

Lúc này mười mấy chiếc xe hộ vệ chạy tới, một đội trưởng trong đó xin chỉ thị: “Ngài Lai Địch, có phải kẻ này muốn gây bất lợi cho ngài không, có cần chúng tôi bắt hắn hắn lại không ạ?”

“Tạm thời án binh bất động, tôi cũng muốn biết rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

Lai Địch xuống xe, xoay người nhanh chóng tiến lên đối diện với Tra Nhĩ.

Thấy Lai Địch xuất hiện, xa xa lại vang lên một tràng tiếng hô kinh ngạc, không ít người kích động hét không ngừng.

Tra Nhĩ dừng bước, khó hiểu nhìn Lai Địch, lại nhìn chiếc xe bay kia, phát hiện bên trong cũng không có Thiên Lý, lòng lại cáu kỉnh hơn. Tên đàn ông trước mặt hắn rất quen mắt, thấy hắn ta, sự hung bạo lại trào lên trong lòng hắn, ý muốn giết chóc dấy lên khó có thể ức chế.

Tra Nhĩ nén hung bạo xuống, nâng đĩa trong suốt trên cổ lên, lạnh giọng hỏi: “Tại sao trên người anh lại có cái này?”


“Tại sao trên người anh cũng có?” Lai Địch hỏi lại, nghi vấn trong lòng càng sâu hơn, dường như hắn cũng không nhận ra hắn ta, chẳng lẽ hắn thực sự không phải là “hắn”?

“Tôi hỏi anh, trả lời!” Ánh mắt Tra Nhĩ lạnh lẽo, biểu tình không kiên nhẫn.

“Làm càn, mi là ai? Dám vô lễ với ngài Lai Địch như vậy!” Người hầu bên cạnh Lai Địch tức giận mắng.

Tra Nhĩ cũng không liếc lấy gã một cái, mặt gã hầu đó lập tức đỏ thẫm, miệng mở rộng, lại không nhả ra nổi thêm một câu nào.

Sắc mặt Lai Địch hơi run, ngón tay giật giật, trong lòng bàn tay lại xuất hiện một luồng trọc khí, hắn ta lập tức xua tan nó đi.

Là lĩnh vực, hơn nữa còn là lĩnh vực chứa trọc khí. Lai Địch nhìn Tra Nhĩ, biểu tình nghiêm túc.

“Nói!” Sát khí cuộn trào, bất kể là chuyện Thiên Lý mất tích hay là dáng vẻ của tên đàn ông trước mắt này đều khiến cho hắn không thể kiềm chế được.

Khóe miệng Lai Địch vẽ ra một nụ cười, thản nhiên nói: “Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu này chất vấn tôi. Thật ngại quá, nếu anh không trả lời vấn đề của tôi thì tôi cũng sẽ không trả lời anh.”

“Vậy — chết đi.” Vừa dứt lời, bóng Tra Nhĩ liền biến mất.

Lai Địch nhảy vọt lên, nhanh chóng rời khỏi vị trí cũ, hộ vệ xung quanh tuôn ra như ong vỡ tổ, nhanh chóng khởi động vòng phòng hộ, che chở Lai Địch ởbên trong.

Bóng Tra Nhĩ xuất hiện tại vị trí Lai Địch đứng khi nãy, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lai Địch, trong mắt như có hai ngọn lửa đen đang cháy rực.

Đúng lúc này, bốn cao thủ lần lượt trình diện, nhìn hai bên giằng co, trên mặt đều lộ vẻ kinh dị. Trong đó có một người khi thấy Tra Nhĩ thì trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, vui mừng, nghi hoặc, bi thương đan xen.

“Trời ạ, là bốn đại cao thủ A Cát Nhĩ, Tháp Phu, Áo Sâm và Nặc Tỳ.”

“Họ đã đến rồi!”

“Đó là ai? Mà đáng để cho mấy đại cao thủ ra tay?”


Ngày càng nhiều người coi náo nhiệt đến xung quanh, mấy người này đều là nhân vật phong vân ở thành Thánh, muốn không khiến người ta chú ý cũng khó.

“Các hạ là ai? Hãy xưng tên ra.” Tháp Phu tiến lên một bước, trầm giọng hỏi.

Tra Nhĩ chỉ nhìn chằm chằm Lai Địch, coi những người khác là không khí.

Tháp Phu cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Nếu như muốn gây sự thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Tra Nhĩ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt dần nặng nề, cất bước từ từ đi về phía Lai Địch.

“Đứng lại!”

Ba người Áo Sâm, Tháp Phu, A Cát Nhĩ nhanh chóng chắn trước đội hộ vệ, đang định ra tay thì sắc mặt đồng thời biến đổi, năng lượng trong cơ thế không biết tại sao lại bị áp chế, thân thể cũng không thể động đậy.

Lĩnh vực! Là lĩnh vực! Một lĩnh vực vô cùng kỳ dị!

Người xung quanh cũng dần nhìn ra gì đó, không hẹn mà cùng lộvẻ kinh dị. Tuổi Tra Nhĩ cùng lắm chỉ hơn 20, vậy mà lại có được thực lực như vậy? Đây là cao thủ gia tộc nào bồi dưỡng ra? Hắn và Lai Địch có mâu thuẫn gì? Mấy cái đĩa trong suốt kia lại là thứ quan trọng gì?

Đám người Áo Sâm khó khăn tránh thoát khỏi sự khống chế của lĩnh vực, khởi động vòng bảo vệ, liếc nhau, đều chuẩn bị công kích.

Người duy nhất trong số bốn người không tham chiến là Nặc Tỳ, nhân lúc mọi người chưa chuẩn bị, mở máy truyền tin nhắn cho ai đó.

“Dám khiêu chiến quyền uy của thành Thánh sao?” Áo Sâm lạnh giọng, “Động võ ở nơi không phải khu thi đấu, còn can đảm ra tay với ngài Lai Địch, dù có là cao thủ lĩnh vực thì cũng không thể tránh khỏi sự trừng phạt của Thượng phủ.”

Áo Sâm cho rằng lấy Thượng phủ ra thì có thể khiến đối phương kiêng kị, ai ngờ lại thấy hắn lạnh lùng phun ra một câu: “Thượng phủ là thứ gì?”

Nghe thấy lời ấy, tất cả mọi người đều ngây dại. Thượng phủ là thứ gì? Đây là kẻ mạnh từ đâu tới? Ngay cả Thượng phủ cũng không để vào mắt. Đó là tổ chức phán quyết tập hợp mười mấy cao thủ lĩnh vực và mấy trăm cao thủ siêu cấp, xây dựng trên pháp luật, chuyên môn xử lý những chuyện lớn không thể xử lý được trong giới dị năng. Dù không có chức bậc gì, nhưng lại có được quyền lực tột bậc, ngay cả Nghị viện cũng phải kiêng dè.

Nếu như Tra Nhĩ tỉnh táo, dựa vào thực lực của hắn, hẳn cũng có tư cách gia nhập Thượng phủ, nhưng mà giờ hắn lại đứng ở phía đối lập với quyền.

“Xem ra hôm nay không thể bỏ qua được.” Trong tay Áo Sâm xuất hiện một ngọn lửa quỷ dị, đây chính là lửa Máu khiến cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật, là loại lửa có thể trực tiếp thiêu đốt máu huyết.

Tháp Phu và A Cát Nhĩ cũng lần lượt khởi động hai loại dị năng hệ điện và hệ gió. Nặc Tỳ ở cách đó không xa nhìn nhìn Lai Địch, chậm rãi lấy ra một thành kiếm nhũ băng.

Mặt Tra Nhĩ không tý biểu tình, bước chân vững vàng không hề ngừng lại.

Trên mặt Áo Sâm lộ ra chút tức giận, phát động công kích đầu tiên. Lửa Máu âm u đánh thẳng hướng Tra Nhĩ, nhưng nháy mắt tiếp đó lại chỉ đánh vào khoảng trống. Tra Nhĩ đã tiến lên mấy chục bước từ lúc nào, thoải mái tránh khỏi công kích.


Tháp Phu và A Cát Nhĩ đồng thời ra tay, một trái một phải chắn đường Tra Nhĩ.

Giữa bão lốc, bóng Tra Nhĩ đột nhiên biến mất, khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã đứng ở nơi cách đội hộ vệ chỉ 2m, xuyên qua vòng bảo vệ của hộ vệ là có thể đến được chỗ của Lai Địch.

Bốn người đồng thời làm ra động tác công kích, lại đồng thời cứng ngắc giữa đường, lĩnh vực lại một lần nữa đóng băng sức mạnh của họ.

Họ căn bản không phải đối thủ của Tra Nhĩ, giới hạn của lĩnh vực không phải thứ một cao thủ bình thường có thể vượt qua. Người xem ở xung quanh phần lớn không biết nông sâu, vì họ không hề cảm giác được dao động năng lượng trên người Tra Nhĩ, nên không ít người ngầm cười nhạo bốn đại cao thủ cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng.

Tra Nhĩ từ từ vươn tay trái ra, vỗ mạnh vòng bảo vệ, vòng năng lượng vỡ thành mảnh vụn như thủy tinh, dần dần biến mất trong không khí. Lập tức vang lên tiếng vù vù, máu tươi phun tung tóe, đám hộ vệ kêu thảm thiết, lần lượt ôm họng, đau đớn ngã xuống đất.

Người xung quanh thấy mà kinh hồn bạt vía, vốn cho chỉ là quyết đấu bình thường, không ngờngười đàn ông này lại giết người, chuyện lần này đúng là ầm ĩ lớn rồi.

Sắc mặt Lai Địch u ám, hai tay có trọc khí bốc lên, bước tiến của Tra Nhĩ hơi dừng lại.

Sao bóng năng lượng – dị năng đặc thù của Lai Địch, có thể hấp thu năng lượng của người khác để phản kích, chỉ cần kết cấu năng lượng của hắn ta không tổn hại,cơ bản có thể coi hắn ta là bất khả chiến bại. Đáng sợ hơn là, hắn ta còn có thể thu lấy năng lượng đưa vào một loại khoáng thạch đặc biệt, sau đó chế tác thành sao Truy Hồn có thể khống chế lực lượng linh hồn. Chỉ cần khởi động sao Truy Hồn là có thể khiến cho người bị khống chế cảm thấy đau đớn như ở trong địa ngục.

Song hiện tại Lai Địch đã gặp phải loại năng lượng hắn ta không thể hấp thu, năng lượng mang theo trọc khí, chỉ có thể làm một hồi phản kích ngắn ngủi, nếu như hấp thu quá nhiều sẽ có nguy cơ bị trọc hóa. Kỳ quái là lại không thể cảm nhận bất kỳ chút trọc khí nào trong lĩnh vực của hắn, chỉcó lực khống chế dị năng giả tự nhiên. Đây tuyệt đối không phải sức mạnh một người trọc hóa có thể nắm giữ. Nếu như là người ma hóa thì trọc khí phải nồng hơn nữa mới đúng.

Tra Nhĩ bị phản kích, chỉ dừng lại vài giây rồi khôi phục như thường, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lai Địch, mở miệng: “Hỏi một lần cuối, thứ trên người mi từ đâu ra?”

Lai Địch nheo mắt cười lạnh, xòe ngón tay ra, trước người bỗng xuất hiện tia sét ánh lửa, nháy mắt bao vây Tra Nhĩ. Sức mạnh lĩnh vực của Tra Nhĩ không có tác dụng lớn với Lai Địch, vì hắn ta có thể trực tiếp phản kích ngược lại. Nhưng Tra Nhĩ có được tốc độ người thường không tài nào sánh kịp, hắn lắc mình một cái, tránh thoát công kích, giơ tay lên, đao năng lượng sắc bén tỏa hơi thở rét lạnh.

“Mọi người lên, giết hắn đi! Không thể để cho hắn thương tổn ngài Lai Địch.” Không biết ai hô lên một tiếng, lập tức được không ít người hưởng ứng.

Danh vọng của Lai Địch ở thành Thánh càng ngày càng tăng, hắn ta là thần tượng trẻ tuổi, cũng là anh hùng từng tham gia thử luyện tại Ám Vực.

Còn Tra Nhĩ, một kẻ điên không biết từ đâu xuất hiện, mấy lời không hợp đã dùng vũ lực, lại còn cuồng ngôn khiêu khích quyền uy của thành Thánh, thậm chí vừa ra tay đã giết mười mấy mạng người. Loại người tàn bạo này, dù có là cao thủ lĩnh vực cũng không thể tha thứ.

Tra Nhĩ cúi đầu, ánh mắt từ từ đục ngầu, sức mạnh của lĩnh vực tăng gấp bội.

Phút chốc, mấy trăm chùm sáng năng lượng tấn công Tra Nhĩ đều bị ngưng đọng giữa không trung tạo thành một dải màu sắc huyền ảo rực rỡ. Sau đó bóng hắn nhanh chóng di chuyển, ánh đao khắp phía, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, máu tươi phun ra, thế giới vốn huyền ảo rực rỡ lập tức biến thành địa ngục máu tanh.

Nỗi hung bạo trong lòng Tra Nhĩ bị kích phát triệt để, không có Thiên Lý ở bên, không có trói buộc, hắn có thể giết chóc thỏa thích.

Không thấy Thiên Lý nữa, xung quanh đều là những người đáng ghét! Mấy ngày liên tục tìm khắp nơi, hắn đau khổ kìm nén vì cái gì chứ?

[Thiên Lý, rốt cuộc em đang ở đâu? Thiên Lý, Thiên Lý, Thiên Lý… Cứu… Cứu tôi…]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.