Đọc truyện Hiền Tri Thiên Lý – Chương 108: Mỗi người đều tự chiến đấu (3)
Edit: Niệm Vũ Xênh Đợp
Beta: Tiểu Lăng
“Đừng hòng thoát!” Ô Đạt sử dụng lĩnh vực điện cực, cùng lúc đó, mấy chục gã chiến sĩ mặc trang phục gia tộc Duy Tạp Tư tản ra bốm phía, vây Tra Nhĩ vào chính giữa.
Tra Nhĩ đối diện với hàng ngàn ánh mắt rét lạnh, lại tuyệt nhiên không hề sợ hãi. Ngược lại, ý chí chiến đấu của hắn càng trào dâng. Hắn nắm chặt hai đấm, da thịt vốn nứt ra dần lành lại, một màn sương xanh thẫm bốc lên như lửa đốt. Dòng lĩnh vực vô cùng tận ập đến, bao phủ lên tất cả trong im lặng. Nét mặt, động tác, nhịp thở, thậm chí cả tiếng tim đập… bất kỳ một thay đổi nào, dù rất nhỏ đi chăng nữa, cũng có thể thấy một cách rõ ràng.
Điện cực lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, đan vào nhau lồng lộng như lưới trời, nhưng trong mắt Tra Nhĩ, chuyển động của mỗi tia điện đều cực độ chậm chạp, bóng hắn chớp lên, xuyên qua lưới điện, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ô Đạt kinh hãi, thét: “Hắn tàng hình rồi, tất cả mở hết vòng bảo vệ và dụng cụ cảm ứng nhiệt ra mau.”
Chưa dứt lời, đã thấy mấy chục vòng bảo vệ phía nam vỡ liên tiếp, bóng Tra Nhĩ xuất hiện trên một ngọn cây cảnh lớn, đón gió mà đứng, như quân vương cúi đầu nhìn chúng nhân.
Tất cả đều không biết mình đang ở trong lĩnh vực, chỉ cảm thấy sợ hãi và áp lực một cách kỳ lạ.
Chiến sĩ gia tộc Duy Tạp Tư đồng loạt tấn công, những chùm sáng năng lượng trải rộng khắp bầu trời, bừng bừng khí thế, ấy vậy mà đều như đang ở trong một không gian khác, không tài nào tấn công trúng mục tiêu.
Tra Nhĩ tỉnh táo lại, có được lĩnh vực thăng lên cấp bậc đỉnh cao vô cùng tận, Tâm giới tỏa ánh hào quang, nắm giữ động tĩnh của vạn vật, hóa thân thành ảo ảnh, giết người trong vô hình, chỉ có cường giả lĩnh vực mới hơi cảm ứng được một chút thôi.
Vẻ mặt Bố Lãng thay đổi liên tục, mắt sáng rực lên. Ô Đạt đã dùng lĩnh vực điện cực đến tối đa mà vẫn không có tác dụng gì với hắn? Đối chiêu, chiêu đầu chịu đựng, chiêu hai tránh một cách nhẹ nhàng, lực lượng hắn hoàn toàn áp đảo Ô Đạt.
[Trưởng lão Bố Lãng, chúng ta cứ để kệ vậy sao?] Đằng Tiêu truyền âm hỏi.
[Không, cậu truyền tin cho Vi Mạt, bảo cậu ta mang người tới ngầm giúp Lạc Ấp rời đi đi. Lai Địch chắc chắn đang sắp bẫy ngoài thành, cẩn thận làm đầu.]
[Vâng.] Trên mặt Đằng Tiêu hiện lên vẻ vui mừng.
Phát huy năng lực trong thành hơi khó, nhưng ngoài thành thì chẳng cần lo lắng gì; ở khu vực trọc hóa không thể sử dụng vũ khí, nhưng nơi tràn ngập linh khí thì dư sức. Dù Tra Nhĩ có là cao thủ lĩnh vực, nhưng chưa chắc đã chịu được một đòn đánh lén của vũ khí công nghệ cao.
Tất cả đều cho rằng người đàn ông này không thể sống sót rời khỏi đây, làm sao còn quan tâm đến việc hắn sở hữu thực lực mạnh đến đáng sợ không.
[Lai Địch, mạng của mi, tạm thời để đó, ta sẽ còn quay lại.]
Tra Nhĩ lạnh lùng liếc Lai Địch, bóng hắn lập tức nhạt dần, xuyên qua vầng sáng năng lượng, rời đi trên không ngay trong vòng vây của vô số cao thủ.
Mặt Ô Đạt xanh mét, xoay người lẩn vào trong đám đông, đuổi theo sát, chỉ để lại một câu cho Bố Lãng: “Hôm nay mấy ông không ra tay, rồi sẽ có phán xét đến từ Thượng phủ cho coi.”
Bố Lãng không để ý, chỉ quay đầu nói với Đằng Tiêu: “Xem ra phải điều tra lại chuyện liên quan tới Lạc Ấp lần nữa rồi.”
Đằng Tiêu khẽ gật đầu, trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ. Vốn cho Lạc Ấp đã sớm chết trong thử luyện ở Ám Vực, nào ngờ sau 4 – 5 năm lại sống sót quay lại, nhưng hắn lại mất trí nhớ, tính cách thay đổi rất nhiều, trên người còn có hơi thở lạnh lẽo giống trọc khí. Nếu nói hắn là người ma hóa, ông tuyệt đối không tin. Tuy ra tay rất hung ác, nhưng hành vi của hắn cũng không phải không có lý trí, lúc thoát khỏi vòng vây, chưa từng ra tay nặng. Nếu không, với thực lực của hắn, e nơi đây đã phơi đầy thi thể rồi.
Hiển nhiên, lời của Lai Địch năm đó không phải thật, tình huống thử luyện dưới Ám Vực, sợ là không đơn giản.
Tất cả các vòng cảnh giới ở thành Thánh đều mở ra, cảm ứng nhiệt hoàn toàn không có tác dụng với Tra Nhĩ đang tàng hình. Cách đó không xa đã sắp xếp xong phòng tuyến, sức phòng ngự của kết giới năng lượng tổ hợp rất mạnh, thực lực như Tra Nhĩ cũng khó lòng vượt qua. Người Bố Lãng phái đi ngầm giúp vẫn đang trên đường tới, kế đến, Tra Nhĩ phải đối mặt không chỉ là vô số dị năng giả giỏi về phối hợp ám sát, mà còn là đủ loại vũ khí máy móc có tính sát thương mạnh.
Thành Thánh có thể đứng đầu mười khu phía Bắc, không phải chỉ có mỗi danh không, ngoại trừ cường giả lĩnh vực ở Thượng phủ, tại đây còn tụ tập hàng ngàn hàng vạn cao thủ dị năng đặc thù, sức chiến đấu của mấy quân đoàn lớn cũng không thể xem nhẹ. Lai Địch triệu tập đầy đủ lực lượng, thật sự muốn giết chết Tra Nhĩ ngoài thành Thánh.
Nhưng họ không biết rằng, Tra Nhĩ và Thiên Lý ở chung mấy năm, thu hoạch không chỉ có một phần bình yên, mà còn có một lực lượng vô hình khác.
[Tra Nhĩ, chú ý, phía trước là khu bẫy rập, đụng vào sẽ bị trói buộc dị năng.] Tiếng Liên Hoành – thành viên Ngu Giả vang lên trong đầu Tra Nhĩ: [Chạy theo đường tôi chỉ.]
Quân đoàn dị năng âm thầm quan sát tình huống thấy Tra Nhĩ sắp bước vào khu bẫy rập, ai ngờ, cách đó 5m, hắn đột ngột chuyển hướng, vốn đang đi thẳng chợt thành đường cong quỷ dị, khéo léo tránh khỏi tất cả những nơi đặt bẫy.
“Có người chỉ đường giúp hắn!” Quân đoàn trưởng giận dữ, nhanh chóng sắp xếp bước tiếp theo của kế hoạch, “Để cánh quân số 3 khởi động không gian trọng lực, dựa theo tốc độ và hướng đi của hắn, cùng phối hợp hỏa lực công kích.”
Tra Nhĩ xông vào không gian trọng lực, lại biến mất tăm hơi trong nháy mắt.
“Chuyện gì đã xảy ra? Người đâu?” Dưới ống kính của camera giám sát, tàng hình vốn không có tác dụng.
“Đoàn trưởng, dưới lòng đất!”
Dưới mặt đất không biết đã xuất hiện một lối đi tự bao giờ, Tra Nhĩ xuyên qua nhanh như gió, sau khi lao ra khỏi lối đi, con đường sau lưng tức thì trở về nguyên trạng.
Có thể khống chế dị năng hệ đất một cách tài tình như vậy, chắc chắn không phải cao thủ thông thường.
Quân đoàn trưởng trầm mặt, ra lệnh: “Tìm các dị năng giả khả nghi khác gần đó, cứ tiếp tục như thế, phòng tuyến cuối cùng cũng chưa chắc đã ngăn được hắn.”
Nhiều người vây khốn một người như thế, mà còn để hắn thoát, sau này họ cũng chẳng còn mặt mũi mà đứng tại đất thành Thánh này nữa.
Binh sĩ trả lời: “Dị năng giả đuổi ra ngoài thành Thánh rất nhiều, dưới tình huống này, rất khó để loại bỏ tình nghi từng người một.”
“Chết tiệt, gọi cánh quân số 4 và số 5 chuẩn bị.”
Dù quân đoàn dị năng bố trí tinh vi đến vỡ nào, thực lực mạnh mẽ to lớn ra sao, lại vẫn không tổn thương được Tra Nhĩ mảy may.
Lần đầu tiên, mọi người biết được thế nào là như vào chỗ không người. Người âm thầm giúp Tra nhĩ, ai cũng là cao thủ, hơn nữa còn quen thuộc địa hình, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, còn xuất hiện tín hiệu kì lạ quấy nhiễu tầm nhìn và sóng âm, khiến quân đoàn không thể phối hợp ăn khớp.
Vượt qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại, Tra Nhĩ thuận lợi đến sát rìa phòng tuyến, xuất hiện trước mặt hắn là lớp phòng hộ được xưng là kiên cố nhất, dù là cường giả lĩnh vực cũng khó vượt.
Quân đoàn dị năng tích một bụng lửa, siết vòng vây từ bốn phía, trên người họ mang theo trang bị trói buộc dị năng, chỉ cần phối hợp thỏa đáng, có thể chặn được dị năng của đối phương. Cùng theo còn có Ô Đạt và một vài cao thủ khác, họ ôm căm hận trong lòng, thề phải hành quyết gã đàn ông khiến họ mất mặt này ngay tại chỗ, không để cho hắn chút không gian nào để phát triển nữa.
Đúng lúc này, một mũi tên lông vũ chẻ không vọt tới, xuyên qua đám người, bắn thẳng về phía trung tâm là Tra Nhĩ.
Tất cả đều tưởng rằng có người phát động công kích, nên đều rối rít chuẩn bị hưởng ứng.
Tra Nhĩ nắm chặt mũi tên đang vọt tới như bay, hơi dùng sức, mũi tên vỡ vụn, trong bàn tay hắn chỉ còn một viên tinh thạch.
Công kích ùn ùn kéo đến, rực rỡ chói mắt lại đằng đằng sát khí. Tra Nhĩ nhắm mắt lại, biến mất không còn tăm hơi trong ánh chớp gió lửa.
Tất cả sững sờ…
“Ha ha ha ha, khó chịu với thành Thánh lâu lắm rồi, nay cuối cùng cũng có cơ hội hố họ, quá đã!” Bách Chiến vừa điều khiển xe bay, vừa cười nói với Tra Nhĩ đột ngột xuất hiện trên ghế lái phụ, “Lần sau cứ làm thêm mấy lần, chúng tôi không ngại đâu, ha ha ha.”
Mặt Tra Nhĩ không biểu cảm, ném tinh thạch trên tay ra ghế sau.
Vệ Không ngồi sau lập tức bắt lấy, sau đó chồm lên hỏi: “Tra Nhĩ, Thiên Lý đâu rồi?”
Tra Nhĩ trầm mặt, không nói gì.
“Thiên Lý đâu?” Vệ Không chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.
“Ám Vực.” Cuối cùng hắn cũng phun ra hai chữ.
Trên mặt Vệ Không tỏ vẻ ngờ vực, mà Bách Chiến lại biến sắc: “Cái gì? Sao em ấy lại ở Ám Vực?”
“Không biết.”
“Vậy cậu định làm gì?”
“Đi Ám Vực.”
“Đi Ám Vực ư? Nói đơn giản vậy? Tin được tin này chứ?”
“Không biết.”
“….” Bách Chiến thở một hơi thật dài, mãi lâu sau mới nói, “Không biết? Không biết thì đừng vội đi.”
“Không đợi được.”
Bách Chiến trợn trắng mắt.
“Ám Vực ở đâu? Em cũng muốn đi.” Vệ Không xen mồm.
“Trẻ con, tò mò gì, ngồi yên đó.” Bách Chiến khoát khoát tay với cậu.
Vệ Không hừ một tiếng, lén ghim Bách Chiến trong lòng.
Bách Chiến tra bản đồ thành Thánh trong máy tính, khóe miệng cong lên vui vẻ: “Lúc này mặt họ ném hết đi là vừa rồi…”
Thành Thánh – nơi uy quyền tột bậc, chưa từng có ai dám đối nghịch với quân đoàn của thành Thánh, nay lại xuất hiện một lực lượng mới, trước mắt bao người, cứu người bị họ điều động bao nhiêu đội ngũ đi vây bắt.
Cái tên Tra Nhĩ truyền khắp khu Bắc chỉ trong một đêm, hắn một thân một mình xông vào thành Thánh, khiêu chiến Lai Địch, một mình chọi với mấy ngàn người mà vẫn thong dong, ngay cả Ô Đạt – cường giả lĩnh vực cũng là bại tướng dưới tay hắn. Không ai biết hắn đến từ đâu, cũng không ai rõ hắn đến vì gì, người duy nhất nắm giữ manh mối là Lai Địch thì vô cùng cẩn trọng, các gia tộc khác cũng không có bất cứ phát biểu đính chính gì.
Nghe đồn Tra Nhĩ là người ma hóa, nhưng lúc thoát khỏi thành Thánh hắn được rất nhiều cao thủ âm thầm giúp sức. Một người ma hóa làm sao có thể được dị năng giả trợ giúp?
Ngay sau đó, lại có một tin khác truyền ra – Tra Nhĩ là một trong những tay chiến đấu chủ lực đã phá hủy thành phố dưới lòng đất, cứu được mấy trăm người lúc trước. Bởi chuyện này, thế lực thành phố dưới lòng đất coi hắn thành cái đinh trong mắt, hãm hại bất kể nơi chốn, thậm chí còn lợi dụng tổ chức Thương tuyên bố nhiệm vụ xâm nhập khu vực nguy hiểm, hại hắn suýt chết. Việc này được thành viên Ám Các và Ngu Giả chứng minh, đã có mấy chục thành viên vô tội chết trong nhiệm vụ lần đó.
Hiển nhiên, thế lực thành phố dưới lòng đất đã xâm nhập vào thành Thánh, chúng đã nắm được quyền lực, vừa khai thác mỏ phi pháp kiếm món hời kếch sù, vừa âm thầm diệt trừ ai cản trở chúng. Một nhân vật quan trọng đã phá hủy thành phố dưới lòng đất là Thiên Lý hiện đã mất tích. Sự mất tích của cô dẫn tới sự chú ý của vô số dong binh dị năng nơi biên cảnh, họ chủ động tham gia tìm kiếm, vô hình trung đã tập hợp thành một lực lượng, đồng thời yêu cầu các tầng lớp trên của thành Thánh mau chóng quét sạch thế lực thành phố dưới lòng đất.
Trải qua chuyện này, uy quyền của Lai Địch cũng bị chất vấn. Theo quan sát khi Tra Nhĩ trực tiếp tìm tới, rất có thể sự mất tích của Thiên Lý liên quan tới hắn ta, thậm chí hắn ta cũng có khả năng liên quan tới thành phố dưới lòng đất. Tiếng xấu của thành phố dưới lòng đất rõ mồn một, một khi chứng minh được hai bên thật sự có qua lại, vậy kiếp sống chính trị vừa mới khởi bước của Lai Địch chắc chắn kết thúc.
So với hắn ta, hành động phẫn nộ giết người của Tra Nhĩ lại không đáng nhắc tới.
Chuyện của Thiên Lý và Tra Nhĩ dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền. Sức ảnh hưởng của hai người đã vượt qua dự tính của rất nhiều người, mà thành Minh vốn không tiếng tăm gì cũng dần hé lộ sự thần kì của nó trước mắt người đời…
+++
Ám Vực.
Thiên Lý cẩn thận tiến lên từng bước, tiếng cạc cạc cứ ẩn cứ hiện bên tai làm người ta lạnh cả xương sống.
Gió lớn nổi lên, âm thanh nọ đưa theo chiều gió, ban đầu Thiên Lý không phân biệt nổi phương hướng, chỉ có thể tìm nơi nghỉ chân tạm ở gần đó, đi một lúc thì phát hiện dưới chân có một xúc tua mảnh dài, to bằng ngón tay, đu theo gió sát đất.
Thiên Lý lui ra sau một bước, lông tơ trên lưng dựng đứng lên, sau lưng 3m cũng xuất hiện rất nhiều xúc tua tương tự, lúc nhúc như rong biển dạt lên.
Vừa rồi lúc mình đi qua, rõ ràng không tồn tại thứ này, chúng chui từ đâu ra vậy?
Dây thần kinh của Thiên Lý căng cứng, dịch từng bước nhỏ thật nhỏ, cảm giác nguy hiểm đạt đến đỉnh điểm.
Ngoài bán kính 5m, tất cả đều là xúc tua kỳ dị, cô đã hết đường đi, không biết xúc tua vươn cao bao nhiêu, nếu qua 7m, cô lái ván bay cũng khó thoát. Linh khí trên người chuyển động, xúc tua đã thử dò xét mấy lần, chưa công kích, nhưng e là tình huống này cũng không duy trì được bao lâu, cô phải nghĩ cách thoát ra ngoài.
Thiên Lý nắm chặt báng súng, tập trung tinh thần, tìm kiếm một khe hở dù chỉ nhỏ nhất.
Cô lấy chân đá một cục đá về phía bầy xúc tua, cục đá giống như chìm xuống biển cả, im hơi lặng tiếng.
Nếu Thiên Lý có thị lực của người bình thường, sẽ nhận ra mình đang bị một đống xúc tua vây quanh, xúc tua có dài có ngắn đan vào nhau, tạo thành một cái lồng giam tự nhiên, dù lên trên trời hay xuống dưới đất, đều không có lối thoát.
Tiếng cạc cạc quỷ dị lại vang lên một lần nữa, dường như xúc tua đã nhận được mệnh lệnh gì đó, đồng thời tấn công Thiên Lý, trong chớp mắt đã dồn cô vào giữa lưới xúc tua.
Ngay cả thét lên một tiếng cũng không kịp, Thiên Lý chìm vào một không gian vừa hẹp vừa tanh mùi máu, người bị trói gô, khó thở khiến cô thấy choáng váng.
Không được, không thể ngất đi!
Thiên Lý đau tưởng như sắp chết, cố gắng xoay người, tay phải siết cò súng. Xúc tua chỉ run run vài cái, mùi máu tươi lại đậm hơn.
Khó chịu quá! Thiên Lý cảm giác được năng lượng trong cơ thể đang bị cuốn trôi, cảm giác vốn soi được trong vòng 5m hoàn toàn biến mất, thế giới của cô hoàn toàn chỉ còn một màu đen tối tăm mù mịt.
Kiên trì, kiên trì, kiên trì, mẹ ơi…
Mẹ? Hàng mi của Thiên Lý run lên, ý thức vốn đang hỗn loạn khôi phục mấy phần.
Lòng tay trái truyền tới cảm giác nóng rực, một dòng nước ấm từ cánh tay trải rộng ra toàn thân.
Tinh thần Thiên Lý chấn động, cắn chặt răng, mạnh mẽ vọt dậy, tay trái nhanh chóng rút một con dao găm – Phệ huyết xà nhận* ở eo ra, thanh linh khí này chưa từng được sử dụng, bởi nó chứa kịch độc gặp máu là toi.
(*) xem “Phệ huyết xà nhận 40” (lưỡi dao hình rắn nuốt máu số 40) ở chương 20: Hậu tố QL ở trang thứ 30
Cô dùng sức vung dao lên, chặt đứt xúc tua quanh người. Xúc tua bị xà nhận công kích từ từ héo rút đi, hoạt tính giảm xuống.
Thiên Lý thừa cơ ôm lấy ván bay, tăng tốc phóng ra ngoài.
Tiếng cạc cạc vang lên, xúc tua đung đưa kịch liệt, vây chặt cô, đồng thời, trên xúc tua bắt đầu chảy ra chất lỏng mang tính ăn mòn.
Quần áo trên người Thiên Lý dần bị ăn mòn đi, làn da như bị lửa bừng thiêu đốt, ý thức hôn mê lần nữa, tay trái lại vung lên hạ xuống không ngừng.
Không thể buông bỏ, không thể cứ thế mà buông bỏ!
“A —!” Thiên Lý dùng tất cả hơi sức thét lên một tiếng cao vút, “Cút hết cho ta!”
Một lực lượng khổng lồ bỗng bộc phát ra, chói lọi lóa mắt, hất tung toàn bộ xúc tua bọc cơ thể cô trong chớp lát. Ván bay như mũi tên rời cung, nhanh chóng chạy ra khỏi vòng vây của xúc tua, lướt vào một cái hang cuồn cuộn trọc khí, thẳng tiến vào sâu trong bóng tối. Ầm một tiếng, ván bay đụng vào một gốc đại thụ, Thiên Lý ngã xuống, cả người chồng chất vết thương, ngất xỉu ngoài hang sâu.