Bạn đang đọc Hẹn Ước Mười Năm – Chương 7
Những lời của Giang Thu Thu đều chỉ là cà khịa theo thói quen, sau khi thốt ra thì hối hận.
Nhìn vẻ mặt cạn lời của Trịnh Tự, cô im lặng hai giây rồi bổ sung, “Ừm, mình nói đùa thôi.
Bạn Trịnh Tự là một người trong sáng, cao thượng, quý phái.”
Để bày tỏ lòng thành của mình, cô còn siết chặt bàn tay, trịnh trọng nói: “Mình tin cậu ấy sẽ không vì đam mê sắc đẹp mới giúp mình!”
Quản Kiệt hú hồn chim én, sững sờ một hồi mới giơ ngón cái lên, “Bạn đúng là thánh hót!”
Trịnh Tự cũng bị cô làm sang chấn tâm lý, sắc mặt phức tạp, “Vậy sao?”
Giang Thu Thu đáp lại hùng hồn: “Đúng vậy.” Giọng điệu giống như hô khẩu hiệu, có thể thấy kết quả của việc học quân sự không tồi.
Bình thường Trịnh Tự sẽ không đáp lại những chủ đề như thế này.
Lúc này thấy Giang Thu Thu cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh, anh lại nảy sinh chút hứng thú khó hiểu, cười bâng quơ nhìn cô, “Vậy lỡ như tôi là người như vậy thì sao?”
Ngay khi anh thốt ra câu này, Quản Kiệt và Trương Hi ngồi đối diện đều khá bất ngờ, đặc biệt là Trương Hi.
Cô quen biết với Trịnh Tự đã lâu, hiểu rõ Trịnh Tự hơn ai khác.
Trước giờ Trịnh Tự luôn kiêu ngạo, lạnh lùng, đối xử với người khác luôn lịch thiệp nhưng lại hời hợt.
Anh vẫn luôn cười trừ với những trò đùa vô nghĩa này, ít khi tham gia vào chứ đừng nói chi tự giễu mình như vậy.
Giang Thu Thu lại không biết về sự khác thường của Trịnh Tự, chỉ giật mình nhìn anh, “Nếu là vậy thì chỉ có thể nói lên…”
Trịnh Tự thoáng nghiêng đầu nhìn cô, tự hỏi cô ấy còn có thể ứng biến như thế nào, sẽ tiếp tục khen anh bằng tính từ kỳ quặc chăng?
Giang Thu Thu xúc động, “… Mình thật sự rất xinh đẹp!”
Trịnh Tự: “…”
Quản Kiệt lại phun nước miếng, vỗ tay kính nể, “Logic rất chặt chẽ.”
Giang Thu Thu nhây một hồi, xong xuôi mới quay sang nhìn Trịnh Tự với ánh mắt kiên định, “Nhưng mình tin cậu không phải là hạng người như vậy.
Cậu cũng phải có lòng tin với nhân phẩm của mình chứ!”
Trịnh Tự: “… Ừ.” Đúng là hiếm thấy, lần này không phải anh không muốn tiếp lời, mà anh thực sự không biết nên trả lời như thế nào.
Ba người cứ thế hành nhau cả buổi, không ai để ý đến áp suất không khí xung quanh đã liên tục xuống thấp.
Hội của Tăng Nam Ngọc ngồi đối diện Giang Thu Thu im lặng cả buổi trời, cảm thấy ăn không ngon miệng.
Cho đến lúc này, Trương Hi mới khẽ cười, lên tiếng: “Thật ra Trịnh Tự luôn là người như vậy, bạn học gặp khó khăn đều sẽ ra tay giúp đỡ.”
Trong lời nói của cô ấy thể hiện sự thân thiết với Trịnh Tự.
Trịnh Tự không trả lời, nhưng Tăng Nam Ngọc đột nhiên thở dài, nói đùa: “Nếu sớm biết bạn Trịnh Tự tốt như vậy, các nữ sinh suốt ngày dò la tin tức của cậu ấy nên ngã trước mặt cậu ấy một cái, cần gì phải tốn sức đeo bám xin số điện thoại.”
Thoạt đầu lời nói của Tăng Nam Ngọc không có vấn đề gì, giống như là một câu bông đùa bình thường, thế nhưng kết nối với chuyện của Giang Thu Thu lại không khỏi làm người khác nảy sinh liên tưởng.
Tuy nhiên, giọng điệu của cô ta tự nhiên, vẻ mặt không hề châm biếm, mọi người cũng không để tâm cho lắm, chỉ cười phụ họa “Ha ha”.
Nếu đổi thành người khác nói ra câu này, có lẽ Giang Thu Thu cũng sẽ đùa giỡn theo đôi câu.
Nhưng cô và Tăng Nam Ngọc vừa mới xảy ra xung đột, còn được mở mang kỹ năng diễn xuất của Tăng Nam Ngọc, sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của cô ta.
Có điều Giang Thu Thu không thèm so đo chút chuyện nhỏ nhặt này với cô ta.
Chủ yếu là vì cô cảm thấy nữ sinh ghen tức nhau chỉ vì một nam sinh quả thật rất kém sang.
Cô cũng không phải chưa từng thấy qua nam sinh đẹp trai.
12 anh chồng còn lại của cô đang xếp hàng dài, Trịnh Tự không có cửa kiêu căng đâu nhé.
Giang Thu Thu buông đũa xuống, thở dài thườn thượt, “Bạn Tăng Nam Ngọc à, cái ngã của bạn không phải gọi là ngã, mà là ăn vạ, rất đáng lên án về mặt đạo đức.”
Cô tặc lưỡi cảm khái, “Mình nghĩ bạn nên dừng ngay suy nghĩ nguy hiểm đó càng sớm càng tốt.”
“…” Tăng Nam Ngọc tối sầm mặt.
Một lúc sau, Giang Thu Thu và bạn cùng phòng đã ăn cơm xong bèn chào tạm biệt mọi người.
Đang định đứng lên rời đi, Quản Kiệt chợt gọi lại: “Đợi đã bạn Giang Thu Thu.
Số điện thoại của bạn là gì, để mình lưu lại.”
“Hả?” Giang Thu Thu không suy nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: “Mình không có điện thoại.”
Quản Kiệt im lặng một hồi, “Không cần phải vậy chứ, mình không phải muốn theo đuổi bạn.
Chúng ta học cùng một lớp, có cần phải vậy không?”
Giang Thu Thu cũng trầm ngâm, “Mình cũng không phải sợ bạn theo đuổi mình… À, không đúng, mình vẫn hơi sợ, có điều vẫn không đến nỗi đó.
Mình thực sự không có điện thoại, bị hư rồi.”
Trịnh Tự đã hết kiên nhẫn, bất đắc dĩ lên tiếng bênh vực, “Điện thoại của cậu ấy đã bị rơi vỡ, đang sửa.”
Quản Kiệt rất biết nắm bắt trọng điểm, “Ông cũng biết chuyện này?”
Giang Thu Thu vội vàng giải thích: “Hôm đó mình bị ngã, nó bị rớt theo.”
Quản Kiệt: “À.”
“Đúng rồi.” Trịnh Tự nhớ ra chuyện gì đó, nói với Giang Thu Thu: “Rốt cuộc điện thoại của cậu là do hãng nào sản xuất vậy? Một số cửa hàng đều nói chưa từng thấy qua điện thoại đó, không có linh kiện thay thế nên không sửa được, hiện giờ vẫn còn đang nghĩ cách.”
Giang Thu Thu biết nói gì đây, dù gì cũng không thể nói là điện thoại Apple du hành xuyên thời gian.
Cô thở dài, “Mình cũng không biết là hãng nào lắp ráp nữa.”
Tăng Nam Ngọc bên cạnh đột nhiên tiếp lời giống như tò mò, “Còn có thể loại điện thoại này à? Ngay cả linh kiện thay thế mà không tìm được?”
Giang Thu Thu nhìn cô ta, bình thản nhún vai, “Đương nhiên là điện thoại nhái rồi.”
Cô nói ra quá thản nhiên, vì vậy Tăng Nam Ngọc lại bị cứng họng.
Quản Kiệt nói: “Nếu đã như vậy, bạn đổi một chiếc điện thoại khác đi.
Cái của bạn khá… đặc biệt, nếu sửa sẽ tốn kha khá tiền, chi bằng mua cái mới.”
Giang Thu Thu không phải không muốn.
Nghĩ đến tình trạng kinh tế “Âm ba nghìn tệ” hiện tại của mình, cô đành phải xua tay trong đau khổ, “Thôi bỏ đi, điện thoại cũng không phải là nhu yếu phẩm gì.”
Quản Kiệt trợn mắt, “Sao không phải là nhu yếu phẩm? Mọi việc trong trường học đều thông báo qua điện thoại mà.”
Tăng Nam Ngọc cũng “Xì” một tiếng, “Thật ra cậu có thể ra chợ đồ cũ mua một cái, rất rẻ.”
Trịnh Tự nghĩ ngợi một hồi, bỗng dưng cầm áo khoác rằn ri mà lúc nãy để qua một bên lên, lấy ra một chiếc điện thoại từ trong túi và đưa cho Giang Thu Thu, “Cho cậu mượn cái này dùng tạm trước, đợi sau khi cậu sửa xong thì trả lại cho tôi.”
Hành động của anh lại làm mọi người ở đây cứng đơ người.
Đặc biệt là Tăng Nam Ngọc và Trương Hi, vẻ mặt của bọn họ rất khó tin.
Giang Thu Thu “Á” lên, “Vậy cậu dùng cái gì?”
Trịnh Tự đáp lại qua loa: “Tôi có hai điện thoại, cái này không thường dùng.”
“Ồ, vậy cảm ơn cậu nhiều.” Giang Thu Thu nghĩ ngợi một lát rồi nhận lấy.
Quả thật cô cần điện thoại, dù sao trường học có chuyện gì cũng đều thông báo qua tin nhắn.
Mặc dù có bạn cùng phòng chuyển lời cho cô, nhưng đó không phải là cách lâu dài.
Trịnh Tự nghĩ đến thẻ sim gốc của cô ấy không thể sử dụng được, lại nói: “Trong điện thoại có một thẻ sim, đó là số mà trường học phát.
Tôi không cần, cậu lấy mà dùng.”
Sau khi nhập học, nhà trường sẽ phát cho mỗi tân sinh viên nhập học một thẻ sim.
Nhưng có một số sinh viên đã bắt đầu dùng điện thoại trước khi nhập học, nhất là sinh viên bản địa.
Nhiều người sẽ tiếp tục dùng số ban đầu của mình, không cần dùng thẻ sim mà trường học phát.
Một số ít sẽ dùng hai số, như vậy sẽ tốn tiền hơn.
Trịnh Tự là người bản địa Châu Xuyên, tiếp tục dùng số trước đây của mình cũng không có gì kỳ lạ.
Đã mượn được điện thoại, thẻ sim cũng chẳng đáng là bao, Giang Thu Thu suy nghĩ, “Được, đợi đến lúc trả lại cho cậu, mình sẽ trả bù luôn tiền điện thoại.”
Trịnh Tự từ chối cho ý kiến.
Lúc này Giang Thu Thu mới nhìn kỹ chiếc điện thoại này.
Lúc cô bắt đầu dùng điện thoại, trên thị trường đã là thời đại của điện thoại thông minh màn hình tràn viền.
Đây là lần đầu tiên cô dùng bàn phím cơ, vô cùng gà mờ.
Cô mò mẫm một hồi mới miễn cưỡng phân biệt được chức năng của các phím.
Quản Kiệt thấy bộ dạng của cô giống như bà cố nội chơi điện thoại, sốt ruột bộc lộ vẻ mặt của ông cụ tàu điện ngầm xem điện thoại*, lên tiếng chỉ bảo: “Đây là nắp trượt, trước đây bạn chưa từng thấy qua à?”
*Ông cụ tàu điện ngầm xem điện thoại: xem hình minh họa
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Giang Thu Thu trả lời thật thà: “Chưa từng.”
… Điện thoại gì mà lạc hậu.
Quả nhiên có điện thoại thuận tiện hơn rất nhiều.
Giang Thu Thu không cần làm phiền bạn cùng phòng trả lời thông báo của lớp học giúp mình nữa.
Nhưng mà đến tối, cô lại gặp rắc rối mới.
Điện thoại của cô nhận được rất nhiều tin nhắn nhiệt tình và mong đợi từ nhiều số lạ gửi đến.
【Chào bạn Trịnh Tự, mình là XXX chuyên ngành Quản trị kinh doanh của khoa Quản lý…】
Trước đây Giang Thu Thu thường xuyên nhận được tin nhắn tỏ tình từ các nam sinh.
Mặc dù tin nhắn này được viết một cách ẩn ý và khéo léo, nhưng cô vừa nhìn đã hiểu ngay tâm tư của đối phương.
Cô trực tiếp và paste, chuyển tin nhắn đến số điện thoại khác của Trịnh Tự.
Một lát sau, Trịnh Tự trả lời: 【Không cần trả lời.】
Giang Thu Thu: 【Vô tình thế?】
Trịnh Tự: 【Không trả lời nổi.】
Giang Thu Thu: “…” Nếu là người khác thốt ra câu này, cô sẽ chửi một câu là đồ mặt dày.
Nhưng nếu là Trịnh Tự, cô lại cảm thấy… cũng hợp lý chứ nhỉ?
Như để chứng minh cho lời nói của Trịnh Tự, một lát sau, cô lại nhận được vài tin nhắn từ nhiều số khác nhau gửi đến.
Nội dung khác nhau, nhưng mục đích cơ bản đều như nhau.
Giang Thu Thu: … Không hổ danh là Trịnh Tự, quả nhiên không hề chém gió.
Cô từng tin và gửi cho Trịnh Tự.
Trịnh Tự: 【Không cần gửi cho tôi, cậu cứ giả vờ không nhận được là được.】
Nhưng tin nhắn vẫn liên tục gửi đến, Giang Thu Thu đã mất hết kiên nhẫn.
Giang Thu Thu: 【Có phải có rất nhiều người biết số điện thoại của cậu không?】
Rất lâu sau, cô mới nhận được câu trả lời của Trịnh Tự.
Trịnh Tự: 【Xin lỗi, tôi vừa mới biết số này đã bị người khác đưa lên diễn đàn.】
Giang Thu Thu làm cái phụt, chẳng trách tin nhắn đến tới tấp suốt cả buổi tối.
Sau đó cô lại hơi thắc mắc, buổi trưa Trịnh Tự mới cho cô mượn số, buổi tối đã bị người khác đưa lên diễn đàn, suy đi nghĩ lại cũng không giống như trùng hợp.
Trịnh Tự: 【Nếu cậu cảm thấy bị làm phiền thì đổi số khác đi.】
Giang Thu Thu: 【Thôi bỏ đi, hai ngày sau chắc sẽ yên tĩnh lại.】
Dù gì sẽ không có ai có đủ kiên nhẫn và can đảm để gửi tin nhắn liên tục đến số điện thoại mà không nhận được bất kỳ hồi âm.
Giang Thu Thu đang định tắt tiếng thì vừa vặn có một tin nhắn mới gửi đến.
Nội dung tin nhắn ngắn gọn và kỳ quặc, nổi bật giữa một đống tin nhắn chào hỏi quê mùa, e thẹn.
Giang Thu Thu không kìm được lòng mà mở ra đọc.
138XXXXXXXX: 【Đây là tài khoản phụ của ông? Còn đăng lên diễn đàn, muốn nổi tiếng hả?】
Giọng điệu này có vẻ như có quen biết với Trịnh Tự.
Giang Thu Thu nghĩ ngợi, không trực tiếp trả lời tin nhắn, mà là và paste chung với số điện thoại rồi gửi cho chính chủ.
Trịnh Tự: 【Không cần để ý.】
Giang Thu Thu không muốn để ý, nhưng đối phương lại bám dai như đỉa khi không nhận được câu trả lời.
138XXXXXXXX: 【Giả chết? Không ngờ lại bị tôi thấy được chứ gì?】
138XXXXXXXX: 【Ha ha, hành động này hơi phèn đấy.】
Giang Thu Thu không nhịn được hỏi Trịnh Tự: 【Người này là ai vậy? Sao mình cảm thấy cậu ta quái gở thế nào ấy? Có cảm giác như muốn gây sự chú ý với cậu.】
Trịnh Tự:【?】
Giang Thu Thu: 【Cậu không cảm thấy rất giống mấy đứa trẻ trâu cố gắng giật bím tóc của các bạn nữ, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của người ta sao?】
Trịnh Tự: 【Đó là Trịnh Thanh Xuyên.】
Giang Thu Thu và Trịnh Tự gửi tin nhắn cùng một lúc.
Sau khi nhìn thấy ba chữ “Trịnh Thanh Xuyên”, cô bỗng chốc lặng im.
Lúc này cô rất sầu đời, tại sao không có chức năng thu hồi tin nhắn vậy hả?
Trịnh Tự: 【Trẻ trâu nghĩa là gì?】
Giang Thu Thu: 【Gõ nhầm, là trẻ con.】
Trịnh Tự: 【Tôi cảm thấy trẻ trâu rất sáng tạo, rất hợp với Trịnh Thanh Xuyên.】
Giang Thu Thu: “…”
Không thể ngờ fan của Trịnh Thanh Xuyên của mười năm sau thường xuyên bị anti-fan chửi là đồ trẻ trâu, chính chủ của mười năm trước cũng bị nói là đồ trẻ trâu, vậy đại khái có nghĩa là chủ nào fan nấy.
Nhưng nếu đó là Trịnh Thanh Xuyên, vậy thì không thể không trả lời tin nhắn.
Giang Thu Thu đắn đo rồi nhắn lại với Trịnh Thanh Xuyên: 【Xin lỗi, Trịnh Tự đã bán số rồi.】
Trịnh Thanh Xuyên đáp lại rất nhanh, đủ chứng tỏ nỗi khiếp sợ trong lòng cậu ta: 【Trịnh Tự đã nghèo đến độ này à???】
Nửa tiếng sau, Trịnh Tự nhận được một tin nhắn.
Trịnh Văn Hiển: 【A Tự, lúc nãy anh bảo trợ lý chuyển 200 nghìn tệ vào tài khoản của em.
Nếu em thiếu tiền thì cứ nói với anh.
Đều là người trong nhà cả, không cần khách sáo.】
Trịnh Tự nhìn tin nhắn thì cảm thấy khó hiểu.
Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi Giang Thu Thu: 【Cậu nhắn lại với Trịnh Thanh Xuyên cái gì vậy?】
Giang Thu Thu lại tất cả sự thật cho anh, bày tỏ thái độ vô cùng ân hận: 【Xin lỗi, mình không cố tình bôi nhọ hình tượng của cậu.】
Trịnh Tự không đáp lại, chỉ nhìn tin nhắn của Trịnh Văn Hiện rồi im lặng một hồi, sau đó lục lại tin nhắn trước đó của Giang Thu Thu.
【Người này là ai vậy? Sao mình cảm thấy cậu ta quái gở thế nào ấy? Có cảm giác như muốn gây sự chú ý với cậu.】
【Cậu không cảm thấy rất giống mấy đứa trẻ trâu cố gắng giật bím tóc của các bạn nữ, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của người ta sao?】
Cùng với câu nói của cô ấy ở quán ăn ven đường hôm đó, “Mình có một cảm giác, thật ra cậu ta đang muốn làm thân với cậu.”
Anh nghĩ ngợi rồi lục lại số của Trịnh Thanh Xuyên từ trong danh bạ điện thoại.
Trịnh Tự không còn nhớ lần cuối bọn họ gửi tin nhắn là khi nào.
Trịnh Tự: 【Số kia cho Giang Thu Thu dùng, cậu muốn tìm tôi thì dùng số này.】
Trịnh Thanh Xuyên vẫn chưa trả lời, Trịnh Tự không hề bận tâm, bỏ điện thoại xuống đi tắm.
Cùng lúc đó tại ký túc xá nữ, Giang Thu Thu bị oanh tạc bởi dấu chấm than.
Trịnh Thanh Xuyên: 【Cậu lại gạt tôi!!!!!】
Trịnh Thanh Xuyên: 【Cậu mau ăn quả óc chó cho tôi!!!!!】HẾT CHƯƠNG 7.