Bạn đang đọc Hẹn Ước Mười Năm – Chương 8
Những ngày tháng học quân sự trôi qua đều đặn và nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến Tết Trung thu.
Đối với nhiều sinh viên năm nhất, đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhà, cũng là lần đầu tiên bọn họ không được đón Trung thu bên gia đình.
Để vơi đi nỗi nhớ nhà của mọi người, buổi quân sự của tối hôm đó kết thúc rất sớm.
Hội sinh viên trường, hội sinh viên khoa và các CLB – đoàn hội đều luân phiên tổ chức hoạt động thăm hỏi tân sinh viên.
Hiếm có một buổi tối được thư giãn.
Tuy không được sum vầy gia đình, nhưng một nhóm bạn cùng trang lứa quây quần bên nhau cũng không quá cô đơn.
Mọi người ngồi bệt xuống đất, vừa lấy mũ quạt vừa nói chuyện líu lo, trao đổi về phong tục của quê hương mỗi người, hoặc kiến thức sau khi đến thành phố mới.
Thỉnh thoảng có một sinh viên trong hàng bắt đầu hát nối tiếp dưới sự chỉ huy của sĩ quan huấn luyện.
Các tân sinh viên đều sục sôi nhiệt huyết, không ai nhường ai.
Lúc này có các sinh viên trong hàng khác hát đáp trả lớn hơn.
Cả sân huấn luyện tràn đầy sức sống và sôi động.
“Lễ Quốc khánh này các cậu có về nhà không?” Các nữ sinh bên cạnh Giang Thu Thu hỏi han nhau.
Đợt quân sự của đại học kéo dài một tháng, sau khi hoàn tất sẽ vừa lúc là kỳ nghỉ Quốc khánh ngắn, “Nếu không về thì chúng ta cùng đi mua sắm đi.”
“Được đấy, được đấy.
Mình nghe nói đồ ở phố mua sắm Châu Xuyên vừa nhiều vừa rẻ.
Chúng ta đi xem thử đi.”
“Haiz, tiếc quá, mình đã mua vé về nhà rồi.”
“Thu Thu, vậy còn cậu?” Cam Tiểu Vãn ngồi bên cạnh Giang Thu Thu thấy cô ấy không nói năng gì bèn hỏi.
Giang Thu Thu “À” lên, bĩu môi đầy tiếc nuối, “Mình không về nhà, nhưng đã có kế hoạch cho Lễ Quốc khánh rồi…”
Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy sĩ quan huấn luyện nói: “Các anh chị trong hội sinh viên của khoa các bạn tới thăm hỏi mọi người.
Mọi người nhiệt liệt chào đón nào.”
Đối với nhiều tân sinh viên vừa mới nhập học, hội sinh viên là một nơi rất có sức hút.
Dù là để rèn luyện kỹ năng thực tiễn, hay là để làm đẹp cho hồ sơ xin việc trong tương lai, rất nhiều tân sinh viên đều cố hết sức chen chân vào hội sinh viên.
Những người tham gia hoạt động thăm hỏi tân sinh viên đều là nhân viên của các phòng ban trong hội sinh viên, hơn nữa còn tỏa ra ánh hào quang trong mắt các tân sinh viên.
Vì vậy khi nghe thấy hội sinh viên đến thăm hỏi, mọi người lập tức hưởng ứng bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Lần này, người tới thăm hỏi chủ yếu là khoa của Giang Thu Thu, cũng chính là đại diện hội sinh viên của khoa Vân Châu.
Hội sinh viên khoa cũng khá tinh tế, mang theo một ít bưởi đã lột vỏ và đồ ăn vặt tới phân phát, ngoài ra còn tặng cho mỗi bạn một chiếc bánh trung thu.
Hội trưởng hội sinh viên là một đàn chị giỏi giang.
Chị ấy bắt đầu thăm hỏi, đồng thời giới thiệu cơ cấu tổ chức và nhiệm vụ với các tân sinh viên.
Sau đó, những người khác cầm túi đồ ăn vặt và đi phân phát bánh trung thu cho các bạn, vừa phát vừa trả lời thắc mắc, câu hỏi mà tân sinh viên đặt ra.
Trong số các thành viên đến thăm hỏi, có người chỉ đơn thuần đến làm việc, có vài thanh niên còn ế nhân dịp này đến cưa các em gái.
Trong số những người tới thăm hỏi lần này có Trưởng ban Đối ngoại của hội sinh viên khoa, tên là Đặng Bân Vinh, chủ động xin đến đây để trao gửi hơi ấm tới các em gái.
Đặng Bân Vinh giành lấy khu vực của các nữ sinh mà những người khác đã đứng chiếm trước, vừa phát đồ vừa trả lời câu hỏi của mọi người, trong lời nói bộc lộ sự thông minh của đàn anh.
“Những điều cần chú ý? Tất nhiên là có chứ!” Đặng Bân Vinh nghiêm túc nhìn nữ sinh đặt câu hỏi, “Đặc biệt là đối với các em gái vừa mới nhập học như các em, tụi anh thường nghiêm túc nhắc nhở mọi người nhất định phải chú ý… Phòng cháy, phòng trộm, phòng đàn anh.”
Vào năm 2008, phòng cháy, phòng trộm, phòng đàn anh vẫn là một câu nói bông đùa rất mốt.
Sau khi anh ta nói ra, các nữ sinh quanh đó lập tức cười phá lên, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Bản thân Đặng Bân Vinh cũng không nhịn được cười đắc ý.
Giang Thu Thu ngồi cách nữ sinh đặt câu hỏi một chỗ, hiển nhiên cũng nghe thấy câu trả lời của Đặng Bân Vinh.
Có điều mẩu truyện này đã quá lỗi thời đối với cô đến từ mười năm sau.
Quả thật cô không cười nổi, thế là cúi đầu chuyên tâm lột xơ bưởi.
Lúc mới đến đây, Đặng Bân Vinh đã để mắt tới Giang Thu Thu.
Cô em này trông vừa ngây thơ, vừa xinh đẹp, đúng là mẫu người hắn thích.
Vì vậy lúc hắn phát đồ đã cố tình chọn khu vực của Giang Thu Thu, tấu hài khoa trương trước mặt cô.
Không ngờ kể xong, các nữ sinh bên cạnh đều bị chọc cười, còn Giang Thu Thu lại không hề có phản ứng gì, hoàn toàn đắm chìm vào quả bưởi.
Đặng Bân Vinh không cam lòng bèn đi đến trước mặt Giang Thu Thu, cúi người đưa một bịch khoai tây chiên cho cô, “Em gái, sao em chỉ lấy bưởi thôi vậy? Cho em thêm một bịch khoai tây chiên nữa nhé.”
“Ồ, cảm ơn, nhưng em không cần.” Giang Thu Thu vừa ăn bưởi vừa chỉ sang bên cạnh, “Các bạn học ở đây vẫn chưa được phát, anh đưa cho họ trước đi.”
“Em không cần khách sáo, tụi anh mang đủ đồ.” Đặng Bân Vinh cười “Ha ha”, tự cho là hài hước, “Nếu không đủ, lát nữa em có thể đến ký túc xá với anh, anh nấu mì* cho em ăn.”
*Tiếng Trung là 下面 (xià mian), sẽ có hai nghĩa: Nghĩa một là nấu mì, nghĩa thứ hai là 18+ ý chỉ “phía dưới” của con trai.
Động tác cắn bưởi của Giang Thu Thu khựng lại, không thèm liếc mắt nhìn Đặng Bân Vinh, tỉnh bơ trợn ngược mắt khinh bỉ.
Vào thời điểm này, mạng Internet vẫn chưa phổ biến.
Cho đến khi vào đại học, nhiều sinh viên tại các tỉnh nhỏ mới chính thức có máy vi tính.
Một số vấn đề mà hầu như ai cũng hiểu ra ngay ở mười năm sau, đối với nhiều tân sinh viên ở đây lại nghĩ nát óc không ra.
Chẳng hạn như mẩu truyện cười 18+ “Nấu mì cho em ăn” nổi tiếng này, hầu hết các nữ sinh ở đây đều không có phản ứng gì.
Ngược lại bên nhóm nam sinh ở đằng xa, có một số người hiểu sâu biết rộng đã cười khẽ.
Cam Tiểu Vãn ngồi bên cạnh Giang Thu Thu không hiểu, ngây ngô hỏi: “Đàn anh, anh còn biết tự nấu mì trong phòng ký túc xá à? Liệu có bị quản lý ký túc xá bắt không?”
Giang Thu Thu bất lực nhìn cô ấy, cái cô nàng ngốc nghếch này.
Quả nhiên cô thấy Đặng Bân Vinh không nhịn được cười “Ha ha” ầm lên, giọng nói càng phấn khích, “Em gái, mì của anh không chỉ ngon, mà còn rất cứng nữa ——”
Hắn cố tình kéo dài âm cuối, giọng điệu đầy ẩn ý và mập mờ.
Cuối cùng Cam Tiểu Vãn đã hiểu ra, cô đúng là chậm tiêu chết đi được.
Nghĩ đến lúc nãy mình còn ngây ngô đặt câu hỏi, cô lại ước gì mình có thể chui xuống lỗ.
Bên phía nam sinh cũng không chịu nổi.
Quản Kiệt bíu lấy vai của Trịnh Tự, “Đệch mợ, thằng cha này tởm chết đi được, đúng là sỉ nhục khoa Vân Châu.”
Trịnh Tự cũng hơi nhíu mày, chống một tay xuống đất, định đứng lên đi qua đó ngăn lại.
Ngay lúc này, Giang Thu Thu chợt ngẩng đầu lên nhìn Đặng Bân Vinh, trên khuôn mặt thanh tú lộ vẻ châm biếm của Hồng Thế Hiền*, cũng kéo dài âm cuối, bình thản nói: “Đàn anh, anh thật là lẳng lơ ——”
*Hồng Thế Hiền: Nam chính đểu cáng nổi tiếng trong phim “Hoa Hồng Có Gai”.
Cô vừa nói xong, mọi người xung quanh đều nhất thời sửng sốt.
Động tác của Trịnh Tự cũng tạm dừng theo.
Cô ấy vừa nói gì?
Mọi người trố mắt nhìn nhau, đều nghi ngờ có phải mình nghe lầm không?
Đặng Bân Vinh đang rất hả dạ lại không ngờ Giang Thu Thu bỗng mở miệng, nội dung nói ra càng khiến hắn kinh ngạc hơn.
Hắn nhất thời đứng hình, cười gượng theo bản năng.
Hắn thấy Giang Thu Thu đang quan sát mình từ trên xuống dưới bằng đôi mắt hạnh nhân, giống như đang đánh giá gì đó.
Ánh mắt trần trụi đó khiến hắn hơi rợn tóc gáy, không nhịn được hỏi: “Em nhìn cái gì?”
“Anh đang mặc cái gì vậy?” Giang Thu Thu mở miệng chê bai.
Nghe thấy lời nói của cô, mọi người đều quay sang nhìn Đặng Bân Vinh.
Khi đến thăm hỏi phải đồng thời thể hiện tác phong của hội sinh viên cho các tân sinh viên thấy, cả nhóm thăm hỏi đều ăn mặc tương đối nghiêm trang.
Đặng Bân Vinh cũng ăn mặc nghiêm chỉnh theo tiêu chuẩn của cán bộ sinh viên.
Mặc dù trang phục chỉnh tề hơi kém chất lượng, nhưng vẫn trang trọng, về mặt lý thuyết hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Mọi người còn đang nghi ngờ thì thấy Giang Thu Thu trưng ra vẻ mặt nghiêm túc của bà mẹ chồng, bất mãn phê bình: “Con trai con đứa mà ăn mặc thế này đi ra ngoài vào buổi tối, còn để lộ cánh tay nữa, muốn quyến rũ ai hả?”
Mọi người nhìn thử, vì đang là mùa hè nên Đặng Bân Vinh mặc áo sơ mi màu trắng tay ngắn, nhưng đâu có lộ cánh tay đâu.
Nhưng sao câu nói đó nghe có vẻ sai sai? Lúc này có một vài bạn học đã không nhịn được bật cười.
Đặng Bân Vinh tối sầm mặt, đang định lên tiếng thì Giang Thu Thu đã đứng lên tiếp tục soi mói, giọng điệu hết sức hà khắc, “Không phải em đang trách anh.
Dù gì anh cũng đã lên đại học rồi, cũng coi như là một người có văn hóa, vậy mà vẫn còn đùa giỡn tục tĩu ngay trước mặt đám con gái.
Nếu sau này bị lan truyền, anh có còn danh tiếng nữa không?”
Cuối cùng mọi người đã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra Giang Thu Thu đã sớm hiểu ra câu đùa tục tĩu đó, đang nhân cơ hội này gây khó dễ.
Do gặp bất lợi về giới tính, lúc phụ nữ bị quấy rối tình dục đều luôn ở thế bị động, chẳng hạn như Cam Tiểu Vãn.
Rõ ràng là nạn nhân của truyện cười đồi trụy, nhưng cô ấy không dám trực tiếp phản bác Đặng Bân Vinh, nếu không sẽ làm người khác nghĩ rằng mình “Biết tuốt”, không trong sáng.
Vì những ràng buộc giới tính này, cô ấy chỉ đành bấm bụng chịu đựng.
Nhưng không ngờ Giang Thu Thu lại đứng lên, hơn nữa còn dùng giới tính để phản kích Đặng Bân Vinh.
Giang Thu Thu vẫn tiếp tục, “… Bố mẹ anh vất vả nuôi dạy anh, hy vọng anh có tri thức, hiểu lễ nghĩa, sau này trở thành người ưu tú.
Nhưng anh lại làm ra chuyện vô liêm sỉ này ngay trước mặt các bạn nữ.
Sau này có cô gái nhà lành nào để ý đến anh nữa không?”
Cô nói xong bèn quay sang Cam Tiểu Vãn, “Cậu nói xem cậu có cần loại đàn ông mất nết này không?”
Cảm giác xấu hổ lúc nãy của Cam Tiểu Vãn đã biến mất, cố gắng nhịn cười, đáp lớn: “Mình chẳng thèm.”
Lúc này Giang Thu Thu mới quay lại nhìn Đặng Bân Vinh, trong mắt ngập tràn sự khinh bỉ, “Anh nghe thấy chưa? Anh đã dơ rồi.”
Đặng Bân Vinh: “…”
Lúc này các sinh viên trong lớp cũng không nhịn được nữa, cả tập thể cười phá lên.
Những từ ngữ này thường dùng để chỉ trích phái nữ, bỗng nhiên bị Giang Thu Thu áp dụng cho phái nam thì chỉ có một cảm giác tức cười khó tả, nhưng lại rất thích hợp để quật lại Đặng Bân Vinh.
Nếu suy nghĩ rộng hơn, việc này còn có thể khiến mọi người ý thức được phái nữ luôn bị đối xử bất công.
Đặng Bân Vinh bị Giang Thu Thu “Sỉ nhục là đồ lẳng lơ” một tràng.
Thường ngày hắn cũng nhiều lần đùa cợt với các nữ sinh, nhưng vì lợi thế giới tính nên các nữ sinh đều là người xấu hổ trước.
Hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày mình cũng bị người khác đùa cợt như vậy, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.
Cũng bởi vì giới tính, nếu hắn nghiêm túc phản bác lời nói của Giang Thu Thu chỉ càng thể hiện sự nực cười.
Nói cũng không được, không nói cũng không xong, cả người Đặng Bân Vinh như bị lửa thiêu, toàn thân nóng rực, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng hắn đành hậm hực trợn mắt nhìn Giang Thu Thu, chửi một câu “Đồ khùng” rồi ảo não rời đi.
Nhìn bóng lưng chạy mất dạng của hắn, Cam Tiểu Vãn hét to dưới sự khích lệ của Giang Thu Thu: “Đàn anh ơi, trên đường về anh phải chú ý nhé.
Đêm khuya mà để lộ cánh tay, đừng để người khác nhung nhớ.”
Đặng Bân Vinh không quay đầu lại, nhưng hiển nhiên bước chân càng nhanh hơn.
Mọi người đều cười ngất ngã.
Quản Kiệt cười đến chảy nước mắt, trực tiếp xoa bụng, “Ui trời, mình không chịu nổi nữa rồi.
Giang Thu Thu thật là thú vị.”
Trịnh Tự cũng không nhịn được khẽ bật cười.
Các nữ sinh vây quanh Giang Thu Thu và nói ríu rít: “Thu Thu, cậu giỏi quá.”
“Đúng đó, quả thật rất hả giận.”
“Trước đây mình cũng gặp phải hạng người này, chửi lại thì hơi xấu hổ.
Sau này mình biết phải nói gì rồi.”
Giang Thu Thu cười nói: “Những người này đều là như vậy.
Bạn càng lùi bước, hắn ta càng đắc ý.
Nếu bạn thực sự phản công, ngược lại hắn ta sẽ không dám làm gì.”
“Có lý.” Một bạn học gật đầu, ngưỡng mộ hỏi: “Thu Thu, trước đây cậu đều luôn đối phó với hạng người này như vậy à?”
“Không nhất thiết phải vậy, phải xem tình huống.” Giang Thu Thu đáp: “Tình huống khác nhau sẽ có cách đối phó khác nhau.”
Bạn học tò mò, “Còn có cách đối phó gì nữa vậy?”
Giang Thu Thu thuận miệng trả lời: “Thỉnh thoảng mình sẽ kể cho đối phương nghe thêm năm mẩu truyện đồi trụy hơn.”
Mọi người: “…”HẾT CHƯƠNG 8.