Bạn đang đọc Hẹn Ước Mười Năm – Chương 6
Cứ như vậy, Giang Thu Thu chính thức bắt đầu đợt huấn luyện quân sự cho tân sinh viên khóa 2008 của Đại học Châu Xuyên.
Vì làm thủ tục mất khá nhiều thời gian, đến khi cô tham gia, đợt huấn luyện quân sự đã bắt đầu được hai ngày.
May mà nội dung huấn luyện của hai ngày trước khá đơn giản, chỉ là những huấn luyện cơ bản như tư thế đứng nghiêm, bước ngỗng.
Giang Thu Thu nhanh chóng theo kịp tiến độ huấn luyện.
Hơn nữa, cô đã từng đi học múa một khoảng thời gian để uốn nắn tư thế, dáng người cao ráo và dẻo dai, được sĩ quan huấn luyện khen ngợi vài lần.
Không lâu sau, mọi người đều biết đến cô bạn học mới tới này.
Buổi sáng sau khi kết thúc huấn luyện, Giang Thu Thu và hai cô bạn cùng phòng mới cùng đến căn tin ăn cơm.
Vì nhập học muộn, Giang Thu Thu chỉ có thể được xếp vào phòng ở ghép còn trống.
Trong ký túc xá có hai cô bạn học cùng lớp, người còn lại là đàn chị năm cuối, không học quân sự với các cô.
Hai cô bạn cùng phòng, cùng lớp tên là Cam Tiểu Vãn và Sở Sở, đều là người giản dị và dễ gần.
Giang Thu Thu và bọn họ đã nhanh chóng kết bạn, cùng tham gia huấn luyện và đi ăn cơm.
Căn tin trong tháng đầu tiên nhập học vô cùng kinh khủng.
Tân sinh viên trong đợt huấn luyện quân sự vừa đói vừa gấp gáp, ăn cơm giống như đi đánh trận, khiến các sinh viên năm cuối vừa nghe thấy tiếng đã sợ xanh mặt, chịu tốn nhiều tiền đến khu thương mại ăn để tránh đám người đó.
Giang Thu Thu lại thích nghi rất nhanh, chỉ trong vài ngày đã nhanh chóng nắm bắt được tài nấu nướng trong căn tin và các món ăn khác nhau trước cửa kính quầy thức ăn, sau đó mới nhanh chóng ngồi xuống dùng cơm với bạn cùng phòng.
“Hôm nay trời nắng gắt quá.” Cam Tiểu Vãn vừa ăn vừa than thở, “Mình còn phải đứng đầu hàng, các cậu mau nhìn mặt mình xem đã bị đen chưa?”
“Vẫn ổn.” Giang Thu Thu tàn nhẫn bóc trần sự thật, “Quan trọng nhất là không phải hôm nay mới đen…”
Cam Tiểu Vãn: “…”
“Haiz, ước gì trời đổ cơn mưa thì tốt biết mấy!” Giọng điệu của Sở Sở tràn ngập khao khát.
Nếu trời mưa, huấn luyện quân sự sẽ tạm ngưng.
Giang Thu Thu cũng cảm thấy tiếc nuối.
Tiếc rằng lúc này Tiêu Long Vương vẫn chỉ là ca sĩ bình thường, cái tên Long Vương chưa nổi tiếng, nếu không cô đã có thể dẫn bạn cùng phòng đến buổi lễ cầu mưa lớn rồi.
Ba người vừa ăn vừa tán dóc đủ thứ, đột nhiên gần đó vang lên tiếng nói chuyện lanh lảnh và ồn ào.
Một vài nữ sinh bưng khay cơm, cười đùa vui vẻ đi đến ngồi đối diện các cô.
Giang Thu Thu nhìn sang, mấy nữ sinh này chính là một hội nhỏ nổi tiếng nhất trong số dàn tân sinh viên hiện tại.
Vì mới nhập học và vẫn luôn đi học quân sự, các bạn sinh viên vẫn chưa có cơ hội giao lưu.
Hầu hết các mối quan hệ bạn bè vẫn bó hẹp trong lớp học.
Thế nhưng các nữ sinh này đều là hotgirl trắng-giàu-đẹp có gia thế hùng hậu.
Có lẽ vì họ có chung chủ đề, sau khi nhập học đã nhanh chóng vượt qua rào cản lớp học, tự động tạo thành một hội nhỏ.
Giang Thu Thu thầm thở dài: Sự giàu sang trong truyền thuyết để họ gặp được nhau là đây.
Trong số các nữ sinh đó, có hai người học cùng lớp với nhóm của Giang Thu Thu.
Người đứng đầu tên là Trương Hi, nghe nói là thiên kim tiểu thư ở Châu Xuyên, dáng người cao gầy và xinh đẹp.
Nghe đồn hôm đó có hai đàn anh suýt nữa đánh nhau vì chuyển hành lý vào giúp cô ấy, gây xôn xao nhỏ.
Lúc này, Trương Hi cũng đã nhìn thấy ba người Giang Thu Thu, mỉm cười chào hỏi với các cô.
Nhóm của Giang Thu Thu cũng khách sáo đáp lại, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Hội của Trương Hi vừa ăn vừa nói chuyện, vẫn còn cười đùa về chuyện vừa mới xảy ra.
Một người trong số họ nói: “Cái cậu bạn lúc nãy làm mình cười không nhặt được mồm, vậy mà lại có thể nói với Trương Hi rằng ‘Bạn à, để mình quẹt thẻ cho bạn, bạn cứ gọi tùy thích.’ Chắc cậu ta nghĩ mình làm vậy sẽ tỏ ra rất manly lắm cơ.”
“Chuẩn đét.
Đúng là bó tay, quê mùa chết đi được.”
“Cái ông anh hôm qua cũng thật là quái đản… Mấy người này làm ơn nhìn lại bề ngoài của mình đi, vậy mà cũng có can đảm theo đuổi Trương Hi.”
Trương Hi nghe vậy liền hắng giọng, “Đừng nói như vậy.”
“Vốn là vậy mà.” Người tiếp lời tên là Tăng Nam Ngọc – cũng là bạn cùng lớp với nhóm của Giang Thu Thu, lộ ra vẻ mặt khinh thường, “Mấy người này còn không bằng một gốc của Trịnh Tự, lấy đâu ra sự tự tin vậy trời?”
Nghe thấy tên của Trịnh Tự, Giang Thu Thu vô thức dỏng tai lên.
“Nhắc đến Trịnh Tự, mình nghe Quản Kiệt nói đã có một số nữ sinh hỏi xin cậu ta số điện thoại của Trịnh Tự.
Các chị gái năm cuối cũng hỏi thăm về cậu ấy.”
Quản Kiệt là bạn cùng phòng của Trịnh Tự, cũng là trung tâm trung chuyển tin tức cho các nữ sinh muốn theo đuổi Trịnh Tự.
“Thường thôi.
Buổi tối phòng ký túc xá tụi mình cũng nằm nói về Trịnh Tự mà.
Nếu cậu ấy không có ai theo đuổi mới là lạ.”
“Vậy cậu có hỏi thái độ của Trịnh Tự ra sao không?”
“Chuyện này còn cần phải hỏi à?” Giọng điệu của Tăng Nam Ngọc rất khoa trương, “Cho xin đi, Trịnh Tự đã có Trương Hi rồi, làm gì đến lượt người khác.”
“Cậu đừng nói bậy bạ.” Khuôn mặt của Trương Hi hơi xấu hổ, “Mình và Trịnh Tự vẫn chưa quen nhau.”
Tăng Nam Ngọc: “Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cậu xem từ khi khai giảng đến bây giờ, Trịnh Tự đã từng nói chuyện với nữ sinh khác nào ngoài cậu không?”
“Nam Ngọc nói đúng.” Cô bạn khơi mào câu chuyện mỉm cười nói: “Quản Kiệt nói với mình rằng Trịnh Tự còn chẳng thèm trả lời tin nhắn của các nữ sinh đó.”
“Có gì lạ đâu? Trịnh Tự lúc nào chẳng vậy, chỉ niềm nở với Trương Hi thôi.”
“Sao giống nhau được? Trương Hi và Trịnh Tự đã quen biết nhau từ trước, những người khác sao có cửa.”
Cả hội mỗi người một câu, càng nói càng phấn khích.
Trương Hi vội vàng lên tiếng ngăn cản bọn họ, “Được rồi, các cậu đừng nói nữa.
Bị người khác nghe thấy thì mất mặt chết.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt cô ấy lại hiện ra nụ cười, rõ ràng không thật sự để ý.
Tăng Nam Ngọc nhìn cô ấy, giọng điệu có vẻ nịnh nọt, “Nghe thấy càng tốt, để mấy nữ sinh đó biết khó mà lui, đừng phí sức nữa.”
Cô ta vừa nói xong, người ngồi bên cạnh bỗng nháy mắt với cô ta, “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.”
Cả hội nhìn sang theo tầm mắt của cô ấy, thấy Trịnh Tự và Quản Kiệt cùng phòng ký túc xá đúng lúc gọi món xong, đang bưng khay nhìn ngó xung quanh, bộ dạng giống như đang tìm chỗ ngồi.
Vừa khéo Quản Kiệt cũng nhìn thấy các cô ấy, thế là vẫy tay với bọn họ, sau đó thúc cùi chỏ vào người Trịnh Tự, chép miệng với cậu ấy.
Trịnh Tự quay sang nhìn theo lời nhắc của cậu ta, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Trương Hi, gật đầu với cô ấy một cái.
Tăng Nam Ngọc phấn kích nói nhỏ: “Ấy, Trương Hi, cậu ấy đang chào cậu kìa.”
“Ừ.” Trương Hi chỉ dè đặt gật đầu, không quá kích động.
Tăng Nam Ngọc lại hơi mất hứng.
Ngay lúc này, Trịnh Tự bỗng dưng nhìn về hướng này giống như đang xác nhận chuyện gì đó, sau đó bất thình lình đi về phía bên này.
“Ớ, cậu ấy tới kìa.” Nữ sinh ngồi bên cạnh Trương Hi nhất thời kích động, nhưng sau khi nhìn một vòng xung quanh lại khẽ thầm thì: “Nhưng mà bên này đã hết chỗ rồi…”
Căn tin luôn đông nghịt người vào buổi trưa, có ghế trống là phải giành giật.
Bên cạnh hội của Trương Hi cũng không còn ghế trống.
Tăng Nam Ngọc nhìn ba người Giang Thu Thu ngồi đối diện, vẫy tay với các cô, cười tít mắt nói: “Xin lỗi, cảm phiền các cậu có thể đổi chỗ ngồi được không? Bạn của mình đang tới đây, tụi mình muốn ngồi chung.”
Cam Tiểu Vãn và Sở Sở đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi khó xử.
Nhưng các cô đều là người hiền lành, thấy Tăng Nam Ngọc nói vậy lại không tiện từ chối.
Bọn họ đang lưỡng lự thì thấy Giang Thu Thu ngẩng đầu lên nhìn đối phương, cũng cười tít mắt nói: “Xin lỗi, tụi mình cũng muốn ngồi chung.”
Thật ra nếu là bình thường, nhờ Giang Thu Thu giúp đỡ thì cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng lúc này có một chỗ ngồi trong căn tin là may phước lắm rồi, không dễ gì tìm được ghế ngồi cạnh nhau.
Nếu nhóm của Giang Thu Thu phải đổi chỗ ngồi, nói không chừng phải lượn một vòng quanh căn tin mới tìm được ghế.
Yêu cầu của Tăng Nam Ngọc không hề nghĩ đến sẽ gây phiền phức cho các cô.
Tăng Nam Ngọc cũng không cảm thấy có gì to tát, “Úi giời, mọi người đều là bạn học, giúp một chút thôi mà.
Mấy cậu tìm lần nữa là có chỗ thôi.”
Đây rõ ràng là đang bắt nạt các cô, Giang Thu Thu cũng không cảm thấy bất ngờ.
Vừa rồi Tăng Nam Ngọc nhận xét các bạn học khác bằng giọng điệu vô cùng phách lối, bộ dạng giỏi giang hơn người.
Cam Tiểu Vãn và Sở Sở đều là người trông có vẻ hiền lành, giản dị, Tăng Nam Ngọc coi họ là kẻ yếu cũng không có gì lạ.
Giang Thu Thu vẫn duy trì nụ cười, “Xin lỗi, mình chỉ nhường chỗ cho người già yếu ốm, bệnh tật.”
Tăng Nam Ngọc: “…”
Những người khác: “…”
Tăng Nam Ngọc không ngờ Giang Thu Thu lại hống hách như vậy, nhất thời bị cứng họng, nhưng không thể nào phản bác, bỗng chốc xụ mặt xuống.
Những người bên cạnh cô ta cũng không có ý kiến gì, không biết phải nói gì.
Bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.
Đúng lúc bên cạnh nhóm của Giang Thu Thu có hai người đã ăn xong, bưng khay lên vội vã rời đi.
“Được rồi, có chỗ rồi kìa.” Cô gái bên cạnh Trương Hi vội vàng giảng hòa.
Tăng Nam Ngọc khẽ “Xì” một tiếng, trực tiếp phớt lờ nhóm của Giang Thu Thu, quay sang tiếp tục nói chuyện với những người khác: “Không ngờ hôm nay Trịnh Tự lại ăn cơm ở căn tin.”
Trương Hi cười nói: “Nói cái gì vậy, cậu ấy không ăn ở căn tin thì ăn ở đâu?”
Giang Thu Thu nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên.
Cô đang ngồi đối diện với hội của Trương Hi, vừa vặn đưa lưng về phía Trịnh Tự, lúc nãy không hề nhìn thấy Trịnh Tự.
Hội của Tăng Nam Ngọc cũng không nhắc đến tên anh ấy, chỉ nói là “Bạn” của bọn họ đang đến đây, vì vậy cô hoàn toàn không biết người bạn đó chính là Trịnh Tự.
Giang Thu Thu: = =
Vẻ mặt sửng sốt của cô không thoát khỏi cặp mắt của hội Tăng Nam Ngọc.
Tăng Nam Ngọc cười khẩy, vờ như không thấy, tiếp tục nói: “Còn không phải là vì trong căn tin có nhiều người bắt chuyện với Trịnh Tự, cho nên cậu ấy luôn đóng gói mang về phòng ký túc xá ăn chứ sao?”
Trương Hi nói: “Làm gì khoa trương đến vậy.”
Vừa dứt lời, Trịnh Tự và Quản Kiệt cũng đã đi đến trước mặt.
Trương Hi đang định chào hỏi bọn họ thì thấy Trịnh Tự đặt khay lên bàn trống kế bên, quay sang nhìn Giang Thu Thu, hỏi: “Giang Thu Thu, mấy ngày nay học quân sự, cậu cảm thấy thế nào?”
Trương Hi lập tức nuốt xuống những lời cô chưa nói ra.
Những người bên cạnh cô ấy cũng khá kinh ngạc, ai nấy đều trố mắt nhìn nhau, trong mắt đều ngỡ ngàng như nhau: Chuyện gì vậy? Trịnh Tự lại đến tìm Giang Thu Thu?
Giang Thu Thu không để ý đến dòng suy nghĩ của phía đối diện.
Lúc này cô mới nhìn thấy Trịnh Tự, cười ngại ngùng, “Vẫn ổn, vẫn ổn.”
Trịnh Tự nói: “Mấy ngày nay trời rất nắng, nếu cậu cảm thấy khó chịu thì nói với sĩ quan huấn luyện một tiếng, đừng cố chống đỡ.”
Giang Thu Thu: “Mình biết rồi.”
Sau đó Trịnh Tự mới ngồi xuống cùng Quản Kiệt.
Quản Kiệt tỏ vẻ kinh ngạc, tò mò nhìn sang Giang Thu Thu rồi lại nhìn Trịnh Tự, trên mặt lộ vẻ mập mờ, “Trịnh Tự, sao ông lại quan tâm tới bạn Giang Thu Thu vậy?”
Giang Thu Thu nhìn vào biểu cảm của Quản Kiệt là biết cậu ta tưởng tượng quá nhiều nội dung không tồn tại, vội vàng giải thích: “Vì mấy ngày trước mình bất cẩn bị ngã, Trịnh Tự là người đưa mình đến bệnh viện.”
Chuyện này không thể nói rõ ràng với người khác, chuyện cô có nghi vấn bị mất trí nhớ càng không được lan truyền ra ngoài.
Thế là Giang Thu Thu chỉ nói úp mở là bị ngã.
Trịnh Tự nhìn cô, cũng ngầm chấp nhận cách giải thích này.
Quản Kiệt lại không dễ dụ như vậy, trêu ghẹo với vẻ mặt “Mình không tin”, “Trịnh Tự may mắn thế, làm chuyện tốt mà cũng có thể gặp được người đẹp.”
“Đừng nói như vậy.” Giang Thu Thu đáp: “Nói không chừng cậu ấy thấy người đẹp mới làm chuyện tốt thì sao?”
Quản Kiệt “Phụt” một tiếng, “Có lý.”
Trịnh Tự: “…”
Bỗng dưng có tin đồn thất thiệt.HẾT CHƯƠNG 6.