Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 212: Sống Lại Vào Thời Mạt Thế 15


Đọc truyện Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi – Chương 212: Sống Lại Vào Thời Mạt Thế 15


Tề Vân không ngờ nhóm người Cảnh Dương sẽ đến nhanh như vậy.

Cậu ta cho rằng số lượng zombie khổng lồ đó ít nhất cũng có thể kéo dài đến khi mình lấy được lõi tinh thể siêu năng lượng, xem ra vẫn là xem thường bọn họ rồi.
Cảnh Dương nhìn Tề Vân xuyên qua đàn zombie đi về phía bọn họ, mà đôi mắt của Tề Vân lại luôn nhìn Thương Việt, trong ánh mắt của cậu ta hiện lên rất nhiều cảm xúc không thể giải thích được.
“Em vẫn luôn chờ anh.” Tề Vân trìu mến nhìn Thương Việt nói “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Thương Việt khó hiểu nhìn Tề Vân, y không biết phản ứng này của Tề Vân rốt cuộc là có ý gì, chỉ có thể nhanh chóng nhìn Cảnh Dương giải thích “Tôi không quen cậu ta.”
Đương nhiên là Cảnh Dương biết Thương Việt không quen Tề Vân.

Nhìn bộ dáng của Tề Vân là biết cậu ta lại yêu đơn phương người yêu của mình rồi.

Cảnh Dương biết người yêu của mình ưu tú đến mức khiến bất cứ ai cũng cảm thấy mê mẩn.

Nhưng mấy đời gần đây, mặc dù đối thủ đã có người yêu thì vẫn sẽ yêu người yêu của mình.

Điều này khiến hắn cảm thấy có lẽ là có lý do nào đó chăng.
Cảnh Dương cười gằn nhìn Tề Vân nói “Mày đừng nặng tình với anh ấy nữa, anh ấy hoàn toàn đâu có biết mày.

Coi như anh ấy đã biết mày là ai đi, mày nghĩ anh ấy có rung động với một kẻ đã không còn là con người như mày không?”
Ánh mắt của Tề Vân nhìn về phía Cảnh Dương, ngọn lửa thù hận lập tức bùng lên “Chẳng qua mày may mắn thôi.

Bởi vì ông trời luôn thiên vị mày nên bây giờ mày mới có tự tin để nói chuyện với tao.

Nếu không phải tại mày may mắn thì mày có điểm nào hơn tao chứ? Và mày dựa vào đâu để có thể đứng bên cạnh anh ấy chứ?”
Cảnh Dương châm chọc nói “Cho dù tao thật sự đúng như lời mày nói và mày hơn tao về mọi mặt đi nữa.

Anh ấy tuyệt đối cũng không bao giờ động lòng với mày đâu.

Không tin thì mày hỏi anh ấy đi.”
Tề Vân lại chuyển tầm mắt sang nhìn Thương Việt, mà Thương Việt không chờ cậu ta nói chuyện đã mở miệng trước “Đời này, dù sống hay chết, tôi cũng chỉ yêu một mình Khâu Cẩm.

Tôi không thể có cảm tình với bất kỳ ai khác, kể cả cậu.”
“Những gì nó làm được cho anh, em cũng có thể làm được mà.” Tề Vân chân thành nhìn Thương Việt nói “Em cũng có thể giúp anh lấy được lõi tinh thể siêu năng lượng, và em cũng biết vị trí phần còn lại của nó ở đâu.

Em còn có thể giúp anh có được địa vị cao hơn nữa.

Chỉ cần anh nguyện ý cho em cơ hội, anh nhất định sẽ thấy em so với nó tốt hơn rất nhiều.”
Thương Việt nhíu mày, cảm thấy đầu óc của Tề Vân có vấn đề, trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét.

Không muốn nói nhảm với cậu ta nữa, nên trực tiếp phát động sức mạnh siêu nhiên tấn công cậu ta.
Trước khi Tề Vân kịp phản ứng, zombie vua đã di chuyển đến trước mặt cậu ta với tốc độ cực nhanh và chặn đòn tấn công thay cậu ta rồi.

Một đòn này của Thương Việt không hề nhẹ, năng lượng tấn công hoàn toàn là muốn giết Tề Vân.

Bởi vì zombie vua đã thỏa thuận với Tề Vân và gửi một phần năng lượng ở cơ thể Tề Vân.

Thế nên nó phải giúp Tề Vân chặn lại khi cậu ta hứng chịu một đòn tấn công cực mạnh.
Lúc này zombie vua hơi hối hận vì đã thoả thuận với Tề Vân.

Nó đâu có ngờ Tề Vân có nhiều gút mắt với những người này như vậy.

Xem ra những người này cũng không dễ tiêu diệt như lời Tề Vân đã nói với nó rồi.

Mặc dù lý do thuyết phục nó trước đó của Tề Vân đủ hoàn hảo, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình bị lừa dối, zombie vua rất khó chịu.
Khi Thương Việt tấn công Tề Vân và zombie vua nhảy ra ngăn cản, hai bên cũng đã bắt đầu chiến đấu rồi.

Thương Việt đánh với zombie vua, người khác thì liều mạng với lũ zombie.

Chỉ có Tề Vân mơ mơ màng màng vẫn đứng bất động nhìn Thương Việt.
Tề Vân cảm thấy cậu ta thật sự rất yêu rất yêu Thương Việt.

Nhưng yêu một người mà ngay cả ánh mắt cũng không muốn nhìn mình thì chắc chắn là tự chuốc lấy khổ.

Kỳ thực trong lòng cậu ta biết rõ sẽ là kết quả này, nhưng cậu ta không cam lòng, thật sự rất không cam lòng! Cậu ta chỉ là muốn sống một cuộc sống hạnh phúc mà thôi, tại sao lại khó khăn như vậy?
Tề Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuyệt vọng hét lên “Ông trời, ông thật bất công! Tại sao không thể làm tôi hạnh phúc dù chỉ một lần hả? Tại sao hả?! Ông thật sự rất bất công!”
Cảnh Dương nhìn Tề Vân bị hơi thở tuyệt vọng bao phủ một hồi.

Thật ra hắn có thể giết cậu ta ngay lập tức.

Dưới sự công kích của Thương Việt, zombie vua đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

Cho nên, nếu bây giờ hắn tấn công Tề Vân thì chỉ cần một đòn là có thể giết chết cậu ta.

Nhưng không biết tại sao Cảnh Dương lại không muốn để Tề Vân chết ngay bây giờ, cũng giống như trước đây vậy, hắn không muốn giết cậu ta.
Cảnh Dương cảm thấy thật sự rất tốt nếu để Tề Vân nhận lấy đau khổ suốt đời.

Chết rồi thì tất cả đều tan thành mây khói và mọi chuyện cũng đều kết thúc.

Hắn không muốn kết thúc nhanh như vậy đâu.
Dưới sự tấn công liên tục của Thương Việt, zombie vua đã không còn sức chống cự nữa, nó nằm rạp trên mặt đất với cả người chồng chất vết thương.

Khi Thương Việt sắp cho nó một đòn cuối cùng, nó nhìn về phía Tề Vân và muốn thu hồi năng lượng đã gửi trong cơ thể Tề Vân.


Chỉ cần lấy lại năng lượng, ít nhất cũng có thể chạy thoát thân, nếu không thì thật sự chỉ có thể nằm chờ chết mà thôi.
Lúc Thương Việt phát động năng lượng, Tề Vân giống như rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần từ trong cảm xúc đau buồn và tập trung năng lượng của zombie vua trong cơ thể mình lại.
Zombie vua tưởng rằng Tề Vân muốn trả lại năng lượng cho mình.

Lúc đang chuẩn bị tiếp nhận thì Tề Vân lại dùng tất cả năng lượng tấn công Cảnh Dương.
Tề Vân đã đoán trước rằng mình sẽ không có kết cục tốt, cậu ta nghĩ thầm trong lòng, cho dù chết thì cũng phải kéo theo Khâu Cẩm.

Đây cũng là lý do cậu ta tình nguyện dùng cơ thể để thoả thuận với zombie vua.

Cho dù không có được hạnh phúc, cậu ta cũng không muốn để Khâu Cẩm tiếp tục hạnh phúc.
Năng lượng của Thương Việt vốn định tấn công zombie vua, nhưng khi y nhìn thấy Tề Vân muốn tấn công Cảnh Dương, y đã lập tức chặn năng lượng do Tề Vân phát ra bằng chính năng lượng của mình.
Vốn chỉ cảm thấy Tề Vân làm mình cảm thấy chán ghét, mặc dù muốn giết cậu ta nhưng lại không vội nhất định phải để cậu ta chết ngay bây giờ.

Nhưng cậu ta tấn công Cảnh Dương đã hoàn toàn chọc giận Thương Việt, Thương Việt không muốn cậu ta sống thêm một phút nào nữa.
Đối với công kích của Tề Vân, Cảnh Dương quả thực có thể dễ dàng chặn lại, cho nên hắn đã không thèm tránh đi.

Khi hắn nhìn thấy Thương Việt tấn công Tề Vân, thậm chí còn vô thức muốn ngăn cản.
“Đừng giết cậu ta!” Khi Cảnh Dương buộc miệng thốt ra mà chưa suy nghĩ, nắm đấm của Thương Việt đã xuyên qua cơ thể của Tề Vân rồi.
Tề Vân chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, dùng hết chút sức lực cuối cùng nhìn Thương Việt nói “Em, thật sự, rất thích…….”
Tề Vân còn chưa nói xong thì đã bị Thương Việt đá bay ra ngoài.
Cảnh Dương nhìn Tề Vân bị năng lượng của Thương Việt xét nát thây, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái không nói nên lời.

Hắn cảm nhận lại nó thật cẩn thận, loại cảm giác này không phải đồng cảm, cũng không phải vui vẻ, càng không thể là khổ sở.

Loại cảm giác này hình như có chút tiếc nuối, vậy mà hắn lại cảm thấy tiếc nuối bởi vì Tề Vân chết, nếu không có nguyên nhân thì thật là quá buồn cười rồi.
Zombie vua đã chết, Tề Vân cũng đã chết, những zombie khác cũng bị binh lính giải quyết gần xong rồi.

Thương Việt bước tới bên cạnh Cảnh Dương hỏi “Em không sao chứ?”
Cảnh Dương lắc lắc đầu nói “Em còn chưa ra tay thì có thể có chuyện gì chứ.

Kêu binh lính đào cửa vào mộ đi, chúng ta vào đi thôi.”
Quá trình đi vào mộ rất dễ dàng, tuy bên trong có cơ quan, nhưng đối với Thương Việt và Cảnh Dương có sức mạnh siêu nhiên thì những cơ quan này chẳng là gì cả.
Sau khi lấy được lõi tinh thể siêu năng lượng, bọn họ xuống núi và quay trở lại xe.

Thương Việt để Cảnh Dương hấp thụ lõi tinh thể siêu năng lượng.
Cảnh Dương nhìn lõi tinh thể nói “Em đã hấp thụ cái thứ nhất rồi, cái này anh hấp thụ đi.”
“Năng lực của em đã bại lộ, tương lai chắc chắn sẽ không ít lần phải đi theo tôi làm nhiệm vụ.


Hấp thụ thêm một lõi tinh thể siêu năng lượng sẽ giúp ích cho em rất nhiều.

Dù sao em đã nói là vẫn còn lõi tinh thể siêu năng lượng khác, vậy lần kế tôi sẽ hấp thu.” Thương Việt nói.
Cảnh Dương vẫn muốn để Thương Việt hấp thụ, bởi vì hắn chẳng những hấp thụ cái thứ nhất, mà còn có hệ thống có thể giúp tăng sức mạnh của hắn lên.

Cho nên cái thứ hai này, hắn cảm thấy để Thương Việt hấp thụ vẫn tốt hơn.

Nhưng vì Thương Việt nhất quyết, mà Cảnh Dương không thể lay chuyển được y.

Nghĩ quan hệ của hai người thân mật như thế, cũng không cần phải từ chối tới từ chối lui.

Nên hắn liền hấp thụ lõi tinh thể để Thương Việt an tâm.

Sau này khi lấy được lõi tinh thể siêu năng lượng thì đều sẽ để Thương Việt hấp thụ.
Năm con zombie vua đã có hai con bị giải quyết, còn dư lại ba con cần phải giải quyết.

Chuyện giải quyết zombie vua này không khó đối với Cảnh Dương và Thương Việt.

Khó ở đây chính là phải tìm được vị trí của zombie vua, bởi vì zombie vua không chỉ giỏi ẩn náu mà còn rất giỏi chạy trốn nữa.

Khi nó trà trộn vào người bình thường thì người bình thường sẽ không thể phát hiện ra.

Cho nên trừ phi là nó chủ động xuất hiện, nếu không sẽ rất khó phát hiện.
Một khi có nhiệm vụ đặc biệt quan trọng hoặc là nhiệm vụ có độ nguy hiểm rất cao, Cảnh Dương đều sẽ đi theo chấp hành với Thương Việt.

Nhưng thời gian ngủ của Cảnh Dương càng ngày càng dài.

Khi hắn đi theo Thương Việt làm nhiệm vụ, ngoại trừ lúc chiến đấu cần duy trì tỉnh táo ra thì hầu như thời gian khác hắn đều ngủ.
Cơ thể của Cảnh Dương cũng không có vấn đề gì, nhưng thời gian hôn mê dài như vậy khiến Thương Việt cảm thấy rất lo lắng.

Đặc biệt là có đôi khi Cảnh Dương như ngất đi và gọi kiểu gì cũng không chịu tỉnh, điều này khiến Thương Việt sinh ra cảm giác hoảng sợ trong lòng.
“Khâu Cẩm, Khâu Cẩm, Khâu Cẩm…….”
Cảnh Dương nghe thấy một giọng nói vẫn luôn gọi bên tai mình, nhưng không giống như là đang gọi hắn.

Hắn thật sự rất buồn ngủ và muốn ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng giọng nói ấy vẫn cứ vang lên, hơn nữa còn nghe có vẻ như rất sốt ruột nữa.

Hắn chỉ có thể cố gắng tập trung tinh thần và chú ý lắng nghe.
Khâu Cẩm? Khâu Cẩm là ai? Cảnh Dương cố gắng nhớ lại cái tên khiến hắn cảm thấy hơi quen thuộc này.

Sau đó hắn mới sực nhớ tên của mình ở đời này là Khâu Cẩm.

Đúng rồi, đời này của hắn vẫn chưa kết thúc đâu, không thể cứ luôn ngủ như thế này được.


Đời này của hắn hẳn là còn một thời gian rất dài, bởi vì đời này hắn vẫn chưa già đi cùng với người yêu mà.

Đời nào cũng phải già đi với người yêu thì mới có thể đi đến thế giới tiếp theo.
Cảnh Dương vừa mở mắt ra liền thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng của Thương Việt, Thương Việt ôm hắn vào lòng thật chặt.

Khi hắn tỉnh lại y đã nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn rất lo lắng.
“Sao vậy? Đến giờ ăn cơm rồi sao?” Cảnh Dương biết mỗi lần Thương Việt gọi mình đều là kêu mình dậy ăn cơm hoặc là có chuyện quan trọng, nếu không đều sẽ hắn ngủ một giấc thật ngon.
“Em đói bụng à? Để tôi kêu người mang đồ ăn đến cho em.” Thương Việt dịu dàng sờ gương mặt của Cảnh Dương hỏi.
Thật ra Cảnh Dương không có đói, chỉ là vô thức cho rằng Thương Việt gọi mình là vì kêu mình dậy ăn cái gì mà thôi.

Hắn nghĩ kỹ lại, chợt nhớ ra vừa rồi mình đã ngất xỉu trong lúc chiến đấu, khó trách Thương Việt lại sốt ruột đánh thức mình như thế.
“Em không sao, anh đừng lo lắng.” Cảnh Dương cố gắng an ủi Thương Việt “Em chỉ là, chỉ là quá buồn ngủ thôi chứ không phải thật sự ngất xỉu đâu, lúc anh gọi em đều nghe thấy mà.”
Sẽ chìm vào giấc ngủ mọi lúc mọi nơi mà không hề báo trước, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để khiến người ta lo lắng rồi.

Thương Việt thật sự rất lo lắng Cảnh Dương sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nếu chỉ còn một mình y sống trên thế này, vậy sự tồn tại của y có ý nghĩa gì chứ?
“Em đói, anh kêu binh lính nấu một ít cháo trắng cho em đi, em không muốn ăn thứ khác.” Cảnh Dương thấy Thương Việt lo lắng không thể dễ dàng tiêu trừ, nên chỉ có thể dời lực chú ý của y.
“Được, chờ tôi một chút.” Thương Việt tuyệt đối sẽ không để Cảnh Dương đói bụng, ở trong lòng y, để Cảnh Dương ăn no là quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Nhìn Thương Việt rời đi, Cảnh Dương cố gắng mở to đôi mắt đang muốn nhắm lại, nghĩ rằng sau này nhất định phải cố gắng thức càng lâu càng tốt để Thương Việt không cảm thấy lo lắng nữa.
Cảnh Dương cũng không biết mình bị làm sao nữa, cơ thể của hắn không có vấn đề gì, mà hệ thống cũng đâu có vấn đề gì đâu.

Nhưng tại sao thời gian ngủ lại dài như thế?
Hắn cố gắng suy nghĩ nguyên nhân và nhớ lại khi nào thì tình hình trở nên nghiêm trọng.

Hắn nhớ là hình như từ khi Tề Vân chết và bọn họ lấy được lõi tinh thể siêu năng lượng thứ hai, thời gian hắn chìm vào hôn mê mới càng ngày càng dài.
Sau khi Tề Vân chết, trong lòng hắn luôn có một cảm giác thoải mái như đã hoàn thành nhiệm vụ vậy, và đã không còn chuyện gì cần phải hoàn thành nữa rồi.

Nghĩ kỹ lại thì hình như chưa có đời nào hắn tự tay giết chết đối thủ của mình cả.

Trước đây, hắn luôn cảm thấy rằng thà để đối thủ của mình bị tra tấn còn hơn là chết.

Bây giờ hắn lại cảm thấy ngoại trừ lý do này thì hẳn là còn có một lý do khác nữa.
Thương Việt quay lại với một chén cháo trắng do y tự nấu, bên trong còn cho thêm một ít tôm bóc vỏ và sò khô, ngửi thôi cũng rất thơm rồi.
Cảnh Dương nhận lấy cái chén, dựa vào lòng Thương Việt ăn từng muỗng nhỏ.
Thương Việt ôm Cảnh Dương và đặt cằm lên đỉnh đầu hắn, trong lòng ngoại trừ lo lắng thì còn có một cảm giác cứ không ngừng lướt qua trong lòng, nhưng y không nắm bắt được.
Sau khi những lõi tinh thể siêu năng lượng còn lại được tìm thấy, bởi vì Thương Việt cảm thấy sức khỏe của Cảnh Dương không tốt nên cũng đều để hắn hấp thụ hết.

Cảnh Dương vì để Thương Việt yên tâm nên chuyện gì cũng nghe lời y, y kêu làm cái gì là làm cái đó.
Cảnh Dương thở phào nhẹ trong lòng khi con zombie vua cuối cùng bị bọn họ tìm thấy và giải quyết, cảm thấy rốt cuộc cũng giải quyết xong mọi chuyện rồi.

Ở trên đường trở về quân khu, hắn vẫn ngủ gật ở trong lòng Thương Việt như mọi khi.
Chỉ là lần này không giống như ngày thường, mặc dù ngủ một giấc dài nhưng hắn vẫn sẽ tỉnh lại.

Mà lần này sau khi hắn ngủ, linh hồn đã trực tiếp về trong hệ thống rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.