Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 213: Tu Tiên 1


Đọc truyện Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi – Chương 213: Tu Tiên 1


Lần này Cảnh Dương không ở lại hệ thống được bao lâu, gần như là ngay lập tức đã bị đưa đến thế giới tiếp theo sau khi linh hồn của hắn vừa đến hệ thống rồi.

Hắn thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ xem là tại sao đời này hắn còn rời đi sớm hơn đời trước.

Mặc dù hắn đã có dự cảm là sắp kết thúc rồi, nhưng cảm giác đời này còn gấp hơn đời trước khiến hắn hơi khó hiểu.
Vùi sâu những nghi hoặc vào đáy lòng, nghĩ rằng khi nào nên biết thì câu trả lời sẽ tự nhiên xuất hiện thôi.

Sau đó hắn mở mắt ra đánh giá hoàn cảnh nơi mình vừa sống lại.
Cảnh Dương nhìn chiếc giường lớn bằng gỗ chạm khắc mà mình đang nằm, sau đó lại nhìn cách bày trí trong phòng, đời này chẳng lẽ lại là cổ đại? Căn phòng này bày trí tuy đơn giản nhưng cũng lịch sự tao nhã và phóng khoáng, có thể thấy đây là một gia đình giàu có.
Hắn ngồi dậy muốn đi ra ngoài xem xét, nhưng lại cảm thấy đầu hơi choáng váng và ngực hơi buồn nôn, cả người cũng không còn sức lực, cảm giác mình đã uống quá nhiều rượu.
Cảnh Dương nhắm mắt lại khởi động hệ thống.

Vốn chỉ định loại bỏ cảm giác khó chịu trong người mà thôi, nhưng lại thấy trong hệ thống nhiều thêm mấy công năng.

Mặc dù vì mỗi đời đến thế giới không giống nhau nên công năng của hệ thống công sẽ thay đổi ít nhiều, nhưng lần này có vẻ thay đổi hơi lớn.
Hắn cẩn thận nghiên cứu những công năng đó, hình như là cho những người tu tiên dùng.

Chẳng lẽ đời này là thế giới tu tiên?
Cảnh Dương vốn muốn nằm xuống tìm hiểu mọi chuyện, nhưng chưa kịp nằm đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, sau đó thì cửa bị đẩy ra.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi trong trang phục của người hầu nôn nóng bước nhanh vào.

Nhìn thấy Cảnh Dương ngồi trên giường, hắn rõ ràng đã nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn hơi lo lắng nói “Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng chịu tỉnh.

Người của Đảo Chúc Dương sắp đến rồi, gia chủ đã đi nghênh đón.

Ngài mau thay y phục rồi đến đó đi, nếu không sẽ không kịp đâu.”
Cảnh Dương nhìn hắn vội vàng mở tủ y phục và nhanh chóng lấy ra một bộ áo gấm màu lam nhạt, nhìn như là y phục chỉ được mặc ở những dịp trang trọng vậy.
Mặc dù hắn vẫn không biết người của Đảo Chúc Dương là ai và tầm quan trọng của việc hắn đi gặp người nọ là gì.

Nhưng trực giác nói cho hắn biết là người hầu này trung thành với nguyên chủ, cho nên sẽ không hại hắn, hắn cứ làm theo lời của người này là được.
Cảnh Dương dùng hệ thống tìm tên của người hầu.


Hắn tên là Mộc Hữu, hầu hạ nguyên chủ đã đã nhiều năm rồi, quả thật là trung thành và đáng tin cậy.
Cảnh Dương thay một bộ lễ phục màu lam nhạt dưới sự hầu hạ của Mộc Hữu.

Hắn đứng trước một chiếc gương to và có chút kinh ngạc về tướng mạo của nguyên chủ.

Tuy cơ thể mà mỗi lần hắn xuyên vào đều có tướng mạo vô cùng xuất chúng, nhưng tướng mạo của đời này hẳn là phi phàm và thoát tục nhất.

Hắn cho rằng dù là người ở thế giới tu tiên thì tướng mạo này nhất định phải được coi là xuất chúng.
Nếu nói tướng mạo của An Dương là một viên hồng ngọc thượng phẩm, đẹp đến loá mắt mê người.

Thì tướng mạo của hắn ở đời này lại tựa như một miếng dương chi bạch ngọc hiếm có trên đời, tuy e dè ấm áp và cao quý nhưng lại giống như vật của Tiên giới vậy.
Cảnh Dương khởi động hệ thống và dựa vào đoạn ký ức đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi có không ít đình đài lầu các, nhìn không giống như một gia đình giàu có bình thường.
Dưới sự thúc giục không ngừng của Mộc Hữu, Cảnh Dương gần như là chạy chậm đến cổng lớn.

Đã có rất nhiều người đứng trên phiến đá ngoài cổng lớn rồi.

Cảnh Dương nhìn những người đó rồi ước lượng số người, cảm thấy đây không hẳn là chỉ có một gia đình.

Nếu không phải cả gia tộc đều đến đông đủ thì cũng khẳng định là mấy gia đình.
Mộc Hữu không có tư cách đứng chờ chung với những người đó, hắn thấy Cảnh Dương đứng bất động liền sốt ruột đẩy Cảnh Dương nói “Thiếu gia, ngài mau đi đi, đứng ở chỗ ngài nên đứng ấy.”
Cảnh Dương vốn đang nghĩ xem sau khi đi qua có nên tìm một chỗ khuất để đứng sau đám người đó hay không, nhưng nghe Mộc Hữu nói vậy, hình như hắn có vị trí đứng của riêng mình.
Nhìn thoáng qua liền biết hôm nay nghênh đón người của Đảo Chúc Dương là chuyện rất quan trọng, nhưng ngày quan trọng như thế mà nguyên chủ lại uống say.

Nếu không phải bởi vì hắn sống lại, nguyên chủ chắc chắn sẽ không tự mình tỉnh lại.

Xem ra hôm nay có người không muốn để hắn xuất hiện.

Nếu thật là vậy thì hắn sẽ không để người nọ được như ý.
Cảnh Dương lại dựa vào đoạn ký ức đi qua.


Khi hắn đi xuyên qua đám người, có rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn hắn.

Nhưng chỉ là nhìn hắn mà thôi, không có cảm xúc nào khác.
Cảnh Dương đi đến vị trí của mình nhưng lại phát hiện đã có người đứng ở đó rồi.

Hình như người nọ cảm giác được Cảnh Dương đang nhìn mình, khi quay đầu lại và nhìn thấy Cảnh Dương thì trong mắt hiện lên cảm xúc kinh ngạc.

Nhưng người nọ không có bất kỳ biểu hiện gì, không nói gì và cũng không có động tác nào khác, hắn quay đầu lại tiếp tục đứng im.
Dựa theo kinh nghiệm nhiều đời của Cảnh Dương, việc gây chuyện vào dịp nghiêm túc như vậy là lựa chọn không sáng suốt nhất.

Mà hắn lại là người đến trễ nữa, nên hắn sẽ không ngu đến mức làm việc đó.

Hơn nữa, người nọ nhất định sẽ không từ bỏ vị trí đó, dù có gây chuyện hay không thì người chịu thiệt cũng là hắn.
Người nọ nhìn có chút giống với nguyên chủ, chắc là huynh đệ của nguyên chủ.

Nhưng trực giác của Cảnh Dương cảm thấy hai người không phải cùng một nương sinh ra.
Vị trí của mình bị chiếm rồi, Cảnh Dương chỉ có thể đứng ở vị trí của người kia.

Khi hắn vừa mới đứng vào thì một thiếu phụ ăn mặc trang điểm lộng lẫy nghiêng đầu liếc nhìn hắn, trong mắt cũng hiện lên tia kinh ngạc nhưng lại thêm vài phần khắc nghiệt và cảm xúc chán ghét.

Cảnh Dương suy đoán, vị này hẳn là mẫu thân của người kia, cũng chính là kế mẫu của nguyên chủ.
Cảnh Dương đứng ước chừng nửa nén hương, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên trời có rất nhiều chấm đen đang bay tới.

Sau khi những chấm đen đó bay gần lại, hắn mới thấy rõ là mười mấy người đang ngự kiếm phi hành.
Sau khi những người đó tiếp đất thì có bốn nam tử trông giống như chủ nhân đi lên đón, và cung kính hành lễ với những người đó.
Bốn người kia thoạt nhìn không giống như huynh đệ, nhưng ai cũng tỏ vẻ mình là chủ nhân khiến Cảnh Dương cảm thấy hơi kỳ quái trong lòng.

Mà một người trong đó hẳn là phụ thân của nguyên chủ.
“Sứ giả vất vả rồi, mời vào nhà nghỉ ngơi.” Nam tử đứng đầu trong bốn người nghiêng người nói.
“Không cần, xong việc bọn ta sẽ đi ngay, bảo những thiếu niên có tuổi phù hợp tiến lên đây đi.” Một nam tử trung mặc y phục màu lam, cả người tản ra tiên khí nói.
“Vâng.” Nam tử đứng đầu lại hành lễ lần nữa, rồi xoay người vẫy vẫy tay.

Cảnh Dương dùng hệ thống để tìm kiếm xem liệu mình có phải tiến lên hay không, và câu trả lời nhận được là phải tiến lên trước với mấy thiếu niên trạc tuổi hắn.
“Ta là tổng quản các đệ tử của Đảo Chúc Dương.

Các ngươi đã biết mục đích lần này ta đến đây là gì rồi phải không.

Ta sẽ không nói nhiều nữa, trực tiếp bắt đầu đi.” Nam tử trung niên tự xưng là tổng quản các đệ tử của Đảo Chúc Dương vẫy vẫy tay, lập tức có hai trong số mười mấy người sau lưng hắn cầm hộp gỗ bước lên.
Hai chiếc hộp đồng thời được mở ra, bên trong hộp bên trái bay ra một khối bạch ngọc, hộp bên phải thì bay ra bốn khối ngọc màu lục đậm.

Năm khối ngọc lượn vòng trong không trung một lúc rồi tản ra rớt xuống trước mặt vài người.
Cảnh Dương nhìn ngọc bội màu trắng ngừng ở trước mặt mình, giơ tay lấy xuống rồi quay đầu nhìn mấy người bên cạnh, không hiểu vì sao chỉ có màu ngọc của mình là khác biệt.
Những người khác cũng đều không hiểu vì sao chỉ có Cảnh Dương là nhận được bạch ngọc, trong lòng đều cảm thấy rất khó hiểu.

Sau đó đợi nam tử trung niên giải thích.
Nam tử trung niên nhìn tới nhìn lui Cảnh Dương vài lần, nhưng chẳng ai nhìn ra được rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ gì.

Hắn cũng không hề giải thích bất cứ điều gì về khối bạch ngọc kia, mà là nói thẳng “Sáng sớm ngày mai sẽ có thuyền đến đón các ngươi, và sẽ lên đường trước trưa mai.

Các ngươi phải lên thuyền trước khi khởi hành, không được chậm trễ.

Các ngươi cũng phải bảo quản ngọc bội cho tốt, nếu không sẽ không thể lên đảo.”
Nam tử trung niên nói xong liền trực tiếp mang theo người ngự kiếm bay đi.
Những người đó vừa rời đi thì đám người vốn đang yên tĩnh lập tức ồn ào nói chuyện với nhau.

Hầu hết đều đang cảm thán rằng ngay cả tổng quản của Đảo Chúc Dương cũng là cấp bậc tiên nhân, thật không hổ là đệ nhất tiên đảo.
Mọi người vừa đi vào trong vừa nói chuyện với nhau dưới sự dẫn dắt của bốn vị gia chủ.

Cảnh Dương đang nghĩ xem mình nên đi theo bọn họ hay trở về viện tử của nguyên chủ nghỉ ngơi thì một trong bốn vị gia chủ quay đầu lại kêu hắn “Tiêu Cảnh, con cũng đến đây đi.”
“Vâng, thưa phụ thân.” Cảnh Dương buột miệng trả lời.
Những thiếu niên cũng lấy được ngọc bội khác đều nhìn hắn, trong mắt đều mang theo cảm xúc khác nhau.

Cảnh Dương không thèm quan tâm bọn họ đi vào trong.
Hoá ra yến tiệc tiễn mấy người họ đã sớm chuẩn bị xong rồi.

Đáng lẽ ở tuổi của bọn họ hẳn là nên ngồi chung với những thiếu niên khác, nhưng bởi vì hôm nay bọn họ là nhân vật chính, cho nên được ngồi dưới bốn vị gia chủ và chủ mẫu.
Cảnh Dương đi vào đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ, không chỉ có những người trạc tuổi hắn mà ngay cả những người lớn tuổi hơn hắn cũng đều nhìn hắn với ánh mắt hoặc là hâm mộ hoặc là ghen tị.

Chẳng qua hắn cũng không phải là người duy nhất là nhận được những ánh mắt này.


Mấy thiếu niên cũng nhận được ngọc bội khác còn được hâm mộ và ghen tị nhiều hơn hắn nữa.
Cảnh Dương ngồi xuống trước chiếc bàn thấp riêng biệt, nhìn những món ăn còn rất tinh xảo ngon miệng trên bàn thì hắn bỗng cảm thấy hơi đói.

Sau khi tuyên bố khai tiệc liền ăn một mình không giao tiếp với ai.

Những người khác dường như đã quen hắn như thế rồi nên chẳng có ai nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu cả.

Điều bọn họ nghi hoặc và khó hiểu trong lòng chính là tại sao Cảnh Dương lại nhận được ngọc bội màu trắng.
Vài vị gia chủ trò chuyện với nhau, mà thái độ của gia chủ và chủ mẫu tam gia đối với kế mẫu của nguyên chủ quả thực có thể dùng từ nịnh hót để hình dung.

Cảnh Dương vừa dùng bữa vừa cẩn thận lắng nghe nội dung bọn họ nói chuyện, muốn lấy được một chút tin tức.
Ba vị chủ mẫu khác mở miệng nói câu nào cũng là cảm kích, còn nói nếu không phải nhờ phúc của kế mẫu nguyên chủ thì con của bọn họ cả đời này cũng không có khả năng được đến Đảo Chúc Dương.
Ba vị gia chủ khác cũng hết lời ca ngợi kế mẫu của nguyên chủ, giọng điệu nịnh hót hoàn toàn không tương xứng với thân phận và tướng mạo của bọn họ.
Mà kế mẫu của nguyên chủ từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng thì khách sáo vài câu, chỉ là trong mắt không giấu được sự kiêu căng.

Cảnh Dương nhìn thoáng qua liền biết lúc này trong lòng mụ ta nhất định là đang đắc ý và hưng phấn, nhưng vì thể hiện khí chất và sự hờ hững của chủ mẫu nên mới không biểu hiện sự đắc ý của mình thôi.

Cái bộ dáng giả vờ nhưng lại diễn không giống này, ở trong mắt Cảnh Dương rất là mắc cười.
Mấy người bên trên trò chuyện với nhau về việc ngày mai sẽ có bao nhiêu người lên đường.

Còn nói chuyến đi này không biết khi nào mới có thể gặp lại, trong lòng không khỏi buồn bã và lo lắng.
Kế mẫu của nguyên chủ vốn đang nhìn nhi tử của mụ với ánh mắt lưu luyến và yêu thương.

Đôi mắt đột nhiên chuyển qua nhìn Cảnh Dương, ánh mắt và vẻ mặt lập tức thay đổi.
Cảnh Dương nhìn thấy mụ ta hơi điều chỉnh lại biểu cảm của mình, sau đó thì giả vờ dịu dàng gọi một tiếng “Cảnh Nhi, đến đây với mẫu thân.”
Cảnh Dương vừa mới ăn no xong, nghe thấy giọng điệu này của mụ ta liền cảm thấy có chút muốn ói, nhưng vẫn đứng lên đi qua.
Mụ ta mỉm cười nhìn Cảnh Dương nói “Đưa ngọc bội con nhận được cho mẫu thân xem được không?”
Sau khi nghe thấy lời nói của mụ, những người khác đều dừng việc ăn uống và trò chuyện với nhau tò mò nhìn bọn họ.
Trong lòng Cảnh Dương cảm thấy vô cùng khó chịu khi mụ ta tự xưng hai chữ mẫu thân.

Đây hẳn là cảm xúc đến từ nguyên chủ, mà đến cả hắn cũng cảm thấy ghê tởm khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của nữ nhân này.
Cảnh Dương biết nữ nhân này nhất định là có ý đồ xấu, nhưng mặt nhiều người như vậy, hắn không thể từ chối được.

Thật ra trong lòng Cảnh Dương hoàn toàn không sợ mụ ta sẽ làm gì, liền lấy ngọc bội đặt trong tay áo ra.
Kế mẫu của nguyên chủ giơ lòng bàn tay ra, ngay lúc Cảnh Dương vừa đặt ngọc bội lên thì mụ ta đột nhiên hét lên một tiếng rồi ném ngọc bội ra ngoài “A!!”
“Mẫu thân!” Thiếu niên vừa mới chiếm vị trí của nguyên chủ liền nhanh chóng đứng lên, hắn nắm tay của mụ vội vàng hỏi “Mẫu thân, tay của người bị sao vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.