Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 211: Sống Lại Vào Thời Mạt Thế 14


Đọc truyện Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi – Chương 211: Sống Lại Vào Thời Mạt Thế 14


Thương Việt đã có thể hoạt động bình thường sau hai ngày quan sát.

Và sau khi sức mạnh siêu nhiên ổn định thì y tiến hành kiểm tra năng lượng.

Cường độ năng lượng cũng trực tiếp bùng nổ, khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Bởi vì Cảnh Dương bộc lộ năng lượng sức mạnh siêu nhiên mạnh mẽ của mình, nên hắn rất được quân khu coi trọng.

Sau này dù hắn muốn lười biếng không làm gì hết là không có khả năng rồi.
Dù sao quân khu Đông Lục ngoại trừ phải chiến đấu với zombie thì còn phải cạnh tranh với những quân khu khác.

Chỉ là hiện tại vẫn còn ngầm đấu đá chưa công khai giao tranh mà thôi.

Khi thế giới này càng ngày càng ít zombie thì sẽ là cuộc cạnh tranh khốc liệt nhất giữa các đại quân khu.

Với sự hiện diện của Thương Việt và Cảnh Dương, quân khu Đông Lục sẽ có một lực lượng hỗ trợ mạnh mẽ hơn và an tâm hơn một chút.
Thương Việt vừa vào phòng liền đè Cảnh Dương lên giường hôn môi.

Sau đó thì lột quần áo của hắn và xoa nắn giữa hai chân hắn.
Cảnh Dương bị y xoa nhẹ vài cái thì không còn một chút sức lực nào cả, chỉ có thể mềm nhũn nằm trên giường mặc cho y chơi đùa.

Cảnh Dương chỉ cảm thấy bụng dưới có luồng nhiệt đang nóng lên, mà cơ thể lại vô cùng trống rỗng, vừa muốn được phát tiết vừa muốn được lấp đầy.
Miệng và tay của Thương Việt đều không nhàn rỗi.

Y bắt đầu hôn từ cổ của Cảnh Dương, sau đó dừng lại ở ngực hắn và liếm mút mạnh.
Cảnh Dương ôm bả vai của Thương Việt, há miệng thở thật sâu.

Bây giờ hắn vừa đau, vừa ngứa vừa thoải mái, nhưng vẫn muốn được càng nhiều khoái cảm hơn nữa.

Hắn duỗi chân quấn lấy eo của Thương Việt, nâng eo lên cọ cọ bụng dưới của y, hơi thở gấp gáp thúc giục y “Nhanh, nhanh lên, cho vào đi…….”
Bàn tay của Thương Việt nhào nặn trên cặp mông thịt đàn hồi của Cảnh Dương.


Sau khi dùng ngón tay giúp hắn nới lỏng, cọ xát giữa chân hắn một hồi mới đột nhiên thẳng lưng hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Cảnh Dương.
“A!” Cảnh Dương nhất thời bị kích thích mạnh đến đầu óc trống rỗng.

Sau khi Thương Việt bắt đầu di chuyển hắn mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu nhìn vật to lớn kia đang ra ra vào vào trong cơ thể mình.

Thị giác và xúc giác đều bị kích thích khiến hắn cảm thấy sướng đến nói không nên lời.
Thương Việt cúi người ôm Cảnh Dương vào lòng.

Mặc dù lúc này đang ôm chặt hắn, và mặc dù lúc này đang ở trong cơ thể hắn, nhưng Thương Việt vẫn rất nhớ nhung.

Từ lúc rời khỏi quân khu, đến lúc bị thương rồi chìm vào hôn mê, đến lúc được ôm hắn vào lòng, y đều rất nhớ người này.
Khi Thương Việt bị thương hôn mê bất tỉnh, thật ra ý thức của y vẫn rất tỉnh táo, hoàn toàn không hề sợ rằng mình sẽ không tỉnh lại.

Y không biết tại sao mình lại có cảm giác là chỉ cần Cảnh Dương còn sống ở trên đời này, y nhất định sẽ không chết.

Dường như có một thế lực không biết từ đâu đến bảo vệ y, cho nên y mới tự tin như vậy.
Nhưng ngay khi y chìm vào hôn mê, sự nhớ nhung Cảnh Dương trong y lập tức bùng nổ.

Y dường như cảm thấy bọn họ cách nhau một khoảng không gian rất xa, rất xa và đã rất lâu không thể gặp nhau rồi.

Nỗi nhớ nhung của y dành cho Cảnh Dương bị ngăn cách bởi thời gian và không gian.

Đuổi nhau như mặt trời và mặt trăng nhưng lại không thể gặp nhau vậy.
Y cho rằng nhìn thấy hắn rồi thì nỗi nhớ nhung sẽ được giảm bớt, nhưng không phải vậy.

Cho dù hiện tại khoảng cách giữa hai người đã là số âm, nhưng y vẫn cảm thấy đau lòng vì quá nhớ hắn.
Thương Việt không biết vì sao mình lại có cảm giác như thế.

Y luôn cảm thấy mình đang ở một nơi rất xa rất xa chờ đợi người trong lòng người này.


Và y thật sự rất muốn rất muốn thoát khỏi nỗi nhớ nhung thấu xương này.

Nhưng trong cơn mê, y dường như hiểu rằng không có cách nào để mình thoát khỏi nó cả.

Y cũng chẳng biết tại sao mình lại xuất hiện cảm giác kỳ quặc như vậy nữa.
Khi hai người đồng thời đạt đến đỉnh điểm của dục vọng, trong cơn mê man, Thương Việt như cảm nhận được có một luồng năng lượng quen thuộc tiến vào cơ thể rồi khống chế ý thức của mình.

Y cúi đầu ghé vào tai Cảnh Dương, dùng chất giọng như không phải của mình và còn rất buồn bã nói “Ta rất nhớ em, mau trở về đi.”
Cảnh Dương còn chưa bình tĩnh lại, nghe Thương Việt nói vậy thì lập tức mở mắt ra, ôm mặt của Thương Việt để y nhìn mình.
Hắn bị ánh mắt của Thương Việt làm cho kinh ngạc, không hiểu tại sao nỗi nhớ nhung trong đôi mắt này lại mãnh liệt đến như vậy, rõ ràng là bọn họ đang rúc vào nhau gần đến mức da thịt cũng gần sát vào nhau mà.

Nhưng nhìn một hồi, Cảnh Dương bất giác rơi nước mắt, há miệng nhưng không nói được gì cả.
……………………
Sau khi Cảnh Dương biết Tề Vân đã rời khỏi quân khu thì cũng không quan tâm lắm, cũng chưa từng coi trọng Tề Vân, sống chết của cậu ta là chuyện hắn có thể tùy ý khống chế.

Hơn nữa, hắn có một linh cảm rằng cho dù Tề Vân có bỏ đi một mình thì cũng sẽ không dễ dàng chết đi rồi biến mất như vậy.

Bọn họ nhất định sẽ còn gặp lại nhau.
Cảnh Dương tính toán thời gian, cũng sắp đến lúc lõi tinh thể siêu năng lượng thứ hai xuất hiện rồi.

Hắn nói với Thương Việt về lõi tinh thể siêu năng lượng, Thương Việt liền báo cáo chuyện này với ban lãnh đạo.

Và nhận được phê chuẩn mang theo Cảnh Dương cùng những người khác đi lấy lõi tinh thể siêu năng lượng.
Nơi bọn họ sắp đến không quá xa.

Ở một vùng núi cách đó không xa có một ngôi mộ cổ vô danh, trong ngôi mộ cổ đó có một thi thể ngàn năm tuổi.

Khối thi thể này không hề phân hủy thành xương trắng, mà là như thể vừa mới chết, nó đã được bảo quản rất tốt hơn một ngàn năm nay.

Cảnh Dương ngồi trên xe, dựa vào vai của Thương Việt mơ màng sắp ngủ.

Vì để hắn ngủ ngon hơn, Thương Việt đặt hắn xuống ghế rồi để hắn gối đầu lên đùi mình ngủ.
Vì Cảnh Dương biết ngoài mình ra thì Tề Vân cũng biết vị trí của lõi tinh thể siêu năng lượng, cho nên hắn đã lên đường trước.

Nhưng khi bọn họ đến nơi thì đã có người đến sớm hơn canh giữ ở đó rồi.
Vô số zombie chặn đường vào núi, số lượng khổng lồ như vậy chứng tỏ có một con zombie vua đang ở gần đây.
Cảnh Dương tỉnh ngay khi xe vừa dừng lại, bởi vì hắn đã cảm nhận được cảm giác quỷ dị đang bao trùm.

Lúc hắn ngồi dậy nhìn bên ngoài thì trong lòng vẫn hơi nghi hoặc.

Bởi vì theo hắn biết, trong khoảng thời gian sau khi lõi tinh thể siêu năng lượng xuất hiện, hiện tượng kỳ lạ xung quanh sẽ từ từ thu hút rất nhiều zombie.

Nhưng hiện tại lõi tinh thể siêu năng lượng vẫn chưa thật sự xuất hiện mà.

Tại sao đám zombie này lại giống như đã đợi sẵn ở đây vậy?
Thương Việt nắm tay Cảnh Dương nói “Đừng lo, tuy số lượng zombie hơi nhiều, nhưng binh lính chúng ta mang đến lần này đều có sức mạnh siêu nhiên rất mạnh, chỉ cần một chút thời gian là có thể giải quyết hết thôi.”
Cảnh Dương lắc lắc đầu “Không được, chúng ta phải vào núi càng nhanh càng tốt, nếu không có thể đã quá muộn để lấy lõi tinh thể siêu năng lượng ra.

Bởi vì trong núi nhất định còn có thứ gì đó đang chờ chúng ta, nhất định sẽ lại kéo dài thời gian.”
Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn cửa sổ đỉnh xe, Thương Việt liền nói “Em lại muốn leo lên đỉnh xe nữa à? Trong lòng tôi vẫn luôn có một câu hỏi, tại sao em lại thích đứng trên nóc xe vậy hả?”
Cảnh Dương không ngờ y sẽ hỏi cái vấn đề này, sửng sốt chớp đôi mắt vài cái, cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời “Có lẽ là bởi vì……, đứng ở trên cao khiến em đặc biệt có khí thế nuốt núi sông?”
Thương Việt cảm thấy có chút buồn cười nói “Vậy em nên đứng ở trên đỉnh núi chứ không phải ở trên nóc xe.”
“Ồ, có cơ hội em sẽ đứng ở trên đỉnh núi.

Bây giờ thì vẫn đứng ở trên nóc xe đi.” Cảnh Dương nói xong liền mở cửa sổ chống tay leo ra ngoài.
Binh lính đã đối phó với lũ zombie đó, nhưng cứ từng đám từng đám nhào lên lại không dễ đối phó.

Hơn nữa chúng nó số lượng nhiều như vậy, chờ giải quyết xong thì rất có thể tất cả binh lính đều đã mất hết sức chiến đấu rồi.
Quả nhiên không nên đánh giá thấp chỉ số thông minh của zombie vua.

Nhưng cái mà Cảnh Dương không hiểu nổi là lõi tinh thể siêu năng lượng đâu có tác dụng gì với zombie vua đâu.

Tại sao zombie vua lại mang theo nhiều zombie như vậy xuất hiện ở đây chứ? Chẳng lẽ chỉ vì ngăn cản bọn họ lấy được lõi tinh thể siêu năng lượng thôi sao? Cảnh Dương cảm thấy chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy.
Thương Việt cũng ở trên nóc xe đứng tựa lưng với Cảnh Dương, mỗi người nhìn về một hướng, Cảnh Dương nói với Thương Việt “Hãy cho binh lính lui lại và lên xe đi, nếu không lát nữa vô tình làm bọn họ bị thương thì không hay đâu.”

Hai người đã được kiểm tra và huấn luyện trước đó rồi, khi năng lượng của hai người kết hợp để tấn công thì nó sẽ gấp mười lần năng lượng của một người.

Do đó, mặc dù hiện tại bọn họ đang phải đối mặt với rất nhiều zombie nhưng nếu cả hai cùng phối hợp với nhau, bọn họ sẽ không cảm thấy khó khăn khi đối phó với lũ zombie này.
Thương Việt hạ lệnh để một số binh lính lui lại trước, sau đó yểm hộ những binh lính khác lui lại trở về xe.

Chờ tất cả đều đã lên xe, hai người mới tập trung năng lượng phóng ra ngoài.
Theo tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, nhất thời thịt nát tay chân cùng các bộ phận khác bay tứ tung.

Binh lính xem đến trợn mắt há hốc mồm, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ cho rằng mình đang ở trong một chiếc máy xay thịt lớn.
Thật ra Cảnh Dương đã khống chế phần lớn năng lượng và không phát ra ngoài.

Nếu không phải vì sợ nổ nát luôn con đường mà bọn họ phải đi vào núi, thì hắn đã cho nổ tung tất cả lũ zombie trước mặt mình thành thịt băm trong thời gian ngắn nhất có thể rồi.
Xe của bọn họ từ từ đi vào núi, một đường thịt bay tứ tung mà bọn họ cũng không mất nhiều thời gian để vào núi.
Vẫn còn một đoạn đường cần phải đi bộ mới tới đích.

Để lại một số binh lính trông coi xe, Cảnh Dương và Thương Việt dẫn theo một số binh lính bắt đầu lên núi.
Khi bọn họ đến nơi, quả nhiên lại thấy một đàn zombie đang đợi ở đó, mà Cảnh Dương liếc mắt một cái là đã nhận ra zombie vua trong đàn.

Bởi vì zombie vua này không xấu xí và đáng sợ như những con khác, mà là hoàn toàn giống một con người bình thường.
Hơn nữa Cảnh Dương còn nhìn thấy người quen ở bên cạnh zombie vua, người đó chính là Tề Vân.

Mặc dù Cảnh Dương đã sớm đoán được là Tề Vân sẽ giành trước mình canh giữ ở đây, nhưng không ngờ lại diễn ra như thế này.
Cảnh Dương biết Tề Vân có thể sẽ đi đầu nhập vào cường giả khác, nhưng hắn vốn tưởng rằng người đó chí ít cũng là con người, lại không ngờ cậu ta sẽ chơi với zombie.

Hay bây giờ cậu ta đã không còn là con người nữa, mà đã là một thành viên của lũ zombie rồi? Hơn nữa Tề Vân còn đứng bên cạnh zombie vua, vậy là cậu ta đầu nhập vào zombie vua à?
Mặc dù Tề Vân trông vẫn như một người bình thường, nhưng sự khác thường của cậu ta lại không thể thoát khỏi đôi mắt của Cảnh Dương.

Nhất là sau khi Cảnh Dương khởi động hệ thống quan sát cậu ta, hắn nhanh chóng xác định rằng cậu ta đã không còn là người bình thường nữa.
Nhưng sau khi con người biến thành zombie thì không nên như thế này.

Vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là cậu ta nhất định đã thoả thuận gì đó với zombie vua, và sau đó nhận được năng lượng của zombie vua.

Nên cho dù biến thành zombie thì cậu ta vẫn có thể trông giống như một người bình thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.