Đọc truyện Hậu Cung Hi Phi Truyện – Chương 176: Tông nhân phủ
Edit: Ớt Hiểm
Hiện giờ, biệt viện không còn tường đổ vách xiêu như trước nữa, tuy vẫn cũ kỹ, nhưng được huynh đệ Mao thị sửa sang, nên phòng ốc cũng đã sạch sẽ hơn nhiều.
Sau khi chép xong quyển ‘Tâm kinh’, Lăng Nhã vừa bóp bóp cánh tay hơi mỏi vừa bước trở về phòng, phát hiện Mặc Ngọc đang ngây người nhìn vào ngọn đèn, không biết đang nghĩ gì mà Lăng Nhã đi vào cũng không biết, trên tay thì đang cầm một đôi giày ủng đen đã may được một nửa.
Lăng Nhã hiểu tại sao Mặc Ngọc mất hồn, nàng thở dài rất nhẹ rồi ngồi xuống cạnh Mặc Ngọc: “Lại nhớ Thập Tam gia sao?”
Mặc Ngọc bỗng giật mình, luống ca luống cuống tính giấu đôi giày đi, nhưng đã bị Lăng Nhã cản lại: “Nha đầu ngươi đó, với ta mà cũng trốn trốn tránh tránh sao?”
Mặc Ngọc cúi đầu xoắn xoắn ngón tay, mạnh miệng trả lời: “Nô tỳ có trốn tránh gì đâu, tại rảnh quá không có gì làm nên mới may chơi thôi.” Nói tới đây, nàng vội đứng bật dậy: “Chủ tử mệt rồi hả, để nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi một lát.”
“Không vội.” Lăng Nhã kéo Mặc Ngọc ngồi xuống, xót xa nói: “Nha đầu ngươi rõ ràng trong lòng đầy lo lắng, sao lại không nói ra?”
Tĩnh lặng trong chốc lát, giọng Mặc Ngọc vang lên, trầm thấp như tự nói với chính mình: “Nói ra thì cũng giải quyết được gì đâu, nô tỳ vốn không thể gặp ngài ấy được, nói ra còn khiến chủ tử lo lắng thêm.”
“Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ ngươi không nói thì ta không lo sao?” Nàng vuốt vuốt sợi dây hồng buộc trên bím tóc Mặc Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đó, năm ngoái khế ước bán thân đã hết hạn rồi, vậy mà cứ khăng khăng đòi theo ta, bản thân ta còn không biết khi nào mình mới thoát khỏi đây, ngươi như vậy chẳng phải tự bắt mình chịu thiệt thòi sao? Tính ra ngươi chỉ nhỏ hơn ta có mấy tháng, cũng mười chín tuổi rồi, không chịu tìm ai gả đi lỡ đâu lỡ thì thì không ai lấy thì phải làm sao đây.”
Mặc Ngọc ngồi xổm xuống đất, ngã đầu lên đầu gối của Lăng Nhã: “Vậy càng tốt, lúc đó nô tỳ có thể hầu hạ bên cạnh chủ tử cả đời rồi.”
“Đúng là một nha đầu ngốc.” Ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, hắt bóng hai người lên tường: “Ta đã bảo Mao Đại nghĩ cách thu xếp cho ngươi tới thăm Dận Tường rồi.”
“Thập Tam A ca?” Mặc Ngọc trước là kinh ngạc, sau là không giấu được vui mừng, nắm chặt góc áo của Lăng Nhã: “Nô tỳ có thể gặp Thập Tam A ca thật sao?”
“Ta đã gạt ngươi bao giờ chưa?” Lăng Nhã đỡ Mặc Ngọc lên, phủi mấy hạt bụi dính trên áo của nàng: “Ngày nào chưa nhìn thấy hắn thì ngươi khó mà yên lòng cho được, đợi Mao Đại sắp xếp xong là ngươi có thể đi ngay, chỗ Tông Nhân Phủ ta sẽ tìm người giúp, muốn đem theo thứ gì thì cứ đem, không cần ngại.”
“Đa tạ chủ tử.” Thấy Lăng Nhã đã khẳng định như đinh đóng cột, Mặc Ngọc mừng đến rớt nước mắt, những năm gần đây, hình ảnh Dận Tường chưa bao giờ phai nhạt trong nàng, nàng thường nhớ tới cảnh hắn gõ đầu mình, cách đây vài ngày, nghe tin Dận Tường vì dính líu tới phế Thái tử mà bị giam cầm trong Tông Nhân Phủ, Mặc Ngọc lo lắng không thôi, chỉ hận không thể đến thăm hắn được, nhưng nàng hiểu rõ tình cảnh của chủ tử hiện giờ, nên có lo đến đâu cũng đành lặng im chịu đựng, không nói cho chủ tử biết, nào ngờ vậy mà Lăng Nhã đã âm thầm an bài mọi thứ.
Mấy hôm sau, đêm khuya, Mặc Ngọc theo sự sắp xếp của Mao Đại lặng lẽ rời biệt viện, nàng leo lên xe ngựa chờ sẵn ở khúc cua, đi thẳng một mạch tới Tông Nhân Phủ. Vì đã được Lăng Trụ chuẩn bị chu đáo nên Mặc Ngọc không tốn nhiều công sức cũng đã đến được phòng giam Dận Tường.
Dận Tường vẫn chưa ngủ mà ngồi thẫn thờ trên ghế, từ lúc bị nhốt tới nay tính ra đã gần một tháng rồi, cũng chẳng biết còn bao lâu nữa mới được thả ra.
Nghe tiếng có người mở cửa tiến vào, hắn không khỏi bất ngờ, trễ vậy rồi mà ai lại tới thăm hắn? Nương theo ánh nến mờ nhạt, Dận Tường nheo mắt nhìn về phía người đang bước tới, khi thấy rõ là ai, hắn lập tức nhảy dựng lên, phóng xuống ghế, trợn mắt kêu: “Tiểu Mặc Ngọc?”
“Suỵt!” Mặc Ngọc sợ tiếng la của hắn kinh động người khác, liền ra hiệu im lặng, việc nàng tới đây tuyệt đối không thể để cho ai biết, nếu không sẽ liên lụy tới chủ tử.
Dận Tường định thần lại, nhanh chân bước tới khép chặt cửa sổ rồi đè giọng hỏi: “Chẳng phải ngươi và tiểu tẩu tử đang bị giam ở biệt viện phía Tây sao? Sao lại tới được?” Nhắc tới đây hắn lại tỏ ra vui mừng: “Hay là tiểu tẩu tử đã được trở về phủ?”
Việc Lăng Nhã đẩy Đồng Giai thị xuống nước, cũng như sinh hạ hài tử chết non rồi bị Dận Chân phế truất giam cầm ở biệt viện, là do một lần tới Ung Quận vương phủ nhân tiện đi thăm Lăng Nhã mà không thấy, hỏi hạ nhân mới biết được, cũng vì chuyện này mà từ lúc chào đời tới nay, hắn và Dận Chân mới cãi nhau một trận ầm ĩ như vậy, hắn thì một mực tin Lăng Nhã không ra tay đẩy Đồng Giai thị, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm; nhưng Dận Chân vẫn không chịu nghe lời hắn, cũng không cho phép hắn tới thăm Lăng Nhã, kết quả là hai huynh đệ hậm hực với nhau.
“Không, chủ tử vẫn bị giam cầm ở biệt viện, là do nô tỳ lén ra ngoài.” Mặc Ngọc vừa trả lời vừa quan sát Dận Tường, thấy hắn tuy có hơi tiều tụy, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, lo lắng bấy lâu cuối cùng cũng đã nhẹ nhõm hơn một nửa.
Dận Tường nhìn Mặc Ngọc đầy kỳ quặc: “Tự dưng ngươi trốn ra ngoài làm gì, còn lại lén vào Tông Nhân Phủ?” Câu hỏi này khiến Mặc Ngọc đỏ bừng mặt, không biết phải trả lời thế nào mới hợp lý, không thể nói là vì mình nhớ và lo lắng cho hắn nên mới tới đây, vậy thật xấu hổ quá.
Đang ngập ngừng, Dận Tường bỗng như sực nhớ, tỏ ra đã hiểu: “Ta biết rồi, nhất định là tiểu tẩu tử biết ta bị nhốt trong Tông Nhân Phủ, thấy không yên lòng nên mới bảo ngươi trốn tới thăm ta. Không ngờ bản thân tiểu tẩu tử còn đang bị giam cầm mà vẫn quan tâm ta như vậy.”
Nhìn thấy Dận Tường lòng đầy cảm kích, Mặc Ngọc dở khóc dở cười, nhưng dù sao mình cũng đã thoát khỏi câu hỏi bế tắc, thôi kệ, hắn nghĩ vậy cũng được. Nghĩ xong, nàng lấy trong tay nải ra một đôi giày vải mình đã thức thâu đêm để hoàn thành, nói: “Đây là do nô… à, chủ tử bảo nô tỳ đưa cho Thập Tam gia, ngài mang thử xem có vừa chân không.”
Dận Tường nghe theo, xỏ chân vào thử đôi giày mới, bước đi mấy bước rồi gật đầu lia lịa: “Không tồi, rất vừa chân, đế cũng rất thoải mai, không ngờ tay nghề của tiểu Mặc Ngọc ngươi lại tinh xảo như vậy.”
Sợi dây buộc đuôi sam của Dận Tường vốn đã lỏng, hắn lại cử động nhiều nên giờ rơi xuống đất, sau khi cúi nhặt giúp, ánh mắt Mặc Ngọc bịn rịn chút tình ý, nói khẽ: “Thập Tam gia, nô tỳ giúp ngài chải đầu được không?”
Dận Tường gật đầu rồi ngồi xuống ghế, Mặc Ngọc cầm lấy cây lược gỗ đào từ từ chải đầu cho hắn, lăng lược chạm vào da đầu, cảm giác tê rần đã ngứa, Dận Tường thoải mái nhắm mắt hỏi: “Tiểu Mặc Ngọc, ta nhớ hình như ngươi và tiểu tẩu tử sinh cùng năm đúng không?”
“Dạ phải.” Động tác của Mặc Ngọc vô cùng nhẹ nhàng, tỉ mỉ chải lọn tóc rối của hắn lại gọn gàng.
“Vậy năm nay cũng mười chín tuổi rồi.” Hắn vuốt vuốt phần cằm lún phún râu xanh, nhíu mày nói tiếp: “Tuổi này cũng cần phải để ý một chút.”
“Để ý chuyện gì?” Mặc Ngọc tò mò hỏi, ngón tay thoăn thoát bện đuôi sam.
“Để ý xem có ai phù hợp thì gả qua, nếu không mấy năm nữa lỡ thì chẳng ai thèm nữa đâu, chẳng lẽ ngươi tính ở vậy cả đời sao.” Dận Tường không hề biết nét mặt Mặc Ngọc dần trở nên khó chịu, cứ thao thao nói tiếp: “Nhưng tình hình hiện giờ của ngươi muốn tìm được người phù hợp cũng không dễ đâu. À, ta thấy Lý Vệ ở biệt viện cùng ngươi cũng tốt đó, đầu óc lanh lợi lại có chút học vấn, hay là chọn hắn đi.” Dận Tường đang nói say sưa thì đuôi tóc đột nhiên bị giật mạnh một cái, đau đến mức hắn phải ngửa người ra sau: “Ngươi làm gì vậy?”