Đọc truyện Hậu Cung Hi Phi Truyện – Chương 177: Chất vấn
Edit: Ớt Hiểm
“Tiểu Mặc Ngọc, bộ ngươi tính mưu sát gia ta sao?” Dận Tường đau tới méo mặt.
Mặc Ngọc cũng chẳng thèm để ý tới hắn, nhăn mặt cột chặt sợi dây màu vàng nghệ vào đuôi sam, thở phì phì: “Thập Tam gia có rảnh thì nghĩ cách làm sao để thoát khỏi đây còn hơn!” Dứt câu, nàng liền xoay người rời đi, chẳng cho Dận Tường cơ hội mở miệng đáp trả.
Đợi tới lúc bóng dáng Mặc Ngọc đã khuất xa rồi, Dận Tường mới tỉnh táo lại, kéo kéo sợi dây buộc tóc mình chặt tới mức phát đau, lẩm bẩm: “Nha đầu này nổi điên gì vậy? Mới đây còn êm đẹp mà.”
Về phần Mặc Ngọc, nàng ôm cục tức rời khỏi Tông Nhân Phủ, leo lên xe ngựa rồi mới sực nhớ mình để quên tay nải, tính quay lại lấy thì mới phát hiện người chi viện cho nàng lúc nãy không biết đã đi đâu, mà mình lại không dám gọi cửa, với lại trong tay nải cũng chẳng có gì, chỉ mấy thứ linh tinh không đáng.
Nghĩ thế, nàng bảo xa phu thúc ngựa rời đi, xe ngựa lắc lư, giận hờn trong lòng Mặc Ngọc theo đó dần tiêu tan, rồi biến thành nuối tiếc, lẽ ra nàng không nên trách Dận Tường, Dận Tường là đang suy nghĩ cho mình mới nói như vậy, tại mình không chịu nói cho hắn biết trong lòng mình đã có người, mà người này lại chính là hắn thôi.
Ây da, lúc nãy không nên nóng nảy như vậy mới đúng, mình còn có mấy chuyện chưa kịp nói nữa mà…
Mặc Ngọc chống cằm ngồi trong xe, đang thở ngắn than dài đầy tiếc rẻ thì xe ngựa bỗng dừng đột ngột, nàng mất thăng bằng ngã chúi về phía trước, cũng may chụp được thành xe, nếu không đã cắm đầu xuống đất rồi, chưa kịp hỏi xa phu xem có chuyện gì, Mặc Ngọc đã nghe bên ngoài vang lên tiếng quát đầy ngạo mạn: “Này, ai mà dám cản đường xe ngựa của phủ Liêm Quận vương vậy hả? Chán sống rồi sao?”
Xa phu là một người hiền lành nhút nhát, nghe thấy ba chữ ‘Liêm Quận vương’ thì sợ khiếp vía, lúng ta lúng túng không biết phải nói thế nào, mà mấy chữ đó cũng khiến Mặc Ngọc đang tính vén rèm lên như bị sét đánh, vội rụt tay lại núp trong xe ngựa, không dám lên tiếng. Hôm đại hôn của Dận Tường, mình từng theo chủ tử tới phủ Thập Tam Bối tử, nếu người ngồi trong xe ngựa phía trước là Bát A ca hoặc Bát phúc tấn, không chừng sẽ nhận ra mình.
“A Thành.” Sau tấm rèm đỏ của chiếc xe ngựa Kim Đỉnh, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Mặc Ngọc nhận ra, đó là giọng của Bát phúc tấn.
Xa phu có tên A Thành nghe gọi thì vội thu hồi vẻ ngạo mạn, cung cung kính kính cúi đầu trả lời với người ngồi trong xe: “Dạ, phúc tấn có gì sai bảo?”
Một góc rèm được vén lên, lộ ra nửa gương mặt thanh lệ: “Chắc người ta cũng không cố ý đâu, với lại ta còn có việc, bỏ đi.”
“Dạ.” A Thành gật đầu rồi quay lại nói với xa phu đang hoảng sợ: “Phúc tấn nhà ta đã nói vậy thì lần này tạm tha cho ngươi, sau này đi đường cẩn thận một chút.”
Tiếng vó ngựa khuất dần trong gió rồi Mặc Ngọc mới lặng lẽ vén rèm lên, nhìn thấy đèn lồng treo trên xe kia đúng là có chữ ‘Liêm’ thật, có điều…
Trễ vậy rồi mà vị Bát phúc tấn kia còn tính đi đâu, hướng này… trong đầu Mặc Ngọc chợt nghĩ tới lời của Lý Vệ nói hôm qua, nàng nhớ rõ, hướng Bát phúc tấn đang đi là con đường dẫn tới Ung Quận vương phủ…
Chẳng lẽ mọi việc đúng như chủ tử dự tính? Nghĩ vậy, Mặc Ngọc mừng thầm trong lòng, hối xa phu nhanh nhanh trở về, nàng muốn nói cho chủ tử biết chuyện này càng sớm càng tốt.
Lúc Mặc Ngọc kể lại cho Lăng Nhã nghe chuyện trên đường trở về đụng phải xe ngựa của Liêm Quận vương, thì cũng là lúc A Thành đỡ Nạp Lan Mi Nhi xuống xe ngựa ở trước cổng Ung Quận vương phủ, gương mặt kiều diễm mỹ miều vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi nhận được thông báo của A Thành, người giữ cổng vội vàng mời Nạp Lan Mi Nhi vào trong rồi tự mình chạy tới báo với Dận Chân, lúc này, Dận Chân đang nghỉ ngơi trong phòng của Đồng Giai thị, nghe được bốn chữ ‘Nạp Lan Mi Nhi’ thì liền bật dậy, hất cả Đồng Giai thị đang nằm bên cạnh, khiến nàng giật mình, hỏi có chuyện gì?
“Ngươi nói Bát phúc tấn tới ư?” Giọng Dận Chân nhất thời hơi run, Mi Nhi được gả cho Dận Tự đã mấy năm, đây là lần đầu tiên nàng chủ động tới tìm hắn.
Sau khi người giữ cổng xác nhận rõ ràng, Dận Chân quên hẳn Đồng Giai thị, lập tức đứng lên mặc y phục, vội vã rời đi, để lại sau lưng nét mặt xám xịt của nàng, hiện tại, Đồng Giai thị đã là trắc phúc tấn, từ một quan nữ tử trở thành cách cách, rồi vượt hẳn hai cấp được phong làm trắc phúc tấn, nhận vinh quang không thua gì Niên thị, ân sủng như vậy quả thật khó ai có được, cũng xem như một Đức phi thứ hai.
Mấy năm nay Dận Chân ngày càng sủng ái nàng, chưa bao giờ lạnh nhạt như lúc nãy, rốt cuộc thì vị Nạp Lan Mi Nhi kia là thần thánh phương nào mà lại được Dận Chân xem trọng như vậy?
Lòng đầy thắc mắc, nàng bảo thị nữ thay y phục cho mình, lặng lẽ theo chân Dận Chân tới ngoài chính đường, mỗi lần trong phủ có khách quý thì đều được tiếp đón trịnh trọng ở đây.
Về phần Dận Chân, hắn cố kìm lại tâm trạng kích động, nhanh chân tới chính đường, nhìn thấy Mi Nhi từ xa, ánh mắt lạnh lùng xưa nay trở nên mềm mại, đủ để bất cứ nữ nhân nào trong phủ nhìn thấy cũng ganh ghét đến điên cuồng.
“Mi…” Theo bản năng, hắn gọi nàng bằng cách xưng hô trước đây, nhưng vừa thốt ra khỏi miệng mới sực nhớ, thân phận hai người đã khác xưa, nên đành xót xa sửa lại, gọi nàng một tiếng: “Đệ muội.”
“Tứ ca.” Nạp Lan Mi Nhi đứng lên quay về phía hắn nhún người chào, thái độ hững hờ, khắc hẳn với sự kích động của Dận Chân lúc nãy: “Đường đột quấy rầy, mong Tứ ca thứ lỗi.”
“Không sao.” Sự khách sáo của nàng khiến Dận Chân thất vọng: “Sao đệ muội lại tới đây vào giờ này, có chuyện gì quan trọng sao?”
Nạp Lan Mi Nhi đảo mắt nhìn hạ nhân xung quanh, Dận Chân hiểu ý, lệnh cho bọn họ lui ra, ngay cả Cẩu Nhi cũng không được ở lại, đợi trong phòng chỉ còn có hai người, Dận Chân mới nói: “Được rồi, đệ muội có gì thì nói đi.”
Nạp Lan Mi Nhi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt của Dận Chân, nét mặt vô cùng phức tạp: “Tứ ca, có phải việc muội gả cho Dận Tự vẫn khiến huynh luôn canh cánh trong lòng không, nên mới hận Dận Tự?”
Dận Chân không ngờ nàng lại hỏi câu này, ngẩn người một lúc mới trả lời: “Sao lại nói vậy?”
Sự ngạc nhiên của Dận Chân khiến Mi Nhi chột dạ, càng khiến nàng củng cố thêm suy đoán của mình, nàng nhìn Dận Chân, ánh mắt hơi thất vọng: “Ta thật không ngờ Tứ ca lại là một người hẹp hòi như vậy, ngần ấy năm, ta cứ tưởng Tứ ca đã buông rồi…”
Dận Chân càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, vội ngắt lời nàng: “Đệ muội, muội đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu gì cả.”
“Huynh không cần phải chối.” Nạp Lan Mi Nhi lạnh lùng: “Bên ngoài đã đồn ầm lên rồi, quần thần thượng tấu ủng hộ Dận Tự làm Thái tử, là huynh ở trước mặt Hoàng A mã châm ngòi thị phi, khiến Hoàng A mã ghét bỏ Dận Tự nên mới gạt bỏ toàn bộ thượng tấu, lại còn chê Dận Tự xuất thân thấp hèn, không xứng làm Thái tử, khiến Dận Tự mãi mãi mất đi cơ hội lên ngôi Thái tử, Tứ ca, huynh đúng là quá nhẫn tâm!” Nói tới đây, nét mặt của Mi Nhi đã vô cùng kích động, nếu không vì chuyện này, nàng đã chẳng tới Ung Quận vương vào đêm hôm như thế.
Lời của nàng khiến Dận Chân thấy quá hoang đường, không sai, lúc Hoàng A mã cùng đại thần thương nghị việc chọn Thái tử, hắn không ủng hộ Dận Tự, cũng chẳng ủng hộ ai khác, tấu chương của hắn vẫn còn ở thư phòng chưa dâng lên, có điều, hắn đã từng nói đỡ với Hoàng A mã về chuyện Dận Tự nói bậy, thậm chí lúc Hoàng A mã muốn phế phong hào Liên Quận vương của Dận Tự, hắn cũng đã khuyên Hoàng A mã mấy câu.