Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 175: Gió thổi mây bay


Đọc truyện Hậu Cung Hi Phi Truyện – Chương 175: Gió thổi mây bay

Edit: Ớt Hiểm

Lăng Nhã vừa chép kinh Phật vừa nghe Mao Đại kể lại những tin tức đã thu thập được, thời gian qua, dù bị giam cầm trong biệt viện, nhưng nàng vẫn bảo huynh đệ Mao thị để ý đến chuyện triều đình, mặc dù hạng người như bọn hắn không thể tiếp xúc với quan lại, nhưng có vô số cách thám thính tin tức, huống chi việc phế Thái tử là đại sự, đã sớm lan truyền ra ngoài đến huyên náo ồn ào, trở thành đề tài chính trong những buổi tửu lậu trà dư của dân chúng, tư cách của người sáng giá nhất là Bát A ca cũng đã bị bác bỏ, đã vậy Khang Hi còn tuyên bố trước mặt văn võ bá quan, do Ngạch nương của Bát A ca là nô tỳ xuất thân từ Tân Giả khố, nên hắn không xứng làm Thái tử; cứ vậy, Khang Hi sẽ lập ai làm Thái tử trở thành nỗi băn khoăn lớn nhất của cả Đại Thanh, tuy trên triều cũng đoán già đoán non, nhưng sau việc của Dận Tự, các vị đại thần đều lo nghĩ cho tiền đồ của mình, không dám tự ý dâng tấu ủng hộ vị A ca nào nữa.

“Ngươi nói Tứ A ca cũng từng dâng tấu ư? Có biết ngài ấy muốn đề cử ai không?” Sau khi chép xong câu cuối của ‘Tâm kinh’, Lăng Nhã dừng bút hỏi.

“Nghe đâu là phế Thái tử.” Mao Đại cẩn trọng liếc nhìn Lăng Nhã rồi nói tiếp: “Nhưng đó cũng chỉ là tin đồn mà nô tài nghe ngóng được thôi, chưa chắc đã đúng.” Mấy năm nay, số trang sức đáng giá gần hai ngàn lượng bạc đã sớm bị bọn hắn bán đi tiêu sạch, nhưng khi đối mặt với nữ nhân trông có vẻ mảnh mai yếu đuối này, hắn vẫn khó bề phản kháng, đã vậy cảm giác này trong hắn ngày càng mạnh hơn, vì thế cho nên hiện giờ bọn hắn cam tâm tình nguyện làm việc cho nàng. Dĩ nhiên, vinh hoa mai sau mới là mục tiêu lớn nhất, chẳng ai muốn mình cả đời vật vờ vô vị, hẳn sẽ trông chờ ngày nổi bật hơn người.

“Giúp ta tung một tin ra ngoài.” Lăng Nhã cúi xuống xén bớt đầu bút lông, bây giờ nàng đã không thể dùng bút lông sói đắt giá nữa rồi, chỉ dùng loại mấy quan tiền mà thôi.

“Xin chủ tử dặn dò.” Mao Đại vội khom người hỏi.


“Nói là…” Lăng Nhã lật tờ giấy lại, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi: “Sở dĩ Hoàng thượng không chịu lập Bát A ca làm Thái tử, hoàn toàn là do Tứ A ca ly gián.”

Lời này vừa thốt ra, đừng nói là Mao Đại trợn mắt giật mình, mà ngay cả Lý Vệ đang mài mực tay cũng run rẩy, làm vài giọt mực vương vãi ra bàn, hắn liền vội vã lấy khăn ướt lau đi.

Mao Đại chần chờ hỏi: “Nói vậy có ai tin không? Với lại nô tài chỉ tiếp xúc được với người trên phố, dù truyền ra thì cùng lắm cũng đồn đại trong bá tánh mà thôi, có tác dụng sao?”

Lăng Nhã cười nhẹ, cúi đầu chép tiếp những dòng chữ chỉnh tề ngay ngắn: “’Lộng giả thành chân’, nói nhiều thành thật, tự nhiên sẽ tới tai người nên nghe.” 

Mao Đại nghe vậy thì không hỏi thêm nữa, chắp tay thi lễ rồi dợm bước tính rời đi, nhưng Lăng Nhã bỗng gọi giật lại: “Ngươi có cách nào giúp Mặc Ngọc lén ra khỏi biệt viện một chuyến không?”

Nếu là trước đây, chắc chắn Mao Đại sẽ không đồng ý với yêu cầu này của nàng, nhưng tình thế bây giờ đã khác, mấy năm nay, huynh đệ bọn hắn và Lăng Nhã như đã ngồi chung một thuyền, muốn trở quẻ đã là điều không thể.


Trong thời gian này, người của Ung Quận vương phủ đã âm thầm tới đây mấy lần, biết Lăng Nhã vẫn chưa điên thì nôn nóng, hối huynh đệ Mao thị phải gấp rút hoàn thành nhiệm vụ.

Mao Đại cân nhắc một lát rồi trả lời: “Vậy thì đợi nô tài đi thu xếp một chút, không biết là Mặc Ngọc cô nương muốn đi đâu?” Thật ra mệnh lệnh của Ung Quận vương phủ chỉ là giam cầm Lăng Nhã, không hề nhắc tới Mặc Ngọc và Lý Vệ, là do hai người họ tự nguyện ở đây, nên để Mặc Ngọc ra ngoài cũng không gọi là làm trái mệnh lệnh.

“Tông Nhân phủ.” Ba chữ này khiến Mao Đại hoảng hốt không ít, hắn có thể thu xếp cho Mặc Ngọc ra ngoài, nhưng không thể đưa Mặc Ngọc vào Tông Nhân phủ được, việc này đúng là vượt quá khả năng của hắn.

Thấy hắn chau mày khó xử, Lăng Nhã lẽ nào không hiểu, nàng liền trấn an: “Yên tâm đi, bên Tông Nhân phủ ta sẽ tìm người thu xếp, ngươi chỉ đưa Mặc Ngọc ra ngoài là được rồi.”

Mao Đại thầm thở phào nhẹ nhõm, ‘dạ’ một tiếng rối xoay người rời đi, trong khoảnh khắc cửa mở ra, một cơn gió lạnh lùa vào khiến Lý Vệ rùng mình, hắn quay qua nhìn nhìn Lăng Nhã, muốn nói gì đó lại thôi.

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Lăng Nhã vẫn không ngẩng đầu lên, cứ vậy mà nói.


Lúc này trời đã sẩm tối, Lý Vệ thắp nến xong thì e dè hỏi: “Nô tài không hiểu lắm, sao chủ tử lại bảo Mao Đại đi tung tin đồn bịa đặt hãm hại Tứ A ca. Chuyện năm đó đúng là Tứ A ca có lỗi với chủ tử, nhưng nếu Tứ A ca xảy ra chuyện, đối với chủ tử cũng chẳng có lợi gì.”

Tiếp nhận lời khuyên khéo léo của Lý Vệ, Lăng Nhã im lặng cười, đặt bút xuống rồi vén tóc mai vừa bị gió thổi tung, nói: “Ngươi nghĩ ta đang đối phó ngài ấy sao?”

“Không lẽ nô tài đã đoán sai?” Thấy Lăng Nhã duỗi tay, Lý Vệ liền qua đỡ nàng.

Lăng Nhã đứng lên đi đến trước cửa sổ, giấy dán đang dùng ở cửa sổ này có xuất xứ từ nước Cao Ly, vừa bền vừa cứng, vô cùng hữu dụng, có điều đồ dù tốt tới đâu cũng không thể chống lại thời gian, nhiều năm qua đi, cửa sổ đã rách bươm, nếu không có vài lớp giấy dán chồng bên ngoài, những cơn gió lạnh đã sớm tràn vào, tuy là thế, nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng luồng se lạnh.

“Ta bảo Mao Đại tung tin đồn này, không những không hại hắn, mà ngược lại, là đang giúp hắn.”

Trước ánh mắt đầy thắc mắc của Lý Vệ, nàng cẩn thận đè mạnh chỗ giấy sắp bong trên cửa sổ, bình thản nói: “Đời người thất thập cổ lai hy, đương kim Hoàng thượng năm nay đã năm mươi bốn tuổi, không còn phong độ trai tráng, nếu nói lời bất kính thì hiện tại có rất nhiều vị A ca đang nhìn chằm chằm vào Đế vị, Thái tử chính là người kế vị tối cao, sao có thể không động tâm cơ chứ? Cũng chính vì vậy nên mấy người Đại A ca, Bát A ca mới nôn nóng mưu đoạt ngôi vị Thái tử ngay khi Thái tử bị phế chưa được bao lâu.” Nói đến đây nàng bỗng mỉm cười, cúi nhìn móng tay không được dũa kỹ của mình: “Ta và Tứ gia phu thê mấy năm, ta thấy Tứ gia có năng lực lại có tài, nhưng vì luôn tự xem mình là phe cánh của Thái tử mà không màng tranh giành, Mao Đại nghe được Tứ gia ủng hộ phế Thái tử phục vị, ta thấy không phải là vô căn cứ, ít nhất cũng đáng tin đến sáu bảy phần.”

Nghe đến đó, Lý Vệ giật nảy mình, chợt hiểu ý của Lăng Nhã, sợ hãi hỏi: “Chủ tử đang muốn…”


“Có nhớ ta từng nói tại sao ta bị đưa tới Ung Quận vương phủ làm cách cách không?” Lăng Nhã vẫn đang cười, nhưng trong mắt lại bắt đầu lạnh lẽo, móng nhọn xẹt qua cửa sổ, để lại một vết dài mờ nhạt: “Được Tĩnh Quý nhân chiếu cố, ta luôn ghi khắc trong lòng, một khắc cũng không quên!”

Vinh Quý phi từng nói cho nàng biết, muốn đối phó với Thạch Thu Từ, chỉ có cách đợi Hoàng quyền thay đổi, vào ngày Tĩnh Quý nhân trở thành Tĩnh Thái phi, điều kiện tiên quyết phải là Dận Chân đăng cơ, chỉ có như vậy nàng mới có thể vào hậu cung, mới đủ tư cách đối đầu với Thạch Thu Từ.

“Tứ gia là người làm đại sự, nếu ngài ấy không có lòng tranh đoạt, thì để ta giúp đẩy thuyền một phen!” Nàng búng ít mạt gỗ dính trong móng tay, nói tiếp: “Trong lòng Tứ gia vẫn luôn ấp ủ hình bóng của Bát phúc tấn, Bát phúc tấn cũng biết điều này; nếu tin đồn này truyền tới tai Bát phúc tấn, ngươi đoán xem nàng ta sẽ nghĩ gì?”

Lý Vệ tưởng tượng sơ qua rồi trả lời: “Chắc chắn Bát phúc tấn sẽ tin là thật, cho rằng Tứ gia vì yêu nên hận, hãm hại Bát A ca.”

“Không sai, có đôi khi, nói dối hay không không quan trọng, quan trọng là có người tin.” Ngừng một lát, nàng lại nói: “Lát nữa nói với Mao Nhị, bảo hắn tìm người âm thầm theo dõi Ung Quận vương phủ, để xem, chỉ cần những lời này truyền tới tai Bát phúc tấn, nàng ta nhất định sẽ tới chất vấn Tứ gia.”

Tới lúc này, Lý Vệ đã hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của Lăng Nhã, Nạp Lan Mi Nhi được gả cho Bát A ca vẫn luôn là một cái gai trong lòng Dận Chân, tuy không nói ra, nhưng cũng chưa bao giờ được nhổ bỏ; nếu lúc này Nạp Lan Mi Nhi không hỏi xanh đỏ đen trắng, cứ vì Bát A ca mà tới chất vấn Dận Chân, dĩ nhiên đối với Dận Chân sẽ là một đả kích cực lớn, nói không chừng đả kích này có thể thôi thúc hắn bắt đầu nghĩ tới việc tranh giành.

Cho dù bản thân bị giam hãm, nhưng cũng có thể dùng lời thổi gió lên, dùng lời cho mây chuyển; thời khắc này, Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã chính thức trở thành người chơi cờ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.