Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng

Chương 15: Johan


Đọc truyện Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng – Chương 15: Johan


Sau khi xuống xe lửa, Harry lên xe điện để về cô nhi viện, xuống xe cách cô nhi viện một khoảng, hắn kéo rương đồ hướng cô nhi viện đi đến, chưa đến cổng thì tên hắn đã bị người khác kêu: “Tom, cậu về rồi.”
“Johan?” Harry kỳ quái hỏi, Johan thay đổi rất nhiều, tóc cậu ta được chia thành nhiều luống khác nhau rất chỉnh tề, quấn quanh cổ cậu ta là cái khăn quàng cổ sọc ô vuông, trên người là áo sơ mi cùng quần tây, trên chân là đôi giày da mới tinh, nói chung cậu ta hiện tại nhìn cứ như một thiếu gia nhà giàu nào đó.

” Tom, cậu đã trở lại, tớ chờ cậu mấy ngày rồi đó.” Johan thở hồng hộc lớn tiếng nói.

“Tại sao? Ngày 7 tháng 1 tớ mới trở về.

Còn nữa, Johan cậu thay đổi rất nhiều.” Harry cười nói.

“À, tớ cứ nghĩ sẽ không đợi được cậu để nói điều này, vài hôm trước có một người phụ nữ đến nói rằng bà là dì của tớ, mấy ngày nữa sẽ đưa tớ đi Mỹ.” Lúc này một người mặc áo khoác vải nỉ, đội mũ của tu sĩ đi đến bên cạnh Johan: “Tom, đây là dì của tớ, phu nhân Walker.

Dì, đây là Tom Riddle mà con đã nói với dì.”
“Một ngày tốt lành nhé, cậu Ridlle, thằng bé Johan này mấy ngày nay vẫn luôn ở đây chờ con.” Phu nhân Walker cười dịu dàng.

“Một ngày tốt lành phu nhân Walker, ngài có thể gọi con là Tom.” Harry hơi cúi người để chào phu nhân Walker, dựa theo trang điểm cùng cách hành xử, bà đã được giáo dục rất tốt, gia thế chắc chắn cũng sẽ rất cao, nếu bà thật sự là người thân của Johan như cậu ta nói thì sau này cuộc sống của cậu ta khẳng định sẽ rất tốt đẹp.

Harry lặng lẽ dùng một thần chú không tiếng không đũa phép để kiểm tra quan hệ của hai người, hai người thật sự là quan hệ máu mủ.


Sau khi biết kết quả, thật lòng Harry rất vui mừng, dù sao ở cô nhi viện thì Johan là người bạn tốt nhất của hắn, hắn thực sự chân thành hy vọng là cậu ta có cuộc sống tốt hơn.

Cả Johan và dì của cậu ta đều không thấy được động tác của Harry, hắn tiếp tục hỏi: “Phu nhân Walker, ngài cùng Johan khi nào sẽ rời khỏi Anh Quốc? Có còn trở về không?”
“Tôi cùng chồng tôi sẽ định cư ở Mỹ, hẳn sẽ không trở về, còn Johan đến khi nào nó trưởng thành thì có về hay không hoàn toàn phụ thuộc vào thằng bé.” Phu nhân Walker giải thích rất từ tốn, thấy Harry còn cầm hành lý, bà nói: “Tom, con trước tiên cất hành lý đi, sau đó chúng ta đi ăn trưa, tôi chắc chắn rằng Johan sẽ có rất nhiều thứ muốn nói cùng người bạn đã lâu không gặp của mình đấy.”
“Cảm ơn ngài, phu nhân.” Harry gật đầu nói.

“Johan, phòng tớ có ai dọn vào ở không?” Hắn đã rời đi một năm rồi, không biết có ai ở trong phòng hắn hay không.

“Hở? Một tuần trước thì không có người dọn vào, Michael có ý định dọn vào trong, nhưng bị tớ đuổi đi.

Tớ cảm thấy nếu cậu ta ở phòng của cậu chắc chắc sẽ vứt hết đồ của cậu.

Cuối cùng cậu ta dọn vào một phòng bốn người khác.” Johan lắc đầu nói.

“Cảm ơn cậu Johan, để tớ về cất hành lý đã.”
“Tớ đi cùng cậu.” Cậu ta quay đầu lại nói với dì của mình: ” Dì, dì có thể ở ngoài này đợi tụi con một chút chứ, con cùng Tom vào rất nhanh sẽ ra.” Sau khi phu nhân Walker đồng ý, Johan đoạt lấy cái rương của Harry kéo thẳng vào trong cô nhi viện.

“Tớ tự vào được, cậu đừng làm dơ quần áo của mình.” Harry nhắc nhở cậu ta.


Johan hào sảng xua tay, tỏ vẻ không thèm để ý đến điều đó: “Dù có làm dơ thì dì của tớ cũng không để ý lắm đến điều đó.”
Sau khi Harry sắp xếp hành lý ổn thỏa, tranh thủ lúc Johan không chú ý, dặn dò Anne trong rương một chút, sau đó cùng Johan ra ngoài, lên xe của dì cậu ta và đi đến một nhà hàng nào đó ở Luân Đôn.

Nhà hàng mà bọn họ đến là một nhà hàng chuyên phục vụ các món ăn Tây chính thống, đứa bé được giao nhiệm vụ giữ cửa và tiếp khách dẫn bọn họ đến bàn trống.

Harry ở Slytherin hơn một năm, ngoài ra hắn còn có ký ức của kiếp trước nên lễ nghi khi ăn không chút khó khăn nào.

Johan thì không phải như vậy, khi còn ở cô nhi viện, tốc độ tranh giành thức ăn mới là thứ quyết định tất cả, bằng không nếu vào thời gian thức ăn thiếu thốn thì đến trễ chắc chắn sẽ không còn gì để ăn, vì thế lễ nghi bàn cơm của Johan căn bản rất tệ, nĩa của hắn vẫn thường xuyên va chạm với dĩa tạo ra những âm thanh rất khó nghe, phu nhân Walker kiên nhẫn sửa mấy lần vẫn không được.

“Johan, cậu thử hướng nĩa lên một chút, sau đó nắm ngón tay như thế này, thử xem.” Harry sửa tư thế của Johan lại cho đúng sau đó tự mình làm mẫu cho hắn coi.

“Tom, làm sao cậu biết cái này?” Johan thử như Harry chỉ, quả nhiên động tác thoải mái hơn nhiều, kinh ngạc hỏi ngược lại Harry.

“Tớ học trong trường.” Harry nhàn nhạt nói.

“Cái trường cậu theo học sẽ dạy cái này sao?” Johan kinh ngạc nói: ” Cho dù là trường học dành riêng cho quý tộc thì cũng sẽ không dạy cái này chứ nhỉ? Không phải quý tộc đều có mấy người chuyên dạy lễ nghi gì gì đó từ nhà sao, ở trường chắc chắn sẽ không dạy lại cái này nữa, sao cậu có thể học được?” Bên cạnh Johan, phu nhân Walker cũng thắc mắc nhìn sang.


“Trường học của tớ ở bên kia Scotland, rất hẻo lánh nên dù nói tên cậu cũng không biết đâu.

Nơi đó vừa có quý tộc vừa có bình dân, tớ phải thường xuyên tiếp xúc với rất nhiều quý tộc, lễ nghi trên bàn ăn là tớ học từ bọn họ, nếu không học được tớ sẽ bị bọn họ xa lánh.” Harry kể lại đơn giản tình huống ở Hogwarts cho Johan.

“Vậy sao, chắc chắn cậu đã rất vất vả rồi Tom.

Nếu tớ có thể đi học cùng cậu thì thật tốt rồi.

Nhưng nếu như tớ đi học cùng cậu tớ sẽ không gặp được dì của tớ nha.” Johan nói sau đó lại buồn rầu lắc đầu nhỏ của mình.

“Sẽ không, dì chắc chắn sẽ tiếp tục đến tìm con, nếu không tìm được con, dì sẽ nán lại đây một thời gian rồi mới sang Mỹ, như vậy thì chắc chắn có thể nhìn thấy con.” Phu nhân Walker vỗ nhẹ đầu Johan an ủi.

Nhìn Johan cùng dì của cậu ta nói chuyện, Harry cười, sau đó hỏi Johan một vài chuyện, cuối cùng mới trao đổi cách thức liên lạc.

Ăn trưa xong, Johan cùng dì cậu ta đưa Harry trở lại cô nhi viện, hẹn thời gian để Harry có thể đi tiễn Johan.

Sau khi Harry về phòng liền thấy rắn nhỏ, cô đang ngoan ngoãn cuộn tròn trên đầu giường ngủ nên Harry không hứng thú quấy rầy, hắn ra khỏi phòng tìm phu nhân Carat để đòi một ít đồ dùng sinh hoạt.

Hai ngày sau, Harry gặp lại Johan ở chỗ mà bọn họ hẹn, cậu ta đang cùng vợ chồng Walker khiêng hành lý lên trên du thuyền, vì bọn họ đến Mỹ nên mới đi bằng du thuyền, dù sao đi bằng du thuyền cũng mang theo được rất nhiều thứ khác nữa.


“Johan, đây là quà của tớ.” Trước khi Johan lên thuyền, Harry nhét mặt dây chuyền hắn làm vào trong một cái hộp, tặng cho Johan.

Mặt dây chuyền hình lửng con có tác dụng làm bùa may mắn, trên lửng con được khắc một vài trận pháp phù hộ cho người đeo, tất nhiên ngoài pháp trận phù hộ may mắn ra, mặt dây chuyền đó còn có tác dụng ngăn cản một ít tổn thương vật lý.

Tặng cho Johan mặt dây chuyền này vì Harry hy vọng người bạn tốt nhất của mình sẽ sống tốt hơn ở nơi đất khách quê người như Mỹ, có thể luôn luôn bình an và hạnh phúc.

“Cảm ơn cậu, Tom.” Johan cảm ơn Harry, đi lên thuyền trong tiếng kêu của dì cậu ta.

“Tom à, hẹn gặp lại, tớ nhất định sẽ rất nhớ cậu đấy.

Nhất định phải thường xuyên viết thư cho tớ nha, tớ sẽ thường xuyên viết thư cho cậu.” Sau khi lên thuyền, Johan đứng ở boong thuyền vẫy tay hét lớn với Harry.

“Tớ chắc chắn sẽ viết thư cho cậu.” Giọng nói của Harry khàn đi cho nên hắn gian lận một chút, hắn dùng bùa phóng to âm thanh.

Nhìn du thuyền chạy càng ngày càng xa, Harry thầm thở dài, nhưng hắn cũng vì cuộc sống sau này của Johan mà vui vẻ giùm cậu ta, nhưng cũng cảm thấy buồn vì người bạn thân thiết nhất của mình đã rời đi.

Dù sao cuộc sống của hắn sẽ không vì Johan rời đi mà ngừng lại.

Harry đứng đó thêm một lát rồi quay về cô nhi viện..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.