Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 224: Trong tủ quần áo của Andrew Bogut á
Editor: Waveliterature Vietnam
Nhóm Ravenclaw sớm đã muốn tham gia lớp học phòng chống ma thuật đen – học kỳ này, các tiểu phù thủy học viện Gryffindor là những người đầu tiên đến lớp học phòng chống ma thuật đen. Sau khi hoàn thành, tất cả bọn họ điều tự hào về trải nghiệm của mình với Bogut, điều này cũng là cho những tiểu phù thủy Ravenclaw hiếu kỳ, mong chờ.
“Được rồi,” Giáo sư Lupin nhìn thấy tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, nên nói, “Các em đi theo thầy.”
Các sinh viên mang theo những biểu hiện nghi ngờ và đầy thú vị, cùng nhau đứng dậy đi theo giáo sư Lupin ra khỏi phòng học. Anh dẫn sinh viên đi xuyên qua hành lang, vượt qua một góc, bọn họ liền thấy con ma Peeves thích làm trò đùa dai đang xuất hiện trước mặt. Tất cả mọi người điều điều cho rằng con ma Peeves muốn đến quấy rối, không nghĩ nó đến, rồi tự nhiên nó lại rời khỏi, có thể là một vùng đất hoang.
Nhóm Ravenclaw dùng ánh mắt kính nể nhìn giáo sư Lupin quần áo tả tơi, tất cả mọi người điều nghe về việc giáo sư Lupin cải chính lại con ma Peeves – Trên thực tế, con ma Peeves vừa mới được nhận giáo huấn từ Ellen, cảm giác khi bị mũi giáo chọc vào mũi, trói chặt, không cách nào thoát khỏi thật sự đã để lại cho nó ẩn tượng rất sâu.
Bởi vậy, con ma Peeves nhìn thấy Ellen trong đám người, liền quay người chạy trốn.
Giáo sư Lupin rất ngạc nhiên trước phản ứng của con ma peeves, nhưng sau đó anh không còn quan tâm vào tiếp tục dẫn các tiểu phù thủy đi vào hành lang thứ hai, dừng lại bên ngoài cửa phòng chờ của nhân viên.
“Vào thôi.” Giáo sư Lupin nói, anh mở cửa rồi lùi về sau một bước.
Phòng nghỉ của nhân viên trường học là một căn phòng rất dài, những bức tường được dán gỗ xung quanh, căn phòng chứa đầy những cái ghế xưa cũ không được cân xứng. Trong phòng không có giáo sư nhưng sinh viên nối đuôi nhau bước vào.
“Vô cùng cám ơn các giáo sư, họ điều muốn duy trì lớp học phòng thủ ma thuật đen, nên đã đưa căn phòng nghỉ này cho ta để làm không gian phát triển chuyên môn.” Giáo sư Lupin đóng cửa lại.
“Được rồi,” Giáo sư Lupin nói, và cũng ra hiệu cho các sinh viên đi đến đầu bên kia của căn phòng.
Chỗ đó chỉ là một tủ quần áo cũ, các giáo sư dùng nó để đặt áo choàng vào bên trong. Giáo sư Lupin bước đến đứng ở cạnh tủ quần áo, tủ đột nhiên lay động, rung chuyển rồi đập vào tường.
“Không cần phải lo lắng,” Giáo sư Lupin nhìn thấy các sinh viên hốt hoảng, liền bình tĩnh nói, “Bên trong chỉ là Bogut.”
Đại đa số các sinh viên điều hàu như nghĩ rằng đây chính là điều cần lo lắng, với sự tuyên truyền tuyệt vời của các phù thủy Gryffindor, nên hầu như điều biết bên trong chính là Bogut, thế nhưng khi lắng nghe những con sư tử nhỏ mô tả thật sự rất ly kỳ, Ravenclaw cũng tránh khỏi sự lo lắng, và cuối cùng không có ai muốn bày tỏ những điểm yếu và sự riêng tư của họ.
“Ồ, giáo sư Laurieni nói rằng trong tuần này sẽ có những thứ không rõ ràng!” Padma Patil nhìn giáo sư Lupin trong sự kinh hoàng.
Marietta Ekmo nhìn chằm chằm vào tay cầm của tủ đang rung chuyển.
“Giáo sư Lupin nói, “Bogut nó rất thích không gian tối và kín,” “Tủ quần áo, dưới gầm giường, dưới tủ bồn rửa chén, một lần ta còn bắt gặp một lão gia sống trong một cái chuông.”
“Hiện tại, câu hỏi đầu tiên mà chúng tôi muốn hỏi chính là: Bogut là cái gì?” Giáo sư Lupin nhòn những tiểu phù thủy trong phòng.
Cả nhóm Ravenclaw điều đồng loạt nhìn về phía Ellen – điều này có chút dở khóc dở cười, rõ ràng hầu hết các sinh viên của đại bàng nên biết điều này, nhưng họ đã quen với việc để anh trả lời câu hỏi đầu tiên…
Giáo sư Lupin nhìn theo ánh mắt của mọi người, “Ellen, có vẻ em trả lời câu hỏi này, nó đang được mong đợi!”
“Bogut chính là một sinh vật trong giới ma thuật, là một loài sinh vật biến hình, nó có thể nhìn thấu nội tâm của mọi người, biến thành đồ vật mà mọi người sợ nhất.” Ellen nói rồi, dừng một chút, rồi lại bổ sung: “Bogut có mục đích dọa người, giống như sự sợ hãi của con người chính là thức ăn của nó, chứ không dùng nó là một năng lực tự vệ. Bởi vì vậy, nó mới được tính là sinh vật ma thuật đen.”
Giáo sư Lupin tán đồng gật đầu: “Xem ta em học tập rất tốt, đáp án cực kỳ chính xác, cộng thêm Ravenclaw.”
Tiểu phù thủy của Ravenclaw trong mặt điều lộ ra nụ cười, họ bắt đầu cảm thấy chút thích giáo sư nghèo rớt mùng tơi này của Hogwarts, ít ra đối với việc này cũng không có chút keo kiệt.
“Cho nên, Bogut ở trong chiếc tủ tối này không có hình dạng cụ thể, nó không biết mọi người bên ngoài cửa tủ đang sợ điều gì. Và ai cũng không biết Bogut có hình dạng gì nữa, nhưng khi nó chỉ cần xuất hiện, nó lập tức sẽ biết đồ vật mà tất cả mọi người sợ nhất.” Giáo sư Lupin nhắc nhở các tiểu phù thủy, Ravenclaw lắng nghe cẩn thận, không ai muốn xấu hổ trước các bạn cùng lớp.
Ellen gật đầu, cảm thấy rằng công cụ này thực sự điển hình về ảnh hưởng của hiệu ứng người quan sát.
“Đó là để nói,” Giáo sư Lupin tiếp tục nói, Padma sợ hãi nên nói năng rất lộn xộn, anh ta chỉ không nghe thấy, “Chúng ta có một lợi thế của Bogut trước mặt, các em đã phát hiện ra lợi thế đó chưa?”
Nhóm Ravenclaw lần nữa nhìn về hướng của Ellen.
Giáo sư Bình lắc đầu nói: “Không không không, các em không thể vĩnh viễn cứ trông cậy vào câu trả lời của Ellen, các em cần tự mình suy nghĩ. Hãy suy nghĩ một chút, các em chính là những người thông minh của Ravenclaw! Ta biết các em có rất nhiều người biết đáp án, các sinh viên của đại bàng hãy như những sinh viên năm trước mà chủ động hơn, chứ không chỉ có thói quen quan sát –
Trong vài năm qua, nếu Ravenke chủ động, anh ta sẽ không để Slytherin nhiều lần như vậy.”
Michael Kona do dự rồi giơ tay lên.
Giáo sư Lupin chỉ tay vào anh, khen ngợi rồi nhìn xuống anh,
“Tôi nghĩ, là vì chúng ta có rất nhiều người, nên nó không biết nên biến thành hình dạng gì?”
Michael nói ra suy nghĩ của mình.
“Rất đúng.” Giáo sư Lupin nói, và sau đó thêm hai điểm để khuyến khích cho anh.
“Khi giao tiếp cùng với Bogut, tốt nhất nên kết bạn. Như vậy sẽ làm cho nó bối rối hơn: Đó có thể là một con gián không có đầu, hay biến thành một con sên ăn thịt? Tôi đã từng nhìn thấy sự sai lầm của Bogut này – cùng muốn hù dọa hai người cùng một lúc, kết quả là biến thành một nửa là con ốc sên một nửa là con gián, một chút cũng không dọa được người.”
Ellen nghe vậy nên nội tâm có chút suy nghĩ, cảm thấy giáo sư Lupin đưa ra các ví dụ quá ít nên không có sức thuyết phục, “…Trên thực tế điều này thật sự đáng sợ hơn nhiều…”
Lupin không quan tâm đến vẻ mặt khác thường của các tiểu phù thủy, mà cầm đũa phép của mình lên: “Đánh lui Bogut cực kỳ rất đơn giản, nhưng cần ý chí mạnh mẽ. Các em biết đấy, điều thật sự khiến Bogut biến mất chính là tiếng cười. Các bạn cần chính là bắt buộc nó biến thành một hình dạng mà các bạn cảm thấy buồn cười nhất. Chúng ta trước tiên hãy cầm đũa phép lên tập luyện chú ngữ một chút. Hãy đọc theo ta…Kỳ cà kỳ cục!!”
“Buồn cười!” Cả lớp cùng nói.
“Rất tốt,” Giáo sư Lupin nói, “Rất tốt. Nhưng đây là một phần tương đối đơn giản. Bạn biết đấy, dựa vào câu thần chú này là không đủ. Ai muốn người đầu tiên thử?”
Mọi người điều nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không ai muốn tiến lên, Ellen thấy vậy thở dài, làm người đầu tiên, để làm mẫu cho mọi người – Năm nay, Ravenclaw không có sự nhiệt tình trong việc theo đuổi điểm sau khi bị trừ năm ngoái.
Thế nhưng giáo sư Lupin lắc đầu và nói: “Ellen, tôi không nghi ngờ gì về việc em có thể đánh bại Bogut, nhưng tôi nghĩ rằng em sẽ phù hợp hơn với tư cách là người cuối cùng giải quyết nó.”
“Ngoài Ellen, có ai sẵn sàng thử nó trước không?” Giáo sư Lupin có vẻ hơi thất vọng.
“Được rồi, tôi hy vọng rằng mọi người sẽ dành thời gian để suy nghĩ về những gì mà mình cảm thấy đáng sợ nhất và sau đó hãy tưởng tượng điều mà làm bạn trở nên buồn cười..”
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.
Ellen cũng đang suy nghĩ: “trên thế giới này, điều mình sợ nhất chính là gì? Nhưng ta đã dùng thuật phong tỏa não, như vậy Bogut sẽ sản sinh hình ảnh như thế nào?”