Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 225: Ellen sợ cái gì?
Editor: Waveliterature Vietnam
Ellen không hề suy nghĩ nhiều, ngược lại anh nhìn các bạn cùng lớp khác.
Rất nhiều bạn học đã nhắm chặt hai mắt lại, một số người nắm chặt tấm áo choàng của mình; còn có người khẽ lắc đầu; rồi còn có người mở mắt ra và lùi về sau vài bước.
Trong miệng của Padma đang lẩm bẩm điều gì đó, Ellen tai thính mắt tinh, nghe được điều cô nói:
“Đừng tới đây, mau tránh ra…”
“Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong chưa?” Giáo sư Lupin hỏi.
Ellen không biết rằng anh ta chưa sẵn sàng, nhưng Giáo sư Lupin nói rằng cuối cùng anh ta sẽ giải quyết được Bogut, và anh ta cũng tự tin rằng mình chắc chắn có thể đối phó với Bogut. Do đó, Ellen đứng rất bình tĩnh – Nếu như các tiểu phù thủy của Gryffindor nghĩ rằng bộ dạn của anh ta lại giống như tiểu thư Vạn Sư Thông thì thật sự khiến người khác chán ghét.
Nhưng ở nơi Ravenclaw, các sinh viên hoàn toàn không hề để ý đến chút nào, một trong số họ đã bắt đầu vén tay áo lên.
“Như vậy, ai sẽ thử trước đây?” Giáo sư Lupin hỏi.
Michael • Kona đứng dậy.
Ellen đối với Michael rất có thiện cảm, không chỉ vì mái tóc màu đen của anh ấy, mà khi Malfoy bắt nạt Luna, Michael đã có thể đứng dậy mà không sợ mối đe dọa của Malfoy.
“Rất tốt. Michael! Tất cả chúng ta đều đi lùi”, giáo sư Lupin nói: “Hãy để bạn để lại một khoảng trống, được chứ? Lúc đó, tôi sẽ gọi một bạn lớp khác lên đây….Được rồi, tất cả mọi người hãy lùi lại, nhường chỗ cho Michael….”
Ellen kinh ngạc liếc nhìn giáo sư Lupin một cái.
Nếu như nói giáo sư Lupin gọi tên của anh vì lý do trên tàu. Vì vậy, bây giờ anh có thể gọi tên của Michael một cách chính xác, thì đó chắc chắn không phải là một sự ngoài ý muốn.
Giáo sư Lupin thực sự là một giáo viên giỏi, Ellen đã đánh giá trong lòng – có lẽ vì lời nguyền của người bí ẩn, để giáo viên giỏi đảm nhiệm vị trí này thật sự không dễ dàng, nên mọi người cảm thấy trân trọng hơn?
Các sinh viên điều lùi về hai bên tường, chỉ để lại Michael một mình đứng bên cạnh tủ quần áo, vẻ mặt của anh ấy có chút trắng xám, nhưng không hề lùi bước.
Hiện tại, Michael đã vén tay áo choàng lên tay nâng đũa phép thuật và đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Tôi đếm ba, Michael,” Giáo sư Lupin chỉ tay nắm cửa bằng đũa phép của mình và nói, “Một – hai – ba – bắt đầu!”
Đũa phép của giáo sư Lupin bắn ra một chuỗi ánh sáng, đánh vào tay cầm cửa tủ.
Cánh cửa tủ mở ra, và những dải băng dính đầy máu đã quấn quanh toàn thần, một xác ướp mắt đỏ hùng hổ bước ra, con mắt nhìn chằm chằm vào Michael.
Nó kéo hai chân, từng bước từng bước chậm rãi bước đến Michael, giơ lên cánh tay cứng ngắc – Michael dường như rất sợ hãi, toàn thân điều không nhúc nhích.
“Michael!” Padma thét lên để nhắc nhở anh.
Đáng ngạc nhiên, Michael, người hơi kiên quyết, đã không rút lui. Anh ta chỉ vào người xác ướp và hét lên: “Hài hước!”
Một miếng băng dưới chân xác ướp trải ra, xác ướp bị xiềng xích, và cái bịch bị ném xuống đất, và đầu lăn sang một bên.
“Làm tốt lắm! Padma tiếp theo!” Giáo sư Lupin hét lên.
Padma được truyền cảm hứng từ sự can đảm của Michael, nghiến răng và lao về phía trước Michael, người đã lùi lại về sau.
Này! Cái xác ướp đã biến mất, mà xuất hiện một cái đầu lâu, nó có làn da màu tím và xanh lục, đôi mắt màu đen như than phát ra ánh sáng.
Đôi môi đen khô khẽ nheo lại, như thể chúng đang hét lên trong giận dữ.
“Đây là cái gì? Tại sao nó không phải màu trắng?” Thật khó để đối phó với Bogut đã quay trwor lại Michael, mới từ trong sự hưng phấn định thần lại, đã bị cái đầu lâu trước mặt Padma làm cho hoảng sợ.
“Đây là rừng rậm nhiệt đới.” Ellen có chút thích thú nhìn Padma, vì lúc trước có nói nhỏ, cô gái Ấn Độ vẫn còn lúng túng và sợ hãi.
Đầu lâu bay lơ lửng và bay qua Padma – giống như một quả bóng Tennis, đầu lâu này bay rất nhanh, đập vào ngực của Padma, và rồi bật ra từ đầu của cô.
Mái tóc theo phong cách công chúa được chải chuốt cẩn thận đã bị đập vào làm cho nó lộn xộn rối tung trên đầu, điều này đã khiến cô phát ra ma hcus, “Hài hước!”
Một tấm lưới đột nhiên bao phủ lấy cái đầu lâu, đầu lâu bên trong đang vẫy mạnh mẽ, nhưng không thể nào thoát ra được, sau đó, nó thật sự – như một quả trứng hạ xuống!
Các sinh viên khác điều bật cười phá lên, dường như bị làm cho hồ đồ, giáo sư Lupin hét lên: “Lisa Dupin.”
Nhìn thấy hai sinh viên trước làm vô cùng thuận lợi, Lisa Dupin dường như rất háo hức xông tới, một nữ quỷ mặc áo choàng màu trắng xuất hiện, mái tóc dài đen sẫm của cô kéo dài trên mặt đất, con mắt hốc hác.
Cô mở to miệng, đột nhiên, giọng nói kỳ lạ và khủng khiếp vang lên trong lớp. Đó là một tiếng kêu dài sắc nét. Ellen nghe thấy tóc anh điều dựng lên – Bản thân anh đối với loại ma nữ Đông Á này sợ đến nỗi…
Vừa mới xông lên với sự mãnh liệt, thì hiện tại Lisa Dupin đã lùi lại rất nhanh, cô đã ngồi trên mặt đất giãy giụa, vặn người về sau, cô ấy đã thét lên khiến cho giọng của cô thay đổi phù hợp với sự bình thường, tuy nhiên cuối cùng cô cũng hoàn thành câu thần chú, “Trượt – trượt – Hài Hước!!”
Chiếc áo choàng trắng của con ma nữ đột nhiên biến thành một chiếc váy cỏ, với những vòng hoa trên mái tóc màu đen, xoắn và xoắn tại chỗ.
Tiếp theo, Bogut biến thành rắn đuôi chuông, Cự Mãng, rồng phun lửa, kiến đỏ khổng lồ…
Cuối cùng, giáo sư Lupin hét lên: “Ellen hãy tiến lên tiêu diệt nó.”
Tất cả Ravenclaw nhìn Ellen với sự kỳ vọng lớn lao, tất cả họ đều muốn biết, nó trông thật hoàn hảo, toàn tri, toàn năng, cuối cùng điều mà Ellen sợ là gì.
Ellen tiến lên phía trước, trong tiềm thức, thực hiện thuật phong tỏa não.
“Ồ!” một tiếng, Bogut phát ra âm thanh tí tách, biến thành kim đồng hồ.
“Ồ!” một tiếng, Bogut biến thành một đống vàng, một mảnh bùn đỏ, một con ốc sên…
Tiếp theo, Bogut vặn người ngày càng nhanh hơn, xoay tròn trên mặt đất giữa lớp…
“Ellen, em thực sự là học sinh tài năng nhất tôi từng thấy.” Giáo sư Lu Ping bất ngờ nhìn Ellen.
“Nhưng tại sao không đối mặt với con người thật? Chỉ khi đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình, mới có thể vượt qua nỗi sợ hãi.”
Ellen nháy mắt vài cái, giáo sư Lupin nói những điều này rất có ý nghĩa, chính bản thân anh cũng không biết mình đang sợ cái gì, và tại sao sợ rằng nó nên được tiếp xúc với người khác?
Ellen ngưng vận hành thuật phong tỏa não.
Một con ma nữ tóc trắng xuất hiện trong lớp với một đứa trẻ xanh xao chỉ mặc quần lót và ôm một con mèo đen. Lisa Dupin nhìn Ellen với sự kinh ngạc, sinh viên ưu tú của năm nhất có những nỗi sợ hãi với mình không khác biệt lắm.
Trên thực tế, nếu nhìn kỹ, thật sự không giống nhau.
Bogut xuất hiện lúc này là một cô gái với váy màu trắng tóc đen, nhưng ánh mắt thì trống rỗng, đôi mắt to trợn lên như hình cầu, bên trong dường như chứa đựng sự độc ác, bất bình, nhìn Ellen chằm chằm.
“Ha ha hah.”
“Meo…”
Nữ quỷ trong cổ họng, phát ra một âm thanh của bong bóng vỡ, tiếng mèo la hét không phải phát ra từ miệng của con mèo đen kia mà truyền từ miệng của cậu bé da trắng lớn lên.