Háo sắc tướng công là của ta

Chương 98 Thiếu gia đối với Bảo Bối mà nói, rất trọng yếu. Lượt [2009 chữ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 98 Thiếu gia đối với Bảo Bối mà nói, rất trọng yếu. Lượt [2009 chữ]

 
Bảo Bối một đường chạy như điên, chạy được một đoạn đường dài, nàng mới dần dần ngừng lại, há miệng thở phì phò, chính mình vừa rồi hôn thiếu gia, Bảo Bối hồi tưởng đến cảnh sống động vừa rồi, mặc dù vui vẻ nhưng cũng hơi thấp thỏm, không biết thiếu gia có tức giận hay không?
“Bảo Bối, sao ngươi lại tới đây?” Mạnh Hiên đang mang theo một ít đồ vật, sau lưng là Cao công tử, Oánh Oánh, Nguyệt Nhi cũng đều đến đây.
“A, ta, ta là tới xem một chút, ngươi có trở lại hay không đó mà.” Bảo Bối có chút chột dạ.
Cao công tử nhìn vẻ mặt ửng đỏ Bảo Bối “Bảo Bối, ngươi có phải bị bệnh hay không?” Đưa tay sờ sờ trán của nàng.
Bảo Bối lùi về phía sau một bước “Không có.”
“Vậy chúng ta trở về đi.” Mạnh Hiên cười cười, dẫn theo mọi người đi trở về.
Đi vào trong nội viện, Nguyệt Nhi liền hô to “Huyền ca ca, chúng ta tới rồi!”
Mặc Huyền từ trong trong phòng đi ra, hắn đã mặc trường bào màu xanh da trời vào, mái tóc dài tùy ý xõa ở sau người, hắn chậm rãi đi đến chiếc ghế hồi nãy, ngồi xuống.
Nguyệt Nhi cùng Oánh Oánh lập tức đi tới, ngồi trên ghế trúc ở bên cạnh.

Bảo Bối có chút chột dạ nhìn thiếu gia một chút, lúc thiếu gia lơ đãng quay đầu, nàng bị dọa lập tức chui vào trong phòng bếp.
“Bảo Bối, ngươi vào đây làm cái gì?” Mạnh Hiên đang đem thức ăn vừa rồi mọi người mang đến bưng ra, giật mình nhìn Bảo Bối.
Bảo Bối nhìn Mạnh Hiên “Ta là vào đây để giúp.” Nàng vội vàng bưng món ăn từ trong tay hắn, chạy ra ngoài.
Mạnh Hiên ở phía sau nhìn Bảo Bối, hôm nay trước khi ra cửa đều rất bình thường, nhưng hiện tại lại cảm giác nàng có chút hơi kì lạ.
Ngồi ở trên bàn cơm, Bảo Bối không giống như trước là thường tìm đến vị trí gần thiếu gia ngồi, giờ lại bưng chén cơm gắp hai món ăn liền chạy ra ngoài phòng ăn.
“Bảo Bối, ngồi xuống ăn.” Cao công tử lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh của mình, đối diện thiếu gia.
Mặc Huyền chỉ là nhìn nàng một cái, liền cầm lấy đũa nâng lên từ từ ăn, Nguyệt Nhi cùng Oánh Oánh bên cạnh không ngừng gắp những món ăn ngon tới đây.
Bảo Bối đầu càng ăn càng thấp, đầu cơ hồ muốn úp luôn vào trong chén.
“A, Bảo Bối, ta cố ý đem móng heo cho ngươi tới đây nha.” Cao công tử gắp cái móng heo lớn nhất đưa tới.
Bảo Bối ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là hạt cơm, Cao công tử nhịn không được nở nụ cười “Hôm nay sao ngươi có vẻ ngây ngốc vậy?” Hắn từ trong lòng lấy ra khăn tay, mỉm cười vì nàng lau, Bảo Bối có chút xin lỗi ngước lên về phía sau.
Cao công tử một tay kéo nàng tới đây, ôm vào trong cánh tay của mình, không coi ai ra gì tiếp tục lau. (cái này gọi là chai mặt để đc lòng ng đẹp đóa hắc hắc MH phải bắt trước nha~~)
“Biểu đệ, ngươi như vậy, Bảo Bối cũng ngượng ngùng a.” Oánh Oánh nở nụ cười “Không thể tưởng được biểu đệ của ta đây không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại có một mặt tỉ mỉ như vậy.”
Mặc Huyền nhẹ nhàng buông chiếc đũa giữa tay xuống, đứng lên “Ta ăn no rồi.” Sau đó liền đi ra ngoài.
Bảo Bối lập tức đứng lên, đi theo ra ngoài “Thiếu gia, ngươi muốn đi đâu?” Nàng sợ hãi hình như thiếu gia không để ý tới nàng.
Mặc Huyền từ từ đi ở phía trước, Bảo Bối lẳng lặng theo ở phía sau, nàng bất an ôm ngón tay, vừa rồi hôn thiếu gia, thiếu gia có tức giận sao?
Mặc Huyền ngừng lại trước đồng ruộng, đứng ở một chỗ nhìn những người nông dân đang trồng trọt trên ruộng. Bảo Bối đứng ở cách đó không xa nhìn hắn.

Đột nhiên, trong cỏ đột nhiên vọt lên một thanh xà dài ba tấc hướng chân Mặc Huyền táp tới, Bảo Bối tinh mắt nhìn thấy, ngay lập tức vọt tới bắt được cái đuôi rắn kia, nhanh chóng quăng qua bên cạnh, cùng lúc sử dụng cục đá trong tay ném tới, đầu rắn nứt ra toàn là máu tươi, sau đó đổ xuống.
“Thiếu gia, ngươi không sao chớ.” Bảo Bối bối rối ngồi chồm hổm xuống, sờ chân của hắn, vừa rồi con rắn hình như có độc, nàng liền xắn quần ở phía chân trái hắn lên xem, sau đó tiếp tục xắn quần ở phía bên phải, xác nhận không có dấu răng, nàng mới ngồi xuống.
“Hoàn hảo, không có bị cắn, làm ta sợ muốn chết, cắn ta cũng không sao nhưng không thể cắn thiếu gia.” Xoa xoa mồ hôi trên đầu.
“Vì cái gì?” Mặc Huyền ngồi ở bên người Bảo Bối.
“Ta từ nhỏ bách độc không xâm, thiếu gia thân thể yếu đuối, không thể lại bị thương.” Bảo Bối lắc đầu.
Mặc Huyền thấp con mắt nhìn Bảo Bối bên cạnh, thân thể nho nhỏ này vì cái gì luôn có tinh thần phấn chấn như vậy, nàng hình như luôn rất nhanh liền khôi phục nụ cười.
“Chỉ là bởi vì thân thể ta yếu sao?” Trong mắt của hắn mang theo thất lạc, quay đầu nhìn về phía điền giữa.
Bảo Bối xoay người nhìn Mặc Huyền, suy nghĩ một chút, lắc đầu khẳng định nói “Thiếu gia đối với Bảo Bối mà nói, rất trọng yếu.” Bảo Bối chăm chú nhìn hắn, trên mặt tròn trịa, con mắt sinh động lóe hào quang.
Mặc Huyền kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới Bảo Bối lại nói ra những lời này, tâm của hắn dường như liên tục truy tìm chính là vấn đề này, bỗng chốc vấn đề bị che đậy được mở ra.
Bảo Bối đứng lên, quay đầu nhìn về phía hắn “Thiếu gia, mới vừa rồi là ta không đúng, lại chọc cho  ngươi tức giận, về sau ta nhất định tận lực cách xa ngươi ba trượng, không chọc cho ngươi tức giận nữa.” Bảo Bối khẳng định gật đầu nhẹ, trong đôi mắt to sáng long lanh.
Mặc Huyền ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía Bảo Bối.

“Bảo Bối, mau tới đây a!” Cao công tử vẫy vẫy tay, Bảo Bối nhìn qua, Nguyệt Nhi cùng Oánh Oánh đã chạy tới đây.
“Thiếu gia, ta có việc bận rồi.”
Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, rất nhanh liền thu thập xong hành lý Mạnh Hiên, kỳ thật cũng không có bao nhiêu thứ, cộng lại bất quá chỉ có hai túi áo. Mọi người cùng nhau trở lại nhà trọ Phú Quý.
“Theo tin tức hồi báo, Hô Nhĩ Bình Chỉ đang đi tới nước láng giềng xử lý chuyện đệ đệ hắn, dường như đã xảy ra nội loạn, chúng ta thừa dịp bây giờ trở vềChuquốc đi.” Chí Viễn nhìn Mặc Huyền một chút.
Mặc Huyền suy nghĩ một chút, gật đầu nhẹ, lúc này rời đi quả thật tương đối rất tốt, lúc trước Hô Nhĩ Bình Chỉ lãnh khốc nhìn về phía hắn, hắn biết rõ, bọn họ đã bị hắn theo dõi, nếu lúc này không đi, có thể sẽ khiến cho sóng gió càng lớn.
“Đêm nay sẽ lên đường, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở nhà trọ lần trước.” Mặc Huyền suy nghĩ một chút.
Cứ như vậy, mọi người lập tức đứng dậy trở về Chu quốc, Bảo Bối có chút tiếc nuối, nàng thật là nhớ Ngạch Mãnh muốn nói tiếng tạm biệt a.
Bảo Bối cầm lấy trên tay bao đồ đi ra, nhìn ba chiếc xe ngựa, do dự nên đi lên chiếc xe nào, hiện tại thiếu gia nàng cùng Cao công tử ngồi cùng một  xe, hai mắt nhìn qua nhìn lại, Nguyệt Nhi tiểu thư chắc chắn sẽ không cho nàng ngồi.
“Đi lên.” Mặc Huyền đột nhiên nhấc rèm lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.